Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 183

Một lượt thi đấu chỉ kéo dài có 30 phút, coi như cộng thêm cả thời gian chuẩn bị sau khi vào bản đồ thì cũng không vượt quá 35 phút. Thời gian như vậy, nói dài thì không dài mà nói ngắn cũng không ngắn.

Trong 30 phút này, không ít người chơi cảm nhận được sự dài lâu của sinh mệnh cùng niềm khao khát với "Hòa bình".

Đồ ăn bị trộm, sọt đựng bị cướp, người bị đánh, điểm tích lũy bị mất hết.

Cho dù Bạch Lê và Văn Tinh Diệu muốn mặc kệ chuyện thế gian, thì sau cùng vẫn bị buộc gia nhập vào hàng ngũ cướp rau dưa. Cuối cùng nhờ vào thân thủ linh hoạt cùng hành tung bí mật của mình mà để lại ấn tượng sâu sắc cho mười mấy người chơi khác.

Đường Nghênh bị đuổi chạy bở hơi tai, cảm thấy thế giới này thật sự quá ảo diệu, Bạch Lê lợi hại thế cơ à, thế mà có thể theo kịp bước chân của Văn Tinh Diệu, hai người này quá vô nhân đạo, suýt chút đã hất tung sọt thức ăn của anh ta lộn ngược lên trời! Ruộng đất của anh ta cũng bị trộm sạch không còn tí nào!

Tống Hân Nhiên đã hoàn toàn đánh mất y tưởng lọt vào tóp 50 người chơi đứng đầu, chỉ ôm chặt lấy sọt thức ăn của mình, phòng ngừa người khác tiếp cận. Một bên thu hoạch toàn bộ số cây trồng đã chín bị mọi người bỏ sót, một bên nhìn chằm chằm Bạch Lê, hai mắt sáng như đèn pha, trong lòng gào thét "Hức hức hức", thầy của cậu nhóc thiệt là đỉnh!

Mạc Tụng mới đầu còn kiêu ngạo, bây giờ ăn phải trái đắng chỉ thấy hối hận kinh khủng, sao y không nghĩ tới, trong mười mấy người này lại có nhiều thành phần ngọa hồ tàng lòng như vậy chứ. Anh trai y với hai người bạn của ổng thì bỏ qua không nói đi, mấy cô nhóc lạ mặt kia cũng ỷ vào thân hình nhỏ bé linh hoạt của mình, lén lút trộm thức ăn trong sọt của người khác, cho nên vế sau, y không còn dám bỏ sọt của mình xuống dưới đất nữa.

Khiến y cảm thấy khó ngờ nhất chính là, hai anh đại [Lê Bạch] và [Yêu Tinh] cũng lợi hại như vậy, xem ra lời đồn xuất hiện trên diễn đàn tháng trước không phải là giả...

Khương Hoài Bích cùng ba mẹ của cô nàng có thể nói là đoàn kết nhất trong số họ, một nhà ba người đặt mục tiêu là kiểu gì cũng phải có ít nhất một người lọt vào top 50 của thôn, thành ra Khương Hoài Bích lại là người được lợi, tính cả ba mẹ của cô nàng, thì họ có tới 300 khối đất, hoàn toàn không cần đi cướp của người khác, đồ của mình còn không thu hoạch hết đây.

[Ba Hoài Bích] và [Mẹ Hoài Bích] chỉ cần gieo hạt vào những chỗ đất trống, thuận tiện giúp con gái đánh đuổi những người chạy tới muốn trộm rau.

Nhưng mà bọn họ thuận lợi suôn sẻ được như vậy cũng là có điều kiện, đó chính là đất bọn họ được chia phải nằm sát cạnh nhau, nếu không sẽ rơi vào cảnh giật gấu vá vai.

Thời gian thi đấu từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều thở dốc, giảm bớt tốc độ di chuyển, hạn chế tiếp xúc tứ chi, đổi thành cãi lộn.

