Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 34

Không biết xấu hổ, lại còn quay ngược lại dụ mình hôn anh.

Trịnh Cẩn Dư không mới không làm loại chuyện ngu ngốc này, cô vươn tay qua loa sờ soạng trong không khí một cái, giọng nói vô cùng khổ sở: “Làm sao đây, tôi chẳng nhìn thấy anh ở đâu hết.”

Đôi mắt của cô gái sáng ngời như trăng sáng trên bầu trời.

Bình thường khi giả vờ sẽ thay đổi dáng vẻ, có chút mờ mịt.

Nhưng nếu lúc quên giả vờ, một đôi mắt đen láy sáng ngời tràn đầy linh khí khiến lòng người ngứa ngáy.

Mới lúc nãy còn chớp mấy cái, gian xảo lại tràn đầy tinh thần phấn chấn, giờ phút này liền giả bộ không nhìn thấy gì hết.

Trong lòng Lục Tư Sâm xì một tiếng, cố ý nắm tay cô đặt lên mặt mình: “Không sao, tôi sẽ nắm tay nói cho em biết.”

Đây là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư sờ mặt Lục Tư Sâm.

Da dẻ người đàn ông cũng quá tốt, còn có tính đàn hồi hơn cô với Triệu Lỵ Lỵ đi thẩm mỹ.

Nhưng lại không mịn màng như phụ nữ, hơi mang theo chút cảm giác góc cạnh khi vuốt ve trong lòng bàn tay, lúc nãy còn mang theo hơi lạnh, rất nhanh đã nóng lên.

Đến cuối cùng nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấy qua lòng bàn tay, từ cánh tay đánh thẳng tới bả vai cô.

Vừa dễ chịu vừa tê dại.

Lục Tư Sâm cười giễu cợt, cong môi: “Có thể tìm được chứ?”

“Thực sự tôi không thể tự đưa mặt mình tới?”

“Đừng.” Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên rút tay trở về cứ như chạm phải dòng điện. Một bên cô xoa cái tai đã nóng lên, một bên trở mình nằm xuống, dùng sức kéo chăn đắp lên đầu.

“À ờm, không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”

Tôi tin gì lời quỷ của cô!

Mỗi ngày cô chẳng có chuyện gì làm, không đúng, là mỗi ngày ngoài bận giả mù thì cô gái còn có thể có chuyện gì?

Bỏ đi, không hôn thì không hôn.

Đợi ngày nào đó để cô ấy cầu xin mình lại tính sổ vụ này.

Trịnh Cẩn Dư cũng không biết Lục Tư Sâm đang nghĩ cái gì, nếu biết anh tính toán để cô cầu xin cô hôn anh, chắc chắn sẽ xù lông.

Cũng biết trêu ghẹo cô.

Cô gái với đôi môi thắm nhuận, Lục Tư Sâm đã sớm muốn nếm thử một chút xem có mùi vị gì rồi.

Nhưng mà nếu chuyện này Trịnh Cẩn Dư không có ý thì anh cũng không muốn làm người khác khó chịu.

Dù sao thì dưa hái xanh không ngọt.

Cho nên anh liền thử thăm dò từng bước một, hy vọng có thể được bù đắp như mong muốn.

Tất nhiên, hôm nay lại là một ngày không hôn được.

Trong lòng Lục Tư Sâm có chút không quá vui vẻ. Anh nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà một hồi, bên cạnh nhanh chóng truyền tới tiếng hít thở đều đều, trong lòng lại không vui mấy giây, muốn mau chóng ngủ sớm nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Không ngủ được liền muốn tìm một vài chuyện để làm.

Anh từ từ trở mình, một tay chống nằm nửa ngồi dậy, mắt nhìn cô gái đang ngủ say.

Ban đêm tắt đèn, chỉ có ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu tới, trái lại vẫn có thế thấy rõ vẻ mặt của cô gái.

Cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, ngủ rất an tĩnh.

Cũng không biết là mơ thấy cái gì mà cái miệng nhỏ nhắn bỗng nhiên động hai cái.

