Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 82

Thu Vãn nhất thời không phân biệt được, lời này của Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý tứ gì.
Là ý ở trên mặt chữ? Hay là đang ám chỉ với nàng điều gì?
Nếu ý ở trên mặt chữ …… vậy Hoàng Thượng đang muốn hỏi nàng, vì sao nàng không đặt lực chú ý ở trên người Hoàng Thượng? Thay vào đó lại bị tạp thư hấp dẫn sao?
Thu Vãn đỏ mặt cúi đầu nhìn chằm chằm con chữ màu đen trên trang sách, tuy rằng nghĩ như vậy có vẻ nàng quá mức tự mình đa tình. Chỉ là không biết vì sao, trong lòng dường như xuất hiện một thanh âm gào thét nói nàng hãy kiên định với suy đoán của mình.
Nếu đó thật sự là ý tứ của Hoàng Thượng, vậy nàng nên trả lời Hoàng Thượng như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ lại nói ngày thường khi biến thành mèo nàng đã quá quen với cách ở chung cùng Hoàng Thượng rồi, thế cho nên hiện giờ thái độ mới tự nhiên như thế. Bình thường nàng hay ngồi một bên nhìn Hoàng Thượng xử lý chính vụ, tập mãi cũng thành thói quen ai làm việc người nấy?
Nhất thời Thu Vãn lại nhịn không được mà suy nghĩ, nếu đổi thành các nương nương khác, lúc này bọn họ sẽ làm như thế nào.
Trong phòng chỉ có hai người nàng và Hoàng Thượng, nếu đổi thành các nương nương khác, nói không chừng đã…… đã…… Thu Vãn cúi đầu, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc về phía nội thất.
Tạch, mặt nàng càng đỏ hơn.
Nàng lẩm bẩm không biết nên mở miệng như thế nào, chính điều này lại khiến Tiêu Vân Hoàn càng thêm buồn bực.
“Vì sao không nói lời nào?”
“Tần thiếp……”
“Chẳng lẽ trẫm nói sai rồi sao?” Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn lộ ra vẻ hoang mang.
Huệ tần nói Thu quý nhân rất thích mình, vì mình nên mới đặc biệt vào cung, cho dù tiến cung nhiều năm như vậy nhưng tâm ý vẫn chưa từng thay đổi. Trong tâm trong mắt nàng chỉ có một người là hắn, nàng không giống các phi tần khác.
Chẳng lẽ Huệ tần lừa hắn?
Tiêu Vân Hoàn nhíu mày.
Chẳng lẽ, tất cả những ám chỉ của hắn trong khoảng thời gian này, tiểu quý nhân đều không hiểu?
Tất nhiên Thu Vãn có hiểu.
Khi biến thành mèo, nàng đã nghe thấy Tiêu Vân Hoàn nói qua vô số lần.
Nhưng mà…… đối diện với lời chất vấn của Hoàng Thượng, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên ……

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn cảm giác nhiệt độ trên mặt mình đang vô cùng nóng bỏng, nếu tiếp tục tăng lên nữa, chỉ sợ sẽ khiến nàng trực tiếp ngất xỉu.
Nàng rối rắm xoa góc áo, ấp úng nói: “Tần thiếp…… Tần thiếp……”
“Hả?”
“Bệ hạ nói không sai, tần thiếp đương nhiên cũng muốn gần gũi với bệ hạ.” Thu Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt dầm dề, bên trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái và ái mộ. Tuy nhiên ngay sau đó nàng lại lập tức cúi đầu, rũ mắt xuống, không cho Tiêu Vân Hoàn có cơ hội nhìn rõ ràng cảm xúc trong mắt nàng. “Chỉ là tần thiếp không dám……”
“Không dám? Vì sao lại không dám?”
Sự ngờ vực trong lòng bị lật đổ, Tiêu Vân Hoàn cong khóe môi, khí định thần nhàn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mặc dù trà rất đặc nhưng hắn vẫn có thể nhấm nháp ra vài phần ngọt lành: “Có trẫm ở đây, nàng còn vấn đề gì mà không dám? Chi bằng nói với trẫm, thật ra trẫm cũng muốn biết còn có ai quyền hạn lớn hơn cả trẫm.”
Thu Vãn càng sốt ruột: “Tần thiếp, tần thiếp không có ý này……”
“Lời Huệ tần nói, chẳng lẽ cũng là giả?”
“Đương nhiên không phải! Huệ tần nương nương…… Lời Huệ tần nương nương nói đều là thật sự……”
“Ồ?”
Thu Vãn nhỏ giọng nói: “Nhưng mà không phải Hoàng Thượng đến đây để chờ Ngự Miêu sao?”
“……”
“Hoàng Thượng là vì chờ Ngự Miêu nên mới đến, nếu Ngự Miêu tới đây nhưng bởi vì tần thiếp mà khiến cho Hoàng Thượng không phát hiện ra, vậy chẳng phải đó là lỗi của tần thiếp hay sao?” Thu Vãn nhập vai nói: “Nếu Hoàng Thượng muốn ở đây chờ Ngự Miêu, tần thiếp sẽ ngồi chờ cùng Hoàng Thượng, chỉ như vậy thôi.”
“Còn chuyện khác thì sao?” Tiêu Vân Hoàn có chút không dám tin tưởng nói: “Nàng không nghĩ tới chuyện khác một chút nào sao?”
Thu Vãn thật cẩn thận giương mắt nhìn hắn: “…… Chuyện khác?”
“……”
Tiêu Vân Hoàn khụ một tiếng.
Loại chuyện này, khi đối diện với ánh mắt trong suốt có thể nhìn thấy đáy của người trước mặt, hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thu Vãn nghĩ rồi lại nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó nàng lập tức đỏ bừng mặt.

