Cung - Mê Tâm Ký

Chương 154

Mùng năm tháng năm, trong cung tổ chức yến tiệc mừng Tết đoan ngọ. Các cung phòng đều treo cây ngải cứu lên để đón tết (1). Thái hậu còn đặc biệt để cho Tập Tinh Điện ở ngự hậu viên bày tiệc, ngay cả tám mươi tú nữ nhập cung lần này cũng có phần tham gia.

(1) Ngày Tết đoan ngọ, người ta lấy lá ngải cứu buộc treo ở trước cửa để trừ tà, tránh sự đau ốm

Nhóm tú nữ này đã nhập cung từ tháng ba, vẫn luôn bị giữ tại Tường Nghi Cung học quy củ, đến lúc này cũng nên ra ngoài rồi. Mặc kệ là có muốn ra hay không, căn bản ra hay không ra đều giống nhau cả. Tình cảnh này quá quen thuộc nhưng cũng không thiếu được, cũng không thể ban tặng nhóm tú nữ tiến cung kia cho các nhà quyền quý sớm hơn được, hoàng thượng đến một người cũng không thèm để mắt tới. Đây không phải là chim vỡ tổ hay sao?

Lẽ ra hoàng hậu sinh đẻ cũng nên chọn vài phi tần, nhưng hoàng thượng đè ép ở đằng trước, thái hậu cũng không thể đoán được ý nghĩ của đám người bát nháo bên ngoài kia. Cho nên bà ở phía sau xoa dịu tình thế, cho phép đám nha đầu kia tham gia. Thứ nhất là để bày tỏ sự xem trọng các nàng, như vậy cha mẹ các nàng ở bên ngoài cũng cảm thấy hài lòng. Thứ hai, bà muốn nhờ vào việc này mà khiến cho hoàng thượng lộ diện một lần, sớm gặp gỡ mấy nữ nhân này, chưa biết chừng cái thái độ ngạo mạn kia sẽ sớm gặp phiền toái.

Thái hậu đã trải qua bao nhiêu lần tuyển chọn tú nữ nên bà càng thấu hiểu hơn ai hết. Bà cũng buông rèm chấp chính mấy năm, liên quan đến những tâm tư suy tính này cũng biết rất nhiều.

Những thiên kim tiểu thư nhà quan này, bởi vì theo nguyên tắc tuyển chọn, dựa vào chuẩn mực của cung phi mà bồi dưỡng từ nhỏ. Con đường phía trước của các nàng đã định từ bé, đó chính là phải vào cung. Các nàng đều là tiểu thư nhà quan lâu đời, mặc dù cha và anh trai không clàm quan trên triều, cũng là vì đảm nhận nhiệm vụ cha mẹ giao cho. Hoàn cảnh ưu việt tự nhiên cũng khiến cho lòng dạ không giống như bình thường, càng thêm được giáo dục theo chuẩn cung phi. Hễ là đến đây nhất định không thể có vài người bằng lòng mặt xám mày tro trở về. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người một lòng một dạ muốn tiến cung. Tất nhiên là có những người tâm như chặn nước (2) thanh cao, chẳng qua là đã sàng lọc ở nội phủ rồi, nếu thật sự là không muốn tiến cung thì tự mình có thể nắm bắt lấy thời cơ khiến cho không trúng tuyển mà về nhà. Như thế tâm tư của những người lưu lại cuối cùng đã không phức tạp đến vậy.

(2) tâm như chặn nước: "tâm như chỉ thủy", ý chỉ tâm cảnh bình tĩnh, không chứa tạp niệm. Cụm từ này xuất phát từ bài thơ Tế Lí Thị Lang Văn của Bạch Cư Dị

Thứ nhất, một lòng cầu vinh, công danh lợi lộc đa mưu, không chịu được những thứ tầm thường. Thứ hai, năng lực trong nhà hữu hạn, lại theo quy định tiền lệ không thể không tiến cung, một khi được nội phủ chọn trúng, lại không có tài lực và quan hệ để có thể trốn thoát. Thứ ba, điều kiện ưu tú, tâm tư cao ngạo, một lòng muốn ở trong cung mở rộng quyền thế. Thứ tư, ngây thơ không biết gì, hồn nhiên chân chất, lại mang tâm tư của tuổi xuân, tiến cung vì gả cưới.

