“Ngươi chắc chắn nàng còn muốn gặp ngươi sao? Được, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc nàng có muốn gặp ngươi không.” Vũ Dương gằn từng tiếng, nàng cũng muốn biết rốt cuộc Dung Vũ Ca có đoạn tình với Vệ Minh Khê hay không. Lúc Vũ Dương đang chuẩn bị cho hạ nhân đi gọi thì thanh âm của Dung Vũ Ca từ bên ngoài vang lên.
“Vệ Minh Khê, một đời này ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.” Thanh âm Dung Vũ Ca lạnh lùng tuyệt tình làm cho sợi tơ lòng đang căng thẳng trong lòng Vệ Minh Khê nhanh chóng đứt đoạn, cả đời cũng không muốn gặp sao, mà cuộc đời này lại dài như vậy, nước mắt Vệ Minh Khê bất giác chảy xuống, vì sao trái tim vẫn đau đớn đến vậy?
“Cho dù nàng không tha thứ cho ta, nhưng hãy cho ta gặp nàng một lần, ta nhớ nàng, ta muốn biết nàng có ổn hay không.” Thanh âm ôn nhu của Vệ Minh Khê truyền đến tai Dung Vũ Ca, nhưng nàng chỉ lạnh lùng nhếch miệng, nở nụ cười đầy trào phúng. Ổn không? Dung Vũ Ca này sao còn có thể ổn được chứ? Nếu yên ổn tốt đẹp, có phải Vệ Minh Khê sẽ an lòng thoải mái sống tiếp cuộc sống phong quang vô hạn của nàng hay không? Nếu không tốt thì sao? Phải chăng Vệ Minh Khê sẽ đắc chí vì mình vẫn chưa quên được tình cảm đối với nàng?
“Vệ Minh Khê, ngươi và ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, ta có ổn hay không cũng chẳng can hệ gì đến ngươi, gặp lại chỉ sinh lòng chán ghét mà thôi, thà rằng không gặp!” Dung Vũ Ca cố khắc chế tâm tình phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói. Xem ra Dung Vũ Ca vẫn là Dung Vũ Ca, đến cuối cùng vẫn không thể thông suốt, ái hận tình thù vẫn luôn quanh quẩn bên người, vô luận Dung Vũ Ca có ngụy trang bao nhiêu lần thì cũng chỉ là biểu hiện giả tạo bề ngoài mà thôi.
“Thì ra ta làm nàng chán ghét đến thế, vậy…” Từ “chán ghét” này làm lòng Vệ Minh Khê tan nát, nửa câu sau đang nói dở cũng nghẹn ngào run rẩy không nói được nữa.
Dung Vũ Ca cảm thấy phiền não, nàng ghét nghe thấy tiếng Vệ Minh Khê khóc, đặc biệt là tiếng khóc mà Vệ Minh Khê dùng hết sức kiềm chế và chịu đựng, làm cho nàng vô cùng bối rối khó chịu.
“Vệ Minh Khê, đời này đừng gặp lại nữa!” Dung Vũ Ca lãnh đạm lặp lại lần nữa, ngữ khí kiên định làm cho mọi dũng khí và hy vọng trong lòng Vệ Minh Khê trong nháy mắt đều tiêu tan, như ngọn lửa mong manh kia, càng ngày càng tàn lụi.
“Không muốn gặp, nàng nói không muốn gặp nữa…” Thanh âm Vệ Minh Khê ngày càng nhỏ, thanh âm yếu ớt tựa hồ hắc ám vô tận đã che kín tia sáng quang mang. Vệ Minh Khê lệ rơi đầy mặt, tuyệt vọng cùng tuyệt vọng như sóng triều đem nàng vùi lấp. Trước kia Dung Vũ Ca yêu nàng, nhưng vô luận Dung Vũ Ca có yêu nhiều đến đâu, có cố gắng đến mức nào thì đối với mọi chuyện nàng đều yếu đuối vô lực, hiện tại nàng yêu Dung Vũ Ca, nhưng đối diện với quá khứ cũng là yếu đuối vô lực như trước, thì ra vô dụng nhất là tình yêu, không thể giải quyết được gì.
Vệ Minh Khê lau nước mắt, lúc này mới có dũng khí nói nốt những lời còn lại: “Nếu đã không muốn gặp, vậy ta rời đi, nàng hãy ở lại.”
Dung Vũ Ca không trả lời, không khí cũng lâm vào trầm mặc, qua hồi lâu nàng mới chậm rãi mở miệng: “Được, vậy mời ngươi lập tức đi đi.”
Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê, lúc nàng nghe thấy những lời này, thân thể hình như khẽ rung động một cái. Tuy Vệ Minh Khê đưa lưng về phía mình, nhưng Vũ Dương vẫn cảm giác được Vệ Minh Khê đang khóc, quay lưng về phía mình, chính là cực lực không cho người khác thấy nàng quá chật vật, đó cũng là những gì hiện tại Vệ Minh Khê có thể làm được để tự bảo vệ bản thân nàng. Trong trí nhớ của Vũ Dương, cho tới bây giờ Vệ Minh Khê cũng chưa từng rơi lệ, nữ nhân này luôn không lạnh không nóng, bề ngoài lúc nào cũng tao nhã đoan trang, đối xử với ai cũng ôn hòa thân thiết, nhưng thực tế trong tâm luôn giữ khoảng cách với thế nhân. Vĩnh viễn Vệ Minh Khê không bao giờ cho phép bản thân mình lộ ra vẻ chật vật, ngay cả lần cung biến năm đó nàng cũng tao nhã bình tĩnh như trước, nàng là thế, không bao giờ thể hiện cảm xúc chân chính ra ngoài.
Nếu trước kia không phải thực sự Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca ở cùng bên nhau, thì chỉ với việc Vệ Minh Khê luôn biểu hiện siêu phàm thoát tục, Vũ Dương quả thật không thể chê vào đâu được. Người như vậy cùng với nữ nhi mình hòa cùng một chỗ, không hiểu sao làm cho Vũ Dương càng nhìn càng cảm thấy chói mắt, trong lòng luôn cảm thấy Vệ Minh Khê không hề động chân tình, bất quá chỉ lợi dụng nữ nhi của mình mà thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy Vệ Minh Khê rơi lệ, lần đầu tiên Vũ Dương cảm thấy Vệ Minh Khê cũng chỉ là người phàm mắt thịt, cũng là phàm phu tục tử, cũng có thất tình lục dục, cảm giác như vậy làm cho trong lòng Vũ Dương bất giác động dung.
Trước kia, Vũ Dương vẫn cảm thấy người như Vệ Minh Khê nhất định không bao giờ đặt nặng vấn đề tình cảm, dù sao Vũ Dương cũng đã gặp qua quá nhiều nữ tử hậu cung, nếu Vệ Minh Khê có tình cảm chân thật, vậy thì thuần túy chỉ có thể là tình mẫu tử với duy nhất một mình Cao Hiên, cho nên mặc dù lúc trước Dung Vũ Ca không tiếc vì nàng mà đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, thì Vệ Minh Khê cũng chưa bao giờ xuất hiện tại phủ tướng quân này. Nhưng hiện tại Cao Hiên đã yên ổn nắm quyền, địa vị Thái Hậu của Vệ Minh Khê cũng vững chắc như núi, thì Vệ Minh Khê thật sự không cần tự tìm đến cửa để mình làm khó, tự làm cho bản thân chật vật như thế, dù sao người như Vệ Minh Khê luôn quá xem nặng tự tôn của mình. Điều duy nhất có thể giải thích, chính là Vệ Minh Khê có lẽ đã thật sự yêu Dung Vũ Ca, chứ không đơn giản chỉ xuất phát từ nhu cầu lợi ích muốn cho nhi tử lên ngôi.
Vốn Vũ Dương có một số nghi ngờ, nàng vẫn cho rằng nữ nhi yêu Vệ Minh Khê là do còn trẻ người non dạ, bị người như Vệ Minh Khê hấp dẫn, dù sao Vệ Minh Khê cũng không đồng dạng với nữ tử bình thường khác, không phải là tình yêu đích thực. Mà trước kia sở dĩ Vệ Minh Khê chấp nhận loại tình cảm này của nữ nhi, bất quá là muốn đem nữ nhi làm bàn đạp quyền lợi, nhưng nếu Vệ Minh Khê cũng động chân tình, vậy thì…
Không, Vũ Dương vẫn không thể lý giải được vì sao nữ tử và nữ tử có thể yêu nhau? Các nàng vốn đã sai, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Nếu là bình thường, nhất định Vũ Dương còn muốn châm dầu vào lửa một phen, có lẽ có thể giải khai nỗi oán hận của nàng đối với Vệ Minh Khê, nhưng mà giờ khắc này Vũ Dương lại lựa chọn làm người bàng quan. Nhìn từ phía sau Vệ Minh Khê, Vũ Dương phát hiện hiện tại Vệ Minh Khê gầy yếu hơn rất nhiều so với sáu năm trước, gầy đến nỗi tưởng chừng như gió cũng có thể cuốn nàng bay mất. Có lẽ sáu năm qua Vệ Minh Khê cũng không quá tốt như Dung Vũ Ca hằng nghĩ.
