Cùng Một Mái Nhà

Chương 8.2

Huy Kha không nhớ nổi việc gì, cho đến tận khi nước lạnh như băng ào ào đổ vào người cậu. Huy Kha hoảng hồn giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy mình bị tống trong buồng tắm phòng Khôi Vĩ, nước lạnh từ vòi nước xối trên người mình. Nước ướt đẫm áo quần, chui vào trong mũi miệng, cậu sặc sụa ho, ngẩng đầu nhìn Khôi Vĩ sừng sững đứng ở trước mặt.

_ Anh…anh…cho em ra.

_ Tỉnh rồi?-Khôi Vĩ giọng nói thật hiếm khi biểu lộ ra tức giận, giờ phút này lại là rất phẫn nộ, không có ý tứ buông tha cho cậu.

_ Anh, lạnh quá. Cho em ra đi.

_ Thật sự tỉnh rượu rồi?-Khôi Vĩ kiên trì lập lại câu hỏi.

_ Em tỉnh rồi! Em tỉnh rồi! Anh tha cho em đi!

Nước lạnh ào ào tuôn vào người thật khó chịu. Khó chịu quá đi! Huy Kha van xin Khôi Vĩ, gì thì gì, trước hết cậu phải bước ra khỏi cái bồn tắm này đã.

Khôi Vĩ vươn tay tắt nước, trầm giọng ra lệnh:

_ Đứng lên bước ra.

Huy Kha hai chân tê cóng, đầu óc còn choáng váng, cũng phải thật khó khăn mới trèo ra khỏi bồn tắm, lảo đảo đứng trên sàn bồn tắm trơn nhẫy, Khôi Vĩ không nói không răng, lấy tay kéo cổ tay cậu đi ra ngoài.

_ Anh…

Huy Kha nhỏ giọng kêu. Người cậu lạnh run. Hiện tại mới gần tám giờ tối.

Khôi Vĩ bỏ mặc Huy Kha một mình trong phòng, bước sang phòng của cậu, trước khi mở cửa còn lạnh lùng nói một câu:

_ Cởi ra quần áo.

_ Anh…-Cậu sửng sốt.

_ Muốn bị lạnh chết? Cởi ra quần áo!

Khôi Vĩ đã muốn mất bình tĩnh, lời nói hạ xuống là một mệnh lệnh nghiêm khắc, hàn khí cùng uy nghiêm có đủ, Huy Kha cảm thấy ngực như bị tảng đá đè lên, vì sợ. Mặc dù bảo đầu óc cậu còn choáng váng, nhưng cậu cũng đủ bình tĩnh đã nhận ra trần truồng trước mặt người ngoài là xấu hổ cỡ nào, chỉ im lặng không làm gì.

Khôi Vĩ trở về phòng, bấm chốt cửa, trên tay cầm bộ quần áo ngủ của Huy Kha, thấy cậu còn ở trong bộ quần áo ướt như chuột lột, sa sầm nét mặt.

_ Không có nghe lời?

_ Anh…em…

Huy Kha cũng biết mình sai lầm, cũng biết Khôi Vĩ quan tâm mình, nhưng là vô phương làm theo lời.

Khôi Vĩ gương mặt tối đen, không nói một lời, trực tiếp cởi ra quần áo của Huy Kha.

Huy Kha bị Khôi Vĩ làm cho bất ngờ, không kịp đề phòng, cả người bị khống chế, nhưng cái bất ngờ nhất là lực đạo mạnh mẽ của Khôi Vĩ dùng, một chút cũng không phù hợp với dáng người thư sinh của anh.

_ Anh, buông, buông em ra, buông ra…Anh làm gì…Anh không được…Khôi Vĩ…anh…tha cho em đi mà…

Lúc đầu, Huy Kha gào la khóc thét, phản kháng dữ dội, nhưng càng lúc cậu càng phát hiện mình chẳng là gì so với Khôi Vĩ, cuối cùng chỉ còn là van xin. Quần áo ướt bị vứt sang bên, Khôi Vĩ lấy khăn tắm lau khô người cậu, ném cậu lên giường, bảo cậu mặc lại quần áo khô. Khôi Vĩ cắm lấy máy sấy, thô bạo giúp Huy Kha sấy tóc. Huy Kha da đầu đau muốn chết, vẫn là cắn răng chịu đựng.

Khôi Vĩ nhận thấy chân tóc của Huy Kha đã khô, anh liền thu dọn quần áo ướt trên sàn ném vào bồn tắm, lau qua sàn nhà, lúc mọi thứ đã đâu ra đó mới tiến lại gần giường. Cậu sợ đến mức cả người co rúm lại, tay nắm chặt lấy chăn.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

_ Khôi Vĩ, là Huy Tường đây.

Giọng nói trầm trầm quen thuộc của anh hai vang lên, lại khiến cho Huy Kha càng sợ hãi, bước xuống giường, nghiêm chỉnh đứng. Đã phạm lỗi, còn có tư cách gì ngồi ở trên giường đối diện anh hai?

Khôi Vĩ mở chốt cửa, Huy Tường vẫn còn mặc sơ-mi, mới đi đàm phán một chút việc đã có chuyện không hay xảy ra ở nhà.

_ Anh hai…-Huy Kha rụt rè kêu, mặt cũng cúi gầm xuống.

Huy Tường liếc mắt nhìn qua đứa em, sau đó quay sang Khôi Vĩ:

_ Vất vả cho cậu. Nó đến quán bar, uống rượu?

_ Phải, uống không ít.-Khôi Vĩ cau mày đáp trả.

_ Khôi Vĩ, Huy Kha nó phạm lỗi, lần này là phạm vào gia quy, để cho tôi xử lí nó. Bất quá, hình như bài vở cậu giao nó ngày hôm nay phải hoàn tất vẫn chưa xong đã muốn đi chơi, phần này cậu cứ việc xử lí. Hơn nữa, tôi nghĩ, nếu Huy Kha đã dám uống rượu, dám đến những nơi đó, hẳn là đã trưởng thành hơn đi. Mà đã trưởng thành, yêu cầu của các đợt kiểm tra cũng nên cao hơn một chút.

Huy Tường bình thản nói, làm cho Huy Kha một bên nhảy dựng. Hai lần chịu phạt, làm sao chịu nổi? Thật ra, không phải cậu cố tình không làm bài tập, mà vì mải lo tặng gì cho Hân Hân mà quên mất.

Còn cái gì tăng yêu cầu của các đợt kiểm tra? Không phải anh Khôi Vĩ nói yêu cầu duy nhất là học hành nghiêm túc, cố hết sức mình, cẩn thận làm bài là đủ rồi sao?

Khôi Vĩ cũng là thản nhiên mà đáp lời:

_ Phải, tôi cũng nghĩ như vậy là hợp tình hợp lí nhất.

Huy Tường trong lòng khẽ thở dài, vỗ vỗ vai bạn mình một chút. Sau đó quay ra cửa, lạnh lùng ra lệnh cho Huy Kha:

_ Đi.

Một chữ nặng như ngàn trượng, Huy Kha chịu sức ép của Khôi Vĩ đã muốn khó thở, mà chịu đựng thêm sức ép của anh hai Huy Tường lồng ngực muốn vỡ tung, thiểu não bước theo anh hai. Lúc đi ngang qua trước mặt Khôi Vĩ, cúi cúi đầu như kẻ trộm.

Khôi Vĩ nhìn theo bóng của Huy Kha càng lúc càng xa khỏi hành lang, tâm không ngừng dâng từng đợt từng đợt đau.

“Khôi Vũ, anh không ngờ mình lại rơi vào trường hợp này một lần nữa. Khôi Vũ, có phải hay không Huy Kha là hiện thân của em, có phải hay không tất cả những chuyện này là số phận không thể tránh khỏi của chúng ta?”

Khôi Vĩ lưng dựa vào tường, đôi mắt bất giác mà bị một làn hơi nước mỏng manh bao lấy. Ngày xưa, ngày xưa đối với anh là một mảnh kí ức không dễ dàng mà quên đi…
Bình Luận (0)
Comment