Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 87

Hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của Kỳ Mặc Vũ, ngày nàng chính thức tốt nghiệp, chuẩn bị bước sang một chương mới của cuộc đời.

Đêm qua nàng háo hức đến không ngủ được, Khuất Tĩnh Văn phải dỗ mãi mới chợp mắt được một chút. Thế mà sáng nay tinh phần vẫn vô cùng phấn chấn, ngoại trừ một ít quầng thâm nơi đôi mắt.

Ngẫm lại thì thời gian đúng là luôn là thứ khiến người ta phải bất ngờ. Mới ngày nào còn chân ướt chân ráo bước vào Hoa Đại. Mới ngày nào Thái Vịnh Nghi còn lo lắng không biết nàng có thể đúng hạn ra trường hay không. Vậy mà bây giờ nàng không chỉ ra trường đúng hạn mà còn trở thành một trong những sinh viên ưu tú của đợt tốt nghiệp lần này.

Dĩ nhiên không thể không kể đến công lao của Khuất Tĩnh Văn. Có giảng viên nhà trồng, đúng là lợi nhiều hơn hại.

Khuất Tĩnh Văn từ sáng sớm đã hộ tống Kỳ Mặc Vũ đến trường. Cô hiện tại đã không còn là giảng viên, có thể thoải mái nắm tay nàng mà không sợ những lời dị nghị ảnh hưởng đến nàng.

1

Ba mẹ Kỳ, ba mẹ Khuất, Khuất Trạch Nguyên, Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê cũng lần lượt chạy đến, mỗi người một miệng, bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Vốn dĩ hôm nay ông bà nội và ông bà ngoại cô cũng muốn đến nhưng Kỳ Mặc Vũ lại lo sợ nếu họ thực sự xuất hiện ở đây sẽ gây ra kinh động lớn. Phải biết địa vị của hai nhà Khuất gia cùng Đới gia, chưa kể sẽ dọa đám sinh viên sợ vỡ mật mà ít nhiều cũng sẽ kinh động đến lãnh đạo nhà trường.

Thế nên mọi người đã hẹn nhau xong, sau khi buổi lễ kết thúc sẽ tập trung ở Khuất trạch, cùng nhau mở tiệc chúc mừng.

Khuất Tĩnh Văn trong lòng thầm cảm khái, ngày xưa cô tốt nghiệp cũng chưa thấy cả nhà nhiệt tình như vậy. Không biết có nên lo lắng cho địa vị của bản thân hay không.

"Đến, chụp mấy tấm hình lưu niệm đi."

Kỳ Mặc Túc chủ động đề nghị, mọi người nghe xong thì lập tức đi đến vây quanh Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn. Hai người đứng ở giữa, Kỳ Mặc Vũ rủ rê Khuất Tĩnh Văn làm hình trái tim. Ban đầu Khuất Tĩnh Văn có hơi ngại ngùng cứng nhắc, nhưng sau đó lại rất phối hợp. Phụ huynh hai bên nhìn các nàng mà cười đến vui vẻ.

"Nào, 1,2,3 cười lên."

Tách tách tách!

Cũng không biết bao nhiêu tấm ảnh đã được chụp, chỉ thấy ai nấy cũng rạng ngời pha lẫn nét tự hào khó giấu giếm. Đặc biệt là Khuất Tĩnh Văn.

Khuất Trạch Nguyên giành lấy máy ảnh từ nhiếp ảnh gia, chạy đến trước mặt Kỳ Mặc Vũ: "Chị dâu, lát nữa chị lên nhận bằng nhớ cười tươi nha, em ở bên dưới chụp giúp chị mấy tấm ảnh."

Kỳ Mặc Vũ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: "Em trai, có làm được không đó?"

"Chị yên tâm, chị em đem theo rất nhiều nhiếp ảnh, dù em có chụp xấu cũng không có vấn đề gì."

Cái này Kỳ Mặc Vũ biết, nàng chỉ là muốn trêu chọc cậu một chút.

Hồ Nhã Hinh gõ bả vai cậu một cái, biểu cảm ghét bỏ: "Chỉ biết làm màu."

