Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 102

Thu Vãn cảm thấy gần đây Huệ tần rất kỳ quái.
Đầu tiên là phủ quyết yêu cầu tập luyện của nàng, thậm chí thái độ còn rất khác thường, không liên tục nói nàng béo lên như trước nữa. Thời điểm nàng nhắc tới chủ đề về dáng người, Huệ tần chính là người đầu tiên phản đối, vẻ mặt ôn hoà nắm tay nàng nói nàng vẫn còn rất gầy, không cần tập luyện gì cả, không những như thế còn dặn dò nàng nên ăn thêm một chút đồ bổ thân thể.
Thu Vãn không biết Huệ tần đang nghĩ gì, thế nhưng Huệ tần chẳng những nói như vậy, thậm chí còn chủ động móc vốn riêng ra mua không ít đồ nằm ngoài phân lệ từ Ngự Thiện Phòng như các loại thịt cá, sau đó tất cả đều được đưa đến trong phòng Thu Vãn. Nói đó là Huệ tần ban thưởng cho nàng, Thu Vãn cũng không tiện cự tuyệt, nàng ăn tới mức cả miệng bóng nhẫy, cuối cùng lại nhịn không được mà sờ sờ vùng bụng càng ngày càng phình to ra của mình.
Thời điểm Huệ tần lại một lần nữa đưa nồi canh gà mái già tới đây, rốt cuộc Thu Vãn cũng không nhịn được nói: “Ăn như vậy thật sự sẽ không bổ quá mức chứ?”
“Không sao.” Huệ tần phủ quyết: “Hiện tại đúng là thời kỳ cần…… đúng là thời kỳ cần mập lên, trên người phải nhiều thịt một chút tới mùa đông mới không bị lạnh. Gấu hoang cũng làm như vậy, ngay cả động vật còn biết trước khi mùa đông tới phải ăn cho béo một chút, khỏe mạnh một chút, lông trên người cũng phải dầy hơn một chút, sao đạo lý đơn giản như vậy mà muội cũng không rõ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn mờ mịt: Nhưng nàng là người, không phải động vật nha.
“Tới, ăn đi.” Huệ tần không khỏi tiếp tục phân trần mà đưa chén tới bên miệng nàng.
Thu Vãn đành phải nhận lấy, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Huệ tần, nàng yên lặng cầm lấy cái muỗng múc một muỗng, nàng ngẩng đầu nhìn Huệ tần một cái, ý đồ dùng ánh mắt khẩn cầu Huệ tần. Tuy nhiên Huệ tần lại bất vi sở động, Thu Vãn không có có cách nào đành phải chậm rì rì uống hết chén canh.
Canh gà Ngự Thiện Phòng làm đương nhiên mỹ vị vô cùng, đổi thành ngày thường nhất định Thu Vãn sẽ thích thú không thôi, nhưng hiện tại mỗi ngày đều thịt cá đồ bổ, cho dù Thu Vãn có thích tới mức nào thì vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi. Thỉnh thoảng nàng muốn ăn một bữa cơm thanh đạm, bên tai phảng phất như có thể cảm nhận được tiếng thở ngắn than dài của Huệ tần.
Thu Vãn không có cách nào, đành phải ăn sạch tất cả những thứ mà Huệ tần đưa tới. Thời điểm nàng sờ mặt, sờ bụng mình, ngay cả buổi tối chạy đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng cảm thấy nàng tròn hơn cả mèo sữa là Sửu Cầu. Thu Vãn rất muốn chảy nước mắt.
Sau nhiều lần quyết tâm, có một lần Huệ tần lại đưa tới một bát canh ba ba, Thu Vãn đánh bạo lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu, Huệ tần nương nương, ngài tiêu pha phung phí quá, bát canh này ngài giữ lại tự mình uống đi.”
Huệ tần phanh một tiếng đặt bát canh xuống trước mặt nàng, phát ra tiếng vang thật mạnh. Thu Vãn khiếp sợ, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Huệ tần vung tay, tỏ vẻ tài đại khí thô nói: “Sợ cái gì? Dù sao ta cũng có tiền, sẽ không để muội bị đói đâu mà lo.”
Thu Vãn: “……”
Đây không phải là vấn đề đói hay không đói! Nương nương!!

