Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 192

“Ngươi nằm mơ!”

Liên Kiều nổi giận, “Ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì, thì ra chỉ là đánh không lại ở trên mặt đất, nên mới dẫn bọn ta xuống lòng đất, tìm vài tên giúp đỡ, lại tránh người khác, để khi đánh nhau không bị người ta phát hiện sao?”

“Con nhóc nhìn thì ngoan ngoãn, lại lớn gan đấy, liếc mắt một cái là biết được do cha ngươi nuông chiều mà ra, nghĩ cũng phải, dù sao mẹ ngươi là phàm nhân c.h.ế.t sớm, cha ngươi nhất định rất đau lòng, rất buồn phải không?” Chu Thi cười lạnh, “Hắn hối hận thì sao? Cuối cùng chẳng phải cũng mang lấy kết quả thảm hại sao? Đây chính là báo ứng!”

 

“Không được phép ngươi bôi nhọ cha mẹ ta!” Liên Kiều nhíu mày, trực tiếp rút Thanh Hợp kiếm ra hung mạnh đ.â.m về phía nàng ta.

Nhưng tu vi của Chu Thi đã đến Độ Kiếp kỳ, chỉ thấy nàng ta cười khẩy một tiếng, trực tiếp dùng hai tay kẹp lấy mũi kiếm của nàng rồi dùng lực hất nàng ra ngoài.

May mắn nàng eo đủ mềm dẻo, mũi chân điểm nhẹ lên tường, lại bật trở về, sau đó triệu hồi nước.

Liên Kiều hét lớn một tiếng: “Thủy Lai!”

Trong nháy mắt chỉ thấy nước trong đầm sen hóa thành một con rồng nước, bay lên không trung, khí thế hung hãn, gầm rú lao về phía Chu Thi.

Chu Thi cười khinh miệt, rõ ràng là xem thường con rồng nước này, nàng ta dùng tay không bóp nát rồng nước, lại không ngờ nàng đã giấu một chiêu, thì ra trong rồng nước còn giấu một thanh kiếm, chính là Thanh Hợp…

Đúng lúc này, nàng cách không thúc giục Thanh Hợp kiếm, thừa dịp nàng ta không đề phòng, một kiếm đ.â.m thẳng vào tim nàng ta.

Đồng tử Chu Thi bỗng nhiên co rút, vội vã tránh né, nhưng kiếm thế đã gần trong gang tấc. Nàng ta dốc hết sức lui bước, những vẫn chậm một nhịp, bả vai bị xuyên thủng, m.á.u tươi tuôn ra không ngớt.

Nàng ta đau đến mức gương mặt trở nên dữ tợn, một tay ôm lấy vai, nhanh chóng lùi lại, nghiến răng quát: "Giỏi cho một con nhãi ranh giảo hoạt, quả thực là ta đã xem nhẹ ngươi rồi! Nhìn thì nhỏ bé, lại to gan như vậy!"

Liên Kiều cười nhạt: "Có thế đã là gì? Địa cung này được xây dựng xa hoa đến thế, chắc hẳn ngươi yêu thích vô cùng. Nếu đã vậy, chi bằng hãy vĩnh viễn an giấc tại nơi đây đi!"

Giữa hàng chân mày của nàng thoáng qua một tia sắc lạnh, thủy long vừa tan thành bọt nước lại lần nữa ngưng tụ.

Nhưng Chu Thi cũng chẳng phải hạng tầm thường, chỉ thấy nàng ta nghiến răng lạnh lùng cười: "Địa cung này tất nhiên là để dành cho các ngươi! Một tiểu cô nương da thịt nõn nà như ngươi, đầu thì có thể giữ lại, còn thân xác thì chẳng phải thích hợp để làm mồi cho rồng nhất sao?"

Lời vừa dứt, nàng tâ hung hăng giật mạnh dây xích đang khóa con rồng: "Ra đi!"

Chỉ thấy giao long lại phá nước lao ra, vẫy đuôi một cái đã trực tiếp đánh tan thủy long của Liên Kiều.

