Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 58

Một hồi mõ vẳng ra từ đại điện tối tăm mịt mờ, bảng lảng khói sương. Âm thanh kia rơi từng tiếng từng tiếng, nặng nề rơi rớt, xui kẻ khác cảm thấy áp lực bội phần. Hắn còn chưa kịp hiểu tại sao mình lại đứng trong điện thờ mông mênh này đã bị một bóng lưng mong manh nơi tận cùng màn sương làm chú ý.

Hắn không thể kiểm soát bản thân, bước đến bóng lưng đang gõ mõ, tim bắt đầu đập dồn lên cổ, họng cũng mơ hồ khô nghẹn.

“Hoàng thượng, ngài đến rồi.” Bóng lưng cảm giác được có người tới gần, ngừng động tác, chậm rãi quay lại. Cô gái mặc áo tu hành màu lam, đội mũ tu, vẻ mặt lạnh nhạt xuất trần khiến hắn hoảng hốt.

“Tang Du? Nàng ăn mặc kiểu quái gì thế?” Thấy rõ khuôn mặt cô gái, hắn giật mình trợn trừng mắt, vội vã bước lên muốn kéo nàng vào lòng, nhưng bàn tay vươn đến chỉ chới với trong hư không. Bóng người trước mắt đã tan, chỉ còn một câu “A di đà phật” thực lâu vẫn còn ngân nga vang vọng, tựa như ma chú, khiến lòng hắn đau như nứt.

“Tang Du!” Chu Vũ Đế đột ngột từ trong mộng bừng tỉnh dậy, đưa tay vuốt, khắp mặt, đầu và cổ đầy mồ hôi lạnh, cơn đau trong ngực còn chưa hoàn toàn lui mất, cảm giác tuyệt vọng đến vỡ nát vẫn còn luẩn quẩn trong đầu.

“Hoàng thượng, ngài sao vậy” Thường Hỉ nghe thấy động tĩnh lập tức chạy vào tẩm điện, quỳ trước giường, lo lắng quan sát khuôn mặt tái nhợt của hắn. Y nghe hoàng thượng gọi tên Đức phi nương nương, không biết giấc mộng thế nào, lại làm đường đường một vị đế vương kinh hãi đến vậy.

“Lấy nước cho trẫm.” Lấy lại bình tĩnh, Chu Vũ Đế khàn khàn mở miệng. Biết rõ tình cảnh trong mộng không thể xảy ra, nhưng bây giờ hắn vẫn hết sức hối hận, không nên thỏa hiệp với mẫu hậu để Tang Du giúp bà tụng kinh. Lỡ như Tang Du bị bà ảnh hưởng, nổi lòng rời xa thế tục, muốn tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh thì mình nên làm gì bây giờ? Không! Hắn tuyệt không cho phép!

(Tứ đại giai không là chữ lấy trong kinh Kim-cương: “Vô nhân tướng, Vô ngã tướng, Vô chúng sinh tướng, Vô thọ giả tướng, tứ đại giai không”. Nghĩa là không có hình tượng của người, của ta, của chúng sinh, không có cái gì lâu dài cả. Bốn cái đó đều là hư ảo.

Lục căn thanh tịnh: Kinh Phật gọi Nhãn, Nhĩ, Tị, Thiệt, Thân, Ý là lục căn (sáu cội rễ trong chân thân). Lục căn lại gắn với lục trần (sáu bợn nhơ) là: sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Diệt hết lục căn và lục trần thì thanh tịnh.)

“Hoàng thượng, uống nước ạ.” Thường Hỉ rót một chén nước ấm đưa tới bàn tay hắn đang nắm chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch.

Chu Vũ Đế nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Thường Hỉ để chén xuống, hầu hạ hoàng thượng nằm nghỉ trở lại, đang định rời khỏi đại điện, thị vệ ngoài cửa đột ngột chạy vào, thấp giọng bẩm báo, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Diêm thống lĩnh cầu kiến ngoài điện.” Diêm Tuấn Vĩ đeo lệnh bài Bàn Long nơi thắt lưng, là giấy thông hành đại nội bậc cao nhất, bất cứ lúc nào, chỉ cần gã cầu kiến, cấm vệ quân đều không dám ngăn trở.

