“Bộ đầu Nhạc Vân Thiên tại huyện Hoài Dương sát hại Hoài Dương huyện lệnh Triệu Hiển vốn có nguyên nhân, Triệu Hiển ở huyện Hoài Dương một tay che trời, tham ô hối lộ, ăn chặn mồ hôi nước mắt, tư lợi trên máu thịt của bách tính, không chuyện ác nào không làm, nhìn thấy dân chúng chịu tai ách này, bộ đầu Nhạc Vân Thiên mới giận dữ giết Triệu Hiển, giải mối nguy nan cho trăm họ, thoả ước nhân tâm, vô số dân chúng Hoài Dương vì việc này mà thỉnh cầu bệ hạ niệm tình khoan thứ…” Chuyện này thực ồn ào huyên náo, vốn Nhạc Vân Thiên sát hại mệnh quan triều đình, miệt thị vương pháp, tội đáng tru di. Lẽ ra việc này cũng không phải đại sự kiện gì, nhưng vô số dân chúng liên danh đồng ký tấu thư khẩn cầu, xin được khoan dung.
“Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm (1) (Dịch nghĩa: Nho thì bằng vào văn mà làm loạn pháp luật, còn hiệp thì bằng vào võ mà phạm giới cấm), pháp luật triều đình được đặt ở đâu?” Thanh âm non nớt của nữ đồng đột ngột vang lên giữa triều đường, phá vỡ cảnh tượng thảo luận kịch liệt đang diễn ra, làm cho lực chú ý của tất cả đại thần đương triều đều bị những lời này của nữ đồng hấp dẫn, ngay cả Cao Hiên cũng có vài phần kinh ngạc nhìn nữ nhi bảo bối của mình.
Vốn việc này đại bộ phận quan viên đều cảm thấy Hoàng Thượng nhất định sẽ tha tội chết cho Nhạc Vân Thiên, văn võ bá quan đều biết hoàng đế dễ mềm lòng, nhưng đúng lúc này tiểu công chúa lại nói một câu, làm cho việc này tự dưng xấu đi.
“Phụ hoàng, triều đình đều có chế độ, hôm nay nếu không nghiêm trị, thế nhân nhất định cho rằng pháp luật triều đình lỏng lẻo, pháp luật không giữ, làm sao giữ được uy nghiêm của đế vương?” Lời Cao Mộ Ca khiến Cao Hiên sửng sốt, hắn đã biết từ nhỏ nữ nhi vốn thiên tư thông tuệ, nhưng nàng nói ra những lời này vẫn khiến hắn vừa kinh ngạc vừa khó tin. Lúc Cao Hiên mười sáu tuổi cũng chưa hiểu được những tri thức mà đế vương cần biết, làm hoàng đế mấy năm nay mới hiểu thêm một vài điều, nhưng vì tâm tính vốn có của hắn nên mỗi lần đều khoan dung đối với mọi chuyện.
“Làm sao Mộ Ca biết những việc này?” Cao Hiên tò mò hỏi, hắn rất tự hào vì trí tuệ của nữ nhi, đúng là thanh xuất lam nhi thắng vu lam (đại loại con hơn cha nhà có phúc)
“Mộ Ca đọc được trong đế vương bản kỷ …” Kỳ thật Cao Mộ Ca sáu tuổi cũng chỉ cái hiểu cái không, mười năm sau lúc hồi tưởng lại việc này cũng có rất nhiều cảm khái.
“Nữ nhi ta thật sự bất phàm, bẩm sinh đã thông tuệ như vậy, hay là kế thừa phụ hoàng đại thống?” Cao Hiên tự hào nói, thực chất hắn không hề nghĩ xa xôi, chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải định cho Cao Mộ Ca thực sự làm nữ đế.
Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, làm cho chúng đại thần một phen toát mồ hôi lạnh. Nữ đế? Hoang đường! Nhưng xem tư chất nữ oa này, tựa hồ cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
“Vậy Mộ Ca nói xem, nên xử trí Nhạc Vân Thiên này thế nào?” Cao Hiên hỏi.
“Trảm.” Cao Mộ Ca ngây thơ nhìn Cao Hiên nói, đối với Cao Mộ Ca mà nói nàng chỉ là biểu thị quan điểm của riêng mình mà thôi. Khi đó nàng còn không biết giết người là một chuyện nghiêm trọng cỡ nào, nàng không biết có một nữ nhân, một hài tử sắp sửa mất đi trượng phu hoặc phụ thân mà các nàng yêu thương, nếu khi đó Cao Mộ Ca có thể dự đoán được, lấy niên kỉ còn nhỏ mà xét thì nàng quả quyết sẽ không dễ dàng nói ra lời này.
