Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 2

Bốn năm trước lúc Mộc Ly Yên rời đảo đã sáng lập ra Tửu Lâu Lưu Ly này, bây giờ thiên hạ không ai không biết không người không hiểu. Cửa hàng Lưu Ly cũng là một trong những sản nghiệp của nàng. Người ngoài chỉ biết tửu lâu cùng cửa hàng Lưu Ly là sản nghiệp của công tử Lưu Ly, nhưng chưa từng thấy qua diện mạo chân thật của hắn. Nếu như họ biết được Công tử Lưu Ly đã làm lũng đoạn toàn bộ nền kinh tế quốc gia lại là một nữ tử tuyệt sắc chỉ sợ  sẽ bị hù chết.

Hai người liếc nhìn nhau, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, bề ngoài sư phụ của các nàng là  bộ dạng Tiên Phong Đạo Cốt, nhưng trên thực tế lại là một Lão Ngoan Đồng rất thích chơi đùa.

Mộc Ly Yên cười một tiếng: "Sư phụ, sư tỷ đã đột phá được tầng thứ sáu rồi."

Thiên cư lão nhân vừa ăn mỹ thực vừa nói: "Uhm, không sai, tuy thiên phú của Y Cầm  so với Ly Yên còn kém, nhưng so với rất nhiều người đã không tệ, các ngươi có thể ra đảo rồi."

"Nha ~ nha, có thể rời đảo rồi." Mộc Ly Yên hưng phấn mà kêu lên.

Lạc Y Cầm ở một bên chán nản mở miệng:"Ly Yên, không phải từ lâu muội đã sớm ra đảo rồi sao, mà sau khi ra đảo còn thành lập nhiều sản nghiệp tổ chức như vậy."

"Ha ha, khi đó không thể về nhà a, Tịnh đảo xa nhà như vậy, thành lập sản nghiệp tổ chức ở xa muội đều đã giao cho Nhược Phong Nhược Vũ đi làm." Mộc Ly Yên gượng gạo cười.

Nhược Phong Nhược Vũ là song bào thai, lại là cô nhi, thiếu chút nữa đã bị đói chết trên đường, chín tuổi được Mộc Ly Yên cứu, về sau thề sống chết đi theo nàng.

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, "Đúng rồi Tiểu Cẩn a?"

"Nó còn đang nghiên cứu độc dược của ngươi a." Thiên cư lão nhân tùy ý trả lời, lực chú ý hoàn toàn đặt trên thức ăn ngon của lão, trời đất bao la, thức ăn ngon là lớn nhất.

Sau khi Mộc Ly Yên tiến vào Tịnh đảo nửa năm thì Mộc Hi Cẩn được sinh ra, lúc một tuổi liền bị rắn độc cắn, loại độc này khiến tất cả ngự y đều luống cuống tay chân, chỉ có thể dùng bồ câu đưa tin cho Ly Yên, hi vọng nàng có thể khiến cho thiên cư lão nhân cứu hắn, cho nên Thiên cư lão nhân liền dùng khinh công vội vàng đem Mộc Hi Cẩn về tịnh đảo.

Bởi vì loại rắn độc này hết sức lợi hại, cho nên Mộc Ly Yên chỉ có thể lấy độc trị độc dùng thời gian hai năm để đem thân thể Mộc Hi Cẩn luyện thành bách độc bất xâm. Lúc ở hiện đại Mộc Ly Yên là đặc công, nàng phải đối phó với nhiều mục tiêu với các thân phận khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy nàng đã học y thuật để phòng thân.

Hơn nữa ở đây còn được Thiên cư lão nhân dạy bảo, trong vòng một năm cả y thuật và độc thuật của nàng đều tuyệt diệu, trình độ còn cao hơn cả Thiên cư lão nhân.      

Do Mộc Hi Cẩn từ nhỏ đã tiếp xúc với độc, cho nên lúc Mộc Ly Yên nghiên cứu chế tạo độc dược hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú, hiện nay Mộc Hi Cẩn cũng được xem như là tinh thông độc thuật, nhưng so với Vân Mặc thần y vang danh thiên hạ hắn vẫn còn kém rất xa.

Mộc Ly Yên tìm đến Mộc Hi Cẩn sẵn tiện nói cho hắn biết chuyện rời đảo, mặc dù từ bốn năm trước Mộc Ly Yên đã có thể thuận tiện ra vào đảo, nhưng nàng chưa bao giờ đưa Mộc Hi Cẩn ra ngoài, vì nàng sợ Mộc Hi Cẩn  sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mộc Hi Cẩn vốn một lòng một dạ nghiên cứu độc dược, nhưng nghe tỷ tỷ mình nói có thể về nhà, hắn liền hưng phấn không thôi. Bởi vì từ nhỏ đã xa nhà, cho nên giờ phút này khi nghe được sẽ trở về tâm tình liền kích động lên.

