Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 2

Thật ra từ nửa tháng trước, A Bảo đã không phải là A Bảo thực sự. Trong thân thể nho nhỏ của chú đã chứa đựng linh hồn Hoàng đế của triều đại nhà Chu, Cổ Thiệu Trạch. Nhưng mà mặc dù có được một linh hồn mạnh mẽ như vậy, A Bảo vẫn chỉ là một con chó như trước, một con chó ngoại tộc có dáng vẻ kỳ dị.

Chuyện này đại khái cũng để thấu hiểu ý nghĩa chân chính của “Cọp xuống đồng bằng bị chó khinh, Rồng sa ruộng cạn tôm cười nhạo” đi.

Nửa tháng trước đi Thiên Phật Sơn thăm Thái hậu, trên đường hồi kinh, một con ngựa bị hoảng sợ hất hắn ngã xuống, khi tỉnh lại đã thấy mình trở thành chó con trong phường chó mèo kia. Nghĩ đến việc nửa tháng kia bị nhốt trong lồng, cùng một đám súc vật ăn chung ở chung, còn bị ép uống sữa của con chó cái nào đó, sắc mặt Chu Vũ Đế còn hơi xanh xanh. Cũng may lông hắn cũng khá dày, mặc dù lộ ra vài biểu cảm vặn vẹo kỳ dị, những người hầu chỗ phường mèo chó kia cũng không thấy ra chút manh mối nào, bằng không hắn đã sớm trở thành thứ có tà niệm, bị thiêu chết.

Vì là Đế vương, tâm trí cùng nghị lực của hắn luôn siêu hơn người bình thường. Trải qua sự khiếp sợ ban đầu, vượt qua những bàng hoàng mê man, Chu Vũ Đế đã điều chỉnh lại lập tức. Không nhịn đói, cũng không tự sát, chẳng qua bởi vì không chịu uống sữa, lại không thích ăn mấy đồ ăn nát vụn thừa thãi của chó, thân thể gầy yếu hơn so với mấy chú cún khác một ít mà thôi.

Phường chó mèo này được đặt trong Cấm cung, thi thoảng mấy thái giám cũng sẽ đàm luận chút chuyện cung đình, trải qua nửa tháng thám thính, Chu Vũ Đế biết, bản thân mình bây giờ vẫn chưa chết, mà là trọng thương hôn mê, mười ngày trước đã tỉnh lại, hiện thời vẫn còn đang ở Kiền Thanh Điện tĩnh dưỡng. Đương nhiên, đây đều là tin ‘vỉa hè’, không ai biết được nội tình thực sự như thế nào.

Bản thân mình có thật tỉnh lại hay không? Cũng giống như tình huống của A Bảo này, thân thể đã bị linh hồn kẻ nào đó chiếm giữ? Chiếm lấy thân thể của mình, là người hay là yêu? Có thể nguy hại đến giang sơn xã tắc của mình hay không? Tất cả những nghi vấn đó đều luẩn quẩn quanh tim gan Chu Vũ Đế, khiến cuộc sống hàng ngày của hắn khó có thể mà bình yên, trằn trọc khó ngủ. Nếu không phải vì cơ thể này quá yếu ớt, lại bị giam trong lồng, hắn đã chạy đến Càn Thanh Cung xem xét kết quả từ lâu.

Nhưng mà sáng nay, lúc thái giám cẩn thận lựa chọn chó con để đưa tới các nương nương lựa chọn, Chu Vũ Đế biết cơ hội để bản thân mình ra khỏi nhà giam này đã tới. Trái ngược với thái độ ủ rũ mệt mỏi thường thấy, hắn trở nên hoạt bát, lại ngoan ngoãn, cứ nhào tới phía trước mặt mấy thái giám kia, hơn nữa có một đôi mắt ngập nước đầy linh khí như thế, quả nhiên thái giám liếc mắt một cái đã đưa vào lồng, chuyển tới hậu cung.

Cuộn mình trong góc lồng, hắn nhìn con đường kéo dài không dứt dưới chân, rồi những bậc thang trước đây vốn thấy bình thường, bây giờ xem ra có vẻ dốc hơn rất nhiều. Bất giác, tâm trạng Chu Vũ Đế bỗng nhiên trở nên phức tạp vô cùng.