“Cho hắn tiến vào.” Chu Vũ Đế lập tức đứng dậy, nhanh chóng khoác một áo choàng vào, rảo bước ra ngoài. Hắn đã có lệnh, chỉ cần có tin tức của Mạnh quốc công cùng Hàn Xương Bình, Diêm Tuấn Vĩ phải lập tức bẩm báo cho mình đầu tiên. Bây giờ đã qua giờ Tý, cửa cung đã khóa từ lâu, gã tới gặp thì chín phần là vì việc này.

Diêm Tuấn Vĩ đã đứng sẵn ở thiên điện, trong tay cầm một tờ báo cáo, khuôn mặt nhìn như lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng đôi mắt sắc như chim ưng đã thả lỏng một chút so với lúc trước.

Vừa liếc thấy biểu cảm của Diêm Tuấn Vĩ, trái tim đang treo lơ lửng của Chu Vũ Đế như buông xuống được một nửa, vội vã phất tay miễn hành lễ, cầm lấy báo cáo lướt qua nhanh như gió.

“Mạnh quốc công có khỏe không?” Hắn dựa mình vào lưng ghế, âm giọng khàn khàn bộc lộ đáy lòng gấp gáp mỏi mệt.

“Quốc công gia đã được trị liệu, tay chân vì tê lạnh nên đau buốt, nhưng vài ngày nữa sẽ ổn định. Hàn Xương Bình lại ngược lại, còn không bằng Quốc công gia gần năm mươi tuổi, liệt giường không đứng dậy nổi. Không nghĩ trong quân đội nhà họ Mạnh cũng có nội tặc, dám động tay động chân vào ngựa của Quốc công gia. Chiến mã phát điên, chạy thẳng vào vùng đầm lầy, nếu không Quốc công sao có thể trúng loại tiểu kế vụng về này được.” Diêm Tuấn Vĩ nói, ngữ khí giận dữ chuyển thành tiếc nuối, “Chỉ tiếc khi tìm được hai con ngựa thì đã hai ba ngày rồi, rất nhiều bằng chứng không thể truy ra được.”

“Bảo vệ Mạnh quốc công cho tốt, phái thêm nhiều người đi điều tra việc này, không bắt được nội tặc, trẫm không thể an tâm.” Chu Vũ Đế đập bàn, khuôn mặt tuấn tú lóe lên một tia nghiêm túc.

“Dạ.” Diêm Tuấn Vĩ chắp tay vâng lệnh, nhớ đến cảnh nơi biên quan, càng cảm thấy kính nể sâu sắc, “Sau khi Quốc công gia trở lại doanh trại, tiếng reo hò của trăm vạn tướng sĩ trong doanh có thể nói là ngút trời, vang tận mây xanh, truyền đến cả triều đình hoàng đế người Man, khiến người Man sợ hãi, suốt đêm không ngủ. An Trát Đạt sau khi thăm dò tin tức đã rút quân tiên phong lại mười dặm. Lấy một người địch lại vạn người, Mạnh quốc công quả thực là danh tướng đệ nhất đương đại!”

Chu Vũ Đế khẽ cười, từ từ nói, “Mạnh quốc công trở về, sĩ khí quân ta tăng vọt, có lẽ, chiến dịch này sẽ kết thúc rất nhanh thôi, các tướng sĩ còn có thể khải hoàn trở về kịp tết.” Dứt lời, biểu cảm lạnh lùng mệt mỏi tan đi như gió, hắn giơ tay cao giọng ra lệnh cho Thường Hỉ: “Bãi giá Từ Ninh cung! Nhanh lên!”

“Hoàng thượng, ngài nên mặc thêm quần áo trước đã.” Thường Hỉ vội bước lên trước cản lại. Chỉ một tà áo khoác mỏng, hoàng thượng cũng chẳng thấy lạnh!

“Còn chờ gì nữa! Mau giúp trẫm thay quần áo!” Thấy trang phục mình không chỉnh tề, Chu Vũ Đế có chút chán nản, ra lệnh cho cung nhân trực đêm trong điện. Không thể đi gặp Tang Du với cái vẻ lôi thôi thế này!

“Đã muộn thế này Hoàng thượng còn đến Từ Ninh cung làm gì?” Đợi hoàng thượng đã quay lại tẩm điện thay quần áo, Diêm Tuấn Vĩ nhỏ tiếng hỏi Thường Hỉ.

“Đức phi nương nương đang ở Từ Ninh cung.” Thường Hỉ tóm tắt vấn đề bằng một câu đơn giản, Diêm Tuấn Vĩ gật đầu, vẻ tỉnh ngộ. Ngoài Đức phi nương nương ra thì còn ai có thể khiến Hoàng thượng thất thường như thế? Gã nên nghĩ ra từ trước mới phải.