Cả nhà nghe xong đều bật cười, chỉ có một mình Tô Giai Nghê là im lặng.

Kỳ Mặc Vũ tinh ý phát hiện ra chút cảm xúc thoáng qua của cô. Ở đây mọi người xem như là mỹ mãn, chỉ có Tô Giai Nghê là không mấy thuận lợi trong chuyện tình cảm, khó tránh cảm thấy tủi thân.

Nàng nắm tay Tô Giai Nghê: "Giai Nghê, cùng mình chụp mấy tấm. Nhã Hinh, lại đây."

Hồ Nhã Hinh nhanh chóng nhảy tới, cùng với Tô Giai Nghê biến Kỳ Mặc Vũ thành cục nhân. Tô Giai Nghê nhẹ nhàng phủi sạch cảm xúc không nên có, vui vẻ nở nụ cười, cùng nhau làm trò với hai người bạn tốt.

Khuất Tĩnh Văn cũng cùng với nàng chụp vài tấm ảnh riêng. Hai người nắm tay nhau, nhìn nhau, khắp nơi đều là tình ý khiến cho mọi người xung quanh ai nấy đều hạnh phúc lây.

Bạn cùng lớp của Kỳ Mặc Vũ lúc này cũng chạy tới, muốn cùng Kỳ Mặc Vũ chụp ảnh. Khuất Tĩnh Văn và các vị phụ huynh tản ra đứng một bên chừa khoảng trống cho nàng cùng bạn bè giao lưu.

Có người đơn giản chụp ảnh vai kề vai, có người muốn nắm tay, sau cùng lại có người muốn ôm rồi hôn nàng. Tuy chỉ là động tác nhưng cũng khiến Khuất Tĩnh Văn đứng bên ngoài dần đen cả mặt.

Lê Sơ Huyên cũng đến, dẫn theo mấy người bạn trong đội tuyển lần trước. Điều khiến cô chú ý đầu tiên là chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của nàng.

"Cha cha, Mặc Vũ, vừa tốt nghiệp đã muốn kết hôn sao?"

Kỳ Mặc Vũ thẹn thùng gật đầu, ánh mắt dính chặt vào người cách đó không xa: "Gặp người vừa ý, không đợi được nữa."

Đám bạn đều ồ lên thích thú rồi bắt đầu gửi lời chúc phúc.

"Khi nào tổ chức hôn lễ nhớ gửi thiệp cho mình nha. Mặc dù không thể cho cậu phong bì lớn nhưng lời chúc phúc khổng lồ thì chắc chắn sẽ có."

Kỳ Mặc Vũ bật cười đồng ý.

Lê Sơ Huyên lại lén lút kề vào lỗ tai Kỳ Mặc Vũ: "Nhưng mà có thể nói nhỏ cho mình biết đối tượng kết hôn của cậu là ai không?"

Kỳ Mặc Vũ dùng tay che lại, nói nhỏ với Lê Sơ Huyên: "Đang đứng bên cạnh cậu."

Lê Sơ Huyên nghi ngờ quay sang bên cạnh, chỉ thấy Khuất Tĩnh Văn không biết đã đứng đó từ bao giờ. Lê Sơ Huyên giật nảy mình, theo bản năng chào hỏi: "Khuất lão sư."

Sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa tay che miệng, trợn tròn mắt nhìn Kỳ Mặc Vũ. Kỳ Mặc Vũ cười cười gật đầu.

Lê Sơ Huyên cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, thông tin chấn động này mà bây giờ cô mới biết. Thì ra người lần đó cùng Kỳ Mặc Vũ ăn bánh không ai khác chính là Khuất Tĩnh Văn. Vậy mà khi ấy cô lại không nhận ra. Quả thật là thất bại lớn trong công cuộc ăn dưa của cô.

Mãi cho đến khi lên bục nhận bằng tốt nghiệp, Lê Sơ Huyên vẫn chưa tiêu hóa xong thông tin này.

