Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 158

Sau lưng Bạch Lê có ba cái đuôi nhỏ, cái đầu tiên là Văn Tinh Diệu, cái thứ hai là Tống Hân Nhiên, cái thứ ba là Khương Hoài Bích.

Đều ở chung một khu, cùng nhau về nhà cũng hợp lý.

Trên đường về, Bạch Lê thỉnh thoảng lại liếc về phía đỉnh đầu Tống Hân Nhiên, cuối cùng không nhịn được nữa hỏi ra miệng: "Nhóc Tống, từ bao giờ mà trên đầu cậu nhiều ra một cái mũ màu hồng nhạt thế?"

Riềm xung quanh lại còn có mấy cọng "Tua rua" rủ xuống, trông rất dễ thương. Nhưng mà sao cậu không nhớ trong game có kiểu mũ này nhỉ?

Tống Hân Nhiên vừa nghe thế, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên quái dị, trừng mắt nhìn Bạch Lê, giống như đang lên án.

Bạch Lê: "?"

"Sao thế?" Bạch Lê nghi hoặc hỏi, "Câu hỏi của anh có gì lạ à?"

Thấy Bạch Lê không phát hiện, Tống Hân Nhiên cũng không trả lời luôn mà đưa tay vuốt đầu một cái, nhấc cái "Mũ" bên trên xuống.

Lúc cái "Mũ" màu hồng phấn này bị Tống Hân Nhiên lấy xuống, Bạch Lê mới phát hiện ra, nó động đậy được!

Con vật màu hồng phấn hơi trong suốt, cả người mềm mềm nhìn rất đàn hồi, lúc bị chủ nhân là Tống Hân Nhiên nắm lấy, mấy cái "Tua rua" lập tức vặn vẹo uốn éo, điên cuồng lay động, giống như đang nói: "Con người ngu xuẩn, còn không nhanh bỏ ta xuống!"

Đồng thời, một chỗ trên cái "Mũ" cũng hé ra hai cái khe nhỏ. Ồ, hiểu, mắt một mí đây mà.

Tống Hân Nhiên nói: "Thầy, đây chính là thú cưng mới nở của em nè, một con sứa màu hồng phấn, lúc đó thầy không thấy ạ?" Rõ ràng cậu nhóc thấy, màu sắc này, chủng loại này, đều rất hấp dẫn mà...

Bạch Lê có hơi áy náy, cậu thực sự không để ý thấy. Hoặc nên nói, từ khi gấu trúc con của cậu chào đời, cậu đã u mê trong sự dễ thương của nó, không tài nào kiếm chế lại được, suốt cả buổi cậu đều mải nhìn nhóc này ngủ, lại còn phải chú ý để nó không bị rớt xuống khỏi hõm vai mình, vô cùng bận rộn.

Đâu còn thời gian với sức lực đâu mà để ý những cái khác nữa.

Với lại, giữa cậu và Tống Hân Nhiên còn cách qua một Văn Tinh Diệu, nói không để ý thấy cũng nghe được mà nhỉ?

Thấy biểu cảm này của Bạch Lê, Tống Hân Nhiên biết ngay cậu nhóc nói trúng rồi, tủi thân nhìn Bạch Lê một cái, may mà còn chưa nói mấy câu èo uột như "Thầy không quan tâm em" các kiểu. Đặt con sứa hồng vẫn đang vặn vẹo uốn éo về lại đỉnh đầu, thấy nó đã nằm thoải mái rồi, Tống Hân Nhiên mới tiếp tục nói chuyện với mọi người.

"Mọi người có nhớ không, quả trứng thú cưng của em có màu hồng phấn á, hơn nữa sờ lên còn có cảm giác mềm mềm, cho dù thầy không nói vỏ trứng sẽ thể hiện ra một đặc điểm nào đó của thú cưng bên trong, em cũng đã nghĩ trứng của mình sẽ nở ra một con kiểu tinh linh đào chẳng hạn, kết quả... Chậc, lại là sứa hồng, ai mà ngờ được chứ?"

"Ha ha ha! Lê Lê cũng nói rồi mà, đây chỉ là một phương hướng có thể tham khảo thôi, ít nhiều gì thì màu sắc cũng hợp nhau." Khương Hoài Bích nâng chuột săn kho báu của mình lên, cười hì hì nói, "Dù sao chị cũng không thể đoán ra, trứng của chị lại nở ra chuột săn kho báu, thật sự quá tuyệt vời, chị thấy mình với bé cưng này chính là cặp đôi hoàn hảo đấy, hì hì ~"

Bạch Lê ở bên cạnh gật đầu đồng ý, vận may của Khương Hoài Bích vẫn luôn tốt như vậy.

