Sau đó, hắn lập tức nghiêng người nhường đường cho Lục Vô Cữu đi nghỉ ngơi dưỡng thương, còn chu đáo chỉ về phía trước có một quán trọ rất tốt.
Liên Kiều lẽo đẽo theo sau Lục Vô Cữu, lại bị Chu Kiến Nam kéo tay áo: "Điện hạ đi nghỉ ngơi, ngươi theo làm gì?"
Liên Kiều lúng túng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, hung dữ trừng mắt nhìn Chu Kiến Nam: "Hắn mệt, ta không mệt sao? Ta cũng đi nghỉ ngơi không được à?"
Chu Kiến Nam vội vàng sửa lời: "Không phải không phải, ta không có ý đó, ai bảo ngươi cứ bám theo hắn sát nút, lén lút như vậy, nhìn không giống đi nghỉ ngơi, ngược lại giống như đi làm chuyện xấu ấy."
Liên Kiều chột dạ, hiện tại nàng cũng gần giống như đang làm chuyện xấu.
Nàng hất tay Chu Kiến Nam ra, cảnh cáo hắn: "Đừng nói lung tung, ta không có ý định làm gì đâu!"
Tay áo trượt xuống, Chu Kiến Nam lại nhìn thấy cổ tay nàng, ồ lên một tiếng: "Ê, tay ngươi làm sao vậy? Bị thương à? Một vệt đỏ dài thế!"
Hắn còn muốn nhìn kỹ hơn, Liên Kiều nhanh chóng rụt tay lại, vuốt phẳng tay áo: "À đúng rồi, bị thương đấy, ta phải qua đó chữa thương, ngươi mau đi đi, đừng cản đường ta nữa."
Nói xong, nàng sợ bị lộ, vội vàng chạy đi.
Chu Kiến Nam cẩn thận nhớ lại, cảm thấy vệt đỏ đó không giống vết thương, lúc này, Yến Vô Song gọi hắn qua giúp đỡ, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà rời đi.
Liên Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đuổi kịp Lục Vô Cữu.
Lục Vô Cữu liếc nhìn tay áo nhàu nhĩ của nàng, giọng điệu khó chịu: "Sao nàng cứ để người khác chạm vào thế?"
Liên Kiều tưởng hắn sợ vệt đỏ trên cánh tay bị người khác nhìn ra, bèn khoác tay hắn thúc giục: "Biết rồi biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Sắc mặt u ám của Lục Vô Cữu lúc này mới dịu đi đôi chút.
Hai người đi về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy quán trọ mà Chu Kiến Nam nói.
Vừa bước vào cửa, dung mạo xuất chúng của họ lập tức thu hút sự chú ý, những thực khách đang nâng chén uống rượu trong đại sảnh đều dừng lại, nhìn họ dò xét.
Người nam nhân mặc một bộ trang phục màu đen, dáng người cao thẳng, mày mắt lạnh lùng, quanh thân tỏa ra khí chất bẩm sinh. Thiếu nữ tóc đen như mực, da trắng như ngọc, mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, eo thon đeo ngọc bội leng keng, xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt long lanh.
Chủ quán dù đã tiếp xúc nhiều người nhưng cũng chưa từng thấy ai thoát tục như vậy, ngẩn người một lúc mới hỏi: "Hai vị... là đi cùng nhau?"
Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Một phòng thượng hạng."
Nam thanh nữ tú thuê một phòng?
Chủ quán hiểu ý, lại hỏi: "Vậy hai vị là ăn cơm hay nghỉ trọ?"
Liên Kiều nghĩ tình cổ phát tác chỉ cần một canh giờ, không cần ở lại qua đêm, bèn nhanh nhảu nói: "Ăn cơm, chỉ cần một canh giờ."
Chủ quán nghe vậy hơi há miệng: "Ta thấy hai vị hình như là tiên nhân, chỉ cần một canh giờ?"
Liên Kiều không hiểu, sốt ruột vỗ quầy: "Đủ rồi đủ rồi, một canh giờ hoàn toàn đủ, ngươi chuẩn bị thêm chút đồ ăn cho ta."
Nàng gọi một bát cháo gà xé, lại gọi thêm vài món nhỏ.
Chủ quán ghi lại từng món, lại liếc nhìn dáng người cao lớn của Lục Vô Cữu, thầm nghĩ sau khi ăn xong những món này chắc cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, chậc chậc, vị tiên nhân này thật là...
Không ít người đang ngồi ăn uống trong đại sảnh cũng liếc mắt nhìn sang, xì xào bàn tán.
Lục Vô Cữu tai thính, nghe loáng thoáng thấy mấy chữ "bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối", sắc mặt lại u ám, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Đổi thành nghỉ trọ, cả ngày."
Liên Kiều kéo tay áo hắn: "Chuyện chỉ cần một canh giờ là xong, ngươi lãng phí tiền làm gì?"
Lục Vô Cữu ngắt lời: "Nàng im miệng."
"Không biết điều!"
Liên Kiều bĩu môi, dù sao cũng là hắn trả tiền, hắn muốn làm kẻ ngốc thì cứ làm.
Chủ quán đảo mắt nhìn giữa hai người, rất biết ý không nói thêm gì nữa.
Lục Vô Cữu đi rất nhanh, đến gần cửa phòng lại chậm lại, thong thả mở cửa, chờ người phía sau theo kịp.
Lúc này, tình cổ của Liên Kiều cũng bắt đầu sôi sục, đi hết hành lang dài, vừa vào cửa, nàng bỗng nhiên mềm nhũn chân, túm lấy tay áo Lục Vô Cữu.
Lục Vô Cữu cúi đầu nhìn những ngón tay đỏ ửng siết chặt của nàng: "Khó chịu lắm sao?"
Liên Kiều không sao diễn tả được, nếu như mấy lần trước giống như có lửa đốt, thì lần này ngọn lửa như được thêm dầu, thiêu đốt đến mức m.á.u toàn thân nàng sôi sục.
Nàng cố gắng buông tay, cứng miệng nói: "Đâu có! Ta rõ ràng rất khỏe."
Lục Vô Cữu liếc nhìn vệt đỏ dài trên cánh tay nàng, chỉ thấy vệt đỏ so với màu hồng nhạt trước đây càng thêm đỏ hơn, đỏ một cách yêu dị.
Hắn mím môi: "Nếu vậy, ta đi đây?"
Nói xong, Lục Vô Cữu thật sự định đẩy cửa ra ngoài, Liên Kiều sốt ruột, ngay khi hắn sắp bước ra ngoài, nàng vòng ra trước mặt hắn, "ầm" một tiếng đóng cửa bằng lưng, đưa tay chặn lại, rồi tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi dám đi?"
Lục Vô Cữu cúi đầu, khẽ cười: "Là nàng nói không sao, bây giờ lại không cho ta đi, bá đạo như vậy, rốt cuộc nàng muốn thế nào?"
Giọng hắn hơi cao lên, rõ ràng là cố ý hỏi.
Liên Kiều căm ghét bộ dạng này của hắn, nhưng lại không chịu thừa nhận, bèn tức giận ấn hắn vào cửa, nhón chân hôn lên môi hắn, cắn mút như một con thú nhỏ.
Lục Vô Cữu cũng không phản kháng, mặc cho nàng cắn xé môi hắn một cách hỗn loạn.