Kỳ Mặc Vũ thuộc tốp sinh viên ưu tú nên có thêm một chút đặc quyền. Nàng được trao bằng đầu tiên, không phải tốn thời gian chờ đợi. Người trao bằng cho nàng chính là thầy Hiệu trưởng. Còn có thêm một bó hoa chúc mừng đi kèm với tấm bằng.

Kỳ Mặc Túc ngồi ở phía dưới nhìn con gái bước lên bục nhận bằng mà rưng rưng nước mắt. Con gái của hắn vừa xinh đẹp vừa ưu tú, vị hôn thê cũng ưu tú nốt. Người làm cha như hắn không có gì để nuối tiếc nữa.

"Khóc cái gì, không sợ mất mặt sao?"

Thái Vịnh Nghi nhìn chồng mình giống như đứa con nít lên ba thì cảm thấy vô cùng ghét bỏ.

"Vợ, anh là vui quá đó, hic."

Thái Vịnh Nghi lắc đầu: "Đợi đến khi tiểu Vũ kết hôn chắc anh khóc lụt lễ đường."

Kỳ Mặc Túc dụi mắt: "Sao có thể chứ, haha."

Có thể hay không đợi đến đó rồi biết.

Sau khi hoàn tất nhận bằng, Kỳ Mặc Vũ lập tức đi về phía hội trường, lao vào lòng ngực Khuất Tĩnh Văn.

Không biết từ khi nào cô đã ôm sẵn bó hoa hồng đứng đó, Kỳ Mặc Vũ vừa liếc mắt liền có thể nhận ra.

Giữa hội trường chật kín người ra vào, giữa không khí vui vẻ cùng những ánh đèn flash không ngừng chớp, hai người đứng ôm nhau một hồi lâu, cảm nhận tiếng nhịp tim đang cùng nhau thổn thức.

Chặng hành trình của nàng, kể từ khi bắt đầu đã có cô đồng hành và mãi mãi về sau cũng vậy.

"Vợ, chúc mừng em."

Khuất Tĩnh Văn kề vào lỗ tai nàng, khẽ tỉ tê.

Kỳ Mặc Vũ câu lấy cổ cô, dùng một nụ hôn để đáp lời. Rất nhanh, rất nhẹ nhưng đọng lại mãi.

"Vợ, vậy quà tốt nghiệp của em đâu?"

Khuất Tĩnh Văn điểm mũi nàng: "Về nhà nói cho em biết."

"Hai người phát cơm chó đủ chưa?"

Nãy giờ Hồ Nhã Hinh và Khuất Trạch Nguyên đứng bên cạnh chứng kiến tất cả nhưng không nỡ phá vỡ bầu không khí. Khuất Trạch Nguyên cầm máy ảnh chụp không sót tấm nào. Hồ Nhã Hinh thì phụ trách quay video, để dành sau này làm quà cưới cũng được.

Kỳ Mặc Vũ cười cười, ôm lấy bó hoa hồng: "Không nói với cậu. Về nhà thôi."

...

Tiệc mừng đã chuẩn bị sẵn, cũng đã lâu rồi hai ông bà Khuất gia và Đới gia mới có dịp gặp nhau. Cũng lâu rồi tất cả mới quây quần đông đủ như vậy.

Khuất Trạch Nguyên vừa về tới đã đem ảnh mình chụp khoe với ông bà nội ngoại, mấy ông bà liền phân bì với mấy người được đi dự lễ. Thế là lại lôi kéo Kỳ Mặc Vũ ra cùng chụp mấy tấm ảnh. Và cuối cùng lại biến thành chụp ảnh đại gia đình

"Chúng ta dự định cuối năm sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa nó, thời tiết cũng vừa tốt. Bên thông gia thấy thế nào?"

Tuy cũng đã dần thân thiết nhưng đối diện trưởng bối Khuất gia cùng Đới gia, ba mẹ Kỳ vẫn có chút không được tự nhiên.

"Bọn con không có ý kiến, nếu bọn nhỏ đồng ý đều được."

Trang Thu Nhiên nghe vậy thì quay sang hỏi Kỳ Mặc Vũ: "Tiểu Vũ, con thấy thế nào?"

