Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 38

Editor: Hari

Giữa hai người chưa từng nói ra lời thích đối phương, chỉ có ái muội và thăm dò.

Lâm Kiều thật muốn chạy đến gặp Lục Chính Đông nói cho rõ ràng.

Tại sao lại hôn cô, cô đã cho phép anh chưa?

Nhưng Lâm Kỳ đến gặp cô.

Cô chỉ đành áp xuống sự sốt ruột trong lòng, có chút thất thần: "Cậu đến rồi à.”

Lâm Kỳ giơ tay đầu hàng: "Được rồi, là tôi sai. Ta không nhịn được muốn tới xem chút.”

“Ặc…… Cậu tới bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm.” Lâm Kỳ nhún nhún vai, "Vừa lúc được chứng kiến nụ hôn kinh tâm động phách kia của hai người thôi.”

Lâm Kiều nhíu mày: “Kinh tâm động phách…?”

“Đúng vậy, tôi còn tưởng cậu sẽ nhảy lên đánh anh ta.”

“Đang quay phim a, làm sao mà làm như vậy được.”

Lâm Kỳ khoanh tay đứng: “Bình thường đối với những người cậu ghét cậu sẽ tỏ thái độ rất rõ ràng. Tôi còn tưởng cậu sẽ yêu cầu dùng thế thân.”

Lâm Kiều: “……” Cô trầm mặc một hồi, "Lúc trước có cãi nhau chút.”

“Thế thân?”

“Ừm. Nhà đầu tư không cho phép.”

"Hửm?” Lâm Kỳ nhướn lông mày, “Cho nên thực sự có chuyện này?”

“Chuyện gì?”

"Thì, hai người các cậu suốt ngày cãi nhau, xem ra cậu có vẻ rất ghét anh ta?”

Lâm Kiều gãi gãi đầu: “Haiz, kể ra thì dài lắm…”

“Vậy nói ngắn gọn thôi.”

“Trước kia đúng là nhìn nhau không vừa mắt, nhưng bây giờ cũng ổn rồi.”

“Không giống tác phong chị Kiều của tôi nha.”

Lâm Kiều lại trầm mặc: "Cậu cũng cảm thấy không giống à?” Lời nói ẩn ý.

Gần đây hết chuyện này lại đến chuyện khác, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân nhau như ruột thịt, Lâm Kiều do dự, cuối cùng vẫn kể với cậu: “Nói ra cậu nhất định sẽ cười tôi. Mới đầu kế hoạch của tôi là lấy lòng anh ấy, để anh ấy thích tôi, sau đó sẽ đá anh ấy……”

Lâm Kỳ cũng trầm mặc, cậu không biết nên nói từ đâu.

"Câu được đấy.”

Lâm Kiều cố cãi: “Lúc trước thực sự ghét anh ấy. Cảm thấy con người này thật là giả tạo, hừ, có gì mà ra vẻ chứ.”

Lâm Kỳ nghe hiểu: “Lúc trước?”

Lâm Kiều hàm hàm hồ hồ: “Ừm…… Sao vậy?”

“Haiz,” Lâm Kỳ thở dài, “Ác nhân tất bị trời phạt, ai bảo hồi nhỏ cậu toàn khi dễ tôi, giờ lật thuyền chưa.” Cậu cười xấu xa, "Quyến rũ không thành, ngược lại còn tự đâm đầu vào hố, đại tỷ à, cậu được đấy.”

Lâm Kiều lạnh mặt: “Cho cậu 3 giây, cút đi cho khuất mắt tôi.”

"Không đấy.” Lâm Kỳ trêu ngươi lắc lắc đầu, cố ý dùng tay vỗ vỗ mặt mình, “Vả mặt đau thật đấy, vả mặt đau thật đấy.” Cậu lại lắc đầu vỗ vai Lâm Kiều, "Haiz, đừng sưng mặt đứng đây nữa, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, đi, anh đây mời cậu ăn cơm.”

Khi cậu tới đã đặt đồ ăn, Lâm Kiều vừa đá cậu, vừa đi theo phía sau.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì phải nghĩ ngợi nhiều. Trong lòng Lâm Kiều yên lặng nói, tại anh ấy trước, anh ấy phải giải thích với mình mới đúng.

Cô lại lặng lẽ nhếch khóe miệng. Em là người rộng lượng, chỉ cần anh nói một câu anh thích em, em sẽ tha thứ cho anh.

*

Hồi ức như bọt sóng đập vào đá, không ngừng vỗ vào trái tim cô.

Sau ngày đó, thái độ của Lục Chính Đông đối với cô lại trở lại như lúc trước, nhìn nhau không vừa mắt. Mới đầu cô còn thấp thỏm vui mừng chờ Lục Chính Đông tới thổ lộ, cô nghĩ, cô sẽ không đồng ý, Lâm Kiều cô cũng đâu phải người không ai thèm thích chứ, dựa vào đâu mà anh dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ hôn cô, cô sẽ phải cho anh một bài học, hừ.