“Nhưng mà……”
“Không nhưng nhị gì hết, mau, mau uống hết chén canh này đi.” Huệ tần nói: “Dạo gần đây không phải lượng cơm của muội tăng lên rồi sao? Nói không chừng một bát canh này còn chưa đủ, muội chờ ở đây, ta đi dặn Kim Đào lại làm cho muội một đĩa bánh táo chua, không phải muội rất thích ăn món điểm tâm này sao?”
Thu Vãn đành phải bóp mũi uống hết chén canh.
Một bát canh ba ba lớn đổ vào bụng, Thu Vãn chỉ cảm thấy bụng mình căng tròn, thời điểm lắc lư chỉ toàn là nước, phảng phất như bản thân nàng đã biến thành một cái thùng nước lớn. Rốt cuộc nàng nhịn không được hỏi: “Huệ tần nương nương, dạo gần đây ngài bị làm sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái gì làm sao vậy?”
Thu Vãn nhìn chiếc bát không: “Trước kia ngài không nói như vậy, lúc trước không phải ngài còn nói, tần thiếp ăn quá nhiều, so với các nương nương khác thì thật sự là quá béo hay sao?”
Ánh mắt Huệ tần dao động, sau đó lại mau chóng kiên định nhìn thẳng vào Thu Vãn, nói: “Đó là ta nhìn lầm rồi, haiz, đều do Hoàng Thượng, cả ngày bắt ta ở trong hậu cung khiến ta lơ là việc luyện võ. Ngày trước ta có thể nhìn rõ đồ vật nằm ngoài trăm bước, hiện giờ muội đứng ở trước mắt ta, ta cũng không phân biệt được đâu là béo thật đâu là béo giả, muội mặc nhiều xiêm y khiến ta sinh ra ảo giác, đúng vậy, đều là ảo giác.”
“……”
Huệ tần nương nương, hiện tại đang là giữa mùa hè!
Lời nói dối quá mức vụng về, Thu Vãn muốn che lỗ tai để tin tưởng cũng không được. Nàng không nói lời nào nhìn Huệ tần một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Huệ tần bại trận, vội vàng di dời ánh mắt, lấy lý do đi xem tiến độ làm bánh táo chua đến đâu rồi sau đó chạy trốn nhanh như bay.
Phản ứng của Huệ tần thực sự quá kỳ quái khiến Thu Vãn không thể không để ý.
Nàng vuốt cằm trầm tư một lúc lâu, mới quay đầu hỏi Tình Hương: “Gần đây Huệ tần nương nương kỳ quái như vậy, ngươi có manh mối gì không?”
Tình Hương lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết.”
“Chẳng lẽ Kim Đào cô nương không nói gì với ngươi?” Thu Vãn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Kim Đào cô nương là đại cung nữ bên người Huệ tần, mối quan hệ giữa ngươi và nàng ấy rất tốt, chẳng lẽ không thăm dò được chuyện gì sao?”
Tình Hương vẫn lắc đầu: “Nô tỳ không thấy Kim Đào tỷ tỷ nói gì, nhưng thật ra Kim Đào tỷ tỷ có nói Huệ tần nương nương đã đi Ngự Thiện Phòng đặt không ít đồ vật, nói là chuẩn bị tốt đồ ăn trong mấy tháng kế tiếp cho chủ tử.”
Thu Vãn……mặt Thu Vãn sắp tái đi rồi.

