Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 44

Dù thế nào Thu Vãn cũng không nghĩ tới, mình ăn vài con cá khô của Huệ tần nương nương, quay đầu liền hại Huệ tần nương nương bị Hoàng Thượng phạt cấm túc ba ngày.
Nàng ngây người một lát, sau đó lập tức giãy giụa trên tay Tiêu Vân Hoàn.
“Meo!” Bệ hạ! Huệ tần nương nương là người tốt!
“Meo meo meo!” Bệ hạ! Huệ tần nương nương không có tội!
“Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn hoang mang nhìn nàng: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi đang cầu tình thay Huệ tần?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn dùng sức gật đầu, đầu nhỏ suýt chút nữa choáng váng, lại nhanh chóng bị Tiêu Vân Hoàn duỗi tay đè lại. Thu Vãn yếu ớt “Meo” một tiếng, đôi mắt mèo màu xanh lam tròn xoe, ướt dầm dề nhìn hắn, ý đồ dùng ánh mắt cầu tình cho Huệ tần.
“Ngọc Cầu, ngươi không cần cầu tình cho Huệ tần.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Trẫm đưa ngươi đến Bích Nguyệt Cung là muốn Huệ tần bảo hộ sự an toàn của ngươi không phải muốn nàng nhân cơ hội cướp đi sự chú ý của ngươi. Hiện giờ ngươi bởi vì nàng mà giảm bớt thời gian đến nơi này của trẫm. Nếu trẫm tiếp tục dung túng như vậy, chẳng phải là ngay cả buổi tối cũng không được gặp ngươi?”
Nói đến đây, Tiêu Vân Hoàn thở dài một hơi: “Ban ngày ngươi không muốn đến nơi này của trẫm, trẫm đồng ý với ngươi, chỉ có buổi tối trẫm mới chờ được ngươi tới, trước có Thu thường tại, sau có Huệ tần, chẳng lẽ ngươi không thích trẫm như bọn họ?”
Lời này của hắn hiếm khi để lộ ra sự yếu đuối, khiến Thu Vãn lập tức ngây ngẩn cả người.
Ở trong mắt nàng, Hoàng Thượng vẫn luôn là người anh minh thần võ, năng lực phi phàm, chỉ cần Hoàng Thượng đứng tại chỗ sẽ có rất nhiều người thích Hoàng Thượng, tranh nhau thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng. Ngày thường, Hoàng Thượng rất tự tin vào bản thân mình, đây là lần đầu tiên nói với nàng những lời như vậy.
Ngẫm lại những con mèo khác có thể ở bên cạnh chủ nhân cả ngày, cố tình nàng chỉ có buổi tối mới có thể xuất hiện. Ban ngày Hoàng Thượng không gặp được nàng, trời vừa tối liền bắt đầu chờ đợi, thỉnh thoàng nàng tới muộn một lát, trong lòng hắn nôn nóng biết bao nhiêu.
Thu Vãn cảm thấy đau lòng, nàng vươn móng vuốt, dùng lót thịt mềm mại ấn trên mặt hắn, trong miệng không ngừng kêu “Meo meo meo” ý đồ muốn an ủi hắn. Hai tròng mắt màu xanh lam ướt dầm dề, giống như một dòng nước suối màu ngọc bích, nhẹ nhàng chảy vào đáy lòng Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm mèo trắng vào trong lòng, dùng sức hôn vài cái.
Thu Vãn không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn không nhúc nhích, tùy ý để hắn hôn một miệng đầy lông, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà vuốt ve lông trên người nàng. Thẳng đến khi Tiêu Vân Hoàn sờ đã nghiện, rốt cuộc nàng mới từ từ giãy giụa chui khỏi ngực Hoàng Thượng.

