Vệ Minh Khê nhìn thấy phản ứng của Dung Vũ Ca, biết mình lại sai rồi. Vệ Minh Khê hối hận ngồi ở mép giường, vươn tay muốn chạm vào gương mặt của nàng nhưng bị Dung Vũ Ca hất ra. Vệ Minh Khê nhìn bàn tay mình bị hất mạnh, lần này nàng thật sự cảm nhận được, có lẽ mọi thứ đã kết thúc rồi. Trong lòng Vệ Minh Khê chợt sinh ra một cảm giác đầy hoang lương.
“Ta chỉ muốn…” Vệ Minh Khê ngập ngừng, muốn nói lại thôi, mọi lời biện minh lúc này đều trở nên yếu ớt vô lực, nàng chỉ muốn vì Dung Vũ Ca hàn gắn mối quan hệ mẫu tử với Vũ Dương, nhưng mà…
“Điều ta hận nhất chính là lý trí của ngươi, nếu ngay cả tình cảm mà ngươi cũng có thể dùng lý trí để suy tính, vậy ta nghĩ ta không chịu nổi nữa, một Dung Vũ Ca từng có thể vì Vệ Minh Khê mà buông bỏ hết thảy đã bị Vệ Minh Khê hoàn toàn giết chết rồi! Đã chết, đã chết rồi, không bao giờ trở lại nữa…” Dù nàng hiểu mục đích xuất phát ban đầu của Vệ Minh Khê có lẽ chỉ là tận lực muốn tìm một biện pháp tốt nhất cho các nàng, và cứ cho là nàng có thể cảm thông cho dụng tâm ấy của Vệ Minh Khê đi chăng nữa thì nàng rốt cuộc cũng không có cách nào tha thứ cho Vệ Minh Khê, nàng là một nữ nhân vì yêu mà sinh, cũng vì yêu mà tử, hiện tại trái tim nàng đã chết rồi.
Nước mắt Dung Vũ Ca ngừng chảy, nàng không cho phép một giọt nước mắt nào rơi ra nữa, tâm một khi đã chết thì một giọt nước mắt cũng không thể nào rơi nổi, ngay cả ngữ khí cũng ngày càng lạnh nhạt, Dung Vũ Ca như vậy làm cho Vệ Minh Khê có cảm giác lạnh lẽo đến từ tận trong xương.
“Vũ Ca…” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, u buồn gọi, giờ khắc này chuyện gì cũng không còn trọng yếu nữa, Vệ Minh Khê chỉ muốn giữ Dung Vũ Ca ở lại.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, nở nụ cười, một nụ cười cơ hồ khiến cho nhật nguyệt thất sắc nhưng trong nháy mắt lại làm cho tâm can Vệ Minh Khê chết lặng, nàng hiểu được nụ cười ấy, nụ cười không còn nóng rực như ngày xưa, thậm chí cả đau đớn cũng không còn.
Mặt trái của yêu không phải là hận, mà là mặc nhiên, là buông bỏ. Giờ khắc này Vệ Minh Khê sợ hãi đến cực điểm, thật xong rồi, thật chấm dứt rồi sao?
Bàn tay Vệ Minh Khê không ngớt run rẩy, sợ hãi cầm lấy tay Dung Vũ Ca, nàng chưa từng trải qua nỗi sợ hãi nào đến như vậy, vậy mà bàn tay trong tay nàng vẫn lạnh ngắt, vô luận nàng ấp ủ như thế nào vẫn lạnh như băng. Tâm hồn Dung Vũ Ca sớm đã ngưng kết thành băng, dù thế nào cũng không tan chảy. Dung Vũ Ca như con rối gỗ, linh hồn nàng giống như đã rời khỏi thân thể, chỉ hờ hững lạnh nhạt nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê đang sợ hãi, vừa bối rối vừa chật vật.
Vệ Minh Khê bất lực nhìn Dung Vũ Ca không có bất kỳ phản ứng gì, tay nàng từ từ tuột khỏi tay Vệ Minh Khê, buông lỏng xuống, có lẽ lần buông tay này sẽ vĩnh viễn không thể nào nắm lại nữa.
Tại sao mọi thứ mình làm luôn là sai lầm? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Tại sao vậy…
Vệ Minh Khê vùi đầu vào đôi tay, bầu không khí tuyệt vọng vô thanh vô thức tràn ngập cả căn phòng. Vệ Minh Khê biết dù mình có nói gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mà Dung Vũ Ca cũng không có gì để nói, im lìm như đã chết, hai người mỗi người một góc, ngồi suốt một đêm dài, không ai nói thêm lời nào nữa. Đôi mắt Vệ Minh Khê bỏng rát, nhưng không thể chảy nổi một giọt nước mắt nào, đêm nay, Vệ Minh Khê cảm giác vô cùng rõ rệt tình yêu đang dần dần chết đi, cảm giác bất lực chỉ biết trơ mắt nhìn tình yêu vô thanh vô thức tan biến làm cho Vệ Minh Khê chỉ sau một đêm “bạc trắng mái đầu”.
***
Vệ Minh Khê bưng một chén thuốc, nhìn Dung Vũ Ca đang khảy đàn ở cách đó không xa, kia thiếu nữ phong hoa tuyệt đại, kia thiếu nữ xinh đẹp nở rộ như liệt hoả, nay lại giống như đoá băng hoa trong suốt, vẫn xinh đẹp là vậy, đẹp đến câu hồn đoạt phách, nhưng không còn là Dung Vũ Ca mà nàng từng biết nữa.
Không biết Vệ Minh Khê đứng đó nhìn Dung Vũ Ca bao lâu, Dung Vũ Ca vẫn không hề phát hiện, mà cho dù nàng có phát hiện có lẽ cũng sẽ làm như không thấy.
Vệ Minh Khê không biết rằng chuyện bây giờ nàng làm, Dung Vũ Ca cũng đã từng vì nàng mà làm vô số lần như thế, không biết bao nhiêu lần Dung Vũ Ca đã đứng ở xa xa, si ngốc nhìn nàng đánh đàn, hôm nay tuy tình cảnh tương tự, nhưng xem ra cảnh tượng còn mà người thì đã mất.
“Nàng uống thuốc này đi.” Tiếng đàn dừng lại hồi lâu, Vệ Minh Khê mới đem chén thuốc đến trước mặt Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng nói.
Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê, trong mắt không có một tia gợn sóng nào, nếu như lúc chưa phát hiện mà cho nàng uống thuốc này, có lẽ kết quả sẽ bất đồng một chút, nhưng giờ đã quá muộn rồi, cái gì cũng đã quá muộn.
“Uống hay không uống có gì khác nhau sao?” Dung Vũ Ca nhẹ gảy một sợi dây cầm, phát ra thanh âm đơn điệu.
“Uống đi, ta hy vọng nàng sẽ tốt hơn một chút.” Vô luận Dung Vũ Ca có đi hay không, Vệ Minh Khê cảm thấy tất cả những gì mình có thể làm cho Dung Vũ Ca cũng chỉ có ngần này.
“Không cần, coi như đây là một việc cuối cùng ta làm cho ngươi.” Dung Vũ Ca mỉm cười nhìn Vệ Minh Khê nói, lấy chén thuốc phá thai trong tay Vệ Minh Khê đổ vào chậu hoa.
Vệ Minh Khê không thích cách nói này, giống như tha thứ trước khi nói lời tạm biệt, nàng không cần sự tha thứ này, sẽ chỉ làm cho nàng thêm tuyệt vọng.
“Ta không cần nàng tha thứ, nàng có thể hận ta…” Vệ Minh Khê lay động thân thể Dung Vũ Ca, nhưng dáng vẻ Dung Vũ Ca vẫn một mực thờ ơ.
“Nếu hận ngươi thì phải nhớ kỹ ngươi, ta chỉ muốn quên ngươi.” Dung Vũ Ca thản nhiên nói.
Vệ Minh Khê nghe vậy, buông thân thể Dung Vũ Ca ra, lảo đảo lui lại mấy bước, xem ra nàng đã hy vọng quá xa vời.
“Cũng tốt, quên ta đi cũng tốt, sẽ không còn ai thương tổn nàng nữa…” Vệ Minh Khê tự giễu, nàng cố ép mình quay đầu đi, không muốn Dung Vũ Ca nhìn thấy nước mắt của mình, nếu nàng đã không còn yêu thì nước mắt của mình cũng chỉ là dư thừa.
Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vệ Minh Khê, nàng biết Vệ Minh Khê đang khóc, bả vai gầy yếu run rẩy, làm cách nào cũng không che dấu được. Chân mày Dung Vũ Ca hơi cau lại, nhưng cũng không bước tới mà xoay lưng đi về hướng ngược lại.
Vệ Minh Khê nghe tiếng cước bộ đang dần dần rời xa, thân thể từ từ gục xuống, tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng vĩnh viễn không thể xoá mờ ấy bao trùm lấy nàng.
Tĩnh Doanh nhìn Vệ Minh Khê tuyệt vọng rơi lệ ở phía xa, thầm tự trách mình thậm tệ, nàng tự tát mình một cái thật mạnh, lúc trước nếu không để cho Dung Vũ Ca tới gần nương nương, có lẽ đối với hai người đều tốt, hôm nay hai người bọn họ thương tích đầy mình, đều là lỗi tại mình!
***
Thời gian mười tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng Vệ Minh Khê lại hy vọng đoạn thời gian mười tháng này có thể kéo dài vô tận, nàng không dám hy vọng xa vời Dung Vũ Ca có thể tha thứ cho nàng, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca khoẻ mạnh là tốt lắm rồi, nhưng theo thời gian Dung Vũ Ca lâm bồn ngày càng gần, Vệ Minh Khê biết thời gian mà nàng vĩnh viễn mất đi Dung Vũ Ca cũng không còn xa nữa.
