Cùng Một Mái Nhà

Chương 22.6

“Cùng một mái nhà” nguyên bản xảy ra ở thời hiện đại, thời mà chúng ta đang sống. Nhưng mà… đôi khi 1 ý tưởng điên khùng cũng có thể đem lại 1 làn gió mới nhỉ?

Vậy, chúng ta hãy cùng tưởng tượng: nếu gia đình của Huy Kha không sống ở thời hiện đại mà sống ở thời cổ trang thì chuyện gì sẽ xảy ra?

I) Lí lịch trích tùm lum:

1) Nhập vai:

Huy Ảnh – Thiên Ảnh

Huy Tường – Thiên Tường

Huy Chiểu – Chiêu Dương

Huy Kha – Thế Kha

Nguyệt Sắc – Nguyệt Sắc (tên của mama Nguyệt Sắc thì nghe không đã có vẻ “cổ trang” rồi nên không cần thay đổi cũng hợp thời mà)

Khôi Vĩ – Khôi Vĩ (lí do như trên)

2) Bối cảnh:

Nam quốc, cách đây khoảng 500 năm.

Quốc gia hưng thịnh, phồn hoa, yên bình.

3) Gia cảnh:

Tôn gia là gia tộc đi theo con đường thương nghiệp, nổi danh hơn 50 năm. Gia chủ hiện tại là Thiên Ảnh.

Đại lão gia Thiên Ảnh: uy nghiêm quắc thước, nghiêm khắc khó tính, cũng là một người vô cùng chính trực thẳng thắng cùng tài năng. Thương trường ngươi lừa ta ta lừa ngươi, nhưng đại lão gia vẫn giữ cốt cách thẳng như cây tùng thanh cao như hoa mai. Thành công trong việc dạy dỗ uốn nắn hai đứa con đầu lòng nhưng lại gần như bất lực, hoặc giả là không hề nghiêm khắc trong việc giáo dục đứa con út bảo bối.

Đại phu nhân Nguyệt Sắc: cái tên nói lên tất cả. Dung mạo xuất chúng như hoa như ngọc, gương mặt đẹp như trăng rằm, cả người giống như thần thánh tỏa ra ánh sáng thu hút người khác. Cầm, kỳ, thi, họa bốn môn thành thạo. Tuy nhiên, không hề kiêu ngạo làm người ta tránh xa. Trái lại, thiện lương nhân hậu, dịu dàng mát lành như ánh trăng.

Con cả Thiên Tường anh tuấn vô song, khí chất hơn người, bẩm sinh thần đồng. Là gia chủ tương lai của Tôn gia, được người người ngưỡng mộ. Ít nói, nhưng mỗi lời nói ra đáng giá ngàn vàng. Đại lão gia Thiên Ảnh đã lớn tuổi nên cả gia nghiệp này của Tôn gia trông chờ tất tần tật vào đứa con này. Kì vọng rất cao rất cao.

Nhị thiếu gia Chiêu Dương tính tình ôn hòa nhã nhặn, trầm tĩnh ít nói, yêu thơ văn giỏi thi họa. Thường thường mơ mộng sẽ cùng người mình yêu sống trong một căn nhà nho nhỏ, nuôi gà nuôi chó, nàng trồng rau ta cuốc đất, bên cửa sổ đọc sách ngâm thơ, đêm trăng sáng phu thê đối ẩm. Rất dị ứng với thương trường gian xảo mưu mô lừa lọc thay trắng đổi đen.

Tam thiếu gia Thế Kha, cậu út của Tôn gia: thông minh nhanh nhẹn, lanh lẹ đáng yêu, khôi ngô tuấn tú. Tuy nhiên tính tình bướng bỉnh, nóng nảy, cứng đầu, có phần ngổ ngịch. Được cả nhà cưng như trứng hứng như hoa. Hơn nữa tuổi tác chênh lệch với nhị vị ca ca nên càng được ưu ái thiên vị. Nhiệm vụ của tam thiếu gia là ngày ngày chờ người ta hầu hạ phụng sự cùng trở thành bảo bối cho phụ than và gia gia nhào nặn, xách gương mặt tươi cười trưng ra cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng. Hoàn toàn không có gánh nặng không hề trách nhiệm. Rất là vô tư an nhàn.

4) Tuổi tác:

Đại thiếu gia Thiên Tường hơn nhị thiếu gia Chiêu Dương 3 tuổi.

Nhị thiếu gia Chiêu Dương hơn tam thiếu gia Thế Kha 11 tuổi.

Vậy, đại thiếu gia hơn tam thiếu gia 14 tuổi.

Còn vì sao mà cách nhau như thế hả? Câu này nên hỏi đại lão gia và đại phu nhân mới hợp lý. Tác giả không có ý kiến.

5) Thời gian:

Câu chuyện xảy ra năm tam thiếu gia Thế Kha 15 tuổi.

Theo logic mà tính: đại thiếu gia Thiên Tường – hiện tại đã là tướng quân – 29 tuổi, nhị thiếu gia Chiêu Dương 26 tuổi.

II) Trích một số phân cảnh trong chính truyện:

1) Lần đầu gặp mặt:

_ Tam thiếu gia tam thiếu gia mau dậy đi, mặt trời lên quá đỉnh rồi đó!

Một vở mà dường như sáng nào cũng phải diễn đi diễn lại: tiểu thiếu gia lại ngủ nướng nữa rồi. Nếu đại thiếu gia ở nhà, chỉ cần đại thiếu gia ho một tiếng nhất định Thế Kha sẽ từ ổ chăn bật dậy không dám hó hé. Bất quả một tháng nay đại thiếu gia đi vắng, phu nhân đi chùa tận đâu đâu chưa về, lão gia đã mấy năm nay không màng đến vị trí gia chủ của mình, nhị thiếu gia trời sinh ôn hòa hiền lành… Tôn Thế Kha liền trở thành tiểu tổ tông trong nhà. Mọi trách nhiệm đều đổ lên gia nô và nha hoàn tội nghiệp.