Cuối cùng, 30 phút đếm ngược kết thúc, lượt thi đấu đầu tiên chấm dứt. Mười tám người đồng loạt dừng động tác trên tay, nhìn về bảng tí số trôi nổi trên không.

Số điểm tích lũy mà người chơi nhận được cho dựa trên mấy tiêu chí một là số lượng cây trồng do chính mình gieo trồng thuận lợi thu hoạch được, thứ hai là số cây trồng người chơi cướp được hoặc trộm được của người chơi khác, thứ ba là số cây trồng vô tình bị hao hụt trong quá trình tranh cướp, thứ tư là điểm hiệu suất của người trong trong toàn bộ trận đấu.

Hai tiêu chí đầu tiên sẽ cộng thêm điểm vào tổng điểm tích lũy của người chơi, còn hai mục phía sau là trừ điểm hoặc tăng giảm tương ứng. Cái này liên quan đến hệ thống tính toán phức tạp, kết quả cuối cùng mọi người đều chấp nhận, cũng có thể hiểu được.

Lượt thi đấu đầu tiên, điểm tích lũy đứng đầu là Khương Hoài Bích, trái ngược với cô nàng, điểm tích lũy của [Mẹ Hoài Bích] và [Ba Hoài Bích] lại tương đối thấp, những vẫn chưa đến mức lót đáy.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu lần lượt xếp hạng hai và hạng ba, so với 275 điểm của Khương Hoài Bích thì thành tích không tính là nổi bật.

Hai người xếp cuối cùng chính là Tống Hân Nhiên và [Xoa bụng một cái], một người được 51 điểm, một người được 52 điểm, hai cu cậu ôm nhau run lẩy bẩy, trong lúc thi đấu, bọn họ hết bị cướp lại bị trộm, quá thảm QAQ!

Xem xếp hạng xong, nhận điểm tích lũy, nhóm người lập tức được dịch chuyển ra ngoài.

Cửa nhà trưởng thôn lúc một giờ sáng so với lúc người chơi mở chợ đêm còn náo nhiệt, sôi động hơn.

Người chơi đã hoàn thành lượt thi đấu đầu tiên cũng không vội làm tiếp lượt kế, bây giờ đang đứng tại chỗ, có thù báo thù có oán báo oán, tranh thủ khóc lóc kể lể vể trải nghiệm của mình trong bản đồ sự kiện với những người khác.

"Hu hu hu, chị em của tôi quá đáng lắm luôn, su hào tôi vất vả nhọc nhằn trồng được, thế mà bà ý không nói một tiếng đã nhổ trộm mất, tôi không muốn lập nhóm với con người đó nữa!"

"Tôi cũng vậy, tôi không muốn lập nhóm với anh em trong hội nữa đâu, sợ là sẽ đánh nhau ra ngoài hiện thực luôn mất, lập nhóm với người lạ xem ra vẫn an toàn hơn, em gái, chúng ta cùng chơi nhé!"

"Hả? Giải tán nhóm, tạo đội mới à, cho tôi theo với được không, chỗ tôi còn mấy người nữa nè, ban nãy tụi tôi chơi bản đồ dễ, cảm giác ổn lắm, tôi là người đứng đầu, lấy được tổng cộng 93 điểm."

"Hả? Đứng đầu bản đồ dễ được có 93 điểm thôi á, ban nãy tôi chơi bản đồ khó, người đứng hạng ba mà cũng kiếm được 156 điểm đấy!"

Mạc Tụng vừa mới bị dịch chuyển ra, thì nghe thấy những người chơi khác thảo luận về điểm tích lũy của mình, phát hiện điểm của hai người vừa nói đều không cao bằng mình, y bèn gia nhập vào đội ngũ tán gẫu.

"A ha, tôi vừa từ bản đồ cực khó ra này, khó thì đúng là khó thật đấy, nhưng tôi xếp hạng bảy thôi mà cũng lấy được tận 214 điểm, quả nhiên vẫn là chơi bản đồ khó một chút thì tốt hơn."

