"A...? Gặp người thì có thể, chỉ là có lẽ không cần phải gặp súc sinh thôi?"
Một giọng nói linh hoạt kỳ ảo lạnh lùng bay vào trong lỗ tai hai người, hai người chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh.
Vừa thấy Ly Yên, Lạc Y Cầm liền kề tai nói nhỏ: "Các nàng là trắc phi của Vũ Vương gia, Thẩm Như và Liễu Tư Nhiễm."
Nàng nhớ rõ lúc gả vào vương phủ đã từng tra qua hai người kia, Thẩm như là chi nữ của Lễ Bộ Thượng Thư Thẩm Đình, là cháu ngoại của đương kim thái hậu Thẩm Trang Tình, mà Liễu Tư Nhiễm vốn là tỳ nữ bên người thái hậu.
Hai người đều là người của thái hậu, đương kim thái hậu được xem là một thế hệ trước, tiếc là dã tâm quá lớn, mà nàng ban thưởng hai người này cho Lăng Dạ Vũ chính là để giám thị hắn.
Thẩm Như là một nữ tử mạnh mẽ, toàn thân Hồng Y, có vẻ tục tằng, trên mặt bôi lên không ít phấn, dong chi tục phấn dùng trên người nàng là cực kì chính xác. Tư sắc vốn là không tệ nhưng lúc này bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
Liễu Tư Nhiễm một thân lục y, châm vàng cắm ở trên đầu phát quang lấp lánh, đôi mắt hồ ly quyến rũ quyến rũ người khác, người ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được vẻ khinh thường trên khoé miệng nàng.
"Ngươi có ý gì, chửi xiên chửi xỏ chúng ta sao? Ta nói cho ngươi, ngươi bất quá chỉ là xấu Vương phi không được sủng ái mà thôi." Thẩm Như mở "mồm to như bồn máu" ra mắng.
Ly Yên nhẹ cười: "Ta là Vương phi, mà ngươi, chỉ là Trắc phi."
Hai chữ "Trắc phi" đặc biệt nhấn mạnh.
Vừa định chửi thì Thẩm Như đã bị Liễu Tư Nhiễm lôi kéo, nàng vốn tưởng rằng Vương phi này chính là một xấu nữ yếu đuối, không nghĩ tới thật là khó đối phó.
Khoé miệng Liễu Tư Nhiễm nở một nụ cười che giấu cảm xúc: "Tỷ tỷ, nô tì chỉ là tới thăm người, nhưng mà nha hoàn của người ngăn cản chúng ta, cho nên Thẩm Trắc phi mới có chút nóng nẩy mà thôi."
Trong lòng Ly Yên cười nhạo, đây là đẩy trách nhiệm lên trên người sư tỷ sao? Không hổ là người ở bên cạnh thái hậu một thời gian, bất quá, nếu chống lại nàng, e rằng chỉ là một kẻ thất bại thảm hại mà thôi.
"A, đừng gọi là tỷ tỷ, tuổi ta còn trẻ hơn ngươi, còn nữa, ngăn cản các ngươi có gì không đúng, ta ghét nhất bị người khác quấy rầy lúc ta đang ngủ, nếu mà làm ta khó chịu, cũng có thể ta sẽ đem các người đi giết người diệt khẩu a."
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại mang theo lực uy hiếp to lớn.
Thân thể hai người run lên, Thẩm Như run rẩy chỉ vào nàng: "Ngươi, ngươi, nếu ngươi giết chúng ta Vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Tỷ.... Vương phi, một tiện tì không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy sao người không giáo huấn một phen? Nếu Vương phi không dạy dỗ được, nô tì nguyện làm thay." Liễu Tư Nhiễm nghĩ, nếu hôm nay nàng không chỉnh được nữ nhân này, vậy thì trước hết giáo huấn nô tỳ của nàng, nhưng nàng ta lại không biết làm như vậy chính là chạm vào nghịch lân của Ly Yên.
Long có nghịch lân, Ly Yên là người có thù tất báo, nhưng cũng thường bao che khuyết điểm, chỉ cần là người nàng để ý, nếu như ai làm người đó bị thương, nàng sẽ đuổi giết ngươi đó đến chân trời góc biển.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh thấu xương, giống như lãnh kiếm đâm về phía Liễu Tư Nhiễm.