“Nếu Hoàng Thượng không muốn, tần thiếp đương nhiên cũng không dám nghĩ tới.”
Giọng nói rất nhỏ, yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng Tiêu Vân Hoàn lại nghe vô cùng rõ ràng.
Hắn cảm giác nội tâm mình càng thêm mệt mỏi.
Nếu đổi thành các phi tần khác, e rằng lúc này các nàng đã sớm tìm mọi cách dỗ dành hắn đi nghỉ sau đó thuận tiện bò lên long sàng rồi. Tiêu Vân Hoàn đã quá quen những thủ đoạn tranh sủng của đám phi tần, lần đầu tiên gặp phải người không tranh không đoạt vô dục vô cầu, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Ngược lại dường như hắn mới là người nghĩ tới chuyện đó  …… giống như tinh trùng lên não vậy.
Tiêu Vân Hoàn nghẹn một hơi.
Tiểu quý nhân đã nói như vậy rồi, nếu hắn nói ra, chẳng phải là hắn có vẻ rất muốn làm chuyện đó với nàng hay sao?
Tiêu Vân Hoàn nhăn mày lại, cảm giác sự tình không đơn giản.
Trong loại chuyện này nếu hắn quá mức chủ động, chẳng phải sẽ khiến tiểu quý nhân hiểu lầm mình đang đặt nàng ở vị trí quan trọng trong lòng hay sao, nếu nàng bởi vì vậy mà cậy sủng sinh kiêu, như thế không phải sẽ càng xảy ra chuyện lớn hơn sao?
Cho dù không có chuyện này thì trong tâm trong mắt tiểu quý nhân cũng đều là hình bóng  hắn. Huệ tần đã nói là Thu quý nhân chỉ cần đứng nhìn hắn từ xa đã cảm thấy mỹ mãn, ngay cả chủ động tranh sủng cũng không dám. Nếu nàng bởi vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm kỳ quái, nghĩ rằng hắn đang đáp lại tình cảm của nàng, như vậy nếu sau này chịu vắng vẻ chẳng phải nàng sẽ không có cách nào chấp nhận hay sao?
Vì yêu sinh hận, không chừng sẽ gây ra đại họa.
Trong đầu nghĩ như thế, Tiêu Vân Hoàn lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng buông chén trà đứng dậy.
Thu Vãn mờ mịt ngẩng đầu: “Hoàng Thượng?”
Nhìn thấy thân ảnh màu vàng vội vã đứng dậy rời đi, Thu Vãn sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đuổi theo hành lễ cung tiễn.
Tiêu Vân Hoàn vừa bước một chân ra khỏi cửa điện, thân thể chợt khựng lại, cũng không quay đầu mà nói: “Sắc trời đã tối, Ngự Miêu còn chưa trở về, có thể nó đã tìm nơi nào ngủ rồi, ái phi cũng không nên chờ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thu Vãn vội vàng cúi đầu đồng ý.
Lúc này tiếng bước chân mới vội vàng rời đi.
Không lâu sau, Tình Hương vội vàng đi tới, mặt mày hoảng loạn nói: “Hoàng Thượng sao lại rời đi sớm như vậy?”
Thu Vãn kiên nhẫn giải thích nói: “Hoàng Thượng tới đây chờ Ngự Miêu, Ngự Miêu chậm chạp không đến, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, ngày mai còn phải lên triều sớm, không có khả năng ngồi chờ ở chỗ này đến hừng đông, đương nhiên phải trở về tẩm điện nghỉ ngơi.”

“Nhưng mà chủ tử, như vậy không phải hôm nay Hoàng Thượng đã đến không công một chuyến hay sao?”
“Cái gì đến không?”
Tình Hương xấu hổ đỏ bừng mặt, xoay người đuổi mấy tiểu cung nữ khác ra ngoài, chờ tới khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, sau đó mới đóng cửa lại, tiến đến bên tai Thu Vãn nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, Hoàng Thượng không triệu ngài thị tẩm sao?”
“……”
Mặt Thu Vãn lập tức còn đỏ hơn cả Tình Hương .
“Ngươi đúng là không e lệ, chuyện đó mà cũng hỏi ra miệng được.”
Tình Hương ủy khuất: “Chủ tử, nô tỳ cũng không nói sai nha. Chẳng mấy khi Hoàng Thượng mới tới thiên điện của chúng ta, khẳng định ngài ấy có ý với chủ tử, một cơ hội tốt như vậy thế nhưng chủ tử lại không nắm chặt lấy, cuối cùng thành ra uổng phí mọi công sức! Nếu các nương nương khác biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo chủ tử cho mà xem.”
Đúng vậy, nếu Hoàng Thượng đến điện của các nương nương khác, những người đó đã sớm lấy ra thủ đoạn cả người để giữ Hoàng Thượng ở lại rồi.
“Hoàng Thượng tới đây để chờ Ngự Miêu!”
“……”
Tình Hương nhìn Thu Vãn bằng ánh mắt sâu kín, lúc này mới thở dài một hơi.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ít nhiều nhờ có Ngự Miêu nha.”
“Cái gì?” Thu Vãn nghe không rõ.
Tình Hương dứt khoát cất cao giọng, lớn tiếng nói với nàng: “Nô tỳ nói, một bước này ít nhiều cũng nhờ Ngự Miêu, nếu không phải có Ngự Miêu, hiện tại chủ tử còn đang ở thiên điện Bích Tú Cung đấy.”
“……”
Thu Vãn cảm thấy Tình Hương nói rất có đạo lý.
Hiện tại mình có thể tấn chức thành quý nhân cũng nhờ chuyện có liên quan tới Ngự Miêu.
“Tuy nhiên Ngự Miêu thích chủ tử bởi vì chủ tử là người tốt, nếu không phải như thế, vì sao Ngự Miêu không giúp những người khác mà lại cố tình chọn chủ tử?” Tình Hương vui vẻ nói: “Mặc dù chủ tử không chủ động, nhưng có Ngự Miêu ở đây, Ngự Miêu sẽ khiến Hoàng Thượng chú ý tới chủ tử, sau này nhất định Hoàng Thượng sẽ thích chủ tử.”
Ngự Miêu là mèo, không phải đại tiên mèo nha.
Thu Vãn nghĩ bụng.
Hơn nữa, Ngọc Cầu chính là nàng, không giúp mình thì giúp ai?
Mặc dù nàng cũng không cố ý giúp chính mình ……
……

Bên kia, Tiêu Vân Hoàn trên đường hồi cung, nhịn không được bắt đầu hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Sau khi tiểu quý nhân nói lời kia, hắn lập tức xoay người rời đi, tiểu quý nhân của hắn ngốc như vậy, nếu nàng hiểu lầm thâm ý của hắn thì phải làm sao?
Nếu nàng thật sự coi việc rời đi của hắn là lời cự tuyệt, cho rằng hắn hoàn toàn không có một tí hảo cảm nào với nàng thì sao?
Tiểu quý nhân kia thoạt nhìn nhu nhược yếu ớt, bộ dáng trông có vẻ rất khó thừa nhận đả kích.
Tiêu Vân Hoàn lập tức đứng ngồi không yên.
Hắn giương giọng gọi: “Cao Bình Sơn.”
Cao công công đứng bên cạnh hầu hạ đáp: “ Có nô tài, Hoàng Thượng, ngài tìm nô tài có chuyện gì muốn phân phó?”
“Ngươi nói, vừa rồi có phải trẫm rời đi quá mức vội vàng hay không?”
“……” Cao công công nhất thời có chút không kịp phản ứng: “Sao ạ?”
Tiêu Vân Hoàn tự nói với chính mình: “Nếu tiểu quý nhân kia không hiểu ý tứ của trẫm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cao công công:???
Hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, Cao công công tự nhận mình là tâm phúc của Hoàng Thượng, hầu hết mọi tâm tư suy nghĩ của Hoàng Thượng hắn đều đoán được rõ ràng. Nhưng hôm nay sau khi nghe thấy những lời này của Hoàng Thượng, hắn lại cảm thấy mọi thứ xung quanh hắn đang trở nên vô cùng mông lung.
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó thử thăm dò: “Hoàng Thượng nói…… Thu quý nhân?”
Tiêu Vân Hoàn kỳ quái nhìn hắn: “Bằng không ngươi cho rằng trẫm đang nói tới ai?”
Cao công công ngập ngừng nói: “Ý của Hoàng Thượng là muốn quay lại chỗ Thu quý nhân?”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Tiêu Vân Hoàn thở dài: “Thôi, tên nô tài ngu xuẩn nhà ngươi, nói chuyện với ngươi cũng vô ích.”
Cao công công: “……”
Tác giả có lời muốn nói: 
Hoàng đế: 【 thở dài 】 bọn họ đều không hiểu ta.

 

Bình Luận (0)
Comment