Vốn là da thịt mềm mại trắng nõn, động như một một cái, mang theo sự mê hoặc mười phần, Lục Tư Sâm cảm thấy yết hầu căng thẳng, dòng máu chảy trong cơ thể bắt đầu rục rịch không an phận.

Da cô gái trắng như tuyết, da thịt nõn nà, cứ như thịt quả vải mới lột vỏ, nhìn một cái liền rất thèm ăn.

Lý lại vươn nửa người lên một chút, vượt qua người Trịnh Cẩn Dư, cúi đầu muốn hôn lên môi cô một cái.

Sự đầy đặn kia, nếu hôn một cái mà chết thì cũng không đáng tiếc.

Mắt thấy miệng mình sắp sát tới môi cô gái, nhưng mà đúng lúc đó cô gái bỗng nhiên trở mình, mơ màng mắng một câu mơ ngủ gì đó: “Lục Tư Sâm xấu xa, còn dám trêu chọc tôi liền đá phế chân anh…”

Chỉ cảm thấy hai chân chợt lạnh, Lục Tư Sâm lập tức lui về chỗ của mình, thành thực nằm xuống cũng không dám nhúc nhích chút nào.

Buổi sáng ngày hôm sau, hiếm khi thấy lần đầu tiên khi Trịnh Cẩn Dư tỉnh lại mà Lục Tư Sâm vẫn còn đang ngủ.

Đây đúng là kỳ tích.

Thời gian của Lục Tư Sâm quy củ hơn cô rất nhiều, mỗi ngày buổi tối đi ngủ đúng giờ, buổi sáng thức dậy đúng giờ, cho tới giờ chưa bao giờ dính giường.

Cho nên mỗi ngày khi cô tỉnh lại, Lục Tư Sâm đều đã sửa soạn xong đi ra ngoài.

Hôm nay rất lạ, vẫn đang ngủ.

Trịnh Cẩn Dư lặng lẽ bò dậy, thấy trên người người đàn ông đắp chăn hè, trong lòng thầm nói, trời nóng như thế cũng không sợ bị nổi rôm sảy à.

Giúp anh mát mẻ một chút.

Khóe môi Trịnh Cẩn Dư cười đểu nhếch lên, lặng lẽ vén góc chăn ra một chút.

Mỗi ngày giả bộ bị liệt ngồi trên xe lăn, không biết hai chân này rốt cuộc như thế nào?

Hôm nay cô phải thăm dò kết quả.

Cũng không biết là do động tĩnh của cô quá lớn hay là người đàn ông ngay cả khi ngủ cũng rất nhạy bén, cô mới kéo được một bên chăn, tay người đàn ông chợt bắt lấy tay cô, lực rất lớn, liền đè người dưới cánh tay anh.

Khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi trà mộc nhàn nhạt trên người anh.

Còn có cây gậy nóng rực của người đàn ông.

Tim bỗng nhiên bắt đầu cuồng loạn, cô chỉ có thể không nhúc nhích giả chết.

Xem ra tiểu nha đầu cảm thấy rất hứng thú đối với thân thể của anh, Lục Tư Sâm cong môi, anh suy tư nhìn Trịnh Cẩn Dư giả chết, giọng đầy vẻ cười nhạo: “Em không sợ tôi không mặc quần áo à?”

“Không mặc quần áo là ý gì?” Trịnh Cẩn Dư từ từ mở mắt, có chút không dám tin hỏi.

Giọng nói của người đàn ông lúc sáng sớm nồng đậm khàn khàn, khiến trái tim người nghe run rẩy.

Trịnh Cẩn Dư không tự chủ đỏ mặt.

Lục Tư Sâm nhướng mày: “Chính là ngủ khỏa thân ấy.”

Trịnh Cẩn Dư theo bản năng nhìn về phía người đàn ông.

Cho tới khi nhìn thấy Lục Tư Sâm mặc một cái quần đùi trắng rộng thùng thình, tâm tình căng thẳng của cô mới chậm rãi buông xuống: “Anh bớt lừa gạt tôi đi, không phải anh đang mặc quần đùi trắng hay sao?”