Văn Tinh Diệu dùng ngón tay làm chỗ đậu cho vẹt nhỏ, không gia nhập cuộc nói chuyện của ba người còn lại, dọc đường đi hắn đều nhìn vào đôi mắt hạt đậu của vẹt nhỏ, trong đầu toàn là câu nói đùa của những người chơi khác.

"Lần này, xem như anh đại [Yêu Tinh] có đủ bộ hải lục không rồi."

Cá Koi vàng bơi dưới nước, sư tử nhỏ chạy trên mặt đất, vẹt đuôi dài bay trên trời, tổ hợp thần kỳ như vậy, Văn Tinh Diệu thực sự không tài nào nghĩ tới được.

Nhưng mà, mọi chuyện bây giờ đã xong cả rồi, dù hắn có ý tưởng nào khác thì cũng không có khả năng thay đổi, còn biết làm sao được nữa, đương nhiên là nuôi chúng nó cho thật tốt thôi.

*

Buổi chiều, 3 giờ kém 20 phút, Bạch Lê một thân một mình xuất hiện trước của văn phòng ảo trên mạng vũ trụ của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập".

Vì trước đó có gọi video nói chuyện, cho nên Trác Thụy đứng chờ sẵn ngoài cửa, chỉ liếc một cái anh ta đã nhận ra Bạch Lê ngay, vội bước nhanh tới.

"Cậu Bạch, tôi là nhân viên hỗ trợ phụ trách liên lạc cùng cậu, Trác Thụy."

Hai người bắt tay với nhau, trò chuyện đôi chút, Trác Thụy bèn dẫn Bạch Lê đi vào bên trong. Phòng tiếp khách nằm ở tầng bảy, Trác Thụy định dẫn Bạch Lê đi thang máy thẳng lên đó.

Trên đường, để tránh việc không ai nói chuyện, làm bầu không khí trở nên xấu hổ, Trác Thụy lại giới thiệu chức năng của mỗi tầng cho Bạch Lê nghe, phòng quan hệ công chúng, phòng giám sát dữ liệu, phòng bảo mật thông tin mạng vũ trụ... phòng nào nằm ở đâu đều nói với Bạch Lê, tuy là Bạch Lê cũng chẳng hiếu kỳ mấy cái này _(:з" ∠)_

Lúc hai người đến tầng bảy, vừa đúng lúc có một nhân viên công tác khác dẫn theo một người vóc dáng cao lớn từ một phía khác đi đến, ngay cả âu phục cắt may vừa vặn cũng không thể che nỏi cơ bắp trên người đối phương, nhìn biểu cảm của Trác Thụy, Bạch Lê đoán người này chính là đối phượng hẹn gặp của mình hôm nay.

Quả nhiên, người tới chính là Lôi Báo, giám đốc điều hành hiện tại của "Thực phẩm Vị Cổ".

Vì trước đó đã được nghe Văn Tinh Diệu kể sơ qua về cách làm người của Lôi Báo, cho nên Bạch Lê không thấy quá căng thẳng, mỉm cười bắt tay với đối phương, giới thiệu tên tuổi xong thì từng người ngồi vào chỗ của mình, dự định đi thẳng vào vấn đề.

Trác Thụy và đồng nghiệp của anh ta thấy thế thì đưa trà lên cho hai người xong cũng rời đi luôn.

"Cậu Bạch, tôi nghĩ cậu đã biết mục đích đến đây hôm nay của tôi rồi." Lôi Báo cố gắng hết sức muốn thể hiện thái độ thân thiện của mình, nhưng cố tình mặt mũi lớn lên trông lại hung ác dữ tợn, cho nên anh ta nghĩ một chút, chỉ đành khôi phục nét mặt vô cảm như bình thường, "Cũng do công ty của tôi không đủ nhanh nhạy, muộn như vậy mới phát hiện ra sự đặc biệt trong trò chơi của cậu Bạch. Trước khi tới, tôi đã xem lại toàn bộ video livestrem trong "Vùng đất điền viên", thử nghiệm mùi vị đồ ăn bên trong..."

