Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 4


Cố Nam Thành phát hiện sự khác thường của tôi, anh ta buông hai tay ngồi trên số pha chờ tôi ăn cơm xong, thức ăn để mấy tiếng đồng hồ lạnh như băng, tôi nhai trong miệng không cảm nhận được gì, chỉ ăn một cách chậm chạp.

Làm mất sự kiên nhẫn của anh ta, Cố Nam Thành đứng dậy đến trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng hỏi:
"Thời Thanh Vãn, rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Tôi đặt bát xuống, ngước mắt lên nhìn anh ta thấy ánh nhìn của anh ta hạ xuống bàn thức ăn.

Cố Nam Thành đột nhiên hỏi:
"Những thứ này đều là cô làm?"
Giọng nói của anh hơi kinh ngạc, tôi đứng dậy thu dọn bát đũa, thản nhiên nói:
"Ban ngày em đã hỏi anh buổi tối có muốn về nhà ăn cơm không, anh đã hứa với em, cho nên trong lòng em tràn đầy niềm vui làm một mâm cơm toàn món anh thích ăn."
Cố Nam Thành đột nhiên nhíu mày:

"Cô rốt cuộc dở trò gì?"
Tay cầm bát đũa dừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt anh ta lạnh như băng, mặt mũi tuấn tú lại không tìm được chút ấm áp trước đây.

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng im lặng, lặng lẽ thu dọn bát đũa vào nhà bếp để rửa, khi đi ra tới phòng khách không thấy anh ta.

Tôi nhìn lên tầng, do dự đi lên phòng ngủ, đẩy cửa ra kinh ngạc nhìn thấy Cố Nam Thành đang ngồi trên sô pha, trên đùi anh đặt một quyển sổ tay màu vàng mỏng.

Tôi lấy váy ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, ngâm mình trong bồn tắm đến khi ngón tay trắng bệch mới đứng dậy, vừa đẩy cửa phòng tắm ra ngoài một hơi thở mạnh mẽ phút chốc cuốn lấy tôi.

Không hề chống cự bị anh ta đưa lên giường, bắt đầu vào từ đằng sau, tôi cúi đầu rên rỉ một tiếng, dần dần, khoái lạc tràn ngập bủa vây chúng tôi, lúc sắp lên đỉnh tôi nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành thấp giọng hỏi:
"Tuyết Nhi nói, ba năm trước là cô ép cô ấy đi Mỹ.

"
Tuy là hỏi, nhưng trong lòng Cố Nam Thành đã mặc định chính là tôi làm.

Tôi cũng lười nói cho anh ta biết, người phụ nữ trong lòng anh ta ba năm trước giữa 9 tỷ và anh ta, đã không do dự mà chọn 9 tỷ.

Đúng vậy, ba năm trước tôi đã cho Ôn Tuyết Nhi lựa chọn.

Tôi nói, nếu cô ta chọn Cố Nam Thành, vậy tôi sẽ từ bỏ kết thông gia với Cố gia, nếu cô ta buông bỏ anh ấy, tôi sẽ bồi thường cho cô ta 9 tỷ.


Năm đó cô ta hiểu rất rõ, cho dù không phải tôi ngồi vị trí Cố phu nhân này thì cũng sẽ là vị tiểu thư danh môn khác, dù sao tuyệt đối sẽ không phải kẻ tầm thường, không có gia thế như cô ta.

Cô ta biết, vì vậy cô ta lập tức chọn lấy 9 tỷ để đi Mỹ.

Bây giờ về nước e đã là thấy được hy vọng.

Ôn Tuyết Nhi trong lòng biết rõ, hiện tại không ai có thể áp chế Cố Nam Thành.

Miễn là anh ta muốn kết hôn với cô ta, anh ta chắc chắn sẽ ly dị.

Tôi trầm mặc, Cố Nam Thành đột nhiên hung hăng ưỡn thất lưng, bụng tội chợt bị đau thắt, loại đau đớn này hoàn toàn có thể tàn phá ý chí của tôi.

Ngón tay tôi nằm chặt ga giường, bên tai nghe thấy Cố Nam Thành lạnh lùng châm chọc nói:
"Cô nói cô thích tôi, nếu đã thích tôi năm đó vì sao còn muốn ép tôi?"
Hốc mắt tôi ướt đẫm, nước mắt sắp trào ra, Cố Nam Thành đột nhiên hung hăng túm tóc tôi, lạnh lùng nói:.


ngôn tình ngược
"Ba năm trước Thời gia của cô lớn mạnh ở Đông Thành, tất cả mọi người đều nằm trong tay cô, còn bây giờ thì sao? Thời Thanh Vãn, gia tộc từng chống lưng cho cô hiện giờ đã suy bại."
Tôi cắn chặt môi mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, mùi máu tươi bắt đầu tràn đầy trong khoang miệng, tôi che giấu cay đắng trong lòng, gạt bỏ sự ướt át trong hốc mắt, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang thẳng lưng muốn tôi.

Mặc dù anh ta và tôi làm những điều thân mật nhất trên đời, nhưng chúng tôi giống như người lạ, nên nói rằng lạnh nhạt còn hơn cả người lạ.

Tôi không nhịn được cười nói:
"Nam Thành, anh đối đầu với Thời gia chẳng qua là bởi vì chán ghét em, nhưng Thời gia đã làm gì sai? Suốt ba năm nay, Thời gia giúp Cố gia đi tới bây giờ, thậm chí không tiếc dùng phương thức tự làm tổn hại để cho Cố gia hưởng lợi, anh sao có thể nhẫn tâm xuống tay với Thời gia chứ? "
Vừa dứt lời, anh ta tức giận ưỡn thắt lưng, tôi co người lại, nghe thấy anh ta không chút nương tình châm biếm nói:
"Ha? Hôm nay nhạy cảm như vậy à?".

Bình Luận (0)
Comment