“Thống lĩnh, khi nào ngài mới để Thường Hỉ chết?” Thường Hỉ thấp giọng hỏi, khuôn mặt ‘mày râu nhẵn nhụi’ tràn đầy ao ước.

“Thế nào? Làm thái giám không ổn sao? Tốt xấu gì cũng là tổng quản đại nội, tương đương quan viên tứ phẩm, người khác mong còn không được đó.” Diêm Tuấn Vĩ cười đùa, khác hẳn vẻ lạnh lùng lúc trước. Thấy mặt thuộc hạ nhăn như hoa cúc, tấm mặt nạ da người rúm đến nỗi sắp tróc ra, lúc đó mới nghiêm túc trả lời, “Đợi nửa tháng nữa đi, người kế nhiệm chưa huấn luyện kỹ.”

Thường Hỉ mừng rỡ, đang định chắp tay vái tạ thống lĩnh, Chu Vũ Đế đã từ tẩm điện sải bước ra, một tấm áo khoác da chồn đen óng phủ ngoài bộ long bào màu vàng kim, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, khí chất phi phàm tôn quý khiến người không dám nhìn thẳng.

Người ta nói, nữ vi duyệt kỷ giả dung (người con gái vì người mình yêu mà làm đẹp), ai ngờ câu này còn có thể áp dụng đối với cả đàn ông. Hơn nửa đêm vẫn quần là áo lượt như thế cũng chẳng thấy phiền! Vẻ mặt Diêm Tuấn Vĩ hết sức trang nghiêm, trong lòng lại thầm nôn ói.

“Ngươi đi được rồi.” Chu Vũ Đế phất tay, vội vàng bước lên ngự liễn hướng thẳng đến Từ Ninh cung.

“Dạ.” Diêm Tuấn Vĩ đứng ở hành lang nhìn theo, lúc xoay người rời đi, hắn quyết tâm phải nịnh bợ Mạnh Viêm Châu cho tốt mới được. Anh vợ của hoàng thượng, không có tiếng cũng có miếng.

*

Cửa lớn Từ Ninh cung đã đóng chặt từ lâu, thái giám giữ cửa nhận ra tiếng của đại tổng quản Thường Hỉ, không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa nghênh đón. Kim ma ma nghe tiếng động hấp tấp chạy tới, vừa thấy bóng dáng màu vàng sáng bước vội đến, lập tức phục xuống đất.

“Đức phi nương nương nghỉ ở đâu?” Chân không chút chậm lại, người đàn ông vừa đi vừa hỏi.

“Nô tì xin dẫn đường cho Hoàng thượng.” Thấy biểu cảm sốt ruột, bước chân gấp gáp của Hoàng thượng, Kim ma ma biết có việc, vội vàng đứng lên dẫn đường, lại phái một cung nữ khác đi bẩm báo cho Thái hậu.

Tuyết lớn tung bay, không khí buốt cóng, hít vào phổi tựa như kim châm, thế mà hắn không cầm cả dù, bông tuyết tự do đậu trên gương mặt tuấn tú của hắn, tan ra thành một giọt nước.

Thường Hỉ vài lần định tiến lên che dù, nhưng bước chân của hắn quá nhanh, y thân là ám vệ cũng không cách nào đuổi kịp, đành hậm hực chịu thua. Kim ma ma vừa dẫn được một đoạn đường ngắn đã phát hiện Hoàng thượng đã bỏ xa mình từ lâu, hướng thẳng thiên điện nơi Đức phi nương nương nghỉ lại, chừng như đã sớm biết được.

Tự sau khi hồi hồn, giác quan của Chu Vũ Đế nhạy cảm hơn trước gấp mấy lần, dựa vào trực giác cùng mùi hương thoảng trong không khí, rất nhanh hắn đã tìm được chỗ của Tang Du, hệt như có một mối dây dẫn dắt. Cảm giác này thực kỳ diệu, làm hắn vui sướng không thôi.

Không cần hỏi, chỉ cần nghe tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng bên trong, hắn đã biết mình tìm đúng. Đẩy cửa điện ra, lướt qua Phùng ma ma vừa giật mình tỉnh dậy, hắn đi đến trước giường, yên lặng chăm chú nhìn dung nhan đang say ngủ. Định vuốt lên hàng mày nhíu chặt của nàng, nhưng tay vừa vươn ra đã khựng lại. Tay hắn bây giờ rất lạnh.