Trong "Thôn Nấm" không có người nào là không biết Mạc Tụng, thấy người nói là y thì cả đám lập tức nhìn ngó xung quanh, quả nhiên phát hiện bóng dáng của Bạch Lê gần đó, thế là tất cả đồng loạt ném ánh mắt tràn đầy ai oán cho cậu. Chính con người xấu xa này đã thiết kế ra hoạt động vừa phức tạp lại vừa khiêu chiến lòng người như vậy, thực sự là quá đáng quá thể.

Nhưng nghĩ đến việc, phía sau số điểm tích lũy đó chính là một lượng lớn vật phẩm có thể đổi, người chơi đã lập tức điều chỉnh trạng thái bản thân, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Tiếp đó chính là túm Mạc Tụng lại, điên cuồng hỏi xem nên lập nhóm bao nhiêu người, chọn bản đồ nào mới có thể tối đa hóa lợi ích của bản thân.

Sự thực bày ra trước mắt mọi người, số người trong nhóm càng đông, chọn bản đồ có độ khó càng lớn, thì điểm tích lũy nhận được sẽ càng nhiều. Dựa theo số liệu sau khi kết thúc lượt chơi đầu tiên, điểm tích lũy tối đa nhận được trong bản đồ dễ là 100 điển, bản đồ khó là 200 điểm, bản đồ cực khó là 300 điểm, nhưng đây chính chỉ là suy đoán của người chơi, không thể đảm bảo hoàn toàn chính xác.

Trái ngược với người chơi xếp hạng cao nhận được phần thưởng phong phú, thì người chơi xếp hạng bét, sẽ nhận được nhiều điểm hơn nếu chọn bản đồ dễ.

Nếu có lòng tin đối với thể lực và năng lực tác chiến của bản thân, một ngày mười lượt, tất cả đều chọn bản đồ cực khó cũng không vấn đề gì, nhưng nếu muốn đục nước béo cò trong lúc thi đấu, trong pham vi năng lực của mình nhận được nhiều điểm tích lũy hơn thì phải suy xét thật cẩn thận.

May mà mọi người có đủ thời gian để cân nhắc, hết ba lượt miễn phí, muốn vào bản đồ sự kiện thì cần đi làm nhiệm vụ.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu định làm hết ba lượt miễn phí luôn, nhưng Khương Hoài Bích thì bị ba mẹ dùng lý do "Chơi cũng chơi rồi, trước đó con đã hứa là chỉ thử một lần cho biết thôi, xong sẽ lập tức logout đi ngủ, dậy mới chơi tiếp" để giục cô nàng thoát game, cho nên cô nàng chỉ đành lưu luyến nói tạm biệt với mọi người, out ra.

Sau khi ba người nhà Khương Hoài Bích logout, ba người Hùng Tịch cũng ngại ngùng nói, mấy người bạn khác mà họ quen rủ mình chơi cùng, từ chối không được nê tính đi chơi với họ một lượt. Sau khi tiễn ba người Hùng Tịch đi nốt thì 18 người ban đầu chỉ còn lại có 12, Bạch Lê nghĩ một chút, đề nghị cả nhóm dứt khoát giải tán luôn tại chỗ. Mấy người Mạc Tụng tuy cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đồng ý với quyết định này, sau đó cả đội chia ra, không hẹn mà cùng đi lên con đường - lập nhóm với người lạ.

Bốn người Bạch Lê, Văn Tinh Diệu, Đường Nghênh, Tống Hân Nhiên trái lại không tách ra, sau khi kéo đủ người để làm một nhóm 25 người thì tiếp tục tiến vào bản đồ cực khó, dùng tốc độ nhanh nhất dùng hết lượt chơi miễn phí.

Tuy xếp hạng hai lượt chơi có cao có thấp, số điểm tích lũy nhận được cũng không phải cao nhất trong những người chơi, nhưng vì ghép nhóm với những người không quen, trái lại có thể thoải mái tay chân, cướp đồ ăn của người khác không chút nương tay, trải nghiệm chơi sự kiện so với lần đầu tiên tốt hơn không ít.

