Cung Loạn Thanh Ti

Chương 85

Trữ Tử Mộc tỉnh lại, thấy y phục trên người đã được thay lại hoàn hảo, vết thương cũng được băng bó xong xuôi. Thái y vẫn đang ngồi bên, thấy nàng tỉnh lại liền nói,
"Nương nương, vết thương không sâu, chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hồi phục. Có điều tâm mạch hao tổn, cũng không thể trong vài ngày liền có thể trở lại như cũ, mong nương nương kiên nhẫn", sau đó lại gọi người tới, kê vài đơn thuốc, sau đó mới rời đi.
Sắc mặt tái nhợt, nàng để cung nữ dìu tay ngồi dậy, lại truyền người gọi Đoan Nhược Hoa tới đây. Đoan Nhược Hoa tới, Thanh Sanh vì không an lòng nên cũng đi theo, vừa vào liền đón được ánh mắt tàn bạo của Trữ Tử Mộc. Trữ Tử Mộc nghiêm mặt, đưa mắt ý bảo Vân Khuynh ra ngoài, mà Đoan Nhược Hoa lại khoát tay nói không sao, dù sao Vân Khuynh cũng là người có thể tin cậy.
"Lần đó giao chiến với tên hắc y nhân, có lấy được thứ này từ trong ngực áo hắn", Trữ Tử Mộc lấy ra một ống trúc, bên trong ống có nhét một mảnh lụa. Mảnh lụa có ghi một dòng chữ, nét bút phóng túng mà uy nghiêm, "Bắt sống Quý phi, đoạt được Hắc hổ quân, tháng năm tụ họp ở Tô Châu".
Đoan Nhược Hoa cau mày, thần sắc trầm ngâm. Nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng,
"Hơn mười vạn quân đóng ở Tây bắc, Trữ Viễn Uy đang giữ Hắc hổ phù. Mười vạn quân đóng ở Tây nam, Nam Quận vương giữ nửa khối Hồng hổ phù, còn lại nửa khối đang trong tay tiên hoàng. Nam Quận vương có kế mưu phản, mặc dù trong tay không đủ cả nguyên khối Hổ phù để có thể điều binh, nhưng hắn có hơn tám ngàn tư quân. Nếu có thể đoạt được Kỵ binh, hẳn là như hổ thêm cánh, lúc đó Cấm vệ quân dù có mười ngàn quân cũng khó địch nổi, ngôi vị Hoàng đế ắt rơi vào tay tặc thần phản nghịch."
"Trữ gia nắm hơn năm ngàn quân bộ binh, cũng có thể đánh được một trận", Trữ Tử Mộc nhíu mi, suy tính chậm rãi. Hoàng thượng đã băng hà, bây giờ Nam Quận vương lại làm phản, triều cục ắt không yên.
"Trữ gia còn có Hắc hổ quân, nay đang đóng ở Yến Sơn quan, nếu thực sự có phản loạn, quân Mạc Bắc ắt cũng sẽ tấn công. Thù trong giặc ngoài, Chu Hướng rồi sẽ khó lòng bình yên vô sự."
Đoan Nhược Hoa im lặng suy tư, bộ dáng mưu tính ngàn vạn của nàng làm cho Thanh Sanh không khỏi cảm thấy xa lạ, lại có chút bất an, như thể một Đoan Nhược Hoa mưu toan như vậy chưa từng xuất hiện trước mắt nàng.
Ngày đó Thanh Sanh chưa mất trí nhớ, nàng đúng là đã hoàn toàn bất lực mà buông tay Đoan Nhược Hoa. Thứ nhất, nàng khi ấy cả tinh thần lẫn thể xác đều nhận đủ hành hạ, tâm lực tiều tụy hao mòn, thứ hai là cái chết của Thanh Trúc quá sức đả kích nàng, giống như một loại hiềm khích không thể hóa giải giữa hai người. Cuối cùng, nàng vẫn chưa thể tiếp nhận được một Đoan Nhược Hoa mưu toan ngàn vạn, đối với nàng, Đoan Nhược Hoa vẫn luôn như tiên tử không nhiễm trần thế.
Mà khi đó Đoan Nhược Hoa ở nơi lãnh cung đã sớm buông bỏ hết thảy, tất nhiên nhìn vạn vật với ánh mắt không liên quan. Nhưng khi đã luân hãm vào tình cảm rồi, cũng vì để cứu vãn thứ tình cảm này, mà nàng bất đắc dĩ phải tính toán tới lui. Thanh Sanh đã nhìn thấy Đoan Nhược Hoa mưu tâm tính kế, trong lòng thất vọng thật nhiều, nhưng lại chưa từng biết rằng mọi tính toán cũng chỉ là vì nàng mà thôi.
"Hắc y nhân kia là người của Nam Quận vương. Khỏi nói cũng biết, muốn bắt sống ta, uy hiếp Trữ gia giao binh, quả thật là hèn hạ", Trữ Tử Mộc lạnh mặt, nói một câu.
"Mặc dù Nam Quận vương chắc chắn biết Trữ Viễn Uy sẽ trấn thủ Yến Sơn quan, không đời nào giao binh, nhưng gặp thời cơ liền muốn bắt sống ngươi, coi như chừa một đường lùi", Đoan Nhược Hoa trầm ngâm gật đầu.
"Cho dù hắn có tám ngàn tư quân, nhưng Tô Mộ Hàn đang nắm trong tay hơn bốn ngàn kỵ binh, khôi giáp đều hoàn hảo, hơn nữa đều dũng mãnh thiện chiến, chưa chắc sẽ chịu thua trước lũ Hồng hổ quân bại hoại kia. Mà cho dù bọn chúng có thắng, khi ấy thương vong sẽ không ít, Hồng hổ quân cũng chẳng đủ binh lực địch lại gần mười ngàn Cấm Vệ quân."
Quả thực Trữ Tử Mộc rất có lòng tin ở Tô Mộ Hàn. Năm đó hắn đột nhiên được Hoàng thượng nâng tới mây, há lại là hạng dễ bại.
Đoan Nhược Hoa nghe vậy, biểu tình thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy nặng nề. Sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên cảm thấy tức giận, một lúc sau mới chậm rãi nói,
"Sợ rằng hắn nhanh hơn chúng ta một bước,"
"Thống soái Hồng hổ quân của Nam Quận vương là Thích Đức Quang, chính là huynh trưởng của Binh bộ Thượng thư Thích Đức Phúc. Bản thân Thích Đức Phúc, trong tay hắn đã chấp chưởng năm ngàn Cấm Vệ quân, sợ là hắn cũng đã sớm quy hàng trước Nam Quận vương. Chuyện mưu sát ngày đó, Thích Đức Phúc cũng theo tiên hoàng ra bãi săn, sợ là trong đó đã có sẵn mưu đồ, là bẫy rập của tặc thần nghịch tử mà thôi."
Trữ Tử Mộc nghe Đoan Nhược Hoa nói vậy, sắc mặt càng lạnh đi. Tình thế càng hung hiểm, tám ngàn Hồng hổ quân, năm ngàn Cấm Vệ quân, lại có thể dễ dàng đoạt được Kỵ binh, coi như Hắc hổ quân tăng thêm viện binh, sợ là cũng chỉ như vô nghĩa.
"Xem ra trong cung nơi nào cũng không còn an toàn, lúc này hồi cung khác nào chui đầu vào lưới. Rơi vào tay Thích Đức Phúc, hắn sẽ đoạt được cả thiên hạ",
Thanh Sanh nhìn Đoan Nhược Hoa thật lâu, trong mắt đều là lo lắng. Nàng muốn nói lại thôi, chính Đoan Nhược Hoa cũng biết nàng muốn nói điều gì. Thanh Sanh muốn nàng rời khỏi nơi đầy rẫy nguy hiểm này, buông bỏ phân phân tranh tranh, nhưng nàng không thể như thế, cho nên cũng chỉ có thể vẽ nên một nụ cười an tâm.
Trữ Tử Mộc nhìn ánh mắt hai người giao nhau mà không khỏi khó chịu, trong lòng bứt rứt không yên.
"Nếu không ngoài sở liệu của ta, Nam Quận vương ắt sẽ điều Cấm Vệ quân vây khắp hoàng cung, ép Tân hoàng giao ra nửa khối Hổ phù. Không bằng điều Kỵ binh lui tới Tô châu, Bộ binh tới giữ Đế kinh, may mắn còn giữ được.
Cấm vệ quân nghe lệnh Thích Đức Phúc, mà hắn lại trung thành với Nam Quận vương, nếu hai phe trực tiếp giao chiến, tốt nhất nên càng sớm càng tốt lấy đầu Thích Đức Phúc, khi ấy Cấm Vệ quân cũng dễ dàng tan rã. Hắc hổ quân đang giữ Yến Sơn quan, có thể điều viện binh, lần này cũng có phần thắng".
Đoan Nhược Hoa bày mưu tính kế, khí phách không thua nam tử một phần này không khỏi làm Trữ Tử Mộc bất ngờ. Năm đó nàng mười lăm tuổi lén vào kinh ứng thí, Tiên hoàng đã sớm nhận định đây là bậc anh tài, chỉ tiếc nàng lại là nữ tử.
"Tô Mộ Hàn cùng ta có chút giao tình, chỉ cần ta nói, hắn ắt sẽ điều binh cứu viện", Trữ Tử Mộc nghe xong, chợt đứng dậy, nhưng tâm mạch hao tổn, nàng loạng choạng chống tay xuống bàn. Nhìn sang Thanh Sanh đang chăm chăm nhìn Đoan Nhược Hoa, liền hiểu rằng dù là nàng hôm nay bị thương, điều này cũng không có một phần ảnh hưởng.
"Ngươi vừa bị thương còn chưa khỏi hẳn, không thể nóng vội", Vân Khuynh chen lời. Trữ Tử Mộc vẫn lăng lăng ngó chừng Thanh Sanh, đột nhiên từ cổ họng truyền đầu lưỡi hương vị ngòn ngọt tanh tanh, nàng nấc lên, phun ra một ngụm máu tươi. Máu đỏ lan trên nền gạch, diêm dúa lẳng lơ như hoa đào kiều diễm. Đoan Nhược Hoa liếc mắt, ý bảo Vân Khuynh tới đỡ, mà Trữ Tử Mộc cũng chỉ vung tay cự tuyệt. Bốn người yên lặng, Thanh Sanh từ đầu đến cuối vẫn là lâm vào trầm tư, chăm chăm nhìn Đoan Nhược Hoa, như có điều muốn nói, tuyệt nhiên không một lần để tâm đến Trữ Tử Mộc. Nàng nhìn cảnh này, hỏa khí đương nhiên không nhịn được mà dâng lên như thủy triều, đầu lưỡi lại cảm nhận được vị máu nóng, mà lại cố nuốt xuống không phun ra.
"Nghỉ ngơi vài ngày đi đã, để thân thể hồi phục cho tốt", Đoan Nhược Hoa nhìn thần sắc nhợt nhạt bi thương của nàng cũng có chút không đành, chậm rãi khuynh nhủ. Cảm giác của Trữ Tử Mộc lúc này chỉ có Thanh Sanh không biết mà thôi, Đoan Nhược Hoa đương nhiên đã vô cùng quen thuộc, không phải nàng đã chính mình trải qua sao.
"Chuyện của ta không tới phiên ngươi lo!", Trữ Tử Mộc xấc xược quát lên, nàng cần gì thương hại cùng dặn dò.
Thanh Sanh thấy Đoan Nhược Hoa mở miệng khuyên nhủ mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, lại thấy Trữ Tử Mộc xấc xược phản bác, vốn tâm tình đã không tốt lại càng thêm bực bội,
"Cần gì nhắc nàng, tự làm tự chịu!",
"Thanh Nhi...", "Thanh Sanh!", hai tiếng đồng thời vang lên, một tiếng khuyên bảo ôn nhu như nước, một tiếng như phượng gầm ngọc nát, Thanh Sanh nhún vai, tỏ ý không phục.
"Ngươi... ngươi cũng đã quên... thân phận ngươi là ai rồi!", Trữ Tử Mộc vừa kìm nén hơi thở vừa ngắt quãng chỉ vào mặt nàng, ánh mắt tỏa ra sát ý thấu xương.
"Nương nương thứ tội, nô tỳ không dám", Thanh Sanh cúi đầu, nhưng ngữ điệu vẫn là đều đều yên ả, một chút cảm xúc cũng không có, lạnh đến mức làm cho Trữ Tử Mộc quặn thắt. Nàng không nói gì, ngẩng cao đầu, sửa lại cẩm bào, cố sức giữ cho mình bộ dáng cao ngạo hoa lệ, chỉ là bàn tay đã sớm run lên.
Đợi đến khi rời khỏi, Thanh Sanh mới kéo Đoan Nhược Hoa tới, bất an hỏi lại,
"Nàng thật sự phải hồi cung? Nàng cũng biết, lần này hồi cung là sau này sẽ không có đường lui. Nếu lần này chậm hơn Nam Quận vương một bước, vận mệnh hoàng quyền cũng xoay vần, ngai vàng đổi chủ, phi tần hậu cung ắt sẽ nhận chết mà thôi."
Thanh Sanh không giấu được sự kích động, giọng nói ngày một cao. Nàng biết Đoan Nhược Hoa cố chấp, lại để tâm chuyện vặt, nhưng nàng sẽ không ngu ngốc đến mức tự tìm đường chết. Đạo lý đơn giản như thế, sao nàng lại không hiểu.
"Ta thân là Thái hậu, vận mệnh phụ chính Tân hoàng. Hắn còn nhỏ, ta không thể bỏ hắn. Lần này phải hồi cung mới có thể bảo toàn hoàng mạch, quan lại mới yên lòng, triều cục mới ổn định. Nếu không, không cần nghịch thần tặc tử, thiên hạ cũng ắt sẽ đại loạn."
"Vậy chuyện này ta sẽ không nhắc lại, ta chỉ nói cho nàng biết, nàng ở đâu ta theo đó, nàng chết, ta chết, nàng sống, ta sống. Cho nên tốt nhất bảo toàn tính mạng cho tốt, được không?"
Đoan Nhược Hoa nghe vậy, dù là trầm mặc không nói, nhưng trong lòng là áy náy cùng cảm động đan xen lan tràn. Đưa tay phác theo đường nét dung mạo người kia, ngẩng đầu nỉ non, "Thanh Nhi...", nàng không thể nào ích kỷ thêm nữa, nàng không thể ỷ vào tình cảm này mà kéo Thanh Sanh vào trong nguy hiểm.
Đoan Nhược Hoa thông minh nhạy bén, biết rằng quyết định buông tay Thanh Sanh mới chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng làm như thế, nàng có thể sẽ đau lòng đến chết tâm. Nàng cũng hận mình tại sao không thể quyết đoán vứt bỏ trách nhiệm cùng thân phận, có lẽ là nàng không đành lòng phó nhìn Đại Chu lâm vào đầu rơi máu chảy, nhìn dân chúng rơi vào nước sôi lửa bỏng. Cũng có thể là vì vận mệnh của nàng đã sớm định, không thể thay đổi.
Nhìn Đoan Nhược Hoa trở nên dần dần xa cách, biểu tình ẩn nhẫn mà không đành lòng cự tuyệt, Thanh Sanh cảm nhận được dự cảm bất thường. Nàng kéo Đoan Nhược Hoa lại gần, ôm lấy nàng, lẩm bẩm, "Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì? Chỉ cần nàng không cự tuyệt ta, chúng ta liền có thể không sợ sinh tử...", Đoan Nhược Hoa không trả lời, bị nàng ôm siết, cằm đặt trên vai nàng, ánh mắt nhìn lên trời quang xanh thẳm, lạnh như băng mà không giấu được tia lửa nóng.
---Hết chương 85---
Editor lảm nhẩm: Ghen đến thổ huyết là có thật đấy chời ạ....
Phải làm sao khi Phi ghen đến thổ huyết mà Sanh cũng không để ý, khi Sanh si tâm tuyệt đối với Hậu thì Hậu lại dứt áo buông tay, huhu ~~

Bình Luận (0)
Comment