*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ly Yên cố làm ra vẻ mặt trấn tĩnh đi qua trước mặt hắn, vốn tưởng rằng đã giấu diếm được, bỗng nhiên hắn lại gọi: "Vị công tử này, có phải chúng ta đã từng gặp qua hay không?"
Khóe miệng nở ra nụ cười trêu tức như lấy hết rực rỡ của mọi người chung quanh, Ly Yên cảm thán, người này thật chói mắt mà.
Ly Yên khẽ cắn môi, lập tức mỉm cười, xoay người lại, nói: "Ngươi nhận sai người rồi."
"Phải không?" giọng nói từ tính chậm rãi phát ra, đi đến trước mặt Lạc Y Cầm, giả bộ không biết chuyện hỏi han: "Đây không phải là tỳ nữ bên ngừơi vương phi sao? Sao lại ở trong này? Lại còn mặc nam trang, đây là muốn làm gì?"
"Thân thiết không được à?" Ly Yên thốt ra.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Ly Yên, cười nói: "Đi thanh lâu thân thiết thật đúng là chưa từng nghe thấy a!"
Nhìn ý cười trên mặt hắn, Ly Yên cảm thấy nổi da gà, cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn cười, hôm nay hắn làm sao vậy?
Hừ lạnh một tiếng, "Ai cần ngươi lo." Nói xong xoay người rời đi, lại bị lăng Dạ Vũ một tay giữ chặt.
Theo bản năng liền phản kháng, sau đó hai người liền đánh nhau ở trong Luyến Vũ Các.
"Oa? Hình như đây là Vũ Vương gia a, không phải nói Vũ Vương gia cũng không gần nữ sắc sao? Như thế nào hôm nay lại đi dạo thanh lâu?" Một nam tử nhận ra thân phận Lăng Dạ Vũ, vạch trần nói.
"Đúng là Vũ Vương gia, có lẽ là không gần nữ sắc, cho nên bây giờ nghĩ lại muốn thử một phen."
"Sao bây giờ lại đánh nhau cùng mỹ công tử kia rồi hả?"
Chung quanh bỗng dưng vang lên tiếng người ồn ào, cũng đang thảo luận về hai người. Bọn hắn cho ra đáp án mỗi cái không giống nhau, nhiều cách nói.
Đồng tử mắt đen bóng vừa chuyển, mâu trung Ly Yên hiện lên một tia giảo hoạt, nhào mạnh vào trong lòng Lăng Dạ Vũ.
"Vương gia, tuy rằng ngươi đối với ta tình thâm ý trọng, vì ta không tiếc hủy danh tiết mà bước vào thanh lâu, nhưng trước sau gì đoạn tụ cũng không tốt a a!" Vẻ mặt vô cùng chân thành tha thiết, bất kì ai cũng nhìn không ra nàng đang nói dối.
Vừa dứt lời, chung quanh một mảnh ồn ào.
"Thì ra Vũ Vương gia là vì mỹ công tử này mới đến thanh lâu a."
"Vũ Vương gia danh tiếng lẫy lừng lại đoạn tụ, hèn chi không gần nữ sắc a!"
Khóe miệng nở một nụ cười chiến thắng, Ly Yên khiêu khích nhìn Lăng Dạ Vũ.
Ngoài dự đoán của Ly Yên Lăng Dạ Vũ lại không có nổi giận, mà ngược lại thái độ lại khác thường dơ tay ôm eo của nàng, trong mắt tình ý dạt dào.
"Đúng vậy a! Bổn vương đối với ngươi tình thâm ý trọng như vậy, có phải ngươi nên báo đáp bổn vương hay không?"
Ý cười trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, sững sờ một phen, rời khỏi ngực hắn, mắng: "Ngươi bị thần kinh a?"
Cơ thể nhuyễn ngọc rời khỏi, mũi còn có thể ngửi được hương hoa lài, còn chưa tan.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Dạ Vũ, nói với Lạc Y Cầm: "Đi."
"Vương Phi của bổn vương đây là muốn đi đâu?" Lăng Dạ Vũ bỗng dưng lên tiếng, thân thể Ly Yên cứng đờ, dừng bước.
Những lời này lại kéo tới một hồi sóng to gió lớn.
"Vương phi? Cái gì mà vương phi? Vương phi của Vũ Vương gia không phải là một người quái dị sao?"
"Không lẽ là bọn hắn đã lén bái đường, vị công tử này mới đúng là Vương Phi trong lòng Vũ Vương gia đi?" (
chết vì cười mất)
Không thể không nói, khả năng tưởng tượng của người xem vô cùng phong phú.
Trong mắt Cung Y Lâm xẹt qua một tia hoang mang, chớp lóe rồi biến mất. Lạc Y Cầm lại đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Vũ Vương gia này thật đúng là không dễ lừa gạt a!
"Ai là vương phi của ngươi? Bản công tử tuấn mỹ như vậy, làm sao có thể là vương phi của ngươi?" Ly Yên chột dạ nói.
Trên mặt Lăng Dạ Vũ ý cười dào dạt, đi đến trước mặt Ly Yên ở cạnh tai nàng nhẹ giọng nói: "Vương phi cho rằng dấu diếm được ta sao? Kỹ thuật dịch dung của Vương phi thật không tệ, nhưng mà nàng có nhớ ta đã từng nói qua, ánh mắt của nàng cực kỳ độc đáo, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra."