Trước khi đi ngủ, Bạch Lê yên lặng phỉ nhổ, rõ ràng lần này cậu muốn để người chơi cùng bạn bè của mình ghép nhóm chơi đùa vui vẻ, thế nào mà mọi người lại một lần nữa đi lên con đường –"Hợp tác" với người xa lạ chứ?

Với cả, hình như cậu quên mất cái gì thì phải? À, đúng rồi, đạo cụ đặc biệt thiết kế riêng cho hoạt động lần này, chắc bây giờ cũng phải có người phát hiện ra rồi chứ nhỉ?

*

[Tự Nguyệt] và [Kha Kha] không thể nghi ngờ gì là hai gương mặt khá may mắn trong số những người chơi mới, ngoài hiện thực, hai người là bạn thân của nhau, vào game cũng được phân vào cùng một thôn.

Hai người quen biết cùng chơi game, so với một thân một mình thì thích hơn nhiều.

Mười mấy ngày qua, hai người cùng nhau làm nhiệm vụ người mới, cố ý chọn dựng nhà ở cạnh nhau, còn học kỹ năng sinh hoạt giống hệt đối phương, mỗi ngày đều tụm chung một chỗ để nghiên cứu cách cách chơi trong game.

Hoạt động lần này, đương nhiên hai người cũng muốn chơi với nhau.

Ba lượt chơi miễn phí, hai người chia ra để trải nghiệm các loại bản đồ từ dễ đến cực khó, vì là lần đầu tiên thử nghiệm, hai người hiếm thấy không trở mặt trong lúc thi đấu, mà đoàn kết chống lại màn đánh du kích của những người chơi khác cùng nhóm, lấy được thành tích không tệ lắm.

Sau đó muốn chơi tiếp thì phải đi làm nhiệm vụ trước.

Hoàn thành nhiệm vụ trưởng thôn giao cho, từ trong tay ông trưởng thôn nhận lấy một bình, đựng chất lòng màu xanh trơn tuồn tuột, trong mắt [Tự Nguyệt] hiện rõ vẻ nghi hoặc/

Đây là cái gì? Có tác dụng thế nào? Hoàn thành nhiệm vụ ngoài trừ được nhận thêm lượt chơi còn có cả phần thường à?

Dường như thấy được sự nghi hoặc của [Tự Nguyệt], ông trưởng thôn cười ha hả giải thích: "Đây là đạo cụ dành riêng cho hoạt động lần này, cô có thể dùng nó trong lúc thi đấu. Sử dụng đúng lúc, nói không chừng sẽ có hiệu quả rất lớn đấy."

Dựa theo lời nhắc nhở của ông trưởng thôn, [Tự Nguyệt] kiểm tra phần giới thiệu của đạo cụ này. Hóa ra vật này tên là "Nướt nhớt", người chơi có thể tưới nó lên rau màu chuẩn bị thu hoạch, sau khi có hiệu quả, ngoại trừ chủ ruộng, thì những người khác không thể hái trộm. Cho dù có dùng hết sức túm ngắt kiểu gì đi chăng nữa, thì rau màu cũng vì tác dụng của "Nước nhớt" mà trượt ra khỏi tay.

Đồ tốt! Hai mắt [Tự Nguyệt] sáng lên, có đạo cụ này, những loại cây thu hoạch được nhiều điểm mà cô trồng sẽ không còn sợ bị người khác trộm mất nữa!

Chỉ tiếc đạo cụ này có hạn chế số lần sử dụng, ví dụ như loại "Nước nhớt" này, chỉ có thể sử dụng tối đa là năm lần, nói cách khác, cô chỉ có thể đảm bảo thu hoạch của năm cây có giá trị cao không bị trộm đi.

Đây thực sự là làm khó cho cô mà, đã được hưởng công dụng thần kỳ của loại đạo cụ đặc biệt này, làm sao cô có thể dùng thái độ bình thường để bảo vệ những cây trồng không có đạo cụ bảo vệ đây.