Thu Vãn nhảy lên bàn, móng vuốt vừa lúc đụng phải lục lạc ngọc trên bàn, tiếng lục lạc nhỏ vụn vang lên dưới chân, Thu Vãn run run lỗ tai, theo tiếng nhìn lại, thấy là lục lạc ngọc Huệ tần cho nàng, nàng vội vàng nâng móng vuốt lên đè lại, đẩy nó về phía Hoàng Thượng, sau đó vươn đầu qua, ý bảo Hoàng Thượng đeo lên cho nàng.
Đây chính là lễ vật Huệ tần đưa cho nàng, nếu sau khi trở về Huệ tần không thấy lục lạc trên cổ nàng, nhất định sẽ rất thất vọng.
Tiêu Vân Hoàn cầm lấy lục lạc ngọc, ném sang một bên.
“Ngọc Cầu, nếu ngươi không thích lục lạc, không cần miễn cưỡng chính mình.” Hắn nói: “Trẫm cũng không biết thì ra ngươi lại không thích lục lạc, nhưng mỗi lần tới gặp trẫm lại luôn miễn cưỡng mình đeo nó lên. Trước đó không hỏi qua xem ngươi có yêu thích hay không, là trẫm sai, sau này ngươi có thể không cần miễn cưỡng chính mình, ở trước mặt trẫm ngươi có thể làm càn hơn một chút.”
“Meo?” Thu Vãn nghiêng đầu, không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Dường như nhìn hiểu sự hoang mang trong ánh mắt của nàng, Tiêu Vân Hoàn giải thích: “Ban ngày ngươi thích đến chỗ của Thu thường tại, lại thường xuyên gỡ lục lạc xuống, nhờ nàng bảo quản, còn không phải là không thích đeo lục lạc sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn sửng sốt.
Nàng không đeo lục lạc là bất đắc dĩ, sau khi biến thành hình người nàng không thể cả ngày rêu rao mang đồ vật của Ngự Miêu. Lúc trước nếu không phải cái lục lạc kia, Cao công công cũng sẽ không tìm được chứng cứ trong phòng nàng, nàng cũng không cần làm bộ thỉnh thoảng Ngự Miêu sẽ đến chỗ mình. Chỉ là nàng không nghĩ tới, liên hệ những chuyện nhỏ này với nhau, thế nhưng sẽ khiến Hoàng Thượng hụt hẫng như vậy.
Thu Vãn cảm động tới mức hai mắt đẫm lệ, suýt chút nữa liền chảy nước mắt.
Tiêu Vân Hoàn ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve lông trên lưng nàng: “Ngươi không thích, trẫm sẽ không miễn cưỡng ngươi, chỉ là ngươi phải nói cho trẫm để trẫm biết suy nghĩ của ngươi, như vậy trẫm mới có thể biết ngươi có thích hay không.”
“Meo ~”
Thu Vãn meo một tiếng, vùi mặt vào trong lòng hắn.
Tiêu Vân Hoàn cảm thấy đêm nay mèo trắng hết sức dính người, hắn đi đến đâu nó liền theo tới đó, một lát cũng không muốn rời khỏi hắn. Điều này khiến cho Tiêu Vân Hoàn vô cùng buồn rầu, hôm nay chồng chất quá nhiều tấu chương, thế cho nên thời gian ban ngày căn bản không đủ để hắn phê duyệt xong tất cả tấu chương, buổi tối vẫn còn lại không ít. Vốn dĩ hắn định đi phê duyệt tấu chương, tuy nhiên Ngọc Cầu quá mức dính người, chỉ cần tầm mắt hắn dời đi một lát nó liền meo meo thu hút sự chú ý của hắn. Điều này khiến Tiêu Vân Hoàn vừa hưởng thụ lại buồn rầu, sau lưng thở ngắn than dài rất nhiều lần.

Hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho Cao Bình Sơn rất nhiều lần, ý bảo hắn mau ôm Ngọc Cầu đi, thế nhưng tên nô tài ngu ngốc Cao Bình Sơn lại không hiểu ám chỉ của hắn, ngược lại còn đổi cho Ngọc Cầu một bát thịt gà mới, Tiêu Vân Hoàn vừa tức lại vừa gấp, tuy nhiên vẫn chỉ có thể cầm lấy thịt gà đút cho Ngọc Cầu.
Thu Vãn ăn nhiều đến mức cái bụng tròn xoe, nằm dài trên bàn lộ ra cái bụng mềm mại, cố tình Hoàng Thượng còn nắm miếng thịt gà, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng: “Ngọc Cầu,  vì sao hôm nay ngươi ăn ít thế?”
Thu Vãn “Meo” một tiếng, trợn trắng mắt nhìn hắn, lười biếng lật người.
“Có phải ngươi chán ăn thịt gà rồi không?” Tiêu Vân Hoàn cau mày trầm tư suy nghĩ: “Ta bảo Ngự Thiện Phòng làm thêm món thịt gà mới đưa tới đây nhé?”
“Meo ~”
Hoàng Thượng, ngài quên rồi sao, trước khi tới đây ta đã ăn cá khô rồi!
……
Lục lạc ngọc bị Tiêu Vân Hoàn cất giữ, đồng thời cũng không trả lại lục lạc vàng cho Thu Vãn. Thu Vãn tuy rằng tiếc nuối, nhưng lại không muốn cô phụ ý tốt của Hoàng Thượng, đành phải trở về với chiếc cổ trống rỗng.
Ngày hôm sau khi nàng vừa mới tỉnh dậy, quả nhiên Huệ tần đã vội vàng lắc lư tới đây.
Huệ tần thăm dò nhìn khắp phòng nàng một lượt, nhìn thế nào cũng không tìm thấy bóng màu trắng tròn vo kia đâu. Lúc này nàng mới tiếc nuối móc từ trong ngực ra một chiếc khăn gói đồ vật, đặt lên bàn.
“Đây là món Ngọc Cầu thích ăn, chờ nó tới, muội nhớ giúp ta giao cho nó.”
Ý chỉ Huệ tần bị cấm túc tối hôm qua lập tức ban xuống dưới, bởi vì trong đó còn có vài phần do mình, cho nên ánh mắt Thu Vãn nhìn Huệ tần đều tràn ngập vài phần xin lỗi.
Nàng cầm lấy bọc nhỏ, mở một góc khăn nhìn thoáng qua, thấy bên trong chứa đầy cá khô nhỏ, đúng là loại cá hôm qua nàng vừa ăn.
“Huệ tần nương nương, tỷ yên tâm, muội sẽ giao tận tay Ngự Miêu.” Thu Vãn nói.