Lại bước qua một cánh cửa cao cao nữa, thấy những tấm gạch vàng màu đen lấp lánh dưới lồng, Chu Vũ Đế biết, đã đến Hậu cung. Không thấy được toàn cảnh cung điện nguy nga này, cũng không nhìn thấy những tấm bảng tên treo trên cửa, hắn không rõ ràng được rốt cuộc đây là nơi nào. Nhưng chờ cho đến lúc hắn ngẩng đầu lên, đối mặt với cô gái vận trang phục sang trọng ngồi ở vị trí cao nhất, hắn ý thức được, nơi này nhát định là Bích tiêu cung, cung điện của Đức phi, người đứng đầu trong tứ phi.

Đức phi chính là vị phi tử được mình ‘sủng ái’ nhất. Trong Cấm cung cá lớn nuốt cá bé này, hiển nhiên việc thái giám mang theo vật cưng cho Đức phi lựa chọn đầu tiên cũng là hợp tình hợp lý.

Mắt chó không nhìn thấy màu sắc, toàn bộ thế giới của chúng nó chỉ có hai màu trắng đen. Nếu không có lần gặp gỡ này, Chu Vũ Đế vĩnh viễn sẽ không biết điều đó. Nửa tháng giãy dụa sống ở thế giới u ám khôn cùng, đột nhiên thấy được một gương mặt quen thuộc, tâm trạng Chu Vũ Đế vô cùng kích động, ngây người nhìn dung nhan cô gái ngồi trên ghế đến quên phản ứng.

Cô gái ấy hơi nghiêng người nhìn mình, mái tóc đen dày như mực, da thịt như tuyết trắng mịn, đôi mắt phượng long lanh, đen trắng rõ ràng, phong thái lộng lẫy, lạnh lùng mà cao quý đập thẳng vào mặt hắn. Nếu chỉ có một chữ để hình dung, thì đó chính là ‘đẹp’, một vẻ đẹp như thoát khỏi thế tục, so với những màu sắc rực rỡ bên ngoài, nàng còn đẹp hơn. Có lẽ bởi vì thị giác khác nhau, có lẽ bởi vì tâm trạng khác nhau, trong một thoáng, Chu Vũ Đế như bị mê hoặc.

Giai nhân với sắc đẹp tuyệt đại như bước ra từ những bước họa ‘vẩy mực’ (một cách vẽ tranh thủy mặc) chính là phi tần của mình, mà bản thân mình lại lấy tư thế là một con chó gặp mặt nàng. Ý thức được điểm này, Chu Vũ Đế tỉnh táo lại, thốt nhiên xoay người, cuộn mình thành một cục, hận không thể lập tức biến mất trong không khí.

Nhưng mà ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, chẳng những hắn không biến mất, mà còn bị Đức phi chọn trúng. Bị thái giám nắm cổ kéo ra, sau đó giao cho một cung nữ, còn cung nữ kia thì cứ luôn miệng kêu mình là ‘cục súc’, cả người Chu Vũ Đế cứng ngắc, muốn phát hỏa lại bất lực.

Lúc hắn vẫn còn thất thần đã bị Đức phi ôm vào lòng. Cái ôm này mềm mại lại ấm áp, còn mang theo một hương thơm nhàn nhạt, hoàn toàn trái ngược với nhà giam lạnh băng với những mùi vị kỳ lạ, khiến người ta say mê không thể ngừng được. Dưới cái vuốt ve dịu dàng của Đức phi, suýt chút nữa thôi hắn đã hoàn toàn mê muội. Nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân mình đường đường là một Đế vương, lại bị phi tần của chính mình đặt trên đầu gối thưởng thức, hắn liền cảm thấy lòng tràn đầy cảm xúc xấu hổ và giận dữ, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Thoát ra khỏi vòng ôm của Đức phi, rồi lại rơi phịch xuống mặt đất, lúc đó hắn mới ý thức được bản thân mình không phải là Chu Vũ Đế nữa, mà chỉ là một con chó con mới sinh chưa đủ tháng. Cơn đau nhức khắp người nhắc nhở hắn một điều, thoát khỏi sự che chở của cô gái này, hắn tuyệt đối không thể sinh tồn trong Cấm cung. Trước khi không biết rõ Hoàng đế trong cung này là người hay quỷ, có nguy hại đến giang sơn xã tắc của mình hay không, hắn không thể chết được.