Một lượt thi đấu, cô ít nhất phải gieo được 500 cây, chỉ sử dụng có năm lần, đâu có ảnh hưởng được đến kết quả thi đấu cuối cùng, đúng không?

"[Nguyệt Nguyệt], bà làm sao đấy, làm nhiệm vụ xong chưa, đừng có ngẩn người nữa, chúng ta đi là nhiệm vụ tiếp đi." [Kha Kha] nhận nhiệm vụ của Hoa nữ, sau khi hoàn thành cũng không nhận được phần thưởng đặc biệt nào, vì thế không biết chuyện xảy ra bên [Tự Nguyệt].

[Tự Nguyệt] bị giọng nói của [Kha Kha] lay tỉnh, vội kéo đối phương vào trong một góc kín, nhìn xung quanh thấy không có ai mới lấy bình "Nước nhớt" kia của mình ra cho [Kha Kha] xem.

Sau khi [Kha Kha] xem xong cũng vui mừng y chang [Tự Nguyệt], mà sau khi vui mừng qua đi thì lại bắt đầu sầu não.

"Ầy, tiếc là số lần sử dụng của đạo cụ này không được nhiều, nếu trong lúc thi đấu có thể xài hoài xài mãi thì chúng ta còn lo gì không kiếm được nhiều điểm tích lũy? Nói không chừng còn có thể chen chân vào nhóm 25 người của bản đồ cực khó ý chứ!"

"Đúng đấy, thật sự quá ít. Cho dù tôi làm hết bảy nhiệm vụ, lần nào cũng được tặng đọa cụ thì cũng chỉ như muối bỏ biển..." [Tự Nguyệt] rầu rĩ lẩm bẩm.

[Kha Kha] cúi đầu không biết đang nghĩ gì mà không trả lời [Tự Nguyệt] ngay. Đột nhiên, cô nàng nhảy dựng lên, kích động đến mức không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.

Dùng giọng nói nhỏ xíu, run run rẩy rẩy nói: "[Nguyệt Nguyệt], nhanh vào khu mua sắm xem đi, Lê Lê thế mà lén lút cho lên kệ một ít đạo cụ mới kìa, ghi là "Gói quà sự kiện giới hạn", chỉ cần 30 tinh tệ là mua được một cái, nghe nói có thể mở ra được 30 loại đạo cụ khác nhau đấy, bà nói coi... Trong này liệu có "Nước nhớt" không?"

"Ấu siệt! Có thật này!" [Tự Nguyệt] cũng mò vào khu mua sắm trong game, tìm được gói quà mới xuất hiện kia, lập tức không chút nghĩ ngợi khẳng định, "Tôi đoán là có đó, bà chờ tôi chút, tôi mua một cái thử xem!"

Nói xong, ấn chọn, trả tiền, làm liền một mạch.

Gói quà trực tiếp được mở ra, nháy mắt một cái trong ba lô đã có thêm không ít đạo cụ mới.

Thuốc nước màu đỏ, thuốc nước màu trắng, vòng kim cô vô địch, áo khoác tàng hình... Cùng với "Nước nhớt" mà các cô vừa mới thảo luận, bên trong cái gì cũng có!

[Tự Nguyệt] thiếu chút nữa không kìm được thét chói tai, túm chặt tay [Kha Kha] nhảy lên tại chỗ mấy cái.

"Mua! Nhanh mua cho tôi, có những thứ này, chúng ta còn sợ không thể tiền vào top 50 của thôn sao? Nhanh nhân lúc những người khác chưa kịp phát hiện, chúng ta đi trước một bước!"

Lần này nhất định phải kéo đủ 25 người vào nhóm, sau đó chọn bản đồ cực khó!

Trái lại cô không hề nghĩ tới việc phải làm hết sáu nhiệm vụ còn lại trước khi thi đấu, giờ đã có người lục tục làm nhiệm vụ, đến lúc đó nhất định sẽ có người nhận được phần thưởