Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 34

10.

Mấy đứa nhỏ của Thiệu Thị đều vào quân doanh.

Ta dạy bọn họ lãnh binh, dạy bọn họ đánh giặc.

Chờ đến khi bọn họ trưởng thành, ta hồi kinh xin từ chức, mang mẫu phi đến Đạo Tắc Sơn, từ đó quy ẩn, không trở về kinh nữa.

Ta hỏi Trường Sinh: “Như thế được không?”

Nàng nói: “Đừng đến nữa.”

Ánh mắt nàng nhìn ta, lãnh đạm giống như ta chỉ là một cục đá dưới chân nàng.

Cảm xúc của nàng sẽ không vì thấy một cục đá mà thay đổi.

Ta nắm chặt đôi tay thành quyền: “Trường Sinh, có phải là cho dù ta làm thế nào, cũng không thể?”

Nàng nói: “Nếu ngươi không dây dưa, ít nhất ta còn không chán ghét.”

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ một câu, dễ dàng đánh nát ta.

Ta dừng lại ở ngoài cửa, nàng đóng cửa lại.

Ta bỗng nhiên có chút hiểu biết phụ hoàng.

Cục đá chặn ở trong lòng ta, không biết khi nào trở nên bén nhọn sắc bén, chuyển động, cắt nơi mềm mại nhất trong đáy lòng đầy thương tích, đầm đìa m.á.u tươi.

Thật muốn ôm nàng bên người.

Thật muốn bầm thây vạn đoạn nam nhân kia.

Thật muốn người nàng nhìn là ta, chỉ có ta.

Thật muốn trở thành người có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng.

Dục vọng giống như lửa cháy, cả ngày lẫn đêm, đốt cháy lòng ta, biến ta thành quỷ.

Nhưng mà, ta không phải phụ hoàng.

Ta không thể thừa nhận cảm giác khi Trường Sinh nhìn ta, trong mắt chỉ còn sự chán ghét và căm hận.

Giữa ta và nàng vốn là không tìm ra được hồi ức nào được coi là tốt đẹp.

Những thứ nàng ghi nhớ lại càng ít hơn.

Nàng từ trước tới giờ đều nhẫn tâm với ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta không muốn ít ỏi hảo cảm của nàng về ta tích tụ trong lòng nàng bị tiêu hao.

Ta không đi Đạo Tắc Sơn nữa.

Không gặp thì không gặp đi.

Không thấy nàng, sẽ không thấy nàng đối xử tốt với người khác thế nào.

Ta có thể giả vờ câm điếc, không quan tâm.

Mỗi năm hồi kinh thăm mẫu phi, nàng đều muốn thu xếp hôn sự cho ta.

Một xấp hình vẽ các nữ tử đặt trên bàn của ta.

Ta thoái thác: “Lãnh binh đánh giặc lúc nào cũng có thể c.h.ế.t trên chiến trường, tội gì liên luỵ nữ nhi tốt nhà người khác?”

Mẫu phi tất nhiên hiểu ta đang nói dối.

Nàng xoa xoa tay hầm hè, hỏi ta: “Rốt cuộc con thích nữ tử thế nào? Con nói đi, mẫu phi nhất định tìm được cho con.”

Ta thích Dư Trường Sinh.

Không ai có thể tìm được cho ta.

Nàng không cần ta.

Nàng sắp thành thân, với người giang hồ kia.

Ngày ta biết tin tức, ta suốt đêm giục ngựa, phong trần mệt mỏi mà chạy về kinh thành.

Khi mẫu phi thấy ta, còn tưởng có chuyện gì lớn.

Ta nói: “Không có việc gì.”

Ta hỏi mẫu phi: “Người đã chuẩn bị hết sính lễ để nghênh thú vương phi cho con chưa?”

Nàng sửng sốt một chút, sau đó kích động mà nhảy dựng lên: “Chuẩn bị hết rồi! Đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho con.”

Ta nói: “Những sính lễ đó làm của hồi môn đưa đi Đạo Tắc Sơn, đưa trường sinh xuất giá đi!”

Đầu tiên, mẫu phi kinh ngạc: “Trường sinh sắp gả rồi ư?”

Về sau, lại khó hiểu nói: “Vì sao sính lễ lại làm của hồi môn?”

“Của hồi môn của Trường Sinh, mẫu phi đã chuẩn bị hết rồi.”

“Sính lễ của con là phải để lại cho Trấn Bắc Vương phi tương lai.”

Ta nói: “Những sính lễ đó của con vốn không cần, đưa Trường Sinh làm của hồi môn, là tâm ý của huynh trường.”

Mẫu phi không đồng ý, thấy ta giận, nàng cũng giận, không hiểu ta vì sao lại kiên trì như thế.