Vì thế hắn đành đè nén cảm giác không cam lòng, cũng không giãy dụa nữa, trong lòng tuy xấu hổ và giận dữ, nhưng cũng để mặc cho những người này đùa nghịch. Thời gian này, sự thay đổi của Đức phi lại khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Cô gái này cẩn thận chuẩn bị một bát cháo thịt băm vừa thơm vừa mềm, để một Chu Vũ Đế nửa tháng qua phải ăn đồ cho chó suýt chút nữa rớt nước mắt. Cô gái này để bản thân hắn lên bàn ăn cơm, mà không xua đuổi hắn vào một cái góc tối tăm nào đó. Cô gái này tự tay tắm rửa cho hắn, động tác dịu dàng thành thạo, không hề có sự thô lỗ cùng mất kiên nhẫn của mấy người hầu ở phường chó mèo. Cô gái này mềm giọng nói chuyện với hắn, thái độ bình thản lại tha thiết, giống như đối đãi một con người, mà chính xác hơn, là đối đãi với một đứa trẻ.

Chu Vũ Đế nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tràn đầy nét dịu dàng của Đức phi, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Đây vẫn là Mạnh Tang Du chỉ cần nói hai ba câu đã ép Hoàng hậu vào con đường chết, áp chế quý phi, chiếm đoạt sủng ái cả lục cung, là con người tùy tiện lại khắc nghiệt ấy sao? ‘Xảo tiếu thiến hề’ (nét cười duyên dáng) như vậy, hắn cơ hồ không thể nhận ra.

Xảo tiếu thiến hề 巧笑倩兮: Xuất xứ từ Kinh Thi – Vệ Phong – Thạc Nhân, ca ngợi người vợ của Vệ Trang Công (卫庄公), Trang Khương ( 庄姜).

Nhưng trải qua một ngày dài mệt mỏi, Chu Vũ Đế không có tâm trạng nào mà tìm tòi nghiên cứu. Dưới ngọn lửa ấm nồng của lò sưởi, dưới những cái vuốt ve chầm chậm dịu dàng của Đức phi, chỉ trong một thoáng, hắn đã mê mê man man lăn ra ngủ. Ngủ sâu và ngon như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong nửa tháng nay.

Lúc Đức phi vừa cẩn trọng vừa nhẹ nhàng đặt hắn vào trong cái giỏ liễu, Chu Vũ Đế vốn có tính cảnh giác cực kỳ cao vẫn lập tức tỉnh lại. Mãi cho đến khi Đức phi rón ra rón rén rời đi, hắn mới mở đôi mắt tối như mực, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương rất lâu.

Chạm vào cái mền bông nhỏ xíu trên bụng, Chu Vũ Đế nghiền ngẫm lại hoàn cảnh mới mẻ của bản thân, cả cái tên ngu đần kia nữa, trong lòng có chút xấu hổ và giận dữ, lại có chút gì đó an tâm.

A Bảo, bảo bối tâm can? Đây là cái tên quỷ quái gì? Quả nhiên là ‘tướng môn hổ nữ’, không hề có chút xíu văn chương nào trong đầu! Muốn cười ra tiếng, lại phát hiện bản thân mình chỉ phát ra âm thanh ư ử yếu ớt, sắc mặt Chu Vũ Đế lại biến thành vừa xanh vừa trắng, căm giận dùng móng vuốt cào cào miếng vải bông trên bụng mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

(Tướng môn – dòng dõi nhiều đời quân ngũ. Ở đây ý chỉ chị Tang Du xuất thân từ gia đình nhà võ, không am hiểu văn chương.)

﹡﹡﹡

Giờ dần canh ba, bầu trời vẫn còn mờ mờ, nhưng nơi phương Đông, mặt trời đã ló dạng, không lâu sau đó, nắng sớm ấm áp đã phả xuống rộng khắp đất trời. Đến giờ mẹo, là lúc phải đi Phượng loan cung thỉnh an Lý quý phi nương nương.

Một năm rưỡi trước, Hoàng hậu khó sinh, thai nhi chết lưu trong bụng, là một hoàng tử đã thành hình. Không bao lâu sau, Hoàng hậu cũng vì đau thương mà chết, để lại con gái ruột năm ấy chỉ mới bảy tuổi, cũng chính là đương kim Tứ công chúa bây giờ. Trước khi Chu Vũ Đế an vị trên ngai vàng, một hồi cung biến xảy ra khiến Thái hậu nản lòng thoái chí, chuyển đến Thiên Phật Sơn lễ Phật, đã không màng đến thế sự từ lâu. Hai vị trí lớn nhất trong hậu cung không người không bóng, vị phi tần có vị trí cao nhất lúc bấy giờ là Lý quý phi cũng tự nhiên mà đảm nhiệm quyền hành, quản lý chung cả lục cung.