Mà bốn loại này, ngoại trừ loại thứ hai không có cách nào, buộc lòng ở trong cung lăn lộn chờ chết, còn lại ba loại kia đều không cam lòng chịu cảnh nước chảy bèo trôi. Hiện giờ hai tháng chỉ ở có một chỗ, sao có thể không có ý căm phẫn? Dưới cơn sóng nhỏ đương nhiên là phong ba bão táp ngấm ngầm, Tường Nghi Cung nho nhỏ sớm không biết đã tập họp thành bao nhiêu tiểu phái. Cái gọi là "yến vô hảo yến" (3), hôm nay thái hậu dự tính cho các nàng tham gia. Một chút nữa hoàng thượng lộ diện, trước là khiến cho các nàng đấu tranh nội bộ, bắt được khuyết điểm mà đuổi một ít ra ngoài, cũng đỡ phải lưu lại nhiều thế này, đến lúc đó lại không thấy an tâm.

(3) "yến vô hảo yến": yến tiệc nhưng cũng không xem như yến tiệc

Thật ra cho dù hoàng đế sinh ra có đầu trâu mặt ngựa, mũi hỏng mặt méo thế nào thì đám nữ nhân này cũng sẽ tranh giành đầu rơi máu chảy. Thân phận thiên tử đã đủ để người đời nhìn lên quỳ lạy, chốn cửu trùng cung khuyết là thánh địa sở hữu tất cả quyền hạn của con người.

Nhưng nếu hoàng đế lại thiên tư tuyệt sắc, phong thái tuyệt vời, người người đố kỵ, kia chẳng phải là khiến cho thần thánh ma quỷ đều rơi lệ, phong vân biến sắc! Thu được cả tiền tài lẫn người đẹp không chỉ là nguyện vọng của nam nhân, lẽ nào nữ nhân lại không muốn như vậy?

Nghĩ đến đây, khóe môi thái hậu cong lên. Lúc trước sở dĩ chọn Vân Hi làm con thừa tự, bây giờ ngẫm lại thật là có chút lo lắng mà thu xếp có chút khó khăn. Bà và Thục Phi là tình địch tranh đấu nhau cả đời. Thái hậu Nguyễn Tinh Hoa đúng là thua triệt để, đến cuối cùng làm sao mà còn nguyện ý để cho con trai của Thục Phi ngồi trên ngai vàng? Tinh Hoa thu nhận nhi tử chính là muốn nâng đỡ đứa trẻ này xưng đế, đảm bảo quyền thế Nguyễn gia và vinh hoa của mình. Tình cảm bà không có được, lui về cầu xin vinh hoa phú quý, thế nào cũng không thể thất thủ được.

