Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 42

Thật lâu không có làm, ôm thân thể bị nước suối nhiệt nóng sũng nước ướt át của Đông Phương, dục vọng dường như là đâm thẳng lên não.

Ôm Đông Phương đến ngồi trên một khối đá lộ ra khỏi mặt nước, ta ấn chân y cong lại, tách hai cái đùi của y ra, Đông Phương nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt chất vấn ta làm như thế nào, ta vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, không nói lời nào, tách hai chân của y ra đến cực hạn, dùng tay nâng sau thắt lưng của y, sau đó cúi đầu vùi đầu giữa hai chân y, liếm liếm chân thon dài trắng nõn của y, da thịt nơi đùi non của Đông Phương vừa mềm vừa trắng, sờ bóng loáng như đồ sứ, trên đùi y dường như không có lông, ta chậm rãi giơ cao hai chân của y, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm xuống.

Đông Phương chỉ có thể ngưỡng về phía sau, hai tay chống tại phía sau, y không phát ra âm thanh, nhưng ngực phập phồng càng ngày càng lợi hại. Ta càng dốc sức mà chăm sóc y, tư thế như vậy có thể nhìn thấy huyệt khẩu bị ôn tuyền ngâm đến ướt át của y thực rõ ràng, nếp uốn ửng đỏ, căng thẳng co rụt lại, ta nhìn xem mà hạ thân dâng lên lửa nóng, khố bộ trướng đến phát đau.

Tay bất tri bất giác liền duỗi đi vào, Đông Phương a một tiếng, giận nói: “Không phải nói chỉ sờ thôi sao!”

“Ta sờ sờ bên trong.” Ta không biết xấu hổ mà nói, trước khi Đông Phương phát hỏa vội vàng gia nhập ngón tay thứ hai, hai ngón tay thong thả mà chuẩn xác phiên giảo bên trong, khớp xương hơi hơi gấp khúc, có ý thức mà chạm vào chỗ nào đó, số lần kết hợp cùng Đông Phương biến nhiều, ta chỉ cần sờ trong chốc lát là có thể dựa vào ký ức tìm nơi sẽ khiến y thất thần thét chói tai.

Quả nhiên, ngón tay vừa đụng vào, thắt lưng Đông Phương liền mềm nhũn, sắc mặt phiếm hồng, môi hơi hơi mở ra, bắt đầu thở dốc.

“Ha… A…”

Ta vốc chút nước tưới lên, nhu xung quanh huyệt khẩu càng mềm nhũn, lại sáp nhập một ngón tay, mặt sau đã bị mở ra, ngón tay bị kẹp quá chặt chẽ. Ta vừa hoạt động phần dưới, một tay khác cũng không nhàn rỗi, tùy ý vuốt ve trước ngực y. Ngẩng đầu nhìn y, ánh mặt trời phản chiếu, cả người Đông Phương xích lỏa, trên người dính bọt nước ướt sũng, hơi hơi ngẩng đầu lên, đuôi mắt xếch phiếm hồng, lông mi dầy dài, cằm và cổ vẽ ra một đường cong mê người, hơi nước nóng hầm hập không ngừng bốc lên, hấp làn da toàn thân đều hơi đỏ, phấn hồng nhợt nhạt, để người ta rất muốn liếm y từ đầu đến chân.

Phía dưới đã khuếch trương xong, ta rút ngón tay ra, lôi kéo như vậy, Đông Phương thấp thấp kêu lên. Ta kéo hai cánh tay của y, kéo người vào trong ngực, một tay đỡ thắt lưng của y, một tay nâng mông mềm mại, nhấc lên trên mặt đối mặt ôm vào trong ngực.

Ôn tuyền không sâu, dưới có đá nhỏ cùng cát chậm rãi lưu động, không trượt. Hai chân của ta chống đỡ, Đông Phương liền treo trên không trung bị ta ôm, đầu dựa vào bả vai của ta luôn luôn thở dốc.

Nghe miệng môi của y tràn ra thở dốc, tay nâng mông y của ta lại không thành thật, hai ngón tay mở hậy huyệt của y ra, ôn tuyền chảy xuôi lập tức ùa vào, Đông Phương bị nóng một chút, a a rên rỉ, bắt đầu vặn vẹo ở trong ngực ta. Ta cúi đầu hôn hôn y, môi khẽ nhếch ngậm lấy cánh môi mỏng bạc tình của y, đầu lưỡi chui vào trong miệng y, y dường như là theo bản năng mở miệng ra, ta nhân cơ hội ôm lấy lưỡi của y, miệng lưỡi hai người cùng triền, tiếng mút vào không ngừng vang lên, hôn đến quên hết tất cả.