Lôi Báo chậm rãi nói, thể hiện sự yêu thích của mình đối với "Vùng đất điền viên" không chút che giấu. Trong lúc nói, anh ta còn nhắc tới phương pháp chơi mới lạ, yêu cầu game thủ phải tự mình trồng trọt canh tác, cùng các nhiệm vụ game và hoạt động thú vị khác như "Mở hộp may mắn", nhàn nhã câu cá, thu thập, đào quặng... Còn đồ ăn trong game, anh ta lại để xuống cuối cùng mới nói.

Trong cái nhìn của Lôi Báo, mỗi một món ăn trong game đều như một món quà của thần thú dành cho người dân vũ trụ, mỗi một món đều có hương vị độc đáo của riêng mình, đáng để hồi tưởng. Anh ta nói, tất cả những miêu tả về thức ăn thời Trái Đất cổ trong sách sử hẳn đều dựa trên hương vị của thức ăn trong game.

Trong quá trình này, Bạch Lê vẫn luôn yên lặng, kiên nhẫn lắng nghe, lúc nghe Lôi Báo khẳng định cùng đánh giá cao hương vị thức ăn trong game, cậu bật cười khua tay một cái, nói: "Nhầm rồi nhầm rồi, hẳn là hương vị thức ăn giống như trong sách cổ miêu tả chứ, sao anh lại nói ngược lại thế?"

Lúc cậu nói lời này, trong giọng lộ ra sự tự tin không thể xem nhẹ, Lôi Báo cũng rất nhanh hiểu ra ý trong câu này, Bạch Lê rất chắc chắn về hương vị thức ăn trong game, xác định chúng nó có hương vị giống hệt với thức ăn thời Trái Đất cổ.

Lôi Báo không muốn tìm tòi căn nguyên nguồn gốc về việc Bạch Lê làm được như thế nào, trong tiềm thức đã tin vào lời cậu nói. Đồ ăn trong game, hẳn là hương vị đồ ăn vốn có ở thời Trái Đất cổ. Chỉ tiếc anh ta xem video livestream phát lại, chỉ có thể cảm nhận được 30% hương vị thật, nếu là 100% không biết sẽ còn hấp dẫn đến thế nào...

Lần gặp mặt này, ngay từ đầu đã có không khí tốt đẹp, một người mang theo thành ý đến mời hợp tác, một người cũng có ý thử nghiệm một phen, hai người ăn nhịp với nhay, không bao lâu đã quyết định hợp tác chế tạo năm loại hương vị dịch dinh dưỡng, theo thứ tự là: Vị dưa chuột, vị cà chua, vì dưa hấu, vị ngô và vị trà sữa.

Sở dĩ Bạch Lê đề nghị và quyết định chọn năm loại hương vị này là vì cậu cũng có tính toán riêng của mình. So với các loại món ăn phức tạp trong game, năm hương vị này tuy đơn giản nhưng lại tươi mới, thanh mát, mức độ chấp nhận của đại chúng sẽ tương đối cao, cũng dễ để "Thực phẩm Vị Cổ" tiến hành nghiên cứu thí nghiệm hơn, có thể nhanh chóng cho ra mắt hương vị dịch dinh dưỡng mới.

Lôi Báo còn giới thiệu với Bạch Lê, nguyên liệu sản xuất dịch dinh dưỡng chủ yếu vẫn là chiết xuất từ một lượng lớn cây nông nghiệp trên hành tinh nông nghiệp, thêm vào các chất phụ gia tổng hợp dùng cho thực phẩm khác. Những việc sản xuất chất phụ gia cũng không thể tách khỏi các loại thực vật, đây là vấn đề không thể tránh khỏi, cho nên bọn họ chỉ có thể cố gắng dùng hết khả năng sáng tạo của mình để tạo ra hương vị gần với dữ liệu mà Bạch Lê cung cấp nhất.

Đối với hiện trạng hương vị của cây nông nghiệp càng lúc càng hạ thấp như bây giờ, không nên đi khiêu chiến khẩu vị độ khó cao thì tốt hơn.

Lôi Báo đồng ý với cách nói này của Bạch Lê, cũng gật đầu tán thành, nói rằng cái nhìn của người có chuyên môn quả nhiên rất quan trọng, dù sao trước khi tới đây, trong đầu anh ta đều chỉ nghĩ đến các loại dịch dinh dưỡng vị thịt tẩm bột chiên, vị lẩu cay với gà xào xả ớt thôi.

Bạch Lê: "..."

Có lẽ cậu đã biết, dịch dinh dưỡng có vị bánh trứng mà Tống Hân Nhiên mang cho mình được nghĩ ra như thế nào rồi.