“Được, y theo ý Mộ Ca, trảm Nhạc Vân Thiên để răn đe.” Cao Hiên đem Cao Mộ Ca ngồi ở bên cạnh ôm vào trong lòng, cười hạ lệnh.
Văn võ bá quan hai mắt nhìn nhau, sinh sát đúng là chỉ trong một ý niệm của thiên tử, thiên tử nhân từ, vốn là không chết, lại vì một câu nói của tiểu công chúa sáu tuổi mà thay đổi ý niệm.
Cảnh tượng này quá mức chấn kinh, đến mức văn võ bá quan cũng không có người nào đứng ra vì Nhạc Vân Thiên nói một câu. Việc này được sử quan ghi lại vào sử sách, thậm chí ở dân gian cũng lưu truyền rộng rãi, khen chê bất đồng. Ngày đó chính là ngày Cao Mộ Ca bắt đầu xuất hiện trước mắt thế nhân, là nhân vật gây tranh cãi gay gắt trong lịch sử.
Lúc Nhạc Vân Thiên bị trảm, trong chợ đầy ắp người đến xem, khi đầu Nhạc Vân Thiên rơi xuống đất cũng là lúc thê tử tự đâm chết ở pháp trường, cảnh tượng thảm thiết làm cho không người nào là không động dung, rơi lệ vô số, huyện Hoài Dương đối với đôi phu phụ anh dũng này đều vô cùng thương tiếc, toàn thành để tang.
Việc này hồi báo kinh thành, sau khi Cao Hiên nghe được, chỉ biết chống tay thở dài.
***
“Mộ Ca đến để học cầm cùng ngoại tổ mẫu.” Cao Mộ Ca cung kính nói với Vũ Dương.
“Tài nghệ của Vệ Minh Khê thiên hạ đều biết, sao không theo học hoàng tổ mẫu của ngươi?” Vũ Dương nhìn tiểu nữ oa, nhướng mày hỏi ngược lại. Vũ Dương không biết rốt cuộc Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca đã xảy ra chuyện gì, nhưng các nàng không ở cùng nhau làm cho lòng nàng thư sướng không ít.
Vốn là có ai nói gì Vũ Dương cũng không nhận hài tử này, nhưng có lẽ đã lớn tuổi, nhìn hài tử này dần dần lớn lên, cứ một tiếng ngoại tổ mẫu hai tiếng ngoại tổ mẫu, làm cho tâm nàng cũng dịu đi phần nào, cuối cùng đành chấp nhận.
Nay nhìn Cao Mộ Ca, rốt cuộc cũng là ngoại tôn nữ của mình, trong người cũng chảy huyết mạch Cao gia và Dung gia, dù gì đi nữa cũng có cảm giác thân thiết, hơn nữa kỳ quái là hài tử này rất hay chạy đến phủ tướng quân, tuy rằng không giống Dung Vũ Ca từ nhỏ đã có bộ dáng đẹp đẽ, cũng không đùa nghịch mấy trò tinh quái, nhưng hài tử này lại rất đại khí, thật có mấy phần khí khái hoàng gia cố hữu, có vài phần giống mình năm đó, Vũ Dương càng nhìn càng thấy thân thiết.
“Đâu thể so sánh như thế được? Mộ Ca muốn học cầm với ngoại tổ mẫu mà, ngoại tổ mẫu không thích dạy Mộ Ca sao?” Cao Mộ Ca khẩn cầu hỏi.
“Hoàng tổ mẫu dạy ngươi cái gì?” Vũ Dương thuận miệng hỏi.
“Tổ mẫu chỉ dạy một ít học vấn, cũng không thường xuyên ở bên Mộ Ca, không giống ngoại tổ mẫu thương yêu Mộ Ca như vậy, tỉ mỉ dạy dỗ Mộ Ca.” Tuy Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết nhìn mặt đoán ý, nàng biết Vũ Dương không thích mình thân cận hoàng tổ mẫu quá mức, hoàng tổ mẫu cũng nói mình cần phải thân cận ngoại tổ mẫu nhiều hơn một chút.