Nhưng cô đợi rất lâu cũng không thấy Lục Chính Đông có động tác gì. Cô cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Lục Chính Đông đang xấu hổ? Ai da, rõ ràng là anh ấy hôn cô trước, không thể nào bắt cô phải chủ động thổ lộ chứ.

Sau đó, cô lại nghĩ, cô chủ động một chút cũng không sao. Nói không chừng Lục Chính Đông cho rằng, nụ hôn kia chính là dấu hiệu anh báo cho cô? Có lẽ do mình không đáp lại, anh ấy có thể còn đang cảm thấy buồn đây?

Thích thì hãy lớn tiếng nói ra, từ nhỏ Lâm Kiều đã được giáo ɖu͙ƈ như vậy. Cô ngồi ở mép giường bĩu môi, thật đáng ghét, người này thật đáng ghét, rõ ràng là anh ấy hôn mình trước, còn muốn mình phải đi thổ lộ. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô mắt mù, coi trọng người như vậy chứ, muốn cô nói trước thì cô nói trước, cô cũng chỉ chấp nhận bản thân làm như vậy một lần này thôi, ừm, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.

……

Bản thân khi đó, nực cười nhường nào.

Một thời gian dài sau đó, Lâm Kiều luôn nghĩ về chuyện này. Có rất nhiều chuyện cô không để tâm, cô yêu ghét điều gì cũng rất đơn giản.

Thích một người, muốn ở cạnh người đó, đây cũng không phải chuyện gì mất mặt.

Lâm Kiều không nghĩ ra thái độ của Lục Chính Đông tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, cô định đi tìm anh. Cô không thích hiểu lầm, cô không muốn tình cảm của mình rối ren như cuộn len, cô muốn giải thích rõ ràng.

Nhưng tại sao thái độ của anh đối với cô lại như vậy?

Sau đó Lâm Kiều nghĩ, có lẽ Lục Chính Đông đùa giỡn cô, cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách giải thích như vậy mới hợp lý. Cô nghĩ, ngay từ đầu cô nên kiên định một chút, để hiện tại không cần phải khổ sở như thế này, đúng không?

Đoạn tình cảm mất mặt này bị cô ném vào sổ đen cô không bao giờ muốn nhắc lại, theo thời gian trôi đi, tình cảm này cũng từng chút từng chút biến mắt, lưu lại, chỉ là cảm giác kim đâm ở đầu ngón tay, và sự căm ghét khi bị trêu đùa.

Ngoài Lâm Kỳ ra, cô chưa từng kể cho ai khác chuyện này. Cô coi Lục Chính Đông như người xa lạ, không nghe bất kể tin tức gì của anh. Cho nên khi biết tin đối tác của mình trong gameshow là anh cô mới tức giận như vậy.

Vốn cô tưởng rằng mình có thể coi Lục Chính Đông như người xa lạ, nhưng không nghĩ tới ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô đã muốn cho anh thiên đao vạn quả.

Cô thực sự không muốn nhìn thấy anh.

Hiện tại cũng vậy.

Cô lạnh lùng nhìn Lục Chính Đông, sau đó chậm rãi đứng lên.

Những lời ngon tiếng ngọt, những hư tình giả ý, những hành động quyến rũ như có như không đều là giả. Cô lạnh lùng nhìn bản thân làm ra những hành động quen thuộc đối với một người sau hai năm đã trở thành người xa lạ, chỉ vì cô muốn một lời giải thích.

Biểu tình của cô tràn đầy chán ghét. Cô chậm rãi đứng dậy, trong ngữ khí không thể khống chế toát ra sự lạnh lùng: “Lục Chính Đông, tôi khinh thường anh.”

Yết hầu Lục Chính Đông trượt trượt, lưng anh dựa tường, thần sắc trong ánh mắt thâm thúy khó có thể nắm bắt, anh hé miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói lên lời. Cuối cùng, anh tự giễu cười cười: "Tôi cũng tự thấy khinh thường bản thân.”

Anh bình tĩnh nói: "Tôi đã bị em lừa gạt một lần, Lâm Kiều.”

Lâm Kiều nhíu mày: “Anh đang nói gì?”

Anh không trả lời cô, ấn một viên gạch, vách tường phía trước ầm ầm chuyển động. Sau một lúc, anh nhàn nhạt nói: “Em đi đi.”

Anh sợ cô ở lại đây anh sẽ không nhịn được.

*

Phần còn lại hai người đều không để tâm chơi.

Lâm Kiều không nhớ cô đã nói những gì, chỉ nhớ hướng đi của câu chuyện không lệch nhiều so với suy đoán của cô.

Bệnh là do công tước phát tán ra, vì để kéo người anh trai giả chết của ông ta ra. Người anh trai rất nhiều năm sau mới phát hiện ra ông ta có một cô con gái, bị công tước giữ lấy nuôi nấng, nên vẫn luôn âm thầm chuẩn bị báo thù, muốn cướp lại con gái.

Cuối cùng, tập này cũng kết thúc.

Lâm Kiều về nhà, viết giấy nghỉ xin nghỉ ngơi một thời gian, Trần Vĩ nhìn cô cũng không giống như đang giả vở, vì thế đồng ý cho cô nghỉ một tuần.

