Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[BHTT-HD][EDIT] Cùng Người cưới trước yêu sau. - Chương 10

Có người, lạnh nhạt chỉ là ở bề ngoài.

Chương 10.

"Hai đứa nghỉ ngơi sớm nha~" bà Lương mở cờ trong bụng, cười híp mắt dẫn Diệp Vãn về phòng.

"Bà nội..." Hạ An muốn giải thích.

"Để tôi giải thích là được." Diệp Quan nhỏ giọng gọi Hạ An, nhìn nhìn tóc nàng bị ướt: "Cô ngủ ở lầu hai đi, tôi dẫn cô đi."

Căn biệt thự này là Diệp Quan mua cho bà Lương dưỡng bệnh, cả nhà vừa dọn tới không lâu, xung quanh yên tĩnh không khí rất tốt, thích hợp an dưỡng.

Đứng trước  cửa, Hạ An cởi giày cao gót đổi dép lê.

Đôi chân này gầy gò nhưng cốt cảm xinh đẹp, Diệp Quan cúi đầu nhìn thoáng thấy gót chân của Hạ An bị giày cao gót làm cho rộp lên, bởi vì da trắng nên khá dễ thấy.

Phòng khách lầu hai rộng hơn phòng đôi ở ký túc xá.

"Rửa mặt đi, đồ dùng chút nữa đưa tới." Đứng trước cửa, Diệp Quan nói xong xoay người đi tới căn phòng khác.

Hạ An nhìn bóng lưng xinh đẹp của đối phương: "Diệp tổng."

Diệp Quan chậm bước.

Giọng nói Hạ An không lớn không nhỏ: "Cảm ơn."

Diệp Quan dừng lại, nghiêng đầu nói: "Chuyện tôi nói, cô cứ suy nghĩ kỹ."

Hạ An cúi đầu không nói gì, tiếp đến là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, chỉ còn một mình nàng.

"Cộc cộc cộc"

Mấy phút sau vang lên tiếng gõ cửa, Hạ An mở ra người đưa đồ tới là dì Chu: "Hạ tiểu thư, đây đồ đồ dùng, ngài nghỉ ngơi sớm a."

"Cám ơn dì.". Hạ An nhận đồ, ngoại trừ đồ dùng rửa mặt còn có áo ngủ, còn có một hộp thuốc mỡ nhỏ, nhìn kỹ, là thuốc tiêu bầm.

Đóng cửa lại, Hạ An cúi đầu nhìn chân mình, đụng nhẹ vào có chút đau,  nàng lại nhớ tới vẻ mặt không mặn không nhạt của Diệp Quan, mím môi cười cười.

Có người, lạnh nhạt chỉ là ở bề ngoài.

Phòng ngủ lầu một, bà Lương kể cổ tích cho Diệp Vãn nghe, tiểu gia hỏa bất mãn, nhỏ giọng lèm bèm: "Con muốn ngủ với mẹ..."

"Đừng quậy, Vãn Vãn lớn rồi, phải hiểu chuyện." Bà Lương nói xong đột nhiên hớn hở cười, hỏi bé con: "Ai nha, bà cố hỏi con một chuyện nha"

"Dạ?"

"Dì tiểu Hạ có phải bạn gái mẹ con không?"

Diệp Vãn mơ hồ: "Cái gì gọi là bạn gái ạ?"

"Chính là .." bà Lương cảm thấy mình hồ đồ rồi, con nít học nhà trẻ làm sao hiểu mấy cái này, bà lại đổi giọng: "Vậy mẹ con có từng nói, để dì tiểu Hạ làm mẹ con không?"

Tiểu Diệp long lanh đôi mắt: "dì tiểu Hạ làm mẹ con, thì con có hai mẹ hả?"

Lúc họp phụ huynh ở nhà trẻ, các bạn nhỏ trong lớp đều dẫn theo hai gia trưởng, còn bé con thì chỉ có một, Diệp Vãn cũng nhận ra. Mình và người khác không giống nhau, bé con hỏi Diệp Quan không chỉ một lần tại sao, nhưng đến nay vẫn chưa có đáp án...

"Đúng vậy, sau này Vãn Vãn chúng ta có hai mẹ rồi." Bà Lương càng nói càng hài lòng, đến cái tuổi của bà còn gì để truy cầu đâu, chỉ có duy nhất là không buông được Diệp Quan, cô cũng đâu thể nào không kết hôn một mình sống được, Diệp Vãn sau này sẽ lớn lên, làm sao bồi bên cạnh cô cả đời.

Bà Lương xem như biết cách làm người của Hạ An, bác sĩ Hạ là một cô gái tốt, lúc trước nằm ở bệnh viện bà đã nghĩ, nếu Hạ An độc thân thì có thể phối cùng cháu gái bà, sau đó ngẫm lại tuổi tác hai người, chênh nhau ít nhất cũng  mười tuổi, sợ Diệp Quan không thích.

Làm sao tưởng tượng nổi, đêm nay Diệp Quan lại dẫn người ta về nhà, bà Lương đương nhiên cao hứng.

Diệp Vãn nghĩ linh tinh rồi lầm bẩm hai câu, ôm gấu bông mơ hồ ngủ.

...

Gian phòng xa lạ, tắt đèn, đen kịt một màu.

Hạ An nắm trên giường trở mình nhiều lần, vùi mặt vào gối nhưng vẫn không vào giấc.

"Sau khi kết hôn tôi có thể phụ trách tiền giải phẫu của cha cô, bao gồm cả tiền chữa bệnh sau đó..."

Thoả thuận kết hôn sao.

Trời tối người yên, Hạ An vẫn nghĩ đến chuyện này.

Phí giải phẫu đã đủ dằn vặt nàng quá sức, nếu như giải phẫu xong tình hình khả quan thì không nói, nếu không khả quan, trị liệu sau khi cấy ghép tủy đúng thật là một cái động không đáy.

Hạ An biết rất rõ tình cảnh của nàng bây giờ, công tác bệnh viện càng lúc càng nặng, áp lực học nghiệp, nàng đã không còn thời gian để đi làm thêm.

Chỉ là, rồi sẽ có cách khác thôi.

Hạ An vùi cả mặt vào gối, khó chịu đến thở  không nổi nàng mới ngẩng đầu nhìn trần nhà, miệng thở lấy hơi...

Đây chính là hiện thực, là cuộc đời của nàng, ngày mai tỉnh lại còn phải tiếp tục cười. Từ rất nhiều năm trước đây luôn là như vậy mà. Khi tuổi còn nhỏ, cảm giác như trời có sập xuống thì nàng sẽ không chịu đựng nổi.

Nàng của hiện tại, làm được chuyện mình muốn làm, cách mục tiêu càng lúc càng  gần, cũng có năng lực kiếm tiền.

Mệt mỏi có lẽ chỉ là tạm thời  thôi, so với  người khác nàng vẫn xem như may mắn.

Thực sự mệt mỏi, Hạ An nghĩ một hồi liền ngủ...

Trong giấc mộng, vẫn là là giọng nói kia.

"Hạ tiểu thư, cô độc thân chứ?"

"Em độc thân..." Hạ An chống cằm nhìn Diệp Quan, cố ý đưa khuôn mặt lại gần sát cô, trêu chọc nói: "Diệp tổng, có phải muốn em làm bạn gái chị không?"

Vừa dứt lời, đột nhiên Diệp Quan hôn nàng, trái tim Hạ An đập nhanh như vỗ trống, sau đó nhắm mắt thẹn thùng hôn lại đối phương..

"Chúng ta kết hôn đi, tôi thích em."

"Diệp tổng, chị....này..." Hạ An vừa muốn nói thì lại bị Diệp Quan nâng mặt, hai người lại hôn nhau, mùi thơm của phụ nữ, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, làm người ta càng lún càng sâu, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Lúc tỉnh dậy, mặt Hạ An rất nóng.

Xưa nay Hạ tiểu thư chưa từng hôn ai, đây là lần đầu tiên mơ thấy cùng người khác hôn môi. Mộng tỉnh, cảm giác chân thật đến mức làm nàng không biết đâu là mơ đâu là thực.

Hạ An mở mắt, thất thần nhìn trần nhà một hồi, trái tim vẫn còn đập ầm ầm...

Giống như nàng vừa thật sự cùng người ta hôn môi.

Nước lạnh xối trên mặt, Hạ An tỉnh táo hơn.

Rửa mặt xong thay xong quần áo, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Quan từ trong phòng đi ra, một thân y phục công sở toát lên khí thế nữ vương, không thể không nói, khí chất của cô cực kỳ hợp với áo sơ mi.

Hạ An đưa mắt nhìn , lại nhớ tới giấc mộng lúc nãy.

Quá thẹn thùng...

Nhìn nhau vài giây, Diệp Quan vẫn không lên tiếng.

"Chào." Hạ An nhẹ giọng.

Diệp Quan nhìn thấy vẻ tiều tụy trên mặt nàng, liền đoán ra được vị Hạ tiểu thư này tối qua ngủ không ngon.

Nụ cười đơn thuần, nhưng tâm tư trùng thiên.

Nhìn Hạ An thêm một chút, Diệp Quan đi xuống lầu.

Hạ An sờ sờ tay mình, sáng sớm đã bị băng sơn ập vào người rồi... Nhìn bóng lưng của Diệp Quan đang đi xuống lầu, Hạ An đỡ trán, vẫn còn thẹn thùng vì giấc mộng kia.

Dưới lầu, dì Chu đã bày ra bữa sáng, bà Lương và tiểu gia hỏa cũng có mặt.

Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng tươi sáng.

"Chào dì tiểu Hạ" Diệp Vãn cột tóc đuôi ngựa, mặc đồ nhà trẻ, khuôn mặt phúng phính tươi cười vô cùng đáng yêu.

Hạ An ngồi xổm ôm lấy Diệp Vãn: "Chào Vãn Vãn, sớm vậy đã thay đồ chuẩn bị đến trường rồi, ngoan quá."

"Dạ~ Vãn Vãn rất ngoan." Diệp Vãn rất dính người, nhưng bình thường Diệp Quan rất  nghiêm túc, nên tiểu gia hỏa đều không dám quá đu bám, hiện tại gặp trúng Hạ An liền không chút kiêng dè trắng trợn làm nũng, cọ cọ mặt vào lòng Hạ An.

"Tiểu Hạ, cùng ăn sáng đi con." Bà Lương nhiệt tình kéo tay Hạ An.

"Bà nội, hôm nay con phải đến bệnh viện làm việc, đến giờ phải đi rồi." Hạ An muốn về ký túc xá thay đồ, đâu thể mặc váy ngắn đến bệnh viện làm việc được.

"Ai ui, ăn sáng không tốn bao lâu đâu, ăn xong để Diệp Quan đưa con đi." bà Lương nhìn Diệp Quan: "Đúng không, Quan Quan?"

Đến tận bây giờ Hạ An mới biết, tên cô là Diệp Quan.

Diệp Quan nhìn Hạ An, từ tốn nói: "ăn sáng trước, tôi đưa cô đi."

Một già một trẻ lôi kéo, Hạ An ở lại cùng nhau ăn sáng.

Trên bàn ăn, Diệp Quan tình cờ ngẩng đầu nhìn đối diện, có thể thấy bà ngoại rất thích Hạ An, bà cười đến toả nắng, đôi mắt híp lại thành một đường.

Từ lúc bà ngoại bệnh nặng đến nay, đã rất lâu  Diệp Quan không thấy bà vui vẻ như vậy, tối qua Diệp Quan không có trực tiếp phủ nhận Hạ An là bà gai mình, chính là sợ bà Lương không vui.

Diệp Quan rất ít khi kỳ vọng chuyện gì, nhưng lần này cô hi vọng Hạ An có thể đồng ý.

Thời gian hôm nay không gấp, Diệp Quan tự mình lái xe đưa Diệp Vãn tới trường, Hạ An cũng đi nhờ xe.

Diệp Quan ngồi phía trước lái xe, Hạ An và Diệp Vãn ngồi phía sau, hai người vừa nói vừa cười.

"Dì tiểu Hạ, dì có thể đồng  ý với con một chuyện không?" Diệp Vãn tuy nhỏ nhưng rất ma mãnh, đột nhiên bây giờ lại nghiêm túc nói với Hạ An.

"Vậy con nói cho dì biết trước xem là chuyện gì?"

"Dì đồng ý trước con mới nói."

Hạ An cười, thầm nghĩ xem tiểu quỷ này có yêu cầu gì, phỏng chừng là mua kẹo mua bánh nên thoải mái đồng ý.: "được, dì đồng ý, con nói đi."

Diệp Quan liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, cũng cẩn thận lắng nghe, muốn biết tiểu quỷ này muốn nói cái gì.

"Dì tiểu Hạ, dì làm bạn gái của mẹ con đi!" Diệp Vãn ôm cánh tay của Hạ An, miệng nhỏ cong cong làm nũng.

Hạ An kinh ngạc ngây người, hoàn toàn câm nín, tiểu gia hoả này nói chuyện...đúng là doạ người mà ...

Diệp Quan nghe xong cũng muốn cười, người nhỏ nhưng ranh ma, không biết tiểu quỷ này học ở đâu ra.

Hạ An nhìn Diệp Quan đang lái xe, nhìn chằm chằm một hồi mới hỏi: "Diệp tổng, là chị dạy bé con hả?"

Diệp Quan cao ngạo xem thường, hỏi ngược lại: "Cô nghĩ tới nhàm chán như vậy?"

Tiểu gia hỏa hỏi linh tinh nên Hạ An cũng không chấp nhất, nhéo nhéo mũi Diệp Vãn: "Tiểu khả ái có biết cái gì gọi là bạn gái không?"

"Bạn gái là dì tiểu Hạ sau này sẽ là mẹ của con." Diệp Vãn nghiêm túc giải thích với Hạ An, sau đó còn hỏi Diệp Quan một câu: "Mẹ, con nói đúng không?"

Bên trong xe một trận yên tĩnh.

Tiếp đó, Hạ An nghe Diệp tổng dùng giọng điệu tỉ mỉ cẩn thận, nhẹ nói: "Đúng..."

~~~~~

Tác giả có lời muốn nói.

Diệp tổng: không hổ danh con gái cưng của mẹ!!!

Mị: muốn bắt Vãn Vãn về nuôi T T~ 

Bình Luận (0)
Comment