Khi ba người rời đảo Mộc Ly Yên tặng cho Thiên cư lão nhân một cái lệnh bài, lệnh bài  này có thể cho hắn hưởng dụng miễn phí tại sản nghiệp của Ly Yên, thiên cư lão nhân đương nhiên cũng vui vẻ cười ha ha nhận.

Lúc bọn họ rời đảo, Thiên cư lão nhân cũng không có tiễn bọn họ, tuy là ngoài mặt nói không để bụng, nhưng thủy chung ở với nhau sáu năm, vẫn thấy buồn.

Sau khi rời đảo đi tới một nơi hẻo lánh, cảnh vật xung quanh rất đẹp, gió mát nhẹ thổi, làm cho tinh thần người ta vui vẻ hẳn lên.

Gió nhẹ thổi vén lên khăn che mặt của Mộc Ly Yên, váy dài màu lam nhạt cũng tung bay theo gió, như Cửu Thiên Tiên Nữ thanh lệ thoát tục.

Mà lúc này Lạc Y Cầm  cũng mang theo cái khăn che mặt bạch sắc. Hai người đều mang theo cái khăn che mặt giấu đi dung nhan tuyệt sắc,các nàng không muốn trên đường trở về vì dung mạo này mà gặp phải chuyện phiền toái.

Mộc Hi Cẩn nháy đôi mắt to nước mắt rưng rưng, gương mặt phấn nộn đáng yêu làm cho người ta hận không thể cắn một cái. Hắn lôi kéo tay áo Mộc Ly Yên hỏi: "Tỷ tỷ, khi nào chúng ta mới về đến nhà?"

Trưng ra một nụ cười rực rỡ, Mộc Ly Yên đáp: "Chúng ta đi thêm một chút, đến chợ liền mua chiếc xe ngựa để quay về,được không?"

"Được!" Mộc Hi Cẩn nhu thuận trả lời.

Lạc Y Cầm nhìn bộ dạng đáng yêu nhu thuận kia của Mộc Hi Cẩn,không khỏi trợn trừng mắt.

Chỉ có khi đứng trước mặt Mộc Ly Yên hắn mới nhu thuận như vậy, phải biết rằng hắn từ một tuổi đã được Mộc Ly yên nuôi nấng, ít nhiều gì cũng có phần phúc hắc, đối với Lạc Y Cầm cùng thiên cư lão nhân mà nói hắn chính là một tiểu ác ma, bởi vì mỗi lần hắn đều lấy hai người ra thử dược, trái lại hắn lại không dám chỉnh tỷ tỷ của mình, nếu mà tỷ tỷ không dạy hắn độc thuật thì phải làm sao bây giờ.

Lần này hắn rời đảo e rằng có không ít người gặp tai họa a!

Bỗng nhiên, một cỗ sát khí dâng lên, một nhóm lớn hắc y nhân xuất hiện tại trước mắt, vây quanh ba người.

Ly Yên liếc hắc y nhân một cái, thật sự là một đám người nhàm chán, chính mình cũng lười cử động, sau đó thưởng thức tóc của bản thân, ưm, hình như dài quá rồi!

Ngược lại với Ly Yên, đôi mắt Mộc Hi Cẩn sáng lên, có người đưa tới tận cửa cho chính mình thí nghiệm thuốc vậy thì không được lãng phí rồi. Mà Lạc Y Cầm lại lựa chọn lờ đi, dù sao đối phó những người đó chỉ cần Tiểu Cẩn tung ra chút độc dược là có thể thu phục.

Hắc y nhân thấy hai nữ nhân không để ý đến mình không khỏi có chút nổi nóng, nhưng lại bị tên tiểu hài tử kia nhìn chăm chú khiến hắn sợ đến nổi da gà, hắn có cảm giác mình giống như con mồi, trong lòng không khỏi thầm mắng, chỉ là tiểu hài tử bốn năm tuổi mà thôi, làm sao lá gan lại nhỏ như vậy, mình chính là sát thủ a!

Sau khi an ủi bản thân một phen, hắc y nhân dẫn đầu tàn nhẫn nói: "Hừ! Ngày này sang năm liền là ngày giỗ của các ngươi."

"Hắc y đại thúc, lời kịch của ngươi rất cũ a, tỷ tỷ và ta nói rồi đây là lời kịch kinh điển, quá out, nên đổi mới." giọng nói non nớt có ý tốt nhắc nhở.

Hắc y nhân dẫn đầu bị đả kích, quyết định không nói lời vô nghĩa, căm tức ra lệnh: "Giết".

Ly Yên bình tĩnh ngáp một cái, trong lòng Mộc Hi Cẩn cũng nhộn nhạo, hai mắt tỏa sáng, rất nhanh liền có thể biết độc dược mới của tỷ tỷ có tác dụng gì rồi!

Bình Luận (0)
Comment