Nhưng chị còn đang đau lòng: "Phí quảng cáo bên Tân Truyền quá rắn.”

Lâm Kiều nằm trêи giường lướt weibo, lười nhác nói: “Đây là số mệnh rồi.”

Trần Vĩ bỗng dưng nhớ tới cái gì, lấy ra một phần tư liệu từ tủ đầu giường: "Quên nói với em.”

"Gì vậy?” Lâm Kiều liếc mắt một cái, sau đó đẩy ra: "Em không nhận phim điện ảnh đâu, chị đâu phải không biết.”

“Em cứ xem đi, vội gì chứ.”

Lâm Kiều xem qua một chút, khịt mũi: "Tính toán gì đây? Bảo em đi làm bình hoa à?”

Trần Vĩ: “Ừ, vị đạo diễn này rất muốn em tham gia, chị nhìn qua, thấy rất hợp với em, nên lấy về cho em xem thử.”

Lâm Kiều vung tay: “Không.” Cô lười biếng liếc mắt nhìn Trần Vĩ, "Chị cũng đề cao em quá đấy, em đây, cũng chỉ có thể trong thực tế làm bình hoa một chút, không phải chị nghĩ là bình hoa trong phim điện ảnh không cần đến diễn xuất đấy chứ?”

Trần Vĩ không phản bác: “Em đừng vội cự tuyệt, suy nghĩ hai ngày rồi báo lại chị.”

Lâm Kiều cứng nhắc nằm trêи giường: "Được rồi, được rồi, chị nói nhiều quá.”

*

Qua hai ngày, Trần Vĩ tới hỏi lại Lâm Kiều.

Lâm Kiều giương mắt: "Gì vậy, không phải chị bảo em không cần phải vội sao?”

Trần Vĩ nhún vai: “Bên kia gọi điện thoại tới thúc giục, nếu em thực sự không muốn, chị sẽ từ chối họ.”

Lâm Kiều chống cằm: "Chị cảm thấy thế nào.”

"Chị thấy khá ổn.”

"Chị thật xấu xa.” Lâm Kiều nhàn nhã uống nước trái cây, “Dù sao diễn không ra gì cũng đâu phải chị bị chửi.”

Trần Vĩ cười cười: “Là chị thì chị nhận ngay, có tiền mà còn không kiếm là kẻ ngốc, không phải chỉ bị chửi mấy câu sao, em bị chửi còn ít chắc?”

Lâm Kiều: “?”

"Đây là em có đạo đức nghề nghiệp có được không hả.”

Cô vẫn dùng lý do biện hộ đã dùng mấy năm nay: “Phim thần tượng cần gì diễn xuất chứ. Tuy diễn xuất của em kém nhưng cũng không đến nỗi xem không nổi. Những người có diễn xuất tốt có cả đống kia, có thấy ai nổi tiếng đâu.” Cô còn nói rất lý lẽ, "Không phải em nói đâu nha, quần chúng xem phim thần tượng chính là để ngắm em, để cho họ chọn một người có diễn xuất tốt có khi họ còn không vui ấy chứ.”

Trần Vĩ: "Nói lắm như vậy làm gì, giờ em chỉ cần nói kịch bản này nhận hay không nhận.”

Lâm Kiều nhìn chị, từ từ giơ ra một ngón tay.

Trần Vĩ nhanh chóng túm lấy ngón tay nghịch ngợm kia: “Ngày mai casting, chị đưa em đến nhìn xem thế nào rồi tính tiếp.”

Xùy.

Lâm Kiều khinh thường: “Còn không phải là muốn em nhận sao, cứ nói thẳng ra là xong. Nói thẳng ra là em không có quyền lựa chọn đi.”

*

Ngày hôm sau.

Trần Vĩ lôi Lâm Kiều đang rất không tình nguyện đến buổi casting.

Thật nhiều người. Lâm Kiều chưa từng casting cho phim điện ảnh, có chút tò mò.

Nhưng, không hổ là bình hoa.

Cô vỗ vỗ Trần Vĩ, thì thầm: "Chị nhìn thấy không?”

“Thấy gì?”

Lâm Kiều mắt trợn trắng.

“Mỹ nữ a.”

Ở đây toàn những người da trắng chân dài, mỗi người đẹp một vẻ.

Thấy mỹ nữ, tâm tình Lâm Kiều cũng trở nên tốt hơn, đeo kính râm lên, chân dài duỗi ra, ưu nhã bước xuống xe.

Cô chống tay lên cửa kính, nhướn lông mày với Trần Vĩ ngồi trong xe.

Trần Vĩ biết câu tiếp theo của cô, đang chờ cô nói tiếp “Nhưng đều không đẹp bằng em”, nhưng lại thấy tầm mắt của cô hướng đến một phương hướng, lập tức lạnh mặt.

Trần Vĩ có chút không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”

Lâm Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Sao chị không nói cho em——”

“Nói cho em cái gì?”

“Lục, Chính, Đông, cũng, tới.”
Bình Luận (0)
Comment