Phụ thân Lý quý phi là Tả thừa tướng đương triều, rất có quyền lực và sức ảnh hưởng. Lý quý phi lại liên tiếp sinh ra Nhị hoàng tử cùng Tam công chúa, một mười hai tuổi, một mười tuổi, cả hai đều khỏe mạnh, thông minh lanh lợi. Địa vị, quyền thế, con cái hay tất cả những gì cung phi các tha thiết mơ ước, Lý quý phi đều có được, có thể ví như người hạng nhất trong hậu cung này.

Thế nhưng, người hạng nhất đó, trước mặt vị Đức phi nương nương Mạnh Tang Du cũng có vài phần lo lắng.

Năm nay Mạnh Tang Du mười bảy tuổi, đúng độ tuổi như hoa hàm tiếu, dáng dấp quốc sắc thiên hương, quả là xinh tươi như ngọc. Phụ thân của cô là Mạnh Trường Hùng, chính là vị Đại tướng quân uy danh hiển hách của triều Chu, tay cầm trăm vạn hùng binh, hàng năm đóng quân tại quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc). Sở dĩ Đại Chu có thể khống chế Man tộc ở biên quan quấy nhiễu, tiếp tục phát triển phồn thịnh, chính là nhờ vào quân nhà họ Mạnh trong tay Mạnh Trường Hùng, đánh đâu thắng đó, không gì cản bước nổi.

Nhà họ Mạnh lấy công trạng trong chiến đấu lập nghiệp, ở thời Chu Thái Tổ đã đứng hàng công khanh (là thuật ngữ chung, chỉ một số nhân vật có quyền lực lớn gắn với triều đình), thừa kế tước hiệu Phụng Ân Trấn quốc công. Đến triều đại nhà Chu, đừng nói đến tả hữu thừa tướng đầy quyền lực, ngay cả Chu Vũ Đế gặp Trấn quốc công cũng phải nể mặt ba phần.

Có tài có mạo, có quyền có thế, Mạnh Tang Du vừa bước vào cung đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các nương nương khác. Nhưng đấu ba năm, chẳng những họ không thể nhổ cái gai này, còn để đối phương đạp lên bản thân mình, càng ngày càng leo cao. Ngay cả Hoàng hậu cô ta cũng có thể bức tử, mà Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm tới việc này, thì còn ai dám động vào cái hố đầy rủi ro ấy?

Trước mặt một Đức phi phong thái mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, cá tính của một người sinh ra trong nhà tướng sĩ, quả thực chúng cung phi cảm thấy bất lực vô cùng.

Giờ này khắc này, vị ‘sủng phi nương nương’ Mạnh Tang Du có thủ đoạn kinh người trong truyền thuyết đang từ từ thức giấc trong tiếng gọi của Phùng ma ma. Cô nhấc nửa người trên dậy, lười biếng dựa người vào đầu giường, đôi mắt phượng còn nhập nhèm hơi híp lại, để mặc Phùng ma ma lấy khăn nóng lau mặt lau tay cho mình.

Đợi trên mặt đã nhẹ nhàng thoải mái, Đức phi mới dịch người, xỏ chân vào một đôi giày thêu đi đến trước bàn trang điểm để các cung nữ khác chải tóc cho mình. Thân trên mặc một cái yếm màu đỏ rực, khó có thể che khuất bộ ngực tròn đầy đặn, bên dưới là chiếc quần thụng tơ lụa màu trắng. Chất vải mỏng manh dính sát vào da thịt, làm nổi bật đôi chân dài cùng những đường cong duyên dáng mơ hồ có thể thấy được. Ăn mặc nửa che nửa kín như vậy, so với quần áo gợi cảm khác càng thêm mê người. Những cung nữ hầu hạ bên cạnh vừa thấy đã đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn không thể nhịn được mà tiếp tục nhìn ngắm.

“Nương nương, nhập thu, buổi sáng trời lạnh, người nên thêm một cái áo.” Một luồng gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, chui vào trong tẩm điện. Phùng ma ma nhướng mày, lập tức cầm một chiếc áo khoác mỏng phủ lên Mạnh Tang Du.

Mạnh Tang Du để mặc Phùng ma ma làm việc, biểu cảm chán chường không cảm xúc khi vừa thấy Bích Thủy ôm A Bảo vào mới chợt sáng ngời.
Bình Luận (0)
Comment