Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 151

Liên Kiều hét lên nhảy dựng dậy, lúc này trong bóng tối bỗng truyền đến một giọng nói u ám.

“… Nàng sờ nhầm đầu ta rồi.”

?

Là giọng của Lục Vô Cữu.

Liên Kiều lại sờ sờ, có mũi có mặt, đúng thật là vậy, sau đó nàng mới dám đưa tay sờ lên cổ mình, cũng không đứt, nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà đầu nàng vẫn còn.

Nhưng… nàng lắc lắc cánh tay, sao tay phải lại không có cảm giác gì.

Trong lòng Liên Kiều lại giật mình, chẳng lẽ đầu nàng không rụng, mà tay rụng rồi?

“Tay của ta!”

Xong rồi xong rồi!

Liên Kiều hoảng sợ sờ soạng khắp nơi, trong bóng tối cuối cùng cũng sờ thấy một vật dài tròn, đưa tay định nắm lấy…

Lục Vô Cữu lại giữ tay nàng lại, giọng nói hơi cứng nhắc: “Buông ra, đây không phải tay nàng.”

[Lời tác giả]

Tính cách 659 vốn đã hơi âm u, đạo đức không cao lắm, chuyện một ngày đổi một cái đầu là có thể làm ra được…

Liên Kiều vẫn chưa hiểu, vô thức bóp nhẹ, Lục Vô Cữu đột nhiên hất tay nàng ra.

Liên Kiều vừa định hỏi tại sao, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nàng nhanh chóng rụt tay lại, nhận ra mình đã chạm vào cái gì.

Chết tiệt c.h.ế.t tiệt! Thật quá xấu hổ.

Không chỉ vậy, tay phải nàng từ từ có cảm giác trở lại.

Hóa ra là bị đè quá lâu nên tê, cộng thêm quá căng thẳng, nàng còn tưởng tay mình gãy rồi.

May mà trước mắt tối đen, không nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, Liên Kiều xoa xoa tay lên đầu gối, làm như không có chuyện gì xảy ra, giả giọng nói: “Ồ không phải à, vậy tay ta đâu?”

Lục Vô Cữu nhàn nhạt liếc nhìn nàng, Liên Kiều chột dạ vô cùng, cười gượng hai tiếng: “Ơ, hình như không rụng, chỉ là tê thôi, hahaha, tê đúng lúc thật.”

Lục Vô Cữu xoa xoa thái dương, nhẹ nhàng giơ tay lên, từng hàng đèn lần lượt sáng lên.

Trong nháy mắt căn phòng sáng trưng, Liên Kiều vội vàng bò dậy soi gương kiểm tra kỹ lưỡng bản thân một lượt.

Vết thương xem ra đã gần như lành lại, khắp người cũng không thiếu tay gãy chân, Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ loại độc thi này không giống như độc đào quái dị lần trước, không lây lan.

Liên Kiều vươn vai, chỉnh lại cổ áo, xắn tay áo lên, tinh thần phấn chấn, tâm trạng cực kỳ tốt. Nhìn Lục Vô Cữu cũng thuận mắt hơn nhiều.

Liên Kiều bước tới, hắng giọng: "Tối qua thái độ của ngươi cũng không tệ, yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ. Lần sau ngươi bị thương, ta nhất định sẽ trả lại ngươi y nguyên như vậy. Hoặc, ngươi có muốn gì cứ nói với ta."

Lục Vô Cữu nhướng mày: "Cái gì cũng được sao?"

Liên Kiều vội vàng che kín túi gấm cất mảnh vỡ, lắp bắp: "Đương nhiên, cũng không thể quá đáng, dù sao đây cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng."

Lục Vô Cữu khẽ mở môi mỏng: "Vậy đúng là có một bí mật cần nàng giữ kín giúp."

 

Liên Kiều lập tức hứng thú: "Bí mật gì?"

Lục Vô Cữu liếc nàng một cái: "Nàng lại đây, gần thêm chút nữa, ta nói cho nàng nghe."

Liên Kiều hăm hở lại gần, vỗ ngực: "Ngươi yên tâm, miệng ta rất kín, đảm bảo không nói với ai."

Lục Vô Cữu khẽ cười một tiếng, ra hiệu về phía tay nàng: "Đưa tay ra."

Liên Kiều hiểu ngay, chắc là bảo bối gì đó. Nàng liền đưa cả hai tay ra, mắt sáng như sao: "Nhanh lên."

 

Lục Vô Cữu nhìn nàng đầy ẩn ý, sau đó nắm lấy tay nàng. Liên Kiều còn đang chưa hiểu chuyện gì, thì bàn tay đó đột nhiên rơi xuống, đập vào tay nàng…

Cú sốc này quá lớn, nụ cười của nàng lập tức cứng đờ. Phản ứng kịp, Liên Kiều hét lên một tiếng, vội vàng ném tay Lục Vô Cữu đi.

A a a a, cứu mạng!

Hắn cũng trúng độc rồi!

Liên Kiều sợ hãi ngã ngồi xuống đất, bò lùi ra xa.

Nhưng bàn tay đó vậy mà vẫn còn cử động được, túm chặt lấy vạt áo nàng không buông.

Liên Kiều sợ đến mức nước mắt sắp rơi ra, liều mạng tránh né: "Buông ra, buông ra!"

Lúc này, Lục Vô Cữu chỉ khẽ nhấc tay, bàn tay bị đứt kia lại trở về trên tay hắn, rồi hắn khẽ cười: "Nhát gan thật."

Liên Kiều cứng người, sau đó xấu hổ vô cùng. Nàng bò dậy, quay lại nắm lấy tay Lục Vô Cữu nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy bàn tay đó trắng nõn mịn màng, căn bản không có đường đỏ nối liền như Tiêu Tiêu nói.

Liên Kiều lại lật xem, trên người Lục Vô Cữu cũng không có vết thương nào bị cào cấu.

??? Ảo thuật?

Giỡn mặt nàng à?

Tên chó c.h.ế.t này!

Liên Kiều tức giận, nhào lên đè Lục Vô Cữu xuống giường, hai tay làm bộ siết cổ hắn: "Ngươi dám giỡn, ta g.i.ế.c ngươi!"

Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Ai bảo nàng dễ bị lừa như vậy."

Liên Kiều nghiến răng: "Ta dễ bị lừa? Được, ta cho ngươi xem ta có dễ bị lừa không!"

Nàng tức giận cắn một cái vào cổ Lục Vô Cữu, để hắn giả trúng độc, biến thành xác không đầu mới tốt.

Liên Kiều cắn đến mức in cả dấu răng, Lục Vô Cữu hơi nhíu mày, nắm lấy cằm nàng. Liên Kiều liền chuyển sang cắn ngón tay hắn.

Sắc mặt Lục Vô Cữu hơi thay đổi, lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra, cứ như vậy nhìn nàng cắn xuống: "Răng cũng sắc nhỉ."

Liên Kiều lại cắn mạnh thêm một cái.

Lục Vô Cữu nói: "Hết giận rồi chứ?"

Liên Kiều hơi thả lỏng miệng, khó hiểu: "Ngươi không thấy đau à?"

Lục Vô Cữu xoa nhẹ đôi môi mềm mại của nàng, khẽ nói: "Cũng hơi hơi, hay là nàng đổi chỗ khác cắn nhé?"

Liên Kiều thấy giọng điệu hắn nói chuyện có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra là lạ ở đâu.

 
Bình Luận (0)
Comment