_ Tam thiếu gia, cậu mau dậy dậy a, ngày mai đại thiếu gia về rồi, cậu còn bài tập chưa làm xong không sợ đại thiếu gia thỉnh gia pháp với cậu à.

_ Ư ùm…

Từ ổ chăn lộn xộn một tiếng ừ hử uể oải vang lên giống như không quan tâm.

_ Tiểu thiếu gia, còn bài tập nha…

_ Tiểu Diệp tử, hắn đâu rồi, để hắn làm a…

_ Đại thiếu gia biết được sẽ không tha cho cậu đâu.

_ Không sao, hắn có thể… bắt chước chữ của ta… chỉ cần ta xem một lần sẽ nhớ…

Miệng của nha hoàn méo xệch:

_ Dù sao đi chăng nữa cậu cũng phải dậy. Mọi người sắp dùng bữa trưa rồi!

_ …

Mặc dù tiểu tổ tông của Tôn gia rất thích đồ ăn ngon, nhưng một khi đã ngủ nướng thì trừ phi đói đến chịu không nói, sống chết quyết tử thủ trên cái giường thân yêu.

_ Tiểu thiếu gia, ngày nào cậu cũng ngủ trễ như vậy, đại thiếu gia trở về chúng tôi biết bẩm báo sao đây?

_ Đó là chuyện của các ngươi…

_ Cậu sẽ không tuyệt tình thế chứ?

_ Đi đi… ta muốn ngủ…

_ Tiểu thiếu gia, buổi trưa trời rất nóng, cậu còn đắp chăn nữa không sợ bị luộc chín hay sao?

Nha hoàn thắc mắc hỏi.

_ Ừm… luộc… ta muốn ăn thịt gà luộc…

Tôn Thế Kha trả lời một câu không hề liên quan. Gương mặt vốn đã méo của nha hoàn có xu hướng biến dạng hoàn toàn.

Cách đó không xa lắm về phía Bắc. Một chiếc xe ngựa nhỏ thong thả đi về phía Nam.

_ Hưm… Thiên Tường, thật làm phiền cậu quá.

Một chàng trai gương mặt vô cùng thanh tú dáng người nho nhã thư sinh mặc bạch y vén rèm nhìn ra ngoài.

_ Cậu đừng nói như vậy, chúng ta là bạn học lâu năm rồi, khi tôi mới bắt đầu sự nghiệp cậu giúp đỡ tôi nhiều lắm. Nhưng mà Khôi Vĩ, cậu thật sự muốn làm phu tử sao?

Ở trong xe, một nam thanh niên khác đang mỉm cười phe phẩy quạt. Người này cũng vô cùng anh tuấn khôi ngô, nhưng không như nam tử mặc bạch y, người này tỏa ra khí thế áp người.

_ Ừ. Tôi đã nghĩ kĩ rồi. Làm phu tử ở một trường học lại càng có thể sống an nhàn.

_ Vậy thì đành phiền cậu, thằng Thế Kha nhà tôi…

_ Không sao không sao, Thế Kha cũng đến trường đó phải không? Đây là trách nhiệm của một phu tử.

_ Phải phải, chỉ sợ cậu và Thế Kha… Ai, tiểu đệ nhà mình tôi còn không quản nổi, nếu mà nó làm khó dễ cậu cậu cứ thẳng tay. Nhắc tới đúng là xấu hổ.

Thiên Tường mỗi khi nhắc lại tiểu tử bảo bối lòng nửa vui nửa buồn, nhẹ nhàng gấp lại quạt, nặn ra một nụ cười không rõ nghĩa.

_ Người ta bảo “Bụt nhà không thiêng”, Khôi Vũ ngày trước cũng y như vậy.

_ Quên mất, hiện tại cậu là “phu tử” a, nhất định sẽ có cách!

Thiên Tường cười xòa, Khôi Vĩ lắc đầu:

_ Nếu cậu là đệ tử của tôi, tôi cũng trị được!

Xe ngựa của 2 người họ vừa đến cổng thành, trong nhà đã ầm lên.

_ Đại thiếu gia trở về!

_ Đại thiếu gia đã đến cổng thành a!

_ Trời cao có mắt, sớm hơn 1 ngày chúng ta đỡ khổ 1 ngày!

Mọi người trong Tôn gia loạn thành một đoàn.

_ Mau mau đun nước pha trà, ách, nhớ lấy đúng loại trà đại thiếu gia thích nhất, trà hoa cúc a, ngài đi đường xa về nhất định mệt mỏi, uống trà hoa cúc sẽ dễ ngủ hơn một chút.

_ Aaaa, đại thiếu gia rất ưa sạch sẽ, mau mau chuẩn bị nước tắm.

_ Đại thiếu gia đi xa về nhất định rất đói bụng, bảo trù phòng chuẩn bị đồ điểm tâm. Làm loại bánh hoa quế mà đại thiếu gia thích ăn nhất.

_ Các ngươi làm cái gì chạy nháo nhào vậy? Mỗi nhóm một việc, làm hỏng chuyện ta lột da các ngươi!

Lại có thêm một “tổ tình báo” cập nhật tin tức từng phút một:

_ Xe ngựa của đại thiếu gia đã đến quán bánh bao gần cổng thành của lão Tam rồi!

_ Đại thiếu gia đã đến ngã tư cách nhà chúng ta 3 dãy phố!

_ Đại thiếu gia đã đến tiệm trang sức Hàm Hương viện rồi!

_ Đại thiếu gia đã đến tiệm mì của Trương tẩu cách chúng ta 1 dãy phố rồi!

_ Đại thiếu gia đã… đã…

Gia nô cuối cùng thở không ra hơi.

Lão quản gia đang chú tâm sắp xếp lại viện khó chịu quát:

_ Ngươi làm gì ấp a ấp úng vậy? Đại thiếu gia đi đến đâu rồi?

_ Đại thiếu gia… đại thiếu gia…

_ Hửm? Ở đâu rồi?

Lão quản gia vừa quay người định véo tai tên gia nô, ai ngờ tay vừa với lên thì phát hiện: tiểu gia nô hôm nay cao quá a.

_ Vinh thúc, phủ chúng ta hôm nay có khách đến thăm à?

Một giọng nói hết sức quen thuộc lại mang theo mấy phần trêu chọc vang lên.

_ Ô ô đại thiếu gia đã đến nơi rồi!

Vinh thúc hoảng sợ kêu một câu, tưởng chừng trái tim muốn rớt ra ngoài rồi.

Mọi người đang lăng xăng chạy tới chạy lui lập tức đứng hình, nhìn mọi thứ còn chưa chuẩn bị xong, Vinh thúc lại nhìn tới người thanh niên đi theo bên cạnh thiếu gia: có khách có khách, là khách mà đại thiếu gia mời tới, lần này không khéo làm Tôn phủ mất mặt.

_ Đại thiếu gia, mọi người nghe tin ngài về nên chuẩn bị đón tiếp. Ách, đại thiếu gia về sớm một ngày a, có gì không tốt hi vọng ngài và… vị công tử này bỏ qua cho.

Vinh thúc cười hề hề.

_ Đây là Tiêu phu tử, người sau này sẽ đến giảng dạy ở trường học trong thành của chúng ta. Tiêu phu tử cũng sẽ ở luôn trong Tôn gia, sau này chúng ta là người một nhà.

Thiên Tường giới thiệu. Khôi Vĩ khiêm tốn ôm quyền cúi người:

_ Hi vọng sau này sẽ được mọi người chiếu cố.

Nụ cười nhã nhặn tuyệt mĩ tự nó phát ra ánh sáng như mặt trời làm tất cả những người có mặt bị thu hút cuồng nhiệt ngây ngẩn không thiết làm gì nữa. Đặc biệt là mấy nha hoàn, khẳng định đều bị trúng tiếng sét ái tình của vị công tử này hết rồi!

Nhìn mọi người trong Tôn phủ hành động nhanh nhẹn tác phong gọn gàng lại rất biết ý của Thiên Tường, sau khi thay y phục cùng dùng trà, Khôi Vĩ không khỏi thán phục:

_ Thiên Tường a, thật là ghen tỵ với cậu quá đi. Tuy rằng mẹ cậu không ở nhà, nhưng được thế này rồi cậu còn đòi hỏi gì chứ.

Tôn Thiên Tường lắc đầu cười khổ:

_ Nhìn vậy chứ thật ra không phải vậy.

_ Ý cậu là sao? – Khôi Vĩ khó hiểu.

_ Bởi vì mọi người trong nhà không muốn kéo dài thời gian. – Mập mờ nửa úp nửa mở.

_?????

_ Nói một cách dễ hiểu là thế này: mọi người trong phủ đều biết tính tôi thích làm gì muốn ăn gì, nếu đợi tôi trở về mới hạ lệnh sẽ phí thêm thời gian chuẩn bị. Lần này là do tôi về đột xuất sớm hơn thời hạn một ngày nên ai nấy còn không kịp trở tay, nếu ngày hôm sau tôi và cậu mới đến nơi, bảo đảm với cậu mọi thứ sẽ đâu ra đấy, chỉ còn chờ tôi sử dụng. Mà tại sao lại gấp rút đến như vậy: bởi vì trong nhà có một tiểu tổ tông chuyên gây họa làm tất cả mọi người như thấy quỷ phải run sợ mà không dám làm gì được. Gia nhân từ lớn tới nhỏ đều mong ngóng tôi mau chóng trở về, không bận tâm đến bất kì chuyện gì ngoại việc trấn áp tà khí. Hiểu rồi chứ!

Quạt quay một vòng cuối cùng “phạch” một tiếng gấp lại trên vai Khôi Vĩ, Khôi Vĩ gật gù:

_ Nói cách khác, phúc phận này của cậu là do tiểu tổ tông hay phá phách kia ban tặng. Hahaha, tiểu thiếu gia tam đệ đệ của cậu cũng quá là lợi hại đi.

_ Về mặt này tôi phải cảm tạ nó mới đúng.

Hai người một tung một hứng nói chuyện rất ăn ý.

_ Tiểu tổ tông nhà cậu đâu, tôi rất muốn gặp mặt.

_ A, theo suy đoán của tôi thì: Thế Kha trước đó hẳn còn đang ôm chăn nằm ngủ. Nhưng vừa nghe cấp báo tôi về đến cổng thành đã ba chân bốn cẳng ngồi dậy rửa mặt thay quần áo mở sách hết sức chăm chỉ học tập rồi.

Quay sang lão quản gia cười xán lạn:

_ Phải không Vinh thúc?

Lão quản gia tội nghiệp quẹt mồ hôi trán:

_ Đại thiếu gia đoán như thần a.

Khôi Vĩ trái lại tò mò:

_ Thế Kha không đến trường học sao?

_ Trước đó thì có, nhưng tính nó ra ngoài thì lập tức lầm lì, thường thường bị người ta bắt nạt, không thì cũng gây sự với kẻ khác. Cho nên cha tôi mới quyết định cho nó ở nhà học, mời phu tử tới, tuy vậy… mỗi sư phụ đến đây chưa đầy ba tháng đều cáo bệnh xin nghỉ rồi.

_ Thiên Tường, cậu chấp nhận để yên sao?

_ Không để yên cũng không được, gì chứ cha tôi rất cưng chiều thằng bé này. Vả lại dạo này tôi thường xuyên có công việc, muốn ghé mắt nhìn nó cũng không rảnh rỗi, chỉ có giao bài tập cùng đe dọa nó học thôi.

_ Nói như vậy hẳn là công việc của tôi cũng không dễ dàng gì rồi.

_ Còn phải nói à.

_ Nhắc mới nhớ, Vinh thúc, nhị thiếu gia đâu rồi sao không thấy?

_ Đại thiếu gia, hồi nãy, nhị thiếu gia vừa bị tam thiếu gia “thỉnh” đi rồi.

_ A…  – Thiên Tường gật đầu cười đầy ám muội.

“Chắc chắn lại nhờ Chiêu Dương giải bài tập giúp rồi!”

Tôn Thế Kha nóng nảy nhìn sách trên bàn, buồn bực đấm tay:

_ Đại ca cùng lắm đi có một tháng đâu cần giao nhiều bài tập như vậy.

Tôn Chiêu Dương ngồi bên cạnh nhún vai:

_ Cái này là tại đệ, lãng phí thời gian hiện tại có học cỡ nào cũng không kịp, chuẩn bị cho đại ca đánh đi.

_ Không được không được, nhị ca nhất định phải cứu đệ đệ đáng thương này a.

Thế Kha trưng ra vẻ mặt tội nghiệp cầu xin nói.

_ Có thần tiên giáng thế cũng không cứu được đệ.

_ Hừ hừ, nhị ca, còn câu này phải đối như thế nào đây…

Thế Kha vừa hỏi vừa cảm thán: ai u, đại ca từ bé đã là người nối nghiệp của Tôn gia rồi, có cần cái gì cũng giỏi thế này không? Cả thơ văn cũng thuộc dạng xuất sắc thì phàm nhân như cậu làm sao với tới nổi?

_ Ách, nhị ca, giả bệnh, giúp đệ giả bệnh, bảo với đại ca hôm nay thức dậy đột nhiên người đệ phát sốt, đại ca sẽ không phạt đệ đâu.

_ Thế đệ định giả bệnh đến khi nào?

_ Đến khi nào làm xong bài tập thì thôi. Nhị ca nghĩ xem, nhìn thấy đệ đang bệnh mà vẫn cắm cúi làm bài tập, đại ca sẽ rất xúc động, cho rằng đệ đã hối cải “quay đầu là bờ” nhất định sẽ không nghĩ tới việc phạt đệ nữa.

_ Vậy đệ tính giả bệnh làm sao?-Chiêu Dương buồn cười nghĩ đến chiêu trò của đệ đệ này, hiếu kì hỏi.

_ Nhị ca hiền lành nhát gan thì làm sao mà nghĩ ra được: chỉ cần đắp vỏ chuối lên trán độ hơn một canh giờ thì trán sẽ nóng hầm hập lên như bị sốt.

Thế Kha tự đắc ngẩng mặt nói ra mưu kế, không để ý nhị ca Chiêu Dương của mình đang hào hứng nhìn phía bên kia hoa viên, còn chưa nghe đệ đệ nói xong đã ngắt lời:

_ Giả dụ mà đại ca cần một canh giờ để bước từ bên kia qua bên đây thì mưu kế của đệ có thể thành công đó!

Khi kế hoạch thứ nhất phá sản thì kế hoạch thứ hai phải lên sàn. Haha, “liều ăn nhiều” là nguyên tắc mà tam thiếu gia ưng ý nhất. Dù sao đi chăng nữa, nếu không liều thì mông nở hoa, mà liều thì một nửa thành công một nửa thất bại, thành công thì trên cả tuyệt vời, thất bại do số phận, không cần phân vân. Vì vậy, Tôn Thế Kha hít sâu một hơi, sửa lại quần áo, dùng hết sức bình sinh vừa chạy vừa hét lớn tiến tới chỗ Tôn Thiên Tường:

_ Đại ca aaaa!

Vừa chạy vừa ngắm thật kĩ mục tiêu lao tới, hai tay dang rộng chuẩn bị diễn một màn “tình thương mến thương” làm cảm động đại ca.

“Phịch” một tiếng, hai người dính cứng ngắc vào nhau.

_ Đại ca, đại ca đi một tháng nay tiểu Khang rất nhớ đại ca a. Ô ô ô ô, đại ca đi nhiều như vậy không biết có nhớ tiểu Khang không, ở bên ngoài nhiều thứ hay thứ đẹp chắc chắn là không nhớ rồi. Tiểu Khang rất nhớ đại ca, nhớ đến ngày quên ăn đêm quên ngủ mắt đều thâm quầng, ách, không đúng, là mặt đều sưng lên thế này rồi. Đại ca thấy không tiểu Khang dành cho đại ca tình cảm rất lớn, đại ca vậy mà lúc nào cũng nghiêm khắc…

_ A, Thế Kha, đệ… hình như…

_ Đại ca muốn nói gì a? Đại ca phải nghe tiểu Khang giải bày tâm tình đã chứ, sao đại ca tuyệt tình như vậy, phải rồi, lúc nào trong mắt đại ca tiểu Khang cũng bướng bỉnh cứng đầu lúc nào đại ca cũng nghiêm khắc đâu có nghĩ tới tiểu Khang buồn bực thế nào đâu.

_ Đệ nhầm người rồi!

Từ trên đầu một giọng nói dùng hết sức nhịn cười mới nói ra được một câu trọn vẹn. Tôn Thế Kha lập tức thấy có điểm không ổn: ách, người này có mùi của hoa anh đào, lại còn mặc bạch y, có vẻ gầy gò hơn một chút, đại ca bình thường sẽ không…

_ Aaaa!

Thế Kha lập tức bật ra, kinh ngạc nhìn người trước mặt: một nam nhân hoàn toàn xa lạ đang cắn môi nhìn đi chỗ khác. Kế bên là đại ca mặc dù đang trừng mắt nhìn mình nhưng gương mặt hiện rõ tiếu ý.



_ Ahahaha hahaha!

Sau phút giây im lặng đáng ngờ ấy, cả tiểu viện bùng lên tiếng cười không khoan nhượng đập thẳng vào màng nhĩ của nhân vật chính đang có xu hướng biến thành con tôm luộc đứng chết lặng đằng kia.

Ai binh thất bại! Chuẩn bị công thành! Giờ lành đã điểm!

Tôn Thế Kha ảo não nghĩ: xui xẻo, quá là xui xẻo nha. Không lẽ mắt mình đã kém đến mức canh nhầm mục tiêu rồi.

_ Đại ca, đệ chưa làm xong bài tập, chưa học thuộc bài, đại ca đệ biết sai rồi thỉnh đại ca trách phạt.

Tự thú trước ánh bình minh phải tự thú thôi a, pháp luật sẽ khoan hồng.

_ Ừ hử!

Trái với vẻ khẩn trương muốn chết của tiểu đệ đệ, Thiên Tường chỉ nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà, gương mặt không một chút tức giận như đáng lẽ ra phải có.

_ Đại ca…? Đệ nhận thức phạt…

Tôn Thế Kha nghĩ rằng ca ca đang muốn tự mình thỉnh phạt, rụt rè nói.

_ Hả? Đại ca mới đi một tháng, đệ lại thèm bị đánh đến như vậy sao?

Thiên Tường thú vị nhướn mắt quan sát gương mặt của Thế Kha, trêu chọc nó.

_ Không phải ca, nhưng mà ca…

_ Từ giờ, ta sẽ không quản chuyện học hành của đệ nữa.

Tin tức chấn động lại được một ngữ điệu bình thản phát ra, rất ư là quái dị.

_ Thật sự?

Thế Kha há mồm không tin vào hai lỗ tai mình.

_ Thật sự. Thay vào đó, phu tử sẽ quản đệ.

_ Phu tử? A, đại ca anh minh!

Nghe đến 2 chữ “phu tử”, Thế Kha cười vui vẻ. Không lẽ đại ca đã quên mình từng làm rất nhiều vị sư phụ nổi tiếng lắc đầu bó tay không trụ quá ba tháng liền khăn gói rời khỏi Tôn phủ?

_ Phải, vị phu tử này dạy học ở trường học trong thành, là bằng hữu tối thân thiết của ta, sẽ ở luôn trong phủ. Đại ca tin tưởng sẽ không có chuyện y bỏ đi đâu đâu. Thứ đến, đệ không ở nhà tự học nữa mà sẽ đến trường học, trong lớp của vị phu tử này.

Vừa nghe đã thấy không ổn, chuông báo động trong đầu Thế Kha reo từng hồi một gấp rút.

_ Người này…

_ Là vị ca ca điển trai hồi nãy đệ ôm nhầm đó – phu tử Tiêu Khôi Vĩ Tiêu phu tử.

2) Mới đến lớp đã gây sự rồi!

Bình thường, sau khi đại thiếu gia từ đâu đó trở về phủ, trật tự sẽ được thiết lập. Bất quá lần này không như vậy, sau khi đại thiếu gia từ phòng tiểu thiếu gia trở ra… tình hình càng lúc càng tệ đi. Tôn Thiên Tường một bộ tiêu sái phe phẩy quạt, từ trong phòng truyền ra một tiếng khóc kinh thiên động địa:

_ Ca ca caaaaaaa!!!!!! Đệ không muốn nha!!!!!

Sau đó là tiểu thiếu gia không tiếc trang nghiêm (mà thiệt ra chẳng có trang nghiêm đâu mà tiếc) lao ra níu kéo lấy ống tay áo đại thiếu gia:

_ Không không đệ không muốn đến trường, ở nhà nhị ca cũng sẽ giảng cho đệ nghe được mà. Đệ hứa sẽ ngoan, đệ không muốn đi đâu. Không cần vị phu tử gì đó nhọc sức đâu mà ca!

_ Không bàn lùi nữa. Nhân tiện đây báo cho đệ luôn, Tiêu ca ca sẽ ở ngay sát bên tiểu viện của đệ, đệ có gì không hiểu có thể chạy sang hỏi, học bài luôn ở bên đó. Rất tiện phải không?

_ Không tiện không tiện! Đệ thích tự do hơn a!

Hừ hừ hừ, một đại ca đã đủ, đâu ra thêm “bảo mẫu” nữa thế này! Thế Kha trong lòng vô cùng hậm hực.

_ Sau này bài vở của đệ sẽ do Tiêu ca quản lí, phụ thân cũng đã đồng ý rồi, đệ đừng hi vọng hão huyền.

Tôn Thiên Tường cảm thấy nhận được sự đồng tình của phụ thân là một thắng lợi cực lớn của mình.

_ Không cần, đệ không thích tên họ Tiê…

_ A Khôi Vĩ, cậu đã xem phòng ở chưa? Có hợp không?

Lời còn chưa dứt đại ca đã hồ hởi nói, Thế Kha biết điều ngậm miệng, giương đôi mắt hậm hực nhìn bóng trắng đang đi tới.

_ Nghe nói cậu ở đây, tôi cũng muốn gặp Thế Kha một chút.

Khôi Vĩ cười tươi như mặt trời mọc. Đang nói đột ngột cảm thấy có luồng hàn khí từ dưới bắn lên, liếc mắt nhìn một tí thì phát hiện một đôi mắt cún con đang chằm chằm nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Quá dễ thương a!

_ Phải phải, hai người cứ nói chuyện với nhau đi. Tôi có việc phải giải quyết!

Thiên Tường vui vẻ đẩy cục nợ sang cho bằng hữu, đường hoàng rời đi.

_ Vậy… – Khôi Vĩ đề nghị – Chúng ta vào phòng của đệ nói chuyện một chút được không?

_ Nghe đại ca đệ bảo: đệ rất thông minh sáng dạ.

Sau khi nhìn quanh nơi ở của Thế Kha một vòng, Khôi Vĩ chủ động trò chuyện.

_ Dạ…

“Còn thiếu vế ‘bướng bỉnh nóng nảy cứng đầu không biết nghe lời’ nữa chi. Tiêu ca, huynh muốn chọc đệ à?”

_ Không vòng vo nữa, sau này đệ là đệ tử của ta, trong trường gọi ta là “phu tử”, ở nhà thì cứ gọi là “Tiêu ca” hay “Vĩ ca” cũng được. Ta có một vài nguyên tắc cần đệ phải tuân thủ.

_ Tiêu ca, ca cứ nói đi. – Gương mặt Thế Kha giống như hoa héo, đứng giậm chân tại chỗ.

_ Ngồi xuống đây đi. – Vẫy tay mỉm cười, làm như mình mới là chủ nhà.

Thế Kha ngượng ngùng ngồi xuống “Tình thế đảo lộn lúc nào rồi?”.

_ Thứ nhất, buổi sáng đệ học ở trên trường, buổi chiều đến chỗ ta. Tất cả mọi bài tập ta giao đều phải được hoàn thành. Làm sai không sao, không làm thì bị phạt. Mỗi bài 10 thước, còn phải chép phạt lại bài đó 10 lần.

_ Hả? Nhưng mà Tiêu ca…

Nghe nói đến bị đánh, Thế Kha đã phản ứng. Trước giờ trong nhà ngoại trừ đại ca không ai dám đánh cậu nha, nhưng mà người này từ đâu ra… Mặc dù điều này không có gì đáng phản nói bất quá… không thể được.

_ Sao thế, phu tử đánh phạt đệ tử gần như “thiên kinh địa nghĩa” rồi, đệ có ý kiến gì sao? Nếu có chúng ta đến tìm đại ca đệ thương lượng một chút được không?

Khôi Vĩ giống như hồ ly đem Thiên Tường ra dọa: lập tức có tác dụng. Tiểu quỷ nào đó ngậm miệng im ra thỏa hiệp.

Ngày đầu tiên đi học… lại của Thế Kha không vui vẻ cho lắm, nói chính xác là xảy ra chuyện không hề mong đợi.

Ngay từ lúc bước vào trường, Thế Kha đã được các bạn học cũ “chào đón nồng nhiệt”.

_ Ai u, kia không phải tiểu thiếu gia Tôn gia sao? Nghe nói ở nhà có phu tử đến dạy mà sao bây giờ lại chịu đến trường học rồi?

Một số tỏ rõ thái độ trào phúng chọc tức, bọn họ vốn dĩ không hề ưa bảo bối nhi tử của gia đình giàu có nhất nhì các tỉnh phía Nam này. Phần cũng vì Thế Kha ít giao du, thậm chí xa cách với bạn bè đồng trang lứa.

_ Thế Kha còn nhớ chỗ của mình không? Lại đây gần tôi nè!

Một số thì vẫn hồ hởi bình thường, gặp lại bạn cũ. Thứ đến cũng vì không có lí do gì để gây sự hết.

Chọn một chỗ cuối lớp, cậu yên vị ở đó. Trong lớp mọi người nháo nhào một hồi, một lát sau nghe đến có người hô hoán lên:

_ Phu tử mới đến! Có phu tử mới đến!

_ Đâu đâu? Phu tử mới đâu? Trẻ không? Hay lại như lão phu tử già lọm khọm?

_ Trẻ, trẻ, còn trẻ lắm. A, đang nói chuyện với lão phu tử ở đằng kia, chắc sắp tới nơi rồi.

Thế Kha thờ ơ nhìn mọi người đang tụm năm tụm ba bàn tán. Haizzz, có ai bảo nhìn phu tử mới đẹp trai ta? Mấy ngày nay ở nhà Thế Kha nhìn muốn chán hai con mắt rồi.

“Phốc”

Một cục giấy viên không biết từ đâu ném tới rớt trên y phục của Thế Kha, tờ giấy còn thấm mực, dây lên bộ y phục. Thế Kha tuy lười nhưng là người cực ưa sạch sẽ, đã vậy mới vào lớp còn bị người khác gây sự, cậu bực mình lia mắt tìm khắp nơi. Cuối cùng phát hiện ra thủ phạm là đứa hồi nãy chọc mình. Kẻ đang khiêu khích nhìn xuống cậu đầy thách thứ.

Thế Kha không suy nghĩ nhiều, nắm chặt cây bút lông trong tay.

“Bá”

Một tiếng vang lên, cây bút lông không rơi vào người bạn gây sự kia mà dừng lại ở người ngồi sau hắn. Vị đồng học bị oan uổng nhìn xuống Thế Kha:

_ Hừ, mới đến lớp đã ra oai! Mặc kệ cậu là thiếu gia nhà ai ở đây cũng phải có tôn ti trật tự đấy nhé!

Nói rồi quăng một cây bút lông cùn khác xuống.

“Ta ném ngươi cây bút lông sói rất quý ngươi lại chỉ ném lại cây bút lông cùn là sao hả?”

Thế Kha lấy tay xoa xoa chỗ trán bị ném, trừng mắt nhìn trong túi mang theo có gì để phản công hay không.

_ Mọi người thôi đi! Tôi sẽ báo với phu tử!

Học trưởng quả là người bình tĩnh nhanh trí, vội vàng đứng dậy khuyên can. Tức thời, không khí trong lớp lặng xuống. Bất quá, chỉ là “gió lặng trước khi bão nổi” mà thôi.

Vị học trưởng kia không cần nói, bằng “thiên lý nhãn” của mình, Khôi Vĩ cũng đã biết hết mọi chuyện trong lớp học.

Sau màn giới thiệu, tân phu tử hắng giọng:

_ Hiện tại, hồi nãy ba người ném đồ trong lớp thỉnh bước lên đây.

Im phăng phắc.

Gặp quỷ sao? Không cần ai thông báo cũng biết có biến? Ách, hồi nãy thấy Tiêu phu tử đang còn nói chuyện với lão phu tử đằng kia mà.

Ba người thủ phạm chần chừ không dám bước lên.

_ Ba vị đồng học có ba tiếng đếm để bước lên đây. Một…

Vẫn im lặng.

Vị đồng học bị vạ lây là người bước lên đầu tiên, cậu ta là người biết lí lẽ, làm bậy không thể sống an ổn, cam chịu bước lên. Hai người còn lại: một người không muốn, một người ỷ gia thế con cái quan lại các vị phu tử cũ còn không dám động tới ngồi lì một chỗ.

_ Hai…

Thế Kha thấy cả người nhột nhạt, bên cạnh vang lên tiếng rì rầm.

_ Nga, coi bộ không ổn rồi.

_ Mới tới mà đã thị uy.

_ Ha, trong 3 người có tới 1 thiếu gia một công tử, lần này sẽ thú vị lắm đây.

_ Thế Kha, phu tử này coi bộ không giỡn mặt được đâu, cậu mau đứng lên đi.

_ Ba! Vậy là không có ai đứng lên nữa. Được rồi, vị đồng học này, cậu tên là gì?

Khôi Vĩ mỉm cười như có như không, cúi người nhìn đệ tử đang hít thở không thông kế bên.

_ Phu tử, tên là Cao Liêm.

_ Được rồi, Cao đồng học, hồi nãy cậu có ném người khác không?

_ Có, phu tử.

_ Tốt, làm sai phải chịu phạt. Hơn nữa, làm đệ tử phải biết trân trọng đồ dùng học tập của mình. 10 thước, có phục hay không?

_ Có, phu tử.

Cao Liêm mặt như ăn phải ớt: rõ khổ, mới sáng sớm mà đã.

_ Tay.

Không còn nụ cười như có như không, cả giọng nói lẫn nét mặt đều chuyển sang vô cùng nghiêm nghị. Một tay bắt lấy tay của Cao Liêm, tay còn lại không chút lưu tình giơ thước.

Cả phòng học nín thở.

“Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba”

Mười tiếng gọn gàng nhanh chóng vang lên, cuối cùng vang lên một tiếng kêu đau cùng tiếng hút gió.

_ Đi về đi. Còn 2 vị đồng học kia: Tôn Thế Kha cùng người ngồi ở đây, thỉnh bước lên.

Bị chỉ đích danh, 2 người bạn nhỏ của chúng ta không còn cách nào khác là chậm chạp đứng dậy tiến lên. Người xui xẻo nhất, theo nhận định của phần đông “dân chúng”, là tiểu thiếu gia Tôn Thế Kha, như thế nào lại để phu tử biết tên luôn rồi? Vậy thì sau này chạy trời không khỏi nắng a.

_ Bởi vì không tự giác nên hình phạt tăng gấp đôi: 20 thước. Đưa tay ra đây.

Rất ngắn gọn nói.

_ Phu tử, không thể… đánh ta…

Tên gây sự ấp úng nói.

_ Tại sao?

Trưng ra bộ mặt kiên nhẫn đến vô tội, Khôi Vĩ hơi cao giọng hỏi.

_ Bởi vì, các phu tử ở đây không ai đánh ta cả, cha ta là quan phủ doãn ở…

_ Xin lỗi vị đồng học này. – Khôi Vĩ ngắt lời – Không cần biết cậu là ai, cũng không cần biết các vị phu tử khác đối xử với cậu như thế nào, hiện tại ta là phu tử ở đây, cậu là đệ tử, phu tử đánh đệ tử, là “thiên kinh địa nghĩa”.

Nghe đến câu cuối, Thế Kha nhủ thầm: cái “thiên kinh địa nghĩa” này nghe quen quá à nha.

Cả lớp học đồng loạt nín thở: đây là phu tử đầu tiên dùng khẩu khí này nói chuyện với tên công tử chết tiệt kia. Hắn quả thật rất rất rất hống hách, nhưng mọi người không thể làm gì, nói đúng hơn là không dám làm gì, cứ mang danh của cha hắn ra mà dọa… Thôi đi, ai ở đây cũng muốn sống yên ổn một chút.

“Nghe không, không chừng Tiêu phu tử cũng là người có thế lực.”

“Nếu không có thì sao? Như vậy liền phiền phức to rồi.”

“Việc sau này không tính đến, hiện tại ta muốn xem vẻ mặt khóc nhè của hắn thôi.”

“Sao chứ? Ta thấy phu tử này rất đáng nể.”

“Đúng đúng, rất đáng nể, rất có khí phách.”

Ở dưới vang lên một loạt lời thì thầm to nhỏ.

_ Mọi người, trật tự.

Khôi Vĩ làm như không có chuyện gì gõ gõ thước vào cạnh bàn. Mọi người lập tức ngậm miệng.



“Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba”

Một loạt tiếng vang vang lên kèm theo là tiếng khóc la inh ỏi:

_ Ô ô ô đau, phu tử, nhẹ tay một chút! Đau quá! Phu tử, ta sẽ mách cha ta aaaa!

Chính là mọi người ngồi ở dưới được một phen cười đau bụng.

Khôi Vĩ cũng nén cười, sau khi buông bàn tay của đệ tử bị mình đánh đến sưng tấy thì không nhanh không chậm bảo:

_ Bị đánh một chút đã khóc la gọi cha gọi mẹ, thật không đáng mặt nam nhi mà.

_ Ahhahahaha!

Một tràng cười hihi haha bật vang lên, bất quá chỉ một lát, Tiêu phu tử quét mắt một cái, tất cả đều biết điều nuốt lại tiếng cười trong cổ họng. Vị đồng học kia ngượng chín người, vội vàng lấy tay quẹt nước mắt, càng quẹt lại càng tèm lem ra.

Vẫn còn 1 tên nữa kia mà!

_ Tôn tam thiếu gia, thỉnh đưa tay ra.

Đối mặt với vẻ trêu tức của Tiêu phu tử kiêm Tiêu ca ca kiêm gia sư của mình, Thế Kha có cảm xúc muốn cắn người. Đúng là bị sao quả tạ chiếu mạng, ngày tháng bình yên sau này của mình chấm dứt rồi.

Bị đánh đối với Thế Kha không thành vấn đề, mặc dù nổi danh quậy phá nghịch ngợm, bất quá bản thân cũng là quen thuộc với các loại hình cụ đáng sợ của đại ca. Nhưng mà bị đánh trước mặt nhiều người như thế này, lại trong ngày đầu tiên đi học, quả thật không cam lòng, lại có phần uất ức.

Chần chừ không chịu chấp hành, tay trái đã bị Tiêu phu tử không nhân nhượng nắm lấy.

_ Mở ra, nếu không hợp tác, có việc gì xảy ra ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Không lớn không nhỏ nói vừa đủ nghe, Thế Kha nhắm mắt mở lòng bày tay trắng nõn, chờ đợi đau đớn hạ xuống.

“Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba” “Ba”

Một loạt âm thanh thanh thúy vang lên, lòng bàn tay nóng rát, bị đánh đến sưng lên một mảng lớn đỏ ửng, chồng chéo vết thước, mà vết nào cũng hằn rõ cạnh. Mới đầu còn nhịn cắn môi không kêu, lúc sau, Thế Kha chịu không nổi hừ ra mấy tiếng cùng ngẫu nhiên xuýt xao. Hai răng nanh cắn vào môi đến trắng bệch.

Một loạt cảm giác đau đớn tăng tiến theo cấp độ ào ào thấm qua da truyền đến trung ương thần kinh, làm cho hai bàn chân cũng muốn di chuyển né tránh, bất quá tay lại bị giữ quá chặt, ngoại trừ chịu đựng ra không có cách nào phản kháng.

_ Hừ.

Kết thúc, Thế Kha hừ một tiếng đằng mũi, vội vàng rụt tay lại giấu ra sau lưng.

_ Trở về chỗ đi. Sau này không được gây sự trong lớp. Càng không được lấy dụng cụ học tập ra đùa giỡn. Nghe rõ?

_ Nghe rõ, phu tử.

Buổi trưa hôm đó.

_ Tiểu thiếu gia đi học vui chứ?

Vinh thúc vừa hỏi chưa dứt câu đã thấy nét hầm hầm trên mặt tiểu tổ tông, lập tức đoán ra có chuyện gì không ổn.

_ Cút hết ra ngoài!

Thế Kha bực mình đến không thể bực mình hơn nữa, sau khi đuổi mọi người đi thì vào phòng ngủ tự kỉ: trùm chăn lầm bầm.

Hừ hừ, đại ca, người đúng là “giao trứng cho ác”. Trước giờ ngoại trừ đại ca đánh ta ra không có ai dám đánh ta, hiện tại thì ai cũng dám (có thiệt là “ai” cũng dám không ta?), còn bị đem ra làm trò cười nữa chứ! Cái tên Tiêu phu tử kia, mau mau biến mất đi!

_ Tiểu Kha?

_ Ai đó?

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Thế Kha từ trên giường bật dậy.

_ Ta đã bảo là đi hết rồi mà!

_ Là ta đây.

Tiêu Khôi Vĩ làm như chốn không người tiến vào hết sức thuận lợi. Thế Kha ngược lại cau mày: bọn họ không còn nghe lời của ta nữa rồi sao?

_ Để ca xem cái tay.

_ Không cần!

Khôi Vĩ mỉm cười

_ Làm sao thì chịu phạt. Đánh một chút đã dỗi như thế rồi. Đại ca của đệ vẫn chưa biết chuyện này, tính đem cái tay này cho đại ca đệ xem sao?

_ Đệ không sao, bôi thuốc lên là ổn thôi.

_ Ta xem thấy đệ chưa bôi thuốc. Để ta giúp cho.

_ Đệ không cần! – Gằn giọng.

_ Nếu không, ta nói với đại ca đệ. – Đe dọa.

Chìa tay – thỏa hiệp.

Híp mắt – thỏa mãn.

Khôi Vĩ thuần thục cầm lấy cái tay bị đánh của Thế Kha, dùng lọ thuốc mỡ trong người đổ lên bàn tay sưng tấy bắt đầu chuyển sang xanh tím của cậu, lấy tay kia dây ra nhẹ nhàng nắn nắn.

_ Chịu khó một chút, vết bầm sẽ nhanh biến mất thôi.

Tình thế này Thế Kha không thể nói không mà tiếp diễn thì có chút kì quái. Nga, đây chính thức là “người lạ” bản thân cực kì không ưa, mà còn làm ra loại hành động này… trước giờ cũng chỉ có người nhà mới đối xử với cậu như vậy, tránh không khỏi ngượng ngùng.

Bất quá dường như Khôi Vĩ rất chú tâm, hơn nữa còn đem lại cảm giác vô cùng thoải mái. Bàn tay này đúng là bàn tay của người cầm bút, da thịt mịn màng mềm mại, có phần giống tay của mẫu thân chứ không thô ráp như của đại ca và phụ thân.

Thời gian giống như ngừng lại.



_ Vũ… à, Tiểu Kha, xong rồi. Thấy thế nào? Đỡ hơn không?

Khôi Vĩ mỉm cười hỏi.

Không thể phủ nhận, Thế Kha gật đầu:

_ Cảm ơn phu… ách, Tiêu ca. Đệ không sao rồi.

_ Vậy tốt, ta đi đây. Nhớ chiều đến chỗ ta làm bài tập.

Tươi cười như hoa như ngọc, không để ý đến vẻ mặt bất mãn của tiểu tử đang nghĩ tới viễn cảnh “đau khổ” sắp xảy ra.



III) Kết 1:

Ý định là viết ngoại truyện gồm những đoạn nổi bật của “Cùng một mái nhà” trong thời cổ trang. Không ngờ mới viết có 2 cái đã dài quá a. ^^~ Hi vọng một ngày nào đó khi rảnh rỗi loạt ngoại truyện này sẽ tiếp tục 

Ý tưởng đầu tiên là viết “Bỉ ngạn phụ tử” thời hiện đại kia mà vì 1 vài lí do đến giờ vẫn chưa xong.

Minna – san có thích không?:3
Bình Luận (0)
Comment