Ai mà ngờ được, tổng giám đốc điều hành của "Thực phẩm Vị Cổ" lại là một người đàn ông dám nghĩ dám làm như vậy.

Sau khi thống nhất sẽ nghiên cứu sản xuất năm loại hương vị này, Lôi Báo trực tếp ký hợp đồng với Bạch Lê.

Bên trong hợp đồng ghi rõ, sau khi hợp đồng có hiệu lực, Bạch Lê sẽ cung cấp dữ liệu liên quan về năm loại đồ ăn (Dưa chuột, cà chua, dưa hấu, nước ngô và trà sữa) cho "Thực phẩm Vị Cổ" để họ nghiên cứu sản xuất, sau đó mỗi tháng sẽ đều đặn cung cấp thêm từ 1 đến 3 loại dữ liệu đồ ăn mới. Lợi nhuận từ dịch dinh dưỡng sản xuất dựa trên dữ liệu mà Bạch Lê cung cấp sẽ chia với "Thực phẩm Vị Cổ" theo tỷ lệ 3 – 7, mỗi tháng kết toán một lần. Nếu bên công ty "Thực phẩm Vị Cổ" thanh toán không đúng hạn, Bạch Lê có quyền chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào.

Mặt khác, nếu có bất cứ thay đổi nào, sau khi hai bên thương lượng, hợp đồng cũng có thể ngừng bất cứ lúc nào.

Hợp đồng dùng hình thức hợp đồng điện tử, Lôi Báo giao cho thư ký của anh ta soạn thảo rồi gửi tới, đồng thời cũng gửi cho Bạch Lê một bản để cậu kiểm tra xem có vấn đề gì không. Bạch Lê xem một lượt từ đầu đến cuối, không thấy có vấn đề gì, đang định nói có thể, trực tiếp ký hợp đồng đi.

Lại nghe Lôi Báo như vô ý nói: "Đúng rồi, cậu Bạch, chỗ cậu có còn thừa tiêu chuẩn đăng nhập nào không?"

Nếu lúc này Bạch Lê cẩn thận quan sát dáng vẻ của đối phương thì cậu nhất định sẽ phát hiện, tư thế ngồi của Lôi Báo so với ban nãy còn nghiêm chỉnh hơn, hai mắt lóe sáng, trên mặt vô thức treo lên nụ cười mong đợi, so với lúc chào hỏi với Bạch Lê thì tự nhiên hơn nhiều. Sau đó, hai tay đang đặt trên đầu gối của anh ta cũng lặng lẽ nắm thành nắm đấm, thể hiện nội tâm căng thẳng của chủ nhân nó lúc này.

Tay cầm 988 slot đăng nhập, Bạch Lê gật đầu, xác nhận: "Trong tay tôi đúng là có giữ lại một phần, dự định sẽ dùng làm phần thưởng cho hoạt động tháng này. Anh Lôi lúc này nhắc đến, là có ý kiến gì sao?"

Câu này thực ra hỏi có hơi thừa, dù sao nếu không có ý gì thì ai lại chủ động nhắc đến chứ.

Nhưng mà không biết Lôi Báo nghĩ thế nào, anh ta cũng không thấy câu hỏi này của Bạch Lê có gì sai, trái lại còn gật đầu, ăn ngay nói thật: "Hai ngày trước tôi không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, hoạt động rút thăm nhận thưởng cũng không gặp may mắn, chờ đến khi biết có thể mua lại của người khác thì mấy suất đó cũng đã bị người khác cướp sạch rồi, nếu cậu Bạch không ngại, có thể để cho tôi một suất đăng nhập được không, tôi sẵn lòng bỏ thêm 10% lợi nhuận, chúng ta chia 6 – 4 cũng được."

Trình độ tiêu pha này, khiến Bạch Lê không biết phải nói gì. Trong lúc nhất thời, cậu không biết nên xỉ vả hành vi coi tiền như rác này của Lôi Báo trước, hay là kinh ngạc với việc tiêu chuẩn đăng nhập của "Vùng đất điền viên", trong lúc cậu không biết, đã trở thành vật phẩm có thể mang bán.

Cướp được tiêu chuẩn lại không giữ để chơi, thế mà cũng nhịn được hả?

Hay là nói, những người có tiêu chuẩn để bán, thật ra đều là cá Koi thành tinh, không chỉ tự mình cướp được còn được rút thăm trúng?
Bình Luận (0)
Comment