Ta đành phải quỳ xuống cầu xin nàng: “Cầu xin mẫu phi lần này nghe con.”

Mẫu phi hồi lâu không nói, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.

Ta sắp xếp đâu vào đấy chuyện sau đó.

“Của hồi môn phong phú, con sẽ phái người hộ tống đi Đạo Tắc Sơn, lại chọn người an trí, mẫu phi không cần lo lắng.”

“Của hồi môn này đều lấy danh nghĩa của mẫu phi đưa đi, không cần đề tên con.”

Mẫu phi nhìn ta sắp xếp thành thạo.

Cái gì nàng cũng chưa hỏi, chỉ nhìn ta, trong mắt cất giấu sự đau lòng.

Ngày Trường Sinh thành thân, mẫu phi không được mời cũng đi.

Nàng nói, nàng là mẫu thân, tất nhiên là phải đưa nữ nhi xuất giá rồi.

Ta làm huynh trưởng tất nhiên cũng cùng đi tham dự.

Trường Sinh mặc một bộ đồ màu đỏ.

Đó là hôn phục của nàng, không hoa lệ, không tinh xảo, chỉ là một bộ đồ cưới bình thường phổ thông.

Tiệc cưới của bọn họ không có tiệc lớn, không có khách khứa không có giăng đèn kết hoa, không có không khí vui vẻ.

Sau đó, ngay cả tân lang cũng không có.

Nam nhân kia rời đi.

Khi ta vào nhà, Trường Sinh an tĩnh ngồi bên giường ngây ngốc.

Khăn voan sớm đã xốc xuống, tuỳ ý đặt bên cạnh.

Nghe thấy động tĩnh, nàng ngước mắt nhìn ta.

Ta nhìn vào sâu bên trong con ngươi của nàng, nơi đó không có thương tâm, chỉ có một cảm xúc u sầu rất nhẹ.

Ta nói với nàng: “Nếu muội thích hắn, ta đi bắt hắn về.”

Nàng lắc đầu, nói: “Không cần, hắn…”

Hắn như thế nào? Nàng không nói.

Lời nói chỉ nói một nửa, câu tiếp theo lại là: “Hắn rời đi không phải do hắn sai, là ta sai.”

Việc đã đến nước này, nàng vẫn giữ gìn nam nhân kia, trong lòng ta không thoải mái.

Tóm lại, người kia hiện giờ không có liên quan gì tới nàng.

Ta gọi Dịch Bắc tới, âm thầm dặn dò hắn vài câu

Hắn lĩnh mệnh mà đi.

Bình thường, đi theo bên cạnh ta có bốn tâm phúc, Tề An làm việc ổn thoả nhất, Tần Phí xử sự khôn khéo, Nhất Phi Nguyệt là nữ tử duy nhất, những nhiệm vụ không tiện giao cho nam tử, nàng đều tiếp nhận.

Người cuối cùng mới là Dịch Bắc, hắn là người làm những việc bẩn thỉu.

Ta không muốn tính mạng của người giang hồ kia, lại cũng không muốn hắn sống tốt.

Tiệc cưới tan.

Trường Sinh cởi lễ phục, ra ngoài tiễn khách.

Mẫu phi không đi.

Nàng nói muốn ở Đạo Tắc Sơn ở một thời gian, bảo Trường Sinh sắp xếp nơi ở cho nàng.

Trường Sinh có thể đuổi mọi người, chỉ có mẫu phi nàng không đành lòng.

Mẫu phi ở lại, sau đó không rời đi nữa.

Kể từ đó đến nhiều năm sau, nàng ở Đạo Tắc Sơn với Trường Sinh.

Sau đó, mấy đứa nhỏ của Thiệu thị lớn lên, dần dần có thể tự mình đảm đương một phương, trọng trách trấn thủ biên quan giao cho bọn họ, ta cũng trở về Đạo Tắc Sơn.

Dường như trở lại những ngày còn nhỏ sống ở Mộc Thần Cung, mẫu phi ở một nơi, ta ở một nơi, Trường Sinh ở một nơi.

Nàng gọi mẫu phi là mẫu thân.

Nàng gọi ta là huynh trưởng.

Ta đã từng tràn đầy mong chờ một ngày Lục hoàng muội của ta thật tình thật lòng gọi ta một tiếng huynh trưởng.

Cuối cùng nàng gọi, ta cũng đáp lại.

Hai tiếng huynh trưởng này trở thành tư cách duy nhất để ta có thể làm bạn bên cạnh nàng.

Ta cả đời không cưới.

Trường Sinh cả đời không gả.

Chúng ta cả đời ở Đạo Tắc Sơn

Danh nghĩa huynh muội.

(Hết)

Bình Luận (0)
Comment