“Đế vương bản kỷ là tổ mẫu cho ngươi xem?” Trưởng bối đều thích tỏ vẻ, đương nhiên Vũ Dương hy vọng đứa nhỏ này thân thiết với mình, không nguyện ý nàng hướng về Vệ Minh Khê một chút nào, năm đó Vệ Minh Khê đoạt mất nữ nhi, khúc mắc này sợ là cả đời đều gỡ không nổi.
Mộ Ca gật đầu, nói đến đế vương bản kỷ, Cao Mộ Ca liền nhớ tới chuyện lúc trước, tâm tình trầm xuống: “Ngoại tổ mẫu, ta khiến phụ hoàng chém Nhạc Vân Thiên, có đúng không?” Cao Mộ Ca hỏi, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu hài tử, bản chất vẫn thiện lương, vấn đề này nàng cũng từng hỏi qua hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu nói, việc này đợi khi nàng trưởng thành sẽ từ từ tự lĩnh hội, nhưng hiện tại Cao Mộ Ca nóng lòng hy vọng có người nói cho nàng biết mình đúng hay sai.
Chuyện này Vũ Dương cũng đã sớm nghe thấy, đáng tiếc nàng là nữ oa, bằng không nhất định là đế vương tài năng. Vệ Minh Khê cho nữ oa còn nhỏ tuổi này xem đế vương bản kỷ, còn để cho hài tử này thường xuyên chạy đến phủ tướng quân, rõ ràng là muốn…
“Nếu ở dưới góc độ dân chúng mà xét, loại xử trí này có chút bất cận nhân tình, nhưng nếu đứng ở góc độ đế vương mà nhìn, loại xử trí này là hợp tình hợp lý. Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm, những người này nhiễu loạn pháp luật và kỷ cương nên tất yếu phải nghiêm trị không tha, bằng không dân chúng sẽ không tin tưởng vào pháp luật và kỷ cương triều đình, chỉ tin vào hiệp khách anh hùng sẽ cho bọn họ chính nghĩa, đế vương chi uy sẽ không còn lại chút gì…” Vũ Dương nghiêm túc nói, năm đó phụ hoàng cũng từng nói vậy với mình.
Cao Mộ Ca nghe được cái hiểu cái không, nhưng lại lắng nghe vô cùng cẩn thận, Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi đã nóng lòng muốn đem hết thảy những điều không hiểu đều phải hiểu hết.
Vũ Dương nhìn Cao Mộ Ca, cho dù là mình năm đó nghe những thứ này cũng cảm thấy buồn tẻ vô vị, mà oa nhi này lại nghe chăm chú say mê, Vũ Dương sợ hãi thầm than, oa nhi này quả thật bất phàm!
***
Vệ Minh Khê buông sách, nhìn Cao Mộ Ca đang đứng một bên.
“Trở về bao lâu rồi?” Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca ôn hòa hỏi.
“Vừa về không lâu ạ.” Cao Mộ Ca nhìn Vệ Minh Khê, kỳ thật nàng thích thân cận hoàng tổ mẫu hơn, nhưng hoàng tổ mẫu luôn luôn dặn dò có rảnh thì đi tướng quân phủ nhiều một chút, thân cận ngoại tổ mẫu.
“Ngoại tổ mẫu ngươi thế nào?” Vệ Minh Khê hỏi.
Cao Mộ Ca sinh ra không lâu, Vệ Minh Khê liền thường xuyên cho người đem hài tử này ôm đến phủ tướng quân. Lúc đầu, Vũ Dương không nhìn, không để ý tới, chỉ có Dung Trực vừa nhìn đã thích, Vệ Minh Khê cứ cách một đoạn thời gian lại cho người đem đứa nhỏ đến phủ tướng quân, nàng không tin Vũ Dương có thể quyết tâm hận mãi, không nhận hài tử vừa có huyết mạch Cao gia cùng Dung gia này. Cũng may rốt cuộc Vũ Dương cũng mềm lòng, chấp nhận hài tử này, coi như là vãn hồi quan hệ mẫu tử với Dung Vũ Ca.
“Ngoại tổ mẫu hết thảy đều mạnh khoẻ, hoàng tổ mẫu lần này ở trong cung bao lâu? Lần này đi ra ngoài có mang Mộ Ca cùng ra khỏi cung không?” Cao Mộ Ca hỏi Vệ Minh Khê, hoàng tổ mẫu thường xuyên ra khỏi cung, đây là bí mật chung của nàng và Tĩnh Doanh, hoàng tổ mẫu cứ cách một đoạn thời gian lại xuất cung một chuyến, ở lại trong cung bất quá là tìm người dịch dung.