Lúc ấy có Phương Mỹ Nhân cũng sinh con trai, lớn hơn Vân Hi bốn tháng. Phương Mỹ Nhân kia bên ngoài không có chỗ nương tựa, bên trong cũng không có chỗ dựa vào nên cũng tương đối dễ khống chế. Tinh Hoa lặng lẽ quan sát hai tiểu hài tử này, đến khi được hai ba tuổi, Thục Phi bệnh mà chết, Phương Mỹ Nhân bởi vì sau khi sinh không bảo dưỡng tốt, giống như bị thổi khí vào vậy, thoáng chốc từ nhỏ nhắn đáng yêu trở nên béo phì, tiên đế đâu còn hứng thú? Như thế hai đứa trẻ đều giao cho Tinh Hoa an bài. Vốn ban đầu TinhHoa muốn con của Phương Mỹ Nhân, nhưng đứa nhỏ này thật sự khiến cho bà yêu không nổi. Đều hai ba tuổi như nhau nhưng Vân Hi phấn điêu ngọc mài (4) lóng lánh, học đi cũng sớm, học nói cũng sớm, đúng là hiểu chuyện cũng sớm hơn so với người khác, dù cho bước chân lắc lư bất ổn nhưng cũng đã nhận thức được. Nhưng vị thập hoàng tử này đã hai tuổi rồi còn chưa nói được một từ hoàn chỉnh, chảy hai hàng nước mũi chỉ vào ai cũng gọi “Nãi nãi…” (5) Lớn lên thì như con gà rụt cổ, cặp đùi lắc lư, đi được hai bước lại bò, khiến cho Tinh Hoa thấy liền nhíu mày. Thật sự là cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người mỗi khác!

(4) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa

(5) nãi nãi: bà nội

Về sau cuối cùng bởi vì cân nhắc hai huynh đệ Vân Hi kia, nếu như kìm nén sốt ruột phiền chán mà không giúp đỡ thập hoàng tử, bọn họ làm sao chịu nguyện ý hợp tác với Nguyễn gia? Chỉ là Tinh Hoa cũng đã hết sức trông nom thập hoàng tử kia không hơn.

Đúng như dự đoán, càng lớn càng thể hiện ra bên ngoài, thập hoàng tử lớn lên vẫn không vừa mắt, đúng là bao nhiêu khuyết điểm trong dung mạo của tiên đế và mẹ đẻ đều tập trung lại trên người hắn. Mà Vân Hi lại thừa hưởng vẻ hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị không có chút thiếu xót, dáng người cao ngất và anh tuấn như tiên đế, vẻ ngoài như Thục Phi, mặt mày như họa.

Thái hậu lúc này cũng thấy rằng, mình đã là một lão nhân năm mươi tuổi, lại cùng một đám tiểu nha đầu đấu trí thật không có ý nghĩa, huống hồ còn mượn mỹ nhân kế để đối phó với hoàng thượng, nhưng bà cũng đành chịu. Nếu hoàng thượng thật sự không có ý định chọn, bà thật không biết đến lúc đó triều thần sẽ phản ứng như thế nào! Hơn nữa hoàng thượng hiện tại cũng không biết là đang vui vẻ hay bận rộn, tóm lại là khi hỏi đến chuyện này, hắn liền cười cười nói là biết cả rồi, khiến cho thái hậu trong lòng bất ổn, càng nghĩ càng thấy không đáng tin. Cho nên bà dứt khoát hôm nay kéo toàn bộ nhóm tú nữ đến, cũng cố ý nói với Vân Hi, hôm nay nếu không tìm được lý do, nhất định phải tự mình đối diện một lần mới được!

Tập Tinh Điện bên này dựa sát hồ, hiện giờ đang là đầu hè, mặt hồ sáng rỡ càng tăng thêm màu xanh biếc, hoa nở rực rỡ, lộ vẻ xinh đẹp dồi dào. Thái hậu ngồi lên liễn, đi về hướng Tập Tinh Điện. Bà vừa thưởng thức cảnh đẹp hậu viên vừa suy nghĩ, không có Ninh Hoa Phu Nhân, tinh thần hiện giờ của bà cũng sa sút mấy phần.

Người này chính là như thế, không xuất hiện nên lúc nào cũng nhìn không thấu. Nhưng khi nhìn thấu rồi thì có lẽ đã muộn. Cho nên cứ lặp đi lặp lại, Vân Hi như thế cũng chả sao, dù sao cũng tốt hơn sau này về già lại hối hận.

