Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 176

Nói xong, hắn vung tay đánh một đạo Cốt Đinh vào xương sống Yến Vô Song, nàng ấy đau đến mức không thể vận dụng linh lực.

Liên Kiều tức giận quát: "Chuyện vẫn chưa rõ ràng, ngươi lại dám dùng tư hình?"

Chu Tĩnh Hoàn lạnh lùng nói: "Nữ nhân này tự tiện xông vào viện của ta, dù có g.i.ế.c người hay không, cũng đáng tội chết, ta đã nương tay rồi. Chẳng lẽ các vị thật sự cho rằng Chu gia ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể tùy ý ra vào như chỗ không người?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Yến Vô Song giữ tay Liên Kiều, bảo nàng đừng xúc động.

Liên Kiều không nói gì nữa, lúc đi quay đầu lại liếc nhìn, ghi nhớ từng biểu cảm của Chu Tĩnh Hoàn ngày hôm nay.

Cốt Đinh là thứ cực kỳ độc ác, tuy không giống đao kiếm c.h.é.m g.i.ế.c dữ tợn, nhưng chỉ một cây đinh nhỏ ghim vào xương sống sẽ khiến người ta đau đến tận xương tủy. Chu Kiến Nam giúp nàng ấy hộ thể, Liên Kiều rút Cốt Đinh ra, dù là người mạnh mẽ như Yến Vô Song cũng đau đến mức mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.

May mắn là hôm đó Chu Kiến Nam đã trộm được không ít linh hoa linh thảo luyện thành đan dược, Yến Vô Song uống xong sắc mặt mới khá hơn một chút.

Liên Kiều nắm chặt Cốt Đinh trong tay, hứa với nàng ấy: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù, trả lại cây đinh này."

Yến Vô Song chậm chạp lau đi vết m.á.u trên tay, cười lạnh: "Ta muốn tự báo thù."

Hiện tại thân phận Chu Kiến Nam rất khó xử, hắn rõ ràng nhớ rõ người đường huynh này trước kia không phải như vậy, nhưng lại không tiện nói gì, bèn hỏi: "Vừa rồi ngươi nói lúc Chu phu nhân tưới hoa thì đột nhiên đau tim, rốt cuộc là chuyện gì, sao khi ta đến thì trong phòng lại không có hoa?"

"Không có? Vậy nhất định là Chu Tĩnh Hoàn đã lấy đi rồi." Yến Vô Song hồi tưởng lại, "Trong phòng chỉ có một mình hắn, nếu không phải hắn làm thì còn ai vào đây?"

Liên Kiều suy nghĩ: "Chỉ là một chậu hoa, tại sao Chu Tĩnh Hoàn lại để ý đến vậy? Còn Chu phu nhân, cơn đau tim của bà ấy chẳng lẽ là do chậu hoa này gây ra?"

Yến Vô Song không hiểu biết lắm về hoa cỏ, chỉ nhớ: "Bông hoa đó màu đen, hình dạng giống hoa bìm bìm, nhưng lại không hoàn toàn giống, lá xanh biếc..."

Chu Kiến Nam buột miệng: "Ngươi nói hình như là Hắc Sắc Mạn Đà La? Mẹ ta cũng có một chậu."

Yến Vô Song không chắc chắn, vì vậy Chu Kiến Nam liền lặng lẽ lấy chậu hoa từ phòng mẹ mình mang đến cho Yến Vô Song xem.

Yến Vô Song vừa nhìn liền khẳng định: "Chính là cái này, giống hệt như vậy."

 

Lúc này, Chu Kiến Nam có chút không hiểu.

"Hắc Sắc Mạn Đà La quả thật hiếm có, nhưng trong Chu gia cũng không phải quá ít gặp, Chu phu nhân trước kia chắc chắn cũng đã thấy không ít lần, tại sao lần này lại khiến bà ấy đau tim?"

Liên Kiều lại gần: "Có phải hoa này có độc không?"

Chu Kiến Nam lắc đầu: "Hoa này quả thật có độc, có thể tạm thời làm tê liệt người, nhưng nếu không dùng làm thuốc mà chỉ để ngắm thì không sao, hơn nữa, đặt hoa này trong phòng còn có thể an thần."

Liên Kiều lại không hiểu: "Nếu không phải trúng độc, vậy rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ chỉ là ngoài ý muốn?"

Yến Vô Song nghiêm túc lắc đầu: "Tuyệt đối không phải, Chu phu nhân rõ ràng là sau khi nhìn thấy hoa liền che miệng, vẻ mặt kinh hãi, dường như đã phát hiện ra điều gì đó mới đột nhiên đau tim. Hơn nữa, lúc bà ấy c.h.ế.t trong phòng ngoài ta ra chỉ còn Chu Tĩnh Hoàn, bông hoa này lại bị Chu Tĩnh Hoàn vứt đi..."

"Ý ngươi là, Chu phu nhân là do Chu Tĩnh Hoàn giết?" Chu Kiến Nam bật dậy, "Không thể nào, quan hệ mẹ con bọn họ luôn rất tốt, nhất là sau khi bá phụ mất, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, các tộc lão mới không thể chia cắt Chu thị."

Yến Vô Song đương nhiên cũng khó tin, cho nên không nói ra khả năng này trước mặt mọi người, để tránh bị cho là hoang đường.

"Nhưng... lúc đó trong phòng không còn ai khác, nếu không phải Chu Tĩnh Hoàn làm, chẳng lẽ Chu phu nhân tự sát? Con trai sắp kế nhiệm gia chủ, sau này bà ấy sẽ an hưởng vinh hoa phú quý, có lý do gì để làm vậy?"

Khả năng này càng thêm mong manh, vì vậy trong phòng lại im lặng.

Đến nước này, chỉ có biết được bí mật của chậu hoa kia mới có thể tìm ra chân tướng.

Yến Vô Song vô cùng mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, Chu Kiến Nam bèn quay về định dò hỏi xem mẹ hắn biết bông hoa này có ẩn chứa huyền cơ gì không, còn Liên Kiều thì ôm chậu hoa về phòng cẩn thận quan sát.

Trên đường, nàng cố gắng moi từ Lục Vô Cữu chút tin tức hữu ích, nhưng Lục Vô Cữu trầm ngâm một lúc, cũng không nhìn ra gì, thuận miệng bảo nàng ở lại cùng nên Liên Kiều liền ngồi xuống phòng hắn.

Nàng chống cằm, xem xét từng cánh hoa, từng chiếc lá, thậm chí còn lật hết sách liên quan, suy nghĩ kỹ càng về ẩn dụ, điển tích cũng không phát hiện ra Mạn Đà La này có gì đặc biệt.

Nhìn mãi không ra, Liên Kiều định hái một cánh hoa xuống. Ai ngờ ngón tay vô ý bị lá cây sắc nhọn cứa vào, nàng nhớ Chu Kiến Nam nói Mạn Đà La này có độc, đầu óc lập tức hơi choáng váng.

Lục Vô Cữu nắm lấy tay nàng: "Để ta xem."

"Chỉ là hơi độc thôi."

Liên Kiều rút tay lại, nhưng Lục Vô Cữu giữ chặt không buông, cúi đầu nặn m.á.u bầm ở đầu ngón tay bị thương của nàng ra, sau đó dùng khăn tay lau sạch.

 
Bình Luận (0)
Comment