“Vậy là tốt rồi.” Huệ tần ánh mắt trông mong nhìn về các góc có khả năng lẩn trốn: “Hôm nay Ngọc Cầu không tới sao?”
“Hôm nay Ngự Miêu còn chưa xuất hiện, e rằng phải muộn hơn một chút mới có thể tới.”
Huệ tần thất hồn lạc phách thở dài một hơi, đầy mặt ưu thương mà rời đi.
Chân trước Huệ tần vừa mới rời đi không bao lâu, không đợi Thu Vãn cất gọn bọc cá khô đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Nàng khiếp sợ, gần như lập tức nhảy dựng lên, vội vã đi ra ngoài.
Thu Vãn vừa bước ra khỏi cửa điện liền nhìn thấy thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mắt mình, không đợi Hoàng Thượng đi vào, nàng đã lập tức hành lễ.
“Miễn lễ bình thân.” Tiêu Vân Hoàn bước nhanh vào phòng, quét mắt nhìn quanh phòng một lượt: “Hôm nay Ngọc Cầu không tới?”
Vì sao một người hai người đều sáng sớm ra đã tới đây tìm mèo?
Trong lòng Thu Vãn buồn bực không thôi, ngoài miệng đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay Ngự Miêu còn chưa tới.”
“Còn chưa tới?” Tiêu Vân Hoàn lộ vẻ thất vọng: “Đêm qua vừa tảng sáng nó đã bắt đầu rời đi, vì sao đến bây giờ vẫn chưa tới?”
“Có lẽ sáng nay nó có việc khác phải làm.” Thu Vãn thật cẩn thận nói: “Ngự Miêu tính tình tự do, chỉ coi nơi này của tần thiếp là chỗ đặt chân, tần thiếp cũng không thể thường xuyên nhìn thấy nó.”
Đó là vì Ngọc Cầu chỉ thích tới chỗ của hắn thôi.
Sắc mặt Tiêu Vân Hoàn thay đổi, hắn gật đầu, đang muốn rời đi, đuôi mắt bỗng nhiên nhìn thấy bọc đồ nhỏ ở trên bàn, còn có một mùi tanh từ bên trong truyền ra, hương vị hình như đã từng ngửi qua ở đâu, nó giống như mùi vị hắn ngửi thấy trên người Ngọc Cầu đêm qua.
Tiêu Vân Hoàn tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Thu Vãn cúi đầu, lúc này nàng mới phát hiện thế nhưng mình đã quên cất cá khô đi rồi.
“Bẩm bệ hạ, đây là đồ Huệ tần nương nương đưa tới.” Nàng nói tiếp: “Nói là muốn tặng đồ ăn vặt cho Ngự Miêu.”

“Huệ tần!?” Sắc mặt Tiêu Vân Hoàn trầm xuống: “Lại là nàng ta?”
Thu Vãn rụt rụt cổ.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, đêm hôm qua mình đã hố Huệ tần một hồi, dẫn tới Huệ tần bị phạt cấm túc ba ngày, hôm nay chắc sẽ không ngộ hại Huệ tần bị Hoàng Thượng trừng phạt tiếp đi?
Trong lòng Thu Vãn run bần bật, cũng may, Tiêu Vân Hoàn chỉ thay đổi sắc mặt chứ không đi tìm Huệ tần gây phiền toái.
Hắn trực tiếp hất vạt áo, đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế chủ vị.
Thu Vãn vội vàng theo đi.
“Hoàng, Hoàng Thượng?!”
“Hôm nay trẫm rảnh rỗi không có việc gì sẽ ngồi đây chờ Ngọc Cầu.” Tiêu Vân Hoàn nói.
Vì để chuẩn bị cho việc này, hắn đặc biệt mắng những người dâng tấu chương vào sáng nay một trận, khiến những đại thần đó liên tục ca tụng công đức của hắn, tất cả tấu chương cũng được thu hồi trở về, chỉ để lại mấy quyển tấu chương quan trọng. Gần đây thiên hạ thái bình, không có chuyện gì quan trọng, bởi vậy hắn rất nhanh liền phê duyệt xong tấu chương.
Sau khi giải quyết chính vụ, Sửu Cầu cũng được Cao Bình Sơn ôm đi, hôm nay trời trong nắng ấm, thời tiết sáng sủa, vừa nhìn liền thấy rất thích hợp để gặp mặt Ngọc Cầu.
Bởi vậy Tiêu Vân Hoàn ngựa không ngừng vó đi về phía bên này.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là Ngọc Cầu còn chưa tới.
Thu Vãn nơm nớp lo sợ pha loại trà ngon nhất, rót cho hắn một chén trà nóng.
Nàng không dám ngồi xuống mà chỉ sợ hãi đứng một bên, một câu cũng không dám nói.

 

Bình Luận (0)
Comment