Khi bà đến, Tĩnh Hoa Phu Nhân đã dẫn dắt một đám cung phi, cũng có những tú nữ được tuyển đứng ở hai bên nghênh giá. Thái hậu giơ tay ra lệnh cho liễn đi về phía cửa đại điện. Khi bà liếc qua đã thấy hai hàng bóng dáng giống như những đóa hoa tươi mới đang nở rộ, mặc dù họ đều cúi đầu quỳ nên bà nhìn không rõ mặt mày, nhưng nhìn thấy quần áo các nàng thì trong lòng đã có phần tính toán kỹ càng, ngước mắt nhìn lên thì đủ các loại sắc màu, đúng là tuyệt không trùng lặp. Lúc đến gần thì càng thấy rõ những nét nổi bật, hiển nhiên cũng thấy được dụng tâm của các nàng!

Cho đến khi vào đại điện, thái hậu ngồi lên trên cao, đặc biệt để cho nô tài đặt thêm cái ghế dài để Tĩnh Hoa Phu Nhân ngồi lên, còn những phi tần khác thì đứng. Về phần nhóm tú nữ thì đứng phía sau ở hai bên. Nếu là yến tiệc như mọi khi ở hậu cung thì thái hậu bình thường cũng không câu nệ tiểu tiết lắm, chỉ cần không có trở ngại là được. Chẳng qua là hôm nay thái có ý xem xét toàn bộ. Hiện giờ trong cung, dưới Tĩnh Hoa phu nhân thì ngũ tần đều trống không, mà phi tần trừ khi được đặc biệt ban thưởng thì không có tư cách an tọa ở trước mặt hoàng thượng và thái hậu. Cho nên tuy rằng đứng ở hai bên nhưng không có cái ghế nào cả. Sở dĩ để cho Tĩnh Hoa Phu Nhân ngồi xuống là do gần đây nàng cai quản hậu cung vô cùng tận tâm. Tĩnh Hoa Phu Nhân giống với Phi Tâm, cũng đều chú ý thể diện, thái hậu làm sao không nhìn ra được nên mới giữ thể diện cho nàng, ra vẻ xem trọng nàng, trên mặt nàng liền lộ vẻ vui mừng. Mà trong cung trước đây trong mắt hoàng thượng cũng không mảy may để ý, cho nên cũng ít đi vài phần chân thật.

Thái hậu vừa ra hiệu cho Mạc Thành Dũng chuẩn bị khai tiệc vừa nhìn nét mặt và biểu hiện của đám nữ nhân phía dưới. Có người khó đè nén kích động, có người thu lại vẻ nghiêm túc, có người ra vẻ ngây ngô, có người sợ hãi dè dặt. Lại nhìn trang sức các nàng mang trên người, bởi vì hiện tại vẫn chưa sắc phong cho nên bọn họ cũng không hoàn toàn chiếu theo quy chế trong cung về khoản trang phục, mắt thấy có người trang điểm lộng lẫy, có người mộc mạc bình thường.

Nhóm tú nữ này tuy rằng cũng thụ giáo ở nhà nhiều năm nhưng dù sao cũng ở bên cạnh cha mẹ. Tiến cung được hai tháng, lễ nghi tất nhiên là chỉnh tề hơn, nhưng tóm lại vẫn có trúc trắc. Hơn nữa lại đồng thời gặp thái hậu và chư vị nương nương trong cung, trước đó cũng nói cho các nàng biết hôm nay hoàng thượng sẽ giá lâm. Như thế các nàng khó giữ nổi khẩn trương trong lòng, trên mặt mọi người đều mang theo bao nhiêu vẻ nghiêm chỉnh. Động tác đều cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ trên điện xảy ra sai sót gì.

Bữa tiệc trôi qua hơn phân nửa thời gian thì Vân Hi lúc này mới lộ diện, thoáng một cái vụt qua đám thái giám đứng canh ngoài điện. Bên trong liền phản ứng, biết là hoàng thượng nhanh chóng tiến vào. Tĩnh Hoa Phu Nhân vội vàng đứng lên, còn lại phi tần đều quỳ xuống. Nhóm tú nữ cũng vội vàng quỳ theo, nhất thời không đồng đều, bỗng nhiên thiếu đi người dẫn dắt cho chỉnh tề. Bởi vì trong điện có thái hậu ngồi phía trên nên cũng không cần ra điện nghênh giá.