Tựa như giờ phút này, Vệ Minh Khê ở bên ngoài chờ, nghe tiếng gào thét tê tâm liệt phế ở bên trong, tay chân khẩn trương đến nỗi phát run, nàng sợ người bên trong gặp chuyện không may, nàng biết nữ nhân khi sinh con thống khổ như thế nào, nàng hận mình không thể thay Dung Vũ Ca nhận lấy đau đớn đó, ngay cả lúc không có tiếng thét nào cũng làm cho Vệ Minh Khê sợ hãi tột cùng. Chưa từng có giờ khắc nào như giờ khắc này nàng lại chán ghét sự tồn tại của hài tử kia đến vậy, phải chi không có hài tử này, thời điểm khi nó cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mình chuẩn bị mất đi người tâm ái.
Rốt cục bên trong cũng truyền ra tiếng khóc lớn của trẻ con, làm cho Vệ Minh Khê và Cao Hiên đang lo đến thắt ruột thắt gan lúc này mới nhẹ nhõm được một chút.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Thái Hậu, là một…” Vệ Minh Khê không để ý đến nội dung tin mừng ngự y định báo, chỉ một mực lo lắng cho thân thể Dung Vũ Ca.
“Hoàng Hậu sao rồi?” Vệ Minh Khê khẩn trương hỏi, Cao Hiên nhìn mẫu hậu, rõ ràng người bên trong là thê tử của mình, vậy mà mẫu hậu còn khẩn trương hơn mình. Cao Hiên ôm lấy hài tử vẫn chưa biết là hoàng tử hay công chúa từ trong tay ngự y, nữ nhân bên trong không thuộc về mình, nhưng ít nhất hài tử này cũng là hài tử của mình. Cao Hiên ôm thật cẩn trọng, giống như hài tử này là tất cả thế giới còn sót lại của hắn.
“Hoàng Hậu hết thảy đều mạnh khoẻ.” Trong lòng ngự y có vài phần kinh ngạc. Theo lý Thái hậu lẽ ra phải quan tâm đến hài tử, còn Hoàng Thượng phải quan tâm đến Hoàng Hậu mới đúng, nhưng giờ phút này tình cảnh lại hoàn toàn trái ngược.
Vệ Minh Khê vọt vào phòng nhìn Dung Vũ Ca, Cao Hiên nhìn mẫu hậu, nhịn xuống dục vọng cũng muốn chạy vào nhìn Dung Vũ Ca, may mà trong tay còn có hài tử làm cho cảm xúc mất mát trong lòng hắn cũng được an ủi phần nào. Cao Hiên nhìn đứa nhỏ, đột nhiên ý thức được mình đã là phụ thân rồi, hài tử này là do Dung Vũ Ca sinh ra, toàn bộ tình yêu thương đối với Dung Vũ Ca phút chốc đều dồn hết lên người đứa nhỏ này.
Vệ Minh Khê nhìn chiếc giường trống rỗng, nơi nào còn có Dung Vũ Ca, chỉ còn cung nữ và các ngự y hôn mê nằm một bên, Vệ Minh Khê như nổi điên tìm kiếm khắp nơi trong phòng, biết rõ Dung Vũ Ca đi rồi, nàng vẫn hy vọng Dung Vũ Ca còn ở nơi này, nhưng cho dù lật cả tẩm cung cũng tìm không thấy nàng nữa. Vệ Minh Khê như thất hồn lạc phách, đi rồi, nàng thật sự đã đi rồi….
Liễu Tam nương nhìn Dung Vũ Ca vừa sinh xong, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, khẽ thở dài một hơi. Ái tình khiến người ta phát điên, vừa rồi nhìn thấy Vệ Minh Khê, vốn muốn giáo huấn nàng một chút, tôn nữ bảo bối của mình vì nàng cái gì cũng đã từ bỏ lại bị nàng làm tổn thương thành ra như vậy, nhưng nhìn đến bộ dáng thất hồn lạc phách của Vệ Minh Khê, Liễu Tam nương một câu cũng không nói nên lời.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì cái gì lại biến thành như vậy? Vệ Minh Khê đã sai rồi sao? Vệ Minh Khê sai, nhưng Vũ Ca khiêu gợi Vệ Minh Khê, vốn cũng là sai lầm. Ai, gieo nhân nào gặt quả nấy, là do người sai, quả cũng sai.
“Thật sự buông tay sao?” Buông xuống cũng tốt, không cần phải vướng mắc nữa, nhưng mà người Dung gia cả đời chỉ yêu một người, sợ là không cách nào yêu người khác nữa. Trái tim trống rỗng không còn gì cả, không đau nhưng cũng không còn hạnh phúc.
“Đi thôi.” Không có gì là không thể buông bỏ, Dung Vũ Ca chỉ biết là, Dung Vũ Ca của quá khứ đã chết, Dung Vũ Ca sau khi tái sinh sẽ không còn yêu thương bất kỳ người nào nữa.