Đông Phương thực thích hôn, bất luận là hôn nhẹ nhàng bâng quơ hay là hôn sâu nhiệt liệt mang theo tình dục, y đều thích và còn luôn đắm chìm trong đó, nhắm mắt lại, hai cánh tay đều quấn lên cổ ta, giống như là mời.

Hạ thân của ta đã ngạnh đến giống như thẳng côn, cao cao đứng thẳng cọ khe mông của Đông Phương, không thể chờ đợi được muốn sáp nhập, Đông Phương có lẽ cảm giác được, lùi lùi ra sau này, môi tách ra có lẽ muốn nói cái gì, ta làm sao có thể để y nói? Đuổi theo dùng sức hôn, đỉnh khố bộ, trực tiếp sáp đầu hạ thân vào, sau đó thoáng buông lỏng tay đỡ lấy thắt lưng của Đông Phương.

“A… Nha…”

Tư thế này làm y nặng nề mà rơi xuống, vì thế toàn rễ đều nhập, ta vội vàng đỡ người, tiếng kêu của Đông Phương đã biến thành nức nở, ta nhắm ngay nơi khiến y khoái hoạt mà sâu sâu cạn cạn ra vào, thắt lưng Đông Phương đã tê rần, cũng quên mắng ta, mê loạn mà cọ cơ thể của ta. Ta bị y kẹp đến muốn mệnh, bên trong y thực nóng, ngừng không được mà co rút nhanh, còn mang theo dòng nước không ngừng cọ rửa xâm nhập, nước suối ấm áp phốc phốc vang lên làm ta nhẫn cũng nhịn không được, hung hăng mà đâm vào, đi ra, lại chỉnh căn đỉnh đi vào.

“Dương Liên Đình… Dương Liên Đình…” Đông Phương ôm ta, móng tay dường như muốn cào ra dấu sau lưng ta, “Rất sâu… Rất sâu… A…” Mãnh liệt đỉnh đến chỗ kia, y nói cũng nói không được đầy đủ, hai chân ôm lấy phần eo của ta run lên.

Ngực y phập phồng, ngửa đầu, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, có lẽ là gian nan mà hô hấp, đuôi mắt đều đỏ, thủy quang mông lung, càng sấn viên lệ chí kia, hàm xuân phong tình nói không nên lời, ta dường như nhẫn đến cực hạn, hai tay siết thắt lưng của y, đặt y về lại trên tảng đá ướt phía sau lưng y, đại khai đại hợp mà làm.

Đông Phương áp lực không được mà bắt đầu rên rỉ, nói năng lộn xộn: “A a… Dương… Chậm một chút… A… Không được… Ưm a… Dương Liên Đình…”

Ba ba, thân thể va chạm, theo tiếng nước chảy rầm nha, nghe phá lệ rõ.

Dĩ vãng làm với y, y đều tận lực ngăn chặn thanh âm của mình, nhưng lần này không biết là vì tư thế hay là vì ở trong nước, nóng hơn thường ngày nên y càng mãnh liệt, Đông Phương nhịn không được, áp không được, thanh âm cao vút mà run rẩy, mang theo mị ý, ta nghe mà nhiệt huyết dâng trào, thô thô thở hổn hển, động tác không có cách nào khống chế mà thô hẳn lên.

Ta dùng sức vuốt ve cái mông của y, dùng sức đẩy hai nửa mông y ra hai bên, hạ thân nhanh chóng ra vào, mỗi lần dường như đều lôi ra chỉnh căn, sau đó mạnh mẽ sáp nhập, nước cũng tùy theo không ngừng dũng mãnh tiến vào xuất ra, làm trừu sáp càng thông thuận trắng mịn, thanh âm của Đông Phương bỗng nhiên chặt đứt, ngửa đầu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm mấy hơi, cả khuôn mặt đỏ rần, ánh mắt tan rã, có lẽ đã kêu không được.

Ta ngẩng đầu, há mồm hôn y, không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích y, y dường như sắp hô hấp không được, bị ta ngăn chặn miệng, vẫn khoái ý đến sắp phát cuồng như cũ, mơ hồ gọi không rõ, hai tay ôm ta càng ngày càng chặt, thân thể cũng run rẩy đến càng ngày càng lợi hại, ta biết y sắp đến đỉnh, phía dưới ra vào càng dùng sức.

Hai cái đùi của Đông Phương đã không vòng nổi ta, mềm mềm rũ xuống, ta liền dùng tư thế sáp nhập xoay người y lại, để y ghé vào tảng đá, cao cao nhếch mông lên cho ta làm, y rên rỉ dường như biến thành nức nở, vô lực nằm úp sấp, theo động tác của ta mà đung đưa thân thể, ta mở mông y ra, nhìn vật cứng của mình tiến xuất sau hậu huyệt của y, huyệt khẩu bị mở ra, ma xát, đã đỏ lên.