“Em có thể nhìn thấy?” Khóe miệng Lục Tư Sâm cong lên nụ cười đểu, nụ cười tràn lan ra đáy mắt, giống như một chó sói đuôi to thành thạo chạy như bay trên thảo nguyên.

Trịnh Cẩn Dư lập tức che mắt lại: “Anh nói bậy, tôi nhìn thấy lúc nào?”

“Rõ ràng là sờ được.”

Âm thanh của Lục Tư Sâm lười biếng: “Ngay cả màu sắc quần áo em cũng có thể sờ ra?”

Được rồi, mới nãy chính là cô làm lộ miệng.

Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận.

Dù sao thì ngựa của cô cũng phải phi lâu hơn anh một chút.

Cắn răng nói: “Chính là có thể sờ ra đó thì sao?”

“Anh cũng không phải người mù, sao anh biết sờ không ra?”

Lục Tư Sâm từ chối cho ý kiến, kéo tay cô nói: “Tới đây, em sờ sờ thử xem tôi mặc áo lót bên trong màu gì?”

“Lục Tư Sâm…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Cẩn Dư đỏ như chu sa, giận dữ lại xấu hổ: “Anh đừng có quá đáng!”

Cô nói xong liền lăn một vòng chạy xuống đất, không thể ở trên cái giường này nữa.

Cho tới khi cô chạy xuống đất đi dép vào mới ôm eo thở phì phì nói với Lục Tư Sâm: “Tối nay anh ngủ ghế sô pha.”

Lục Tư Sâm cong môi: “Em chịu được thì ok.”

“Ai không chịu được chứ?” Trịnh Cẩn Dư cảm thấy da mặt của Lục Tư Sâm quá dày rồi.

Dựa vào cái gì mà cảm thấy cô không bỏ được?

Hôm nay tâm trạng của Lục Tư Sâm rõ ràng rất tốt, ngay cả khi cãi nhau với cô cũng mang theo sự đặc biệt: “Dù gì thì chân tôi cũng không tiện, nếu em nhẫn tâm để anh chồng chân không tiện ngủ trên ghế sô pha thì tôi không còn gì để nói.”

Giả vờ!

Trịnh Cẩn Dư lườm anh trắng mắt, cắn răng nói: “Có gì đâu chứ, tôi vẫn ngủ ngon.”

Sau bữa sáng, Tôn Đại Sơn chưa từ bỏ ý định lại nói chuyện phải dẫn Trịnh Cẩn Dư tới bệnh viện, Trịnh Cẩn Dư liền vội vàng nói: “Không cần, Tư Sâm đã hẹn bác sĩ giúp cháu rồi, chúng cháu cũng phải đi rồi.”

Dứt lời, cô không muốn nghe người nhà họ Tôn lằng nhằng nữa, vội vàng đẩy xe lăn của Lục Tư Sâm ra ngoài.

Sau khi lên xe, Trịnh Cẩn Dư nói với Lục Tư Sâm: “Để tôi ở phía trước là được.”

Lục Tư Sâm cau mày: “Em muốn đi đâu?”

Trịnh Cẩn Dư: “Đương nhiên là tìm bạn chơi rồi, chẳng lẽ thật sự tới bệnh viện?”

Lục Tư Sâm: “Chẳng lẽ không tới bệnh viện?”

Mắt cũng chẳng có bệnh gì, tới bệnh viện mới là có vấn đề.

Hơn nữa Trịnh Cẩn Dư cực kỳ ghét những dụng cụ lạnh như băng kia đảo tới đảo lui trên người cô, cảm giác có chút mặc người ức hiếp.

“Không đi, tôi sợ tới bệnh viện.”

Mặc dù lý do này đã từng nói rồi nhưng mà Lục Tư Sâm tuyệt đối không tin đây là lý do thật sự.

Anh dịch lại gần mặt Trịnh Cẩn Dư một chút, cẩn thận quan sát mắt cô: “Thật sự không đi?”

Người đàn ông bỗng nhiên phóng đại trước mặt mình, Trịnh Cẩn Dư theo bản năng lùi về sau một bước: “Thật sự không đi.”

