Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 32

Thôn Mã Điền chẳng mấy khi rơi vào không khí trầm mặc. Dù bọn họ không biết Phương Diêu là ai nhưng cũng không khỏi sinh ra thương tiếc cho sự ra đi này.

Công tác cứu hộ hoàn tất, ai về nhà nấy, Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ cũng thu dọn để chuẩn bị rời đi.

"Bà bà à, hôm trước nghe tiểu Chiêu nói ở chỗ này không có trường học? Vậy bọn nhỏ làm sao?"

Việc học tập vốn rất quan trọng, nhất là đối với bọn trẻ ở vùng nông thôn này. Nếu cứ mãi vùi mình ở đây, sau này lớn lên lại đi theo một guồng quay mưu sinh, khó lòng thoát ra được.

Bà lão nhỏ giọng: "Đúng là không có trường học, ở đây những ai biết chữ thì buổi tối sẽ gom tụi nhỏ thành một nhóm, dạy chúng nó luyện viết. Nhưng bữa có bữa không."

"Bà ơi, hay là con về kêu ba ba xây cho chỗ này một ngôi trường, có được không ạ?"

Kể từ lúc nghe Mã Chiêu nói về việc đi học, trong lòng Kỳ Mặc Vũ đã nảy ra ý định này, chờ đến bây giờ mới có cơ hội.

Bà lão lập tức vui vẻ, gương mặt lộ rõ những nếp nhăn: "Như vậy thì tốt quá."

Sau đó thì có hơi chần chừ: "Nhưng chúng ta không có tiền để đóng học phí. Hay là thôi đi."

Kỳ Mặc Vũ nắm tay bà lão: "Không sao đâu ạ, con sẽ nói với ba ba miễn phí toàn bộ. Đào tạo ra nhân tài, giúp ích cho đất nước. Con nghĩ ba ba cũng rất sẵn lòng."

Khuất Tĩnh Văn sau khi thu dọn xong thì vừa lúc nghe được trò chuyện này, cô tiến đến gần.

"Vậy thì cho tôi góp một phần."

Kỳ Mặc Vũ quay sang nhìn nàng, nở một nụ cười tươi rói.

"Bà bà, chị ấy là giảng viên của Hoa Đại, lại du học từ Mỹ về đó nha. Chắc chắn có thể giúp được."

Bà bà thật thà: "Hoa Đại là bông hoa lớn à? Bà thật không biết."

1

Kỳ Mặc Vũ cười lớn: "Đúng vậy, chính là bông hoa lớn, bông hoa lớn xinh đẹp."

Khuất Tĩnh Văn bất lực nhìn nàng, nhưng ánh mắt toàn là sủng nịch.

Bà lão nắm tay hai người: "Chân tiểu Vũ không tiện, không thể ở lại thêm sao?"

Hiếm lắm thôn Mã Điền mới có khách đến, ai nấy cũng nhiệt tình, vậy mà chẳng bao lâu lại phải xa cách.

Kỳ Mặc Vũ đã nghỉ hè, xem như ở lại thêm ít ngày cũng chẳng sao. Nhưng nàng lo sợ Khuất Tĩnh Văn vì nàng đã phải bỏ lỡ nhiều công việc nên chủ động đề nghị rời đi khi đã có tin tức của mọi người.

Nàng vỗ vỗ mu bàn tay bà bà: "Bà ơi, con không sao, cũng muốn về thăm ba mẹ sớm một chút, kêu ba ba đến đây xây trường. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."

Bà lão nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ dặn các nàng đi đường cẩn thận.

Mã Chiêu nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, thấy người lớn nói chuyện xong mới dám lên tiếng.

"Tỷ tỷ, tiểu Chiêu sẽ nhớ mọi người. Tỷ tỷ nhớ nói với Bối Bối, tiểu Chiêu cũng nhớ Bối Bối."