Ngay giây khắc hắn do dự, Mạnh Tang Du từ từ mở mắt ra, thấy bóng một người đàn ông cao lớn đứng lặng bên giường, sợ đến mức suýt chút nữa từ trên giường lăn thẳng xuống đất. Cũng may Thường Hỉ vừa thắp đèn lên, cô thấy rõ khuôn mặt hắn, mới nhanh chóng hoàn hồn lại.

“Hoàng thượng? Sao ngài lại đến đây?” Cô nhấc nửa người trên dậy, kinh ngạc hỏi, ngay cả hành lễ cũng quên.

Chu Vũ Đế cởi áo khoác, chậm rãi cúi người xuống, thong thả từng tiếng, “Tang Du, tìm thấy Mạnh Quốc công rồi, ông ấy rất khỏe, vài ngày nữa có thể trở về.”

“Hả?” Mạnh Tang Du vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau mới tiêu hóa được tin tức này, lập tức xốc chăn lên nhảy xuống.

“Ngài nói thật chứ? Đúng là không có chuyện gì?” Tóm lấy vạt áo người đàn ông, cô lặp lại câu hỏi, giọng nói ẩn một chút run rẩy.

“Thật.” Cúi nhìn bàn tay “đại nghịch bất đạo” của cô, nét cười của hắn càng sâu. Hấp tấp như vậy mới đúng là Tang Du mà hắn quen thuộc.

“Thật tốt quá, thật là quá tốt…” Mạnh Tang Du buông hắn ra, nghịch nghịch tóc mình, muốn cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhíu như sắp khóc, ngực đầy ắp niềm hạnh phúc sung sướng như sắp bùng nổ! Đôi bàn chân đỏ son nhảy tưng tưng trên mặt đất như muốn trút hết ra vui sướng trong lòng cùng cả kiềm nén bao ngày này.

Hai tay vòng trước ngực, nụ cười trên mặt Chu Vũ Đế càng đậm, tình cảm cùng yêu chiều trong mắt đã dày đến mức không thể che khuất. Cô gái này mỗi khi vui vẻ quá mức sẽ nghịch tóc mình, sau đó nhảy tưng tưng trên đất, tiếp đó…Tiếp đó sẽ ôm lấy A Bảo hôn liên tục. Dáng vẻ như người điên, nhưng hắn lại cảm thấy thực đáng yêu, thoải mái như vậy, ngắm trăm lần chẳng chán.

Chu Vũ Đế đang đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp, ai ngờ cô gái lại đột ngột nhào tới, ôm cổ hắn, không ngừng hôn vào môi hắn, mỉm cười nói không dứt, “Cám ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng, thần thiếp biết ơn lắm lắm!” Vui đến phát điên rồi!

“Ha ha ~” tiếng cười sung sướng đến vô bờ của đàn ông vang lên trong điện, ôm lấy cô gái, để đôi bàn chân trần của cô dẫm lên long ủng của mình. Tuy trong điện có đốt địa long, cô sẽ không thấy lạnh, nhưng hắn thích loại cảm giác vợ chồng quấn quýt, khăng khít thân mật này. Híp mắt hưởng thụ cái hôn nhiệt tình của nàng, hắn cũng vui lây.

Thực lòng yêu một người, vui vẻ bi thương cùng hưởng, cảm giác này thực màu nhiệm, khiến trái tim vốn đã mềm của hắn trở thành một vũng nước xuân.

Thái hậu choàng một tấm áo khoác đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn đôi trẻ trong điện, vẻ bình thản thường ngày bị thay thế bởi một nụ cười rất nhẹ.

“Xem ra Mạnh Quốc công đã tìm thấy rồi, đi thôi.” Bà phất tay, vẫy cung nhân trong điện lui ra, lại như nhớ tới điều gì, nhìn Kim ma ma ra lệnh: “Đã không còn sớm, ngươi xem lúc nào thích hợp thì vào nhắc nhở Hoàng thượng, bảo người mau chóng hồi cung, chỗ này của ai gia không phải là nơi Hoàng thượng có thể ngủ lại.”

Kim ma ma nhỏ giọng vâng, thấy trong mắt Thái hậu chợt lóe lên một tia bỡn cợt rồi lập tức biến mất, thực thông cảm với tình cảnh Hoàng thượng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mà cũng không thể gần gũi. Gọi Đức phi đến Từ Ninh cung, Thái hậu nhất định là cố ý!
Bình Luận (0)
Comment