Lục Tư Sâm quay đầu nhìn một cái: “Nhưng mà người nhà họ Tôn sẽ đi theo, nếu như không đi, bọn họ chẳng những sẽ nói tôi không đối xử tốt với cô Trịnh mà còn suy đoán có phải cô Trịnh có thể nhìn thấy hay không?”

Đây là Lục Tư Sâm đang thử thăm dò cô?

Trong lòng Trịnh Cẩn Dư căng thẳng, cô quay đầu nhìn một cái, quả nhiên một chiếc xe của nhà họ Tôn đi theo phía sau.

Do dự một chút, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, bỏ đi, vậy thì tới bệnh viện.”

Dừng lại: “Anh bận cái gì thì đi ngay đi, tự tôi cũng được.”

Lục Tư Sâm lắc đầu một cái: “Không được, vợ mình đi khám bệnh, chồng không đi cùng thì sao được?”

Lại phải đi gặp bác sĩ dưới sự giám thị của anh, trong lòng Trịnh Cẩn Dư vô cùng không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lục Tư Sâm nhìn bộ dáng cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, dễ thương muốn chết, luôn muốn trêu chọc cô một chút.

Nhưng mà lại nghĩ tới tối hôm qua không được hôn, anh một đêm bị lửa đốt, bây giờ cũng không có tinh thần gì, tâm trạng cũng đi xuống.

Nghĩ như thế, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình phải nghĩ cách gì đó.

Cô suy tính một hồi, trái lại có thể nhờ Triệu Lỵ Lỵ giúp đỡ, nhưng mà Lục Tư Sâm đang ngồi ngay bên cạnh, cô không tiện.

Vậy thì chỉ có thể nhờ giúp đỡ…

Mắt Trịnh Cẩn Dư rơi vào trên người Lục Tư Sâm, chần chừ nói: “Lục thiếu…’

Lục Tư Sâm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Một giọng nữ mềm mại mang theo mùi thơm truyền tới, lông mày anh giật giật, làm bộ không nghe thấy.

Trịnh Cẩn Dư thấy anh không nhận, nhích tới gần anh một chút, giờ phút này cách mặt người đàn ông chưa tới ba mươi centimet, tiếp tục dò xét: “Lục thiếu…”

Vẫn là không có phản ứng.

“Tư Sâm…”

“Lục Tư Sâm…”

Cho dù cô gọi thế nào người đàn ông cũng vẫn không phản ứng.

Trịnh Cẩn Dư cắn môi, một bộ bằng bất cứ giá nào: “Anh Sâm.”

Giọng nói của cô gái mềm mại, âm cuối lên xuống một chút, gọi đến cả người Lục Tư Sâm thoải mái.

Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nhìn cô cái không rõ ý tứ.

Nhìn cô như vậy là có ý gì?

Trịnh Cẩn Dư chỉ có thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy, bắt lấy cánh tay anh: “Anh trả lời người ta một tiếng thôi.”

Lục Tư Sâm phát ra một tiếng từ trong cổ họng: “Ừ, chuyện gì?”

Được đáp lại, Trịnh Cẩn Dư lập tức cười: “Thì đó, không phải anh có một người bạn tốt là bác sĩ hay sao? Chúng ta có thể tìm anh ta được không?”

Người của Lục Tư Sâm chắc chắn đáng tin, chỉ có như thế nhà họ Tôn mới không tra ra cái gì.

“Để tôi hỗ trợ?” Lục Tư Sâm cong môi.

Lại lộ ra nụ cười đó, trong lòng Trịnh Cẩn Dư đánh trống, không biết người đàn ông lại muốn làm chuyện xấu gì.

Nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Ừ.”

Lục Tư Sâm chỉ mặt mình: “Hôn một cái.”

“Lại hôn?” Lông mày thanh tú của Trịnh Cẩn Dư cau lại.

Lục Tư Sâm không hài lòng nói: “Cái gì gọi là lại?”

“Em từng hôn rồi à?”
Bình Luận (0)
Comment