Thái hậu thấy một chút màu đỏ tím thoáng qua, trên môi liền mang theo ý cười. Vân Hi hôm nay mặc một bộ cát phục màu tím sậm tay áo rộng, thêu rồng kim tuyến bay lượn trên mây, vạt dưới đều có hoa văn mây, một con rồng bay về phía đám mây, uốn lượn vòng quanh. Hôm nay hắn đội mũ quan, phía đuôi có hai tua rua màu vàng sáng rỡ theo tóc hắn mà kéo dài tới tận thắt lưng.

Cẩm Thái xem trọng màu tím, địa vị càng cao càng tôn quý. Mà cái này gần với màu tím đậm đen, cơ bản cũng là màu của vua chúa. Người có địa vị cao nhất trong cung, như hoàng đế, hoàng hậu, thái hậu, trang phục sẽ có sự phân chia thành triều phục, cát phục, hàng phục, thường phục. Triều phục của hoàng đế bình thường chỉ có lễ lớn, cúng tế hoàng gia thì mới có thể dùng. Triều phục chia làm hai loại, một loại màu vàng, trên thêu Cửu Long, ý chỉ ngôi cửu ngũ. Bình thường mặc khi đăng cơ, phong thiện (6), cúng tế đất ngũ sắc, sắc phong hoàng hậu, thái tử và đại hôn. Hoàng đế Cẩm Thái đại hôn cũng sẽ không dùng màu đỏ như dân gian. Còn có một loại màu tím đậm, thêu rồng trấn giữ, phía dưới là hoa văn sông núi, ý chỉ thiên hạ độc tôn. Bình thường mấy buổi lễ hoặc cúng tế nhỏ hơn, có khi sắc phong phi tần quan trọng cũng sẽ mặc loại này. Mà cát phục cơ bản cũng có quy củ như vậy, tay áo rộng, vạt áo dài, có một chút hình vẽ biến hóa. Giống như triều phục hoàng đế mặc khi thượng triều, thật ra là kiểu mẫu của cát phục. Về phần hàng phục hoặc là thường phục, màu sắc và kiểu dáng tương đối đơn giản và dễ chịu. Triều phục của hoàng hậu Cẩm Thái cũng có hai loại, một loại là màu vàng sáng như màu của hoàng đế, chỉ là trên mặt không có thêu rồng mà là hình phượng hoàng bay. Một loại là màu đỏ thẫm, thêu trăm con chim bay về phượng hoàng. Trang phục của thái hậu cơ bản cũng là như thế, chỉ là màu đỏ tăng thêm sắc tím, màu vàng tăng thêm sắc đen, hình vẽ cũng có sự thay đổi.

(6) phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi cúng tế trời đất

Hôm nay Vân Hi tổ chức yến tiệc cho quần thần ở tiền điện nhưng không có mặc long bào màu vàng mà mặc bộ tím đậm này. Tím đậm và vàng tương xứng, hình thêu rồng bay sống động, tựa như nhảy ra trước mặt thật vậy. Hơn nữa mới vừa rồi hắn chắc là có uống chút rượu, bây giờ để cho thái hậu nhìn thấy nên sắc mặt càng ra vẻ tốt hơn, có chút đỏ ửng khiến cho người ta cảm thấy hăng hái.

Thái hậu lại nhìn hai hàng tú nữ quỳ bên dưới, trong lòng không khỏi cười thầm. Mỹ nhân kế tuy rằng chưa đạt đến đẳng cấp cao nhưng cũng không còn biện pháp khác. Làm cho các nàng đấu tranh nội bộ rồi đuổi đi, chung quy so với việc đuổi thẳng ra bên ngoài thì có thể diện hơn. Về phần có thể đúng như ý của bà hay không thì phải xem biểu cảm của nhóm tú nữ này.