"Tiện tì? Thân phận của nàng còn trân quý hơn nhiều so với các ngươi, lời của nàng liền đại biểu lời của ta, nếu ngươi không muốn chết liền lập tức cút cho ta."
Hiển nhiên hai người bị khí thế của Ly Yên dọa sợ, đều nơm nớp lo sợ chạy đi.
Lạc Y Cầm kéo tay Ly yên, lắc đầu, ý bảo nàng không có chuyện gì.
Ở cùng Ly Yên mấy năm nay, Lạc Y Cầm đã sớm đem Ly Yên trở thành muội muội ruột mà đối đãi,hơn nữa Ly yên cũng đã giúp nàng rất nhiều, vì Ly Yên làm chút chuyện cũng là việc nàng vốn phải làm.
Ly Yên trầm ngâm một hồi, ánh mắt bỗng dưng trở nên sáng ngời: "Đều là cái tên Dạ Lăng Vũ đáng chết kia, nếu không phải hắn cưới hai trắc phi thì muội có thể bị khinh bỉ như vậy sao? Hừ, lần này phải chỉnh một phen để báo đáp hắn."
Khóe miệng thoáng hiện nụ cười tà ác, Lạc Y Cầm bất đắc dĩ lắc đầu, mỗi lần nàng cười như vậy luôn luôn có người gặp xui xẻo, nàng vi người kia bi ai a!
Ẩn nấp tại cửa phòng bếp, vụng trộm nhìn vào trong.
"Ta nói cho các ngươi biết, đây chính là nấu vì Vương gia, các ngươi nên xem trọng." Thẩm Như kiêu ngạo mà hung ác nói, sau đó xoay người liền rời đi.
Thân thể nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc nhà phòng bếp, cẩn thận mở mái ngói lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bắn ra, một viên thuốc rơi vào chén thuỷ tinh, thần không biết quỷ không hay.
Tâm tình thoải mái mà trở lại nơi nàng ở Yên Huân các, liền nghe thấy thị vệ báo: "Vương phi, ngoài cửa có một người tự xưng là đệ đệ người muốn gặp ngài."
Cơ thể thẳng tắp, vội vàng đứng lên: "Nhanh, dẫn hắn vào đây."
Nàng đã lâu chưa gặp Mộc Hi Cẩn a, trước lúc truyền thánh chỉ hắn đã chạy ra ngoài đến cửa hàng Lưu Ly tìm người của Ngưng Yên Cung bồi hắn chơi đùa, cho nên hắn vẫn không biết nàng đã gả vào vương phủ.
Mọi người chỉ biết là Ngưng Yên cung là tổ chức sát thủ, lại không biết tửu lâu cùng cửa hàng Lưu Ly đều trên danh nghĩa của Ngưng Yên cung, đầu não sản nghiệp của Ly Yên điều đặt tại Ngưng Yên cung, cho nên cửa Ngưng Yên cung canh chừng rất chặt chẽ, cơ quan rất nhiều, nếu không phải người bên trong, xông vào chỉ có một con đường chết.
Vừa thấy bóng dáng màu tím nho nhỏ, Ly Yên liền vội vàng bổ nhào tới: "Đệ, tiểu bại hoại này, rốt cục cũng đến tìm tỷ tỷ rồi."
Mộc Hi Cẩn chớp đôi mắt to đen tuyền:"Tỷ tỷ, đệ chỉ mới bế quan có vài ngày sao tỷ lại trở thành thiếu nữ có chồng rồi hả?"
Bế quan luyện công của Mộc Hi Cẩn chính là nghiên cứu độc dược của nàng.
Mặt cười lập tức đen lại: "Không nói đến chuyện này không được sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười lên, bởi vì có chút mập mạp trẻ con, cho nên lại càng thấy đáng yêu.
"Tỷ tỷ, được rồi được rồi, đệ thấy tỷ rất tự do a, ta có thể dời qua ở cùng tỷ hay không a?"
"A.... " một tiếng hét thảm từ xa truyền đến, vừa nghe liền biết là tiếng một nữ nhân.
Ly Yên vừa định trả lời lại nghe thấy tiếng hét thảm này, khóe miệng gợi lên một độ cung mê hoặc, dắt tay Mộc Hi Cẩn nói: "Đi, chúng ta đi nhìn xem."
Ta đố các nàng:v tiếng hét là của ai * hắc hắc*