Nàng hoảng sợ nói: “Chuyện từ khi nào?”
“Từ mấy ngày trước.” Tình Hương nói: “Nô tỳ cũng hỏi Kim Đào tỷ tỷ, chỉ là ngay cả Kim Đào tỷ tỷ cũng không biết Huệ tần nương nương nghĩ như thế nào, Huệ tần nương nương không nói với ai cả, Kim Đào tỷ tỷ cũng không biết đâu.”
Thu Vãn gật đầu.
Thái độ Huệ tần kỳ quái như vậy, nhất định là có chuyện gì đang giấu nàng, tuy nhiên Thu Vãn nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào.
……
Buổi tối, Thu Vãn mê mang tỉnh lại từ trong giấc mơ, nàng trở mình, lười biếng ngồi bên cạnh mép giường, cái đuôi lắc lư qua lại cọ xuống mặt đất, làm thế nào cũng không mở to mắt ra được.
Nghĩ sắp được nhìn thấy Hoàng Thượng, lúc này Thu Vãn mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhảy khỏi giường.
Gần đây chẳng những lượng cơm của nàng tăng lên trông thấy, thậm chí còn ham ngủ hơn trước kia. Có một số thời điểm Thu Vãn còn cảm thấy, chính vì mình hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi lại ăn mới có thể mập thành dáng vẻ hiện giờ.
Dưới sự cưỡng chế ăn không ít thịt cá đồ bổ của Huệ tần, Thu Vãn vuốt chiếc cằm đã trở nên mượt mà của mình, dứt khoát không cần Tình Hương ôm mình ra khỏi Bích Nguyệt Cung, giống như trước kia tự nàng chạy bộ ra ngoài, coi như rèn luyện.
Nàng đi vài bước tới cửa chính, ngồi xổm dưới đất, mềm như bông kêu một tiếng về phía cửa.
“Kẽo kẹt”, Tình Hương đang chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng nàng kêu lập tức mở cửa ra.
“Meo ~”
Thu Vãn hướng về phía Tình Hương kêu một tiếng, lại nâng móng vuốt bước ra bên ngoài.
Ra khỏi thiên điện, vòng qua chủ điện, Thu Vãn chầm chậm bước đi, mắt thấy cửa lớn Bích Nguyệt Cung ở trước mặt, bỗng nhiên trước mắt nàng hoa lên, khóe mắt thoáng liếc thấy một hắc y nhân nhảy từ bên ngoài tường bao vào, đặt chân xuống hoa viên trong Bích Nguyệt Cung.
Thu Vãn lập tức dừng bước.
Ít nhiều hiện tại nàng cũng biến thành mèo, cho dù trời có tối tới mức nào nàng vẫn có thể nhìn rõ ràng.

Thu Vãn dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng chạy vọt ra phía sau bụi cây, trừng lớn mắt mèo nhìn tên hắc y nhân đang lẻn vào.
Thân hình cao lớn, hình như là nam tử.
Vì sao lại có người xuất hiện ở chỗ này?!
Nơi này là tẩm cung của Huệ tần nương nương, Bích Nguyệt Cung của Huệ tần nương nương chính là địa phương an toàn nhất trong hậu cung. Dựa theo đạo lý mà nói, đáng lẽ không ai có thể lén lút tiến vào mới phải.
Thu Vãn khẽ vươn đầu từ phía sau lùm cây, đôi mắt mèo màu xanh lam cảnh giác nhìn tên hắc y nhân đang lén lút kia. Hình như đây là lần đầu tiên tới hắn ta tới nơi này, lại giống như trước khi đến đã được người nhắc nhở, động tác cẩn thận, rón ra rón rén, phảng phất như đang đề phòng xung quanh sẽ xuất hiện ám khí hoặc sợ dưới chân sẽ dẫm phải bẫy rập gì đó.
Chẳng lẽ là ám vệ của Hoàng Thượng?
Không, nếu là ám vệ của Hoàng Thượng, bọn họ lại càng không cần cẩn thận như vậy, dựa theo kinh nghiệm làm mèo của mình, Thu Vãn cũng biết một chút thông tin. Ám vệ và Huệ tần đều là thủ hạ của Hoàng Thượng, mà thân phận của Huệ tần nương nương là ở ngoài ánh sáng, nếu Hoàng Thượng có chuyện gì muốn phân phó Huệ tần nương nương cũng không cần mất công như vậy, chỉ cần phái tiểu thái giám tới là được.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắc y nhân kia tới đây, hơn nữa còn là vị khách không mời mà đến của Huệ tần nương nương.
Thu Vãn nheo đôi mắt nhìn thoáng qua hướng chủ điện, hiện giờ sắc trời đã tối, ánh sáng trong chủ điện đã tắt từ lâu, chắc hẳn Huệ tần nương nương đã đi nghỉ rồi.
Thu Vãn lại quay đầu nhìn về phía cửa cung.
Thị vệ Hoàng Thượng phái tới đây đón nàng đang chờ ở cửa Bích Nguyệt Cung, mà nơi này cách cửa cung không xa.
Thu Vãn vươn móng vuốt vỗ vỗ bộ ngực, phảng phất như có thể xuyên thấu qua bộ lông dày sờ thấy trái tim đang đập bùm bùm của mình. Nàng hít sâu một hơi, rụt đầu trở lại giấu mặt sau bụi cây, khẽ dò xét sang phía bên cạnh.
Ánh mắt Thu Vãn sáng ngời nhìn chằm chằm tên hắc y nhân kia.
Hiển nhiên hắn ta vẫn còn xa lạ đối với Bích Nguyệt Cung, sau một hồi phân biệt vị trí, cuối cùng mới quyết định đi về một hướng.
Thu Vãn nhìn theo phương hướng mà hắn ta đi qua, lại phát hiện nơi đó chính là thiên điện của mình.
Di?
Chẳng lẽ không phải tới tìm Huệ tần nương nương sao?
Thế nhưng là tới tìm nàng?
Vô số ý niệm nảy ra trong đầu Thu Vãn, nàng hơi chần chờ sau đó yếu ớt “meo” một tiếng về phía hắc y nhân.