Dường như hắn không có phát hiện ra tự xưng ở trước mặt nàng đã không phải là "Bổn vương" nữa, mà là "Ta".
Trong lòng Ly Yên nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi mắng, sớm nhận ra mình sao không chịu nói sớm, thật đáng giận mà!
Lăng Dạ Vũ nhìn biểu tình của nàng, tự nhiên biết ở trong lòng nàng đang mắng chính mình, cũng không biết vì sao tâm tình hắn lúc này vô cùng vui vẻ.
Nhìn Cung Y Lâm, trong lòng hắn âm thầm khinh bỉ, nam nhân này sao lại có bộ dạng xinh đẹp như vậy? Chỉ là một tên " tiểu bạch kiểm ". ( =))) mỹ nam người ta, Vũ ca bảo là tiểu bạch mất r)
Lại không phát hiện, trong lòng dần dần nổi lên ghen tuông.
Ly Yên nhớ lại, như thế nào hắn cũng nói được, bây giờ làm cái gì cũng là vô sự vô bổ, vì thế buông ra không để ý đến nữa, đến lúc đó hỏi hắn lấy thư hoà ly cũng được.
Nghĩ thông suốt Ly Yên khôi phục tâm tình mang theo Lạc Y Cầm rời đi.
Lúc Cung Y Lâm lướt qua người Lăng Dạ Vũ liền cảm nhận được lãnh khí sắc bén cùng khiêu khích của hắn,mà hắn cũng đáp trả bằng khiêu khích đồng dạng như vậy.. Đối với sư muội của hoàng muội mình, hắn có cảm giác rất đặc biệt, nàng thông minh, thần bí, lười biếng, hoạt bát, mỗi một mặt đều hấp dẫn hắn.
Trở lại Lan Nguyệt Các Lăng Dạ Vũ càng nghĩ càng tức giận, toàn thân toả ra khí lạnh.
Hỏa hoảng hốt đứng ở bên cạnh, trên trán, mồ hôi lạnh chảy ra từ từ, khí tức của Vương gia mình thật sự chịu không nổi a!
"Ngươi nói xem tên " tiểu bạch kiểm" kia có cái gì tốt? Nàng lại có thể ước hẹn với hắn?" Lăng Dạ Vũ vỗ mạnh lên bàn làm Hoả giật nảy mình, tức giận nói.
"Vương gia, người, người ghen tị?" Hỏa yếu ớt nói.
"Ghen?" Lăng Dạ Vũ tỉ mĩ phân tích hai chữ này, thì ra đây là ghen a? Hắn vì Mộc Ly Yên mà ghen, chẳng lẽ hắn thích nàng rồi sao?
Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì hắn kinh diễm, về sau thấy được sự thông minh cùng giảo hoạt của nàng, không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt luôn đặt trên người nàng, hắn thật sự thích nàng sao?
Sau một lúc suy xét, Lăng Dạ Vũ quyết định, nếu hắn thích nàng, thì sao có thể để cho nàng thoát chứ? Nhất định để nàng trở thành vương phi chân chính của mình.
@0@
Lúc này Thượng Quan Thi Vũ đang ra roi thúc ngựa về phía Lăng Nguyệt quốc.
Trong bao quần áo đều là trang sức mà trước kia Kỳ Doãn đưa cho nàng, tuy nàng không dùng qua, nhưng mà nếu đã đưa cho nàng, thì đó là của nàng, nàng sẽ không trả lại cho hắn.
Lúc nàng rời khỏi phủ thái tử, quản gia cấp cho nàng bạc cùng ngựa, để cho nàng chăm sóc tốt chính mình, nàng cảm động, không nghĩ đến còn có người sẽ quan tâm mình.
Lại không ngờ rằng là do Kỳ Doãn phân phó, khi nàng chạy đi không có phát hiện có một tầm mắt ưu thương luôn đặt ở trên người nàng, nhìn nàng rời khỏi.
Nàng một lòng chỉ nghĩ muốn nhìn thấy Huyết Hồ, còn về phần thương tâm này, dù gì nàng cũng đã sớm nghĩ đến rời đi. Nghĩ tới đây trong lòng lại mạnh mẽ co rút đau đớn, nàng càng không ngừng nói với chính mình, nàng không sai, tuyệt đối không sai.
"Hỏa, ngươi nói xem, nên làm như thế nào mới có thể đạt được tâm của một nữ nhân?" Lăng Dạ Vũ cau mày sâu xa hỏi.
Mặt Hỏa giật giật, trong lòng hò hét, Vương gia a! Ta căn bản không có theo đuổi nữ tử, ta làm sao có thể biết?
Nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Nữ tử như vương phi Vương gia cần quan tâm nàng nhiều hơn, bảo vệ nàng, hướng nàng chứng minh lòng của ngừời"
"Đơn giản như vậy?" Nhíu mày hỏi.
Hỏa lúng ta lúng túng gật đầu, bình thường đều nghe người khác nói làm như vậy là được.
Lăng Dạ Vũ lấy tay vuốt cằm, suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới chứng minh được tấm lòng của mình với Ly Yên.