Kỳ Mặc Vũ sờ đầu cô bé: "Tỷ tỷ biết rồi. Cảm ơn em mấy ngày qua."

Nói xong nàng lấy từ va li ra một món đồ đưa cho Mã Chiêu: "Đây là lần trước ở Nam Thành chị thấy đẹp nên mua. Bây giờ tặng em."

Món đồ mà Kỳ Mặc Vũ đưa cho Mã Chiêu là một cái trống lắc tay hình thỏ con. Cô bé tỏ ra thích thú với món đồ lần đầu tiên nhìn thấy này, luôn miệng nói cảm ơn Kỳ Mặc Vũ.

===

Trở lại Bắc Thành, Khuất Tĩnh Văn không đưa Kỳ Mặc Vũ đến ký túc xá mà trực tiếp đưa nàng về nhà mình. Cô đưa ra lý do chân Kỳ Mặc Vũ chưa khỏi hẳn, ở ký túc xá bất tiện nên không để nàng về đó.

Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Khuất Tĩnh Văn, dù sao được người trong lòng chăm sóc là chuyện nàng có nằm mơ cũng muốn. Vả lại nàng đã hạ quyết tâm lần này trở về sẽ công lược Khuất Tĩnh Văn, đây xem như cơ hội tốt.

Nói là nói như vậy, nhưng người chưa có mảnh tình vắt vai như Kỳ Mặc Vũ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nàng đang cân nhắc đến việc đi thỉnh giáo hai người bạn của mình.

Về đến Lãm Thúy Sơn Trang, Khuất Tĩnh Văn trước tiên cõng Kỳ Mặc Vũ lên lầu tắm rửa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, Kỳ Mặc Vũ cũng không xoắn xuýt để làm gì. Chỉ là vẫn có hơi không làm chủ được nhịp tim.

"Em trước tiên tắm rửa, tôi ở ngoài đây đợi."

Dù cho chân Kỳ Mặc Vũ cũng xem như đã bình phục mấy phần, nhưng Khuất Tĩnh Văn vẫn không yên tâm. Cô ngồi bên ngoài chờ đợi, sẵn tiện gọi người phân phó một ít việc.

Phòng tắm nhà Khuất Tĩnh Văn không những đầy đủ tiện nghi mà coi như toàn thiết bị hiện đại nên việc tắm rửa của Kỳ Mặc Vũ đơn giản hơn rất nhiều.

Nàng dễ dàng tắm và mặc xong quần áo, cũng không bày ra tình huống mất mặt như lần trước.

"Khuất lão sư, em xong rồi."

Kỳ Mặc Vũ bước ra ngoài, hơi ấm còn vương lại khiến cho da thịt thiếu nữ ửng đỏ. Những giọt nước theo cần cổ lăn dài, dừng lại ở xương quai xanh. Khi Khuất Tĩnh Văn bước tới đỡ nàng, không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt.

2

"Thế nào, đã tự mặc quần áo được rồi?"

Khuất Tĩnh Văn hiếm khi trêu chọc nàng, có thể là để ngăn đi một chút bối rối trong lòng.

Kỳ Mặc Vũ bởi vì câu nói này mà lại bị gợi lên hình ảnh ngày hôm đó, nàng xấu hổ cúi đầu, giả vờ tức giận.

Khuất Tĩnh Văn thấy nàng như thế chỉ gãi gãi mũi.

"Tôi giúp em sấy tóc."

Kỳ Mặc Vũ từ chối: "Em có thể tự làm, lão sư đi tắm trước đã."

"Ở nhà có thể gọi tôi là Tĩnh Văn."

Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa cầm lên máy sấy tóc, trực tiếp bỏ qua lời nói ban nãy của Kỳ Mặc Vũ.

Tiếng ong ong vang lên, những ngón tay thon dài của Khuất Tĩnh Văn len lỏi vào từng sợi tóc khiến cho da đầu Kỳ Mặc Vũ tê dại. Nàng ngồi bất động chịu trận, giống như chỉ cần nhúc nhích là sẽ phát ra luồng điện.

"Tóc của em thật đẹp."

"Lại còn rất thơm."

Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa tiếp tục động tác.

Lồng ngực Kỳ Mặc Vũ đánh lên từng hồi, nàng quay đầu: "Lão sư... như vậy là được rồi ạ."

Khuất Tĩnh Văn tắt máy nhìn nàng: "Em gọi tôi là gì?"

Kỳ Mặc Vũ rụt cổ, giọng cũng nhỏ dần: "Tĩnh Văn..."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, nhưng trong lòng có hơi mất mát. Cô nghĩ có phải biểu hiện của bản thân khiến Kỳ Mặc Vũ phản cảm rồi không? Dù sao cô cũng chưa xác định được Kỳ Mặc Vũ đối với cô có hay không tình ý.

"Ừm."

"Vậy tôi đi tắm trước. Em chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có bác sĩ đến khám."

Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn gật đầu, Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng thêm một cái rồi rời đi.

Cô đi rồi, Kỳ Mặc Vũ mới nằm bẹp xuống giường, tóc dài buông xõa như suối. Cô đưa tay đặt lên ngực trái, nhắm mắt cảm nhận ôn nhu cùng mùi trầm hương còn vương lại.

Một lát sau, Kỳ Mặc Vũ nghe tiếng gõ cửa, nàng thấp giọng: "Mời vào."

Khuất Tĩnh Văn dẫn theo bác sĩ Chu đến khám cho nàng.

Như một thói quen, hai người nhìn thấy nhau liền nở nụ cười.

Bác sĩ Chu chủ động chào hỏi.

"Xin chào Kỳ tiểu thư, tôi là Chu Cự Thương. Khuất..."

1

Khuất Tĩnh Văn hắng giọng, Chu Cự Thương lập tức sửa lời: "Cô Khuất kêu tôi đến xem chân giúp cô."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Làm phiền bác sĩ."

Bác sĩ Chu thực hiện vài bước kiểm tra cơ bản, sau đó hỏi Kỳ Mặc Vũ: "Chạm vào có còn cảm thấy đau nhiều không?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, so với hôm còn ở dưới thung lũng thì đã đỡ hơn nhiều. Thật ra cũng có thể miễn cưỡng đi lại.

"Như vậy cũng không có gì đáng ngại, chờ uống thêm vài lần thuốc là có thể phục hồi lại bình thường."

Bác sĩ Chu nói xong xin phép xuống dưới lầu chuẩn bị thuốc. Trên này Khuất Tĩnh Văn đi đến đưa cho Kỳ Mặc Vũ một chiếc hộp, nhìn qua liền biết đó là điện thoại.

"Điện thoại em hỏng rồi, tôi giúp em mua cái mới. Chắc đang có nhiều người tìm em."

Không hổ là Khuất Tĩnh Văn, mọi việc từ lớn đến bé đều sắp xếp chu toàn. Kỳ Mặc Vũ đưa mắt nhìn đến chiếc điện thoại, đó là chiếc iPhone 14 Promax màu tím, chiếc điện thoại mà nàng muốn sở hữu từ lâu.

"Sao lão sư biết em thích màu này?"

Khuất Tĩnh Văn tỏ vẻ đương nhiên: "Tôi đoán."

Nàng hồn nhiên: "Lát nữa em sẽ chuyển khoản lại cho lão sư."

Khuất Tĩnh Văn nghe Kỳ Mặc Vũ cách xưng hô thì phiền muộn một, nghe đến Kỳ Mặc Vũ muốn trả lại tiền thì phiền muộn nhân đôi. Nhưng rõ ràng quan hệ giữa họ vẫn chưa rõ ràng, cô không nên để Kỳ Mặc Vũ khó xử, thế nên miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng mà, cách xưng hô kia vẫn không thể bỏ qua.

"Tiểu Vũ."

Khuất Tĩnh Văn gọi.

Kỳ Mặc Vũ ngẩng đầu.

"Hai chữ Tĩnh Văn khó nghe lắm sao?"

5

Nàng lắc đầu: "Không có nha, dĩ tĩnh vi tông, văn nhân tài tử, rất hay a."

Giọng nói Khuất Tĩnh Văn có hơi phiền muộn: "Tôi thấy em không thích gọi."

Nội tâm Kỳ Mặc Vũ kêu lên một tiếng, nàng lại quên nữa rồi. Không phải Khuất Tĩnh Văn vì thế mà giận chứ?

Kỳ Mặc Vũ gãi gãi đầu: "Em... quen miệng."

Thấy nàng bối rối, trong lòng Khuất Tĩnh Văn sinh ra một cỗ nuông chiều. Bỗng chốc cảm thấy nàng thật đáng yêu.

Kỳ Mặc Vũ chuyển đề tài: "Phải rồi, sao em không thấy Đông Đông?"

"Tôi nhờ người trông hộ. Bữa sau sẽ mang nó về chơi với em."

Khuất Tĩnh Văn vừa nói, vừa dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

Kỳ Mặc Vũ hiểu rõ gật đầu, sau đó cũng không nói gì thêm.

"Em trước ở đây, tôi xuống dưới một lát."

Bên dưới phòng khách ngoài bác sĩ Chu còn có một người khác, hắn tên là Tô Tử Phong. Người thay Khuất Tĩnh Văn sắp xếp mọi thứ.

"Tiểu thư."

Khuất Tĩnh Văn xua tay: "Bên ngoài không cần quá câu nệ."

Tô Tử Phong hiểu rõ gật đầu.

Bác sĩ Chu trước đưa cho Khuất Tĩnh Văn một túi thuốc: "Đây là ba ngày thuốc, chỉ cần uống đủ là có thể đi lại bình thường. Ba ngày sau nếu cần tôi lại đến đây thêm một chuyến."

Chu Cự Thương thật ra là bác sĩ riêng của Khuất Tĩnh Văn nhưng đây cũng là lần đầu tiên có cơ hội đặt chân vào Lãm Thúy Sơn Trang. Lại không phải vì Khuất Tĩnh Văn mà đến.

"Tiểu thư, tôi nghe nói chân cô cũng có vết thương?"

Khuất Tĩnh Văn nghe hắn hỏi liền nhìn lên lầu, sau đó mới gật đầu: "Chỉ là đá cắt trúng, không đáng ngại."

"Tiểu thư, lần này cô cũng quá mạo hiểm rồi, nhỡ đâu có chuyện gì..."

Tô Tử Phong lúc nhận tin tức nói Khuất Tĩnh Văn muốn đến Nam Hồ có hơi không hiểu vì sao, nhưng thân phận của hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tận tình giúp cô che giấu.

Khuất Tĩnh Văn ưu nhã nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn Tô Tử Phong.

"Nhớ kỹ, đây là lần cuối tôi nghe anh nhắc đến chuyện này."

1

Tô Tử Phong nghe xong lập tức nghiêm chỉnh cúi đầu, không dám nói gì thêm.

"Giúp tôi đưa bác sĩ Chu về."

"Dạ, tiểu thư."

"Khoan đã, giúp tôi tìm vài người có kỹ năng sư phạm tốt, không ngại cực khổ đến thôn Mã Điền dạy học. Còn có, nói với chú là tôi muốn gặp mặt ông ấy."

Khuất Tĩnh Văn biết rõ Kỳ Mặc Vũ nhất định nói là làm, nên trước tiên muốn giúp nàng một tay.

Tô Tử Phong gật đầu rồi dẫn theo Chu Cự Thương rời đi, trả lại không gian yên tĩnh vốn có.
Bình Luận (0)
Comment