Liên Kiều nhanh chóng lui về sau, nhưng thân pháp của nàng sao nhanh bằng long ảnh? Tựa hồ con rồng đã đói lắm rồi, bám riết theo nàng, nước dãi nhỏ giọt, há miệng cắn tới!

 

Khoảng cách quá gần, Liên Kiều đã có thể ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc, tựa như cá ươn, tôm chết. Nàng hoảng hốt nhắm chặt mắt, lòng thầm kêu không ổn.

Ngay lúc đó, một bức tường lửa đột ngột chắn ngang trước mặt nàng!

Con rồng lao thẳng vào, bốn chi đều bị lửa thiêu cháy, nó gào lên một tiếng đau đớn rồi lập tức rụt trở về trong nước.

Liên Kiều quay đầu nhìn lại, liền thấy Lục Vô Cữu đang đứng phía sau nàng.

"Có bị thương không?" Hắn khẽ hỏi, ánh mắt thản nhiên, nhưng bức tường lửa trong tay lại bừng bừng khí thế.

Liên Kiều cảm thấy gò má nóng ran, nghĩ rằng hẳn là bị lửa nướng qua, bèn đưa tay xoa nhẹ: "Không sao."

Lúc này, con rồng lại tiếp tục giãy giụa, nhưng do bị xích sắt trói buộc, cử động không dễ dàng. Liên Kiều nhân cơ hội này nắm chặt lấy dây xích, Lục Vô Cữu lập tức vung kiếm đ.â.m xuống, một kiếm xuyên thẳng vào đuôi rồng, khiến nó đau đến mức ngửa mặt gầm lên.

Chu Thi thấy thế, gương mặt biến sắc: "Quả nhiên là ta đã xem nhẹ các ngươi!"

Thanh Hợp vốn là thần kiếm, vết thương nàng ta gánh chịu không hề nhẹ. Thấy con rồng bị xích cũng chẳng thể cản được hai người họ, nàng ta quyết định liều lĩnh bứt đứt xích sắt.

"Giết chúng đi!"

Con rồng thoát khỏi trói buộc, gầm lên một tiếng chấn động trời đất, đuôi vung ngang, đá vụn bay tứ tán. Cả hai đều bị cuồng phong quét lùi mấy bước, trong cổ họng bỗng trào lên vị tanh ngọt.

Chu Thi tránh né không kịp, cũng bị đuôi rồng quét trúng. Nàng ta ôm lấy ngực, tức giận quát lớn: "Nghiệt súc! Ngươi không có mắt sao? Dám động đến cả ta?"

Con rồng kia nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn nàng ta, trong đáy mắt tựa hồ tích tụ bao nhiêu oán hận và căm phẫn.

Chu Thi lùi lại vài bước: "Ngươi muốn làm gì? Bổn tọa lệnh cho ngươi g.i.ế.c bọn họ, ngươi dám không nghe theo?"

Con rồng l.i.ế.m liếm móng vuốt, nhưng không hề động, ngược lại, còn tiếp tục tiến sát nàng ta.

Chu Thi rốt cuộc hoảng sợ, giận dữ quát: "Nghiệt súc! Ta là chủ nhân của ngươi, chẳng lẽ ngươi dám phản bội ta? Xích đâu... Xích đâu rồi?"

Nàng ta hoảng loạn tìm kiếm xích sắt, muốn khóa con rồng lại lần nữa.

Thế nhưng, xiềng xích vốn khó khăn lắm mới được tháo ra, lẽ nào con rồng lại cam chịu để bị trói buộc lần nữa?

Huống hồ, vừa rồi nàng ta còn đỡ, không động còn tốt, nhưng khi xiềng xích vang lên tiếng "keng keng" trong địa cung u tối, lập tức gợi lại những ngày tháng bị giam cầm đầy thống khổ, khiến con rồng nổi cơn cuồng nộ.

 
Bình Luận (0)
Comment