“Được, ta sẽ đi ngay lập tức.” Vệ Minh Khê khó nhọc nói, từng chữ đều làm cho nàng đau đớn khó chịu, cũng không thể làm gì ngoài đáp ứng Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca đã không muốn gặp mình, vậy mình sẽ rời đi. Nàng không muốn lại ép buộc Dung Vũ Ca lần nữa, nếu phải ở bên ngoài lưu lạc, thì Vệ Minh Khê thà rằng người đó là mình chứ không phải Dung Vũ Ca: “Dung Vũ Ca, nàng nhất định phải sống tốt.” Vệ Minh Khê nói xong liền xoay ngươi li khai.
Dung Vũ Ca nghe xong, nụ cười trên mặt lại càng lạnh hơn, trên đời này người nói những lời này nghe đáng cười nhất, chính là Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê đi rồi, bóng dáng gầy yếu của nàng trông thật thê lương và cô đơn, bản tâm vốn đã tĩnh lặng như nước của Dung Vũ Ca không hiểu sao lại càng thêm trống trải. Giờ phút này Dung Vũ Ca càng hiểu rõ ràng, cho đến bây giờ nàng vẫn còn yêu Vệ Minh Khê, trái tim nàng chưa bao giờ quay về với nàng, nhưng dù có yêu cũng không có cách nào tha thứ, tình yêu rốt cuộc cũng không thế nào xoá bỏ được cảm giác cằn cỗi cùng trống trải trong lòng.
Dung Vũ Ca không biết rằng lúc nàng đang nhìn Vệ Minh Khê thì đồng thời Hách Liên Huân cũng đang nhìn nàng. Nguyên lai người kia chính là Vệ Minh Khê, nguyên lai Dung thích dạng người này, nguyên lai Dung vẫn còn thích nàng, không, tình cảm của Dung dành cho nàng so với thích còn lớn hơn rất nhiều, thì ra Dung ưu thương là do nàng.. Hiểu ra nhiều điều như vậy không hiểu sao làm cho Hách Liên Huân cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vệ Minh Khê cảm giác được tựa hồ có người đang chăm chú nhìn mình, nàng đình chỉ cước bộ, nhưng quay đầu chỉ thấy được một thiếu nữ ngoại tộc, không phải là người mình vẫn mong nhìn thấy, không thể không mất mát tiếp tục đi ra ngoài. Suốt đời cũng không gặp lại sao? Vệ Minh Khê nghĩ đến đây, trái tim lại kịch liệt đau đớn.
Dung Vũ Ca núp vào, nàng không muốn Vệ Minh Khê nhìn thấy mình đang dõi theo nàng. Vệ Minh Khê đi rồi, Dung Vũ Ca vẫn còn nhìn chằm chằm vào phương hướng Vệ Minh Khê biến mất, ánh mắt cũng một mảnh hư vô mịt mờ như thế.
“Dung, thả lỏng tay ra đi.” Hách Liên Huân kéo những ngón tay vẫn đang nắm chặt của Dung Vũ Ca, phát hiện móng tay nàng đang cắm rất sâu vào da thịt. Thì ra Dung rất muốn gặp người kia, nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến cho Dung tuy yêu người ấy như vậy nhưng vẫn trốn tránh không muốn gặp nàng? Quá khứ của Dung, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
“Có đau không?” Hách Liên Huân đau lòng hỏi.
Dung Vũ Ca nhìn Hách Liên Huân, lại nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của mình, sau đó lắc đầu. Từ rất lâu trước kia, đối với mọi nỗi đau đớn nàng đã mất cảm giác cần có rồi.
Dung Vũ Ca thấy Vũ Dương đi ra, vội vàng thu hồi bàn tay bị móng tay ghim vào chảy máu, nhưng vẫn bị Vũ Dương thấy được. Vũ Dương lạnh lùng liếc Dung Vũ Ca một cái, xem ra nha đầu này rốt cuộc vẫn chấp mê bất ngộ, sau đó không nói một lời liền xoay người li khai.
Dung Trực nhìn theo chỉ biết thở dài, cuộc đời này có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, một chuyện rồi lại một chuyện, làm thế nào mới có thể cởi bỏ gút mắc? Hay cứ để mọi thứ tự nhiên, rồi có một ngày chuyện gì đến sẽ đến.