“Ai?!” Hắc y nhân cảnh giác nhìn về phía bên này.
Phía sau lùm cây phát ra âm thanh xào xạc, một con mèo toàn thân tuyết trắng bước ra.
Hắc y nhân sửng sốt một chút, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, hắn thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: “Thì ra là một con mèo.”
“Meo ~” Thu Vãn lại yếu ớt kêu thêm tiếng nữa.
Hắc y nhân khẩn trương nhìn thoáng qua bốn phía, dường như đang lo lắng tiếng mèo kêu sẽ dẫn dụ những người khác tới đây. Hắn ta dựng thẳng ngón tay làm động tác suỵt.
“Meo?” Thu Vãn nghiêng đầu suy nghĩ.
Danh tiếng của Ngự Miêu đã truyền khắp hậu cung, cho dù chưa từng nhìn thấy Ngự Miêu bằng xương bằng thịt thì cũng từng xem qua bức họa vẽ chân dung Ngự Miêu. Toàn bộ hậu cung không ai không biết đến sự tồn tại của Ngự Miêu, mà bên trong hậu cung cũng chỉ có một con mèo trắng là nàng.
Xem ra là thích khách ngoài cung.
Thu Vãn nén khí ở trong bụng, đợi hắc y nhân xoay người lại, nàng cong sống lưng, hé miệng, trong miệng thốt ra một tiếng mèo kêu vô cùng sắc bén.
“Miêu ——!”
Tiếng mèo kêu xẹt qua màn đêm, thoáng chốc cung nữ thái giám bên trong Bích Nguyệt Cung mở cửa xông ra, động tác nhất trí bao vây lấy hắc y nhân và mèo trắng, mà thị vệ canh giữ bên ngoài cung nghe thấy tiếng mèo kêu cũng lập tức tiến vào.
Kim Đào nhấc đèn lồng lên, soi sáng toàn bộ tên hắc y nhân vẫn còn đang chìm trong trạng thái khiếp sợ, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, vì sao nửa đêm lại xông vào Bích Nguyệt Cung?!”
“Meo ~”
Thu Vãn kêu một tiếng mềm như bông, chạy bước nhỏ lộc cộc trốn ra phía sau Huệ tần, túng túng vươn đầu nhỏ nhìn tên hắc y nhân đang bị bao vây ở giữa.
Tác giả có lời muốn nói: 
Huệ tần: Ta nghẹn, ta muốn nói.
Thu Vãn: Ta chỉ là một con mèo nhỏ vô tội =V=

 

Bình Luận (0)
Comment