Vân Hi cũng biết từ ngày ấy thái hậu không để cho hắn sang đây. Lúc này thái hậu cũng không phải thật sự muốn ép Vân Hi chọn mỹ nhân mà chỉ muốn để cho hắn quấy nhiễu mới là thật. Tạm thời hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng phúc đáp kỳ vọng của thái hậu như thế, chẳng qua chỉ là không muốn buồn phiền hơn nữa. Có lòng giúp đỡ hắn, hắn làm sao mà không tiếp nhận phần tình cảm này?

Hắn sải bước đi đến chính giữa, chắp tay sau lưng nhìn không chớp mắt. Thái hậu chợt thấy bên hông hắn có treo một vật tròn tròn đo đỏ chói lọi đong đưa qua lại. Đợi đến khi hắn đến gần rồi ngồi xuống, nhìn kỹ lại thì là một khối ngọc bội huyết ngọc, nhưng không phải viên tròn, mà có hình giống giọt lệ, chính giữa rỗng, trông như quả đào. Bên ngoài khảm một vòng viền vàng, tua rua màu tím thắt gút bên dưới. Hai mặt đều nạm hình vẽ, chạm trổ áng mây rất là sống động.

Vân Hi bắt gặp ánh mắt thái hậu đang dò xét ngọc bội bên hông hắn, nhất thời đứng dậy cho bà xem, thản nhiên nói: “Đây là nhi thần và Phi Tâm đi ra ngoài, sau đó đi dạo cửa hàng thì nhìn thấy, liền mua ngay, hôm qua vừa mới treo lên.”

Thái hậu nâng lên trên tay nhìn cẩn thận, thấy có chút hoa văn được bàn tay thủ công tạo thành hình đám mây tản ra tứ phía, nhất thời cười nói: “Mấy món đồ trong cung vẫn tốt hơn, con sao không nhìn ra được? Khối ngọc này có gì đâu, thoạt đầu nhìn cũng…” Thái hậu nói đến đây đột nhiên có chút ngẩn ra, ngón tay lướt nhẹ qua khối ngọc, trước mắt hiện ra một bức tranh sinh động. Mây tầng mờ mịt, lộ ra màu đỏ tươi lấp lánh, tạo thành rặng mây đỏ khắp bầu trời.

Vân Hi nhìn thần sắc của thái hậu rồi nói nhỏ: “Chẳng qua là vừa ý màu đỏ nên mới mua đấy.”

“Phi Vân…” (7) Thái hậu lẩm nhẩm, nhất thời buông khối ngọc ra, giương mắt nhìn hắn khẽ cười: “Thảo nào hôm nay con mặc như thế này đến đây!”

(7) Phi: màu đỏ, Vân: mây. Khối ngọc trên màu đỏ, có hoa văn đám mây

Thái hậu nhìn miễn cưỡng, có chút trêu chọc: “Sợ là khối ngọc này cố tình khảm như vậy?”

Vẻ mặt Vân Hi đột nhiên có chút ửng hồng tựa như thẹn thùng. Ngẫm lại quả thật là như vậy, nhưng trong lòng cảm giác không nói nên lời. Chính giữa khối ngọc kia, hắn kêu người ta khảm thành cây trâm, ý nói Phi Tâm, cũng có ý nói là Vân Tâm!

Thái hậu cười không nói gì. Chỉ là lấy khuỷu tay huých nhẹ hắn một cái, hắn giương mắt nhìn lên thấy chỉ có Tĩnh Hoa Phu Nhân được ngồi. Mới vừa rồi hai người chỉ lo nói chuyện, quên mất những người bên dưới. Lúc này liền để cho mọi người đứng dậy, sau đó theo ý thái hậu, tán gẫu với người ở hai bên rồi ân cần thăm hỏi Tĩnh Hoa Phu Nhân một phen, sau đó để cho nhóm ca múa và nhạc công tiếp tục biểu diễn.

Thái hậu nhìn mọi người dưới điện, không ít người lén lút ngẩng đầu nhìn lên, đặc biệt là những người đứng gần, chắc là trước đó đã đưa tiền cho thái giám nên mới có thể tiếp cận gần như vậy. Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía cùng với ánh mắt thơ thẩn của các nàng, có lẽ là mới vừa rồi thừa dịp hai người nói chuyện cũng đã nhìn hồi lâu. Thái hậu thản nhiên lướt qua mọi người, trong lòng giống như nở hoa vậy, lại như hăng hái vì được đùa dai.

“Một hồi hoàng thượng xuống dưới dạo một vòng đi.” Thái hậu bưng chén, lợi dụng âm thanh ồn ào của vũ nhạc mà lặng lẽ nói. Biết hắn nhất định hiểu được tâm tư của bà nên cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng.

“Lại tùy tiện níu lấy một người hỏi nàng tên gì sao?” Vân Hi cười cười, “Mẫu hậu, tha cho nhi thần nhé? Chán chết đi được.”

Thái hậu liếc hắn một cái nói: “Cái gì Vân cái gì Phi đều có thể làm ra được, vậy thì lảm nhảm một tí đều có thể. Một chút thế này sao lại chán ngấy ? Nếu trước kia con nói rõ con định làm như thế nào, ai gia đã vui vẻ biết bao! Đâu phải rảnh rỗi chơi đùa mà ôm một đống người chống đỡ như vầy? Đông người như thế này, con cứ việc chọn đại. Đến lúc đó mấy lão già ở bên ngoài mới có thể ngoan ngoãn thừa nhận! Chẳng qua chỉ là tùy ý đi dạo, tạo dáng cũng tốt, cũng đỡ được chút chuyện.” Nhất thời nói xong, chính bà cũng cười, liếc hắn một cái rồi nói, “Con còn ngại xấu hổ sao? Ai gia cũng già rồi, nghĩ ra đuợc cách này, ai gia cũng không ngại xấu hổ.”

Vân Hi thấy điệu cười của thái hậu, nhất thời nhìn chăm chú, nhẹ giọng nói: “Nhi thần đi theo mẫu hậu hai mươi mấy năm, chưa bao giờ thấy mẫu hậu trêu đùa nhi thần như vậy.”

Thái hậu nghe vậy liền ngẩn ra, Vân Hi thấp giọng nói: “Mẫu hậu, nhi thần lần này đã có tính toán trước, tuyệt đối sẽ không có rắc rối gì. Không nên để cho mẫu hậu bất an như thế, là nhi thần bất hiếu. Mẫu hậu có thể vì nhi thần mà vạch ra kế sách, nhi thần vô cùng cảm động, chuyện sau này cứ giao lại cho nhi thần là được. Mẫu hậu cứ việc hưởng thụ!”

Hắn hơi nghiêng người dựa vào làm cho thái hậu hết sức hoảng hốt, hai mươi mấy năm qua, khi còn bé hắn cũng chưa từng thân thiết với bà như vậy. Mẹ con với nhau nhiều năm như thế nhưng hiện tại mới thật sự là mẫu tử!

Vân Hi nhìn chồng bánh ú bày ra trên điện rồi nói: “Nhi thần còn nhớ mẫu hậu thích ăn bánh ú nhân mứt táo nhất, cứ Tết đoan ngọ là nhất định phải ăn hai cái. Chỉ có điều bao tử gần đây không được tốt nên cũng không dám ăn nhiều thôi.”