“A a!” Đông Phương bỗng nhiên hét lên một tiếng, hai mắt nháy mắt trợn to, thân cứng còng một chớp mắt, hậu huyệt co rút co rút, cái loại chợt đè ép này làm toàn thân ta đều tê dại, rất nhanh lại trừu đưa vài cái, nhịn không được bắn.

Chất lỏng sềnh sệch bắn vào chỗ mẫn cảm nhất của y, thân mình Đông Phương lại run rẩy một trận, cả người mềm mềm nằm trên tảng đá, hai chân còn mở lớn, ánh mắt nửa mở nửa khép, thấp giọng thở dốc.

Ta đem lật người y lại, ôm vào trong ngực hôn môi, khóe mắt thoáng nhìn ít dính dịch đạm sắc trong suốt dính trên tảng đá ướt át, chậm rãi nhỏ xuống.

Sau đó đương nhiên không làm cái gì khác, sau khi trở về, Dược tiên sinh như có điều suy nghĩ mà nhìn dấu năm ngón tay trên mặt ta, còn có Đông Phương mặt mũi đen đến như đáy nồi, đi đường hơi có chút quái dị.

Từ ngày đó về sau, ta thường thường vờ đáng thương, vờ uất ức, lau nước mắt, biến đổi đa dạng giữ Đông Phương ở bên người, ngày tiếp nối đêm nói lời ngon tiếng ngọt khiến người ta buồn nôn, tùy thời tùy chỗ động dục yêu cầu hôn hôn ôm một cái sờ sờ liếm liếm.

Cứ như vậy đến một ngày trước tiết đoan ngọ, trong thôn thiết lập hiến tế chúc mừng cày bừa vụ xuân, khẩn cầu một năm mưa thuận gió hoà, ban đêm, ở sân phơi nắng ngũ cốc dựng một cái sân khấu kịch, ta lôi kéo Đông Phương đi giúp vui.

Bạn đang �

Đúng là cảnh xuân thời tiết tốt, muôn hồng nghìn tía mở ra, ban đêm trong gió mang theo mùi hoa thoang thoảng, trong tiếng chiêng trống, vũ nương dời bước liên tục lên đài, tay áo dài múa máy, miệng hát ca điêu luyện, yêu kiều mềm mại xướng lên.

“Nguyện cuộc đời này yên bình sống quãng đời còn lại, bạch vân không ao ước tiên hương. Duy nguyện ân tình mỹ mãn, lâu dài.”

Trong dòng người chật chội, dưới ngọn đèn dầu dịu dàng, Đông Phương nhìn về phía ta, đôi mắt trong như nước, con ngươi đen thùi ảnh ngược một bóng người nho nhỏ, y gọi ta: “Dương Liên Đình…” Thanh âm nhẹ nhàng, như gió nhẹ phất bên tai.

Đáy mắt ta không khỏi nóng lên, cúi đầu hôn y thật sâu.

Lâu dài, nguyện vọng thật đẹp rất xa vời.

Đêm đó, dắt tay về tới nhà tranh của Dược tiên sinh, ông đã chờ lâu ngày.

Ma túy đã quay cuồng trong ấm thuốc, rượu mạnh cùng đao cũng đã chuẩn bị tốt.

Ta cởi bỏ quần áo nằm ở trên giường trúc, Đông Phương ngồi ở bên giường của ta, rũ mắt, lẳng lặng không nói không cười.

Ta nhìn chăm chú y thật lâu, gần như si mê.

Thật lâu sau, ta mỉm cười, đưa tay sờ sờ mặt của y: “Nếu ta ngủ vài ngày, ngươi không nên gấp gáp, mỗi ngày đều phải ăn cơm thật ngon, cũng phải đi ngủ, ngươi mà gầy, ta sẽ không tỉnh, biết không?”

Y cúi đầu, khẽ lên tiếng: “Ừ.”

Ta ôm lấy cổ của y, để y cúi đầu, giọng nói đã khàn khàn: “Đông Phương, ôm ta một cái.”

Y cúi xuống ôm chặt lấy ta, cánh tay không ngừng run rẩy.

“Không cần ngủ lâu lắm.”

“Ừ.”

“Nhất định phải tỉnh.”

“Ừ.”

“Ta chờ ngươi.”

“Ừ.”

Lẫn nhau đều nói không ra lời, cứ ôm chầm như vậy thật lâu, cho đến khi Dược tiên sinh bưng bát dược ma túy tiến vào.

Ta ngẩng đầu hôn hôn môi y, nói câu nói sau cùng.

“Đông Phương, ngươi phải sống tốt.”
Bình Luận (0)
Comment