“Ngươi có thể bỏ được phụ hoàng ngươi không?” Vệ Minh Khê xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Mộ Ca, khẽ mỉm cười nói, từ trên nét mặt tiểu Mộ Ca thật tìm không ra chỗ nào có chút tương tự với Dung Vũ Ca.
Cao Mộ Ca hơi chần chừ, quả thật nàng không bỏ được Cao Hiên, nhưng lại vô cùng khát vọng được xuất cung, nàng vẫn rất khát khao đối với thế giới bên ngoài: “Hoàng tổ mẫu vẫn đi tìm mẫu hậu sao? Mang ta đi cùng được không?” Cao Mộ Ca hỏi, nàng cũng không quá hiếu kỳ về mẫu hậu của mình, chẳng qua nàng biết hoàng tổ mẫu nhớ mẫu hậu, so với phụ hoàng còn nhớ hơn.
Vệ Minh Khê thu lại nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi nhớ mẫu hậu?”
Kỳ thật mấy năm nay, đại bộ phận thời gian Vệ Minh Khê đều ở ngoài cung dạy học, thật sự không có đi tìm Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê tin rằng, nến đến thời điểm các nàng gặp nhau, tự nhiên sẽ gặp.
“Không có, nàng không nhớ ta, ta vì sao phải nhớ nàng? Ta có hoàng tổ mẫu, có phụ hoàng, còn có ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ, người khác đều nói ta không giống nàng, không giống nàng mới tốt, nhưng hoàng tổ mẫu lại nhớ nàng, phụ hoàng cũng nhớ nàng, ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ cũng mong nàng…” Nàng từng len lén xem qua bức hoạ hoàng tổ mẫu vẽ, rất nhiều rất nhiều hoạ quyển đều là mẫu hậu của nàng, tuy rằng từ nhỏ Cao Mộ Ca chưa từng nhìn thấy mẫu thân, nhưng đối với Dung Vũ Ca nàng một chút cũng không xa lạ, hơn nữa nàng biết hoàng tổ mẫu thực sự rất nhớ mẫu thân nàng. Nàng từng nhìn thấy hoàng tổ mẫu trong lúc hoạ nước mắt lặng lẽ từng giọt rơi xuống, nàng không muốn hoàng tổ mẫu khổ sở như vậy, nàng ước mình có thể thay hoàng tổ mẫu tìm được nữ nhân kia.
“Không phải nàng không tốt, là hoàng tổ mẫu không tốt, hoàng tổ mẫu thực xin lỗi Mộ Ca.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, một bước sai, từng bước sai…
--------------------o0o-----------------
(1) Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm:
Hàn Phi (khoảng 280 - 233 TCN) là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, tác giả sách Hàn Phi Tử. Tư tưởng chủ yếu của Hàn Phi là thuyết Pháp Trị, chịu ảnh hưởng của Mặc Tử, đối nghịch lại với tư tưởng của Nho giáo (vốn cho rằng để quản lý xã hội thì dùng Nhân trị và Đức trị).
Hàn Phi cho rằng bọn nhà Nho dùng lời văn làm rối loạn luật pháp, bọn du hiệp dùng võ lực phạm đến điều ngăn cấm. Ông cho rằng cách tốt nhất để quản lý xã hội là dùng pháp luật. Ông đề cao phương pháp dùng thế, dùng thuật, dùng luật của pháp gia để trị nước.
Cái học của Hàn Phi vẫn được thi hành ở Tần và giúp Tần Thủy Hoàng hoàn thành được công cuộc thống nhất Trung Quốc, lập chế độ quân chủ chuyên chế thay chế độ phong kiến. nhà Tần đặt ra pháp luật hết sức hà khắc, lúc đầu chính sách này đã phần nào phát huy được tác dụng nhưng sau đó cũng vì pháp luật của nhà Tần hà khắc quá dẫn đến các cuộc nổi dậy của Trần Thắng, Ngô Quảng và sau đó là con cháu của các chư hầu cũ, kết cuộc là nhà Tần bị sụp đổ.
(nguồn: http://vi.wikipedia....rg/wiki/Hàn_Phi)
(2) bản kỷ: biên niên sử ghi lại kỷ cương trong lịch sử của một triều đại.