Thái hậu gật đầu nói: “May nhờ con nhớ kỹ như vậy, con hãy ăn cùng với ai gia đi, con cũng thích mà. Thật ra con chỉ là muốn ai gia cao hứng chút thôi. Ai gia nhớ, năm đó con năm tuổi, phụ hoàng ngươi bệnh nặng, mấy vị vương gia cãi nhau không chịu được, trong cung rối loạn, ai gia khi đó cũng không kịp chăm lo con. Đến Tết đoan ngọ, con cầm bánh ú chạy vội tới chỗ ai gia, vì để cho ai gia bớt phiền muộn mà ăn uống, ăn liền ba cái rồi trở về. Kết quả là đau ốm một trận, nôn hết mật đắng ra ngoài! Hiện giờ khi không bao tử lại đau nhức, sợ là khi đó không điều trị tận gốc!” Nhất thời nói xong, mắt bà cũng ẩm ướt.

“Không phải là chuyện lúc đó.” Vân Hi nói nhỏ, “Chẳng qua là nhi thần lúc đầu cũng không hẳn là không thích. Nhưng mà lâu ngày mới thật sự cảm thấy bánh ú nhân mứt táo cũng không tệ. Có thể thấy được là dù thích không thích cũng có thể bồi dưỡng!” Hắn mỉm cười nói thật.

Thái hậu hiểu được ý tứ của hắn nên có chút vui mừng, sự yêu mến kia có phần do sau này lớn lên mà thành. Giống như tình cảm vậy, giữa bọn họ hai mươi mấy năm từng li từng tí, cho đến hôm nay mới coi là thấu hiểu nhau, so với mẫu tử bình thường thì càng gần thêm một chút!

Ca múa yến tiệc vẫn như cũ, chỉ có điều vì có Vân Hi ở đây nên làm cho bầu không khí trong điện trở nên có chút quỷ dị. Hắn luôn xem ca múa ở phía dưới, thỉnh thoảng mắt vô thức dao động, mong có thể bắt gặp một người đang hoang mang rối loạn cúi đầu tránh né, tiếp theo liền nổi lên rặng mây đỏ, một mảng, hai mảng, vài mảng… Đầu óc Vân Hi đúng là không đặt ở chỗ này, chẳng qua là hắn luôn có thói quen thấu đáo. Hiểu như vậy cũng không tệ lắm, thái hậu muốn hiệu quả một chút cũng có thể. Mỗi lần tú nữ tiến cung cũng không yên tĩnh cho lắm, ít nhiều có thể cho vài người đi cũng tốt.

Thái hậu thấy hắn bình thản chịu đựng gian khổ, vẻ mặt như trăng thanh gió mát khiến cho tinh thần người ta sảng khoái dễ chịu, vô hình làm cho bà cũng cảm thấy yên ổn. Trong lòng bà than nhẹ, rất nhiều năm, hắn sớm không theo ý bà, mà là chống đối bà! Cho nên mỗi khi tâm hoảng ý loạn không thể suy nghĩ, bà luôn không tự chủ được mà hy vọng hắn có thể ở bên cạnh bà.

Vân Hi ngồi một hồi, mắt thấy cũng không còn sớm nữa, liền dừng lại yến tiệc kêu mọi người trở về. Tự mình dẫn thái hậu về Thọ Xuân Cung, sau đó đi về phía Đông An Điện bên này. Từ khi Phi Tâm mang thai, hắn cũng không để ý quy củ gì nữa, bình thường nếu có việc bận thì ngủ tại Khải Nguyên Điện, lúc rảnh rỗi thì qua chỗ nàng.

Về sau bụng nàng dần to lên, sợ đè ép bụng nàng thì hắn mới thỉnh thoảng qua đó, cũng chỉ ngủ ở Thể Phương Điện. Hiện giờ nàng chuyển qua Đông An Điện dưỡng thai, hắn cũng không có cách nào khác làm càn bên trong. Dù sao bên trong đã không hoàn toàn là người của Cúc Tuệ Cung, có một đống bà mụ các loại. Chỉ là hắn vẫn không được nhìn nàng một cái, cái này đã thành thói quen, không thấy thì không an lòng.
Bình Luận (0)
Comment