Kỳ Mặc Vũ cúi đầu mỉm cười: "Con nghe theo Tĩnh Văn ạ."

Các vị trưởng bối nghe vậy cười ha ha: "Vậy Tĩnh Văn, con có ý kiến gì không?"

Khuất Tĩnh Văn nhẹ nhàng từ tốn mở lời: "Tĩnh Văn không có ý kiến. Phiền mọi người nhọc lòng rồi."

"Được được, vậy bây giờ chuẩn bị là vừa. Các con cứ làm việc của các con. Còn lại giao cho bọn ta."

Cả hai đồng loạt gật đầu: "Cảm ơn ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ."

...

Tối đến, Kỳ Mặc Vũ quấn lấy Khuất Tĩnh Văn đòi quà tốt nghiệp. Ban đầu không phải nàng thực sự muốn món quà này, chẳng qua là muốn trêu chọc cô. Nhưng sau đó Khuất Tĩnh Văn úp úp mở mở, làm nàng thực sự rất tò mò.

"Em nhắm mắt lại đi."

Nàng nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.

Khi không còn nhìn thấy ánh sáng, các giác quan đều trở nên nhạy cảm. Kỳ Mặc Vũ nghe rõ tiếng bước chân của cô rồi lại cảm nhận rõ ràng cô càng lúc càng tiến gần về phía mình.

Một nụ hôn trên môi.

Chỉ có vậy sao?

"Em mở mắt ra đi."

Kỳ Mặc Vũ từ từ mở mắt ra. Có chút khó thích nghi. Nàng chớp chớp mắt để ánh sáng không bị nhòe, cho đến khi nhìn rõ thứ trên tay của Khuất Tĩnh Văn.

Đó là một quyển sách.

"Chị mới xuất bản sách sao?"

Nhưng tại sao nàng lại không biết gì hết?

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Nhưng chỉ có một bản. Là độc nhất."

1

Cô ngồi xuống, nắm lấy tay nàng: "Lần đầu nhìn thấy em, sở dĩ đồng ý cho em số điện thoại là vì cảm thấy đôi mắt của em quá xinh đẹp."

Cô đổi tư thế, ôm nàng vào lòng: "Em có còn nhớ sau khi xuất bản ba quyển sách thì chị ngưng viết một thời gian không?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu.

Khuất Tĩnh Văn lại nói tiếp: "Là vì chưa tìm được cảm hứng. Nhưng cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của em, chị liền biết mình phải viết gì."

"Bắt đầu từ một đôi mắt đẹp, mở ra cả dãy ngân hà, hướng mọi người đến những điều tốt đẹp. Nhưng mà nhân sinh luôn có những biến số khiến người ta không thể phản kháng. Mà em chính là biến số trong cuộc đời chị. Chị từ một người không muốn yêu lại sa vào tình yêu không lối thoát. Từ một người lạnh nhạt dần có ham muốn chiếm hữu. Mà quyển sách này tuy bắt đầu đơn giản nhưng sau cùng lại là chứng cứ ghi lại chặng hành trình chúng ta đã đi qua. Xem như là nhật ký yêu đương của chị đi."

"Tiểu Vũ, bây giờ chị tặng nó lại cho em. Sau này chúng ta sẽ cùng nhau viết thêm nhiều quyển nữa."

Khóe mắt có chút cay, dòng máu nóng sôi sục trong cơ thể. Nàng có cảm giác đã đi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng tìm được điểm dừng.

Kỳ Mặc Vũ trịnh trọng gật đầu: "Được, Tĩnh Văn."

Khuất Tĩnh Văn ôm lấy nàng, khẽ hôn lên trán, chóp mũi rồi sau đó đến môi. Ánh đèn vụt tắt, quần áo vương vãi khắp nơi. Có một loại ngôn ngữ yêu đương riêng biệt mà chỉ hai người mới hiểu.

Quyển sách yên lặng nằm đó, bị vải vóc che khuất một phần. Trên đó đề: Cùng nàng nói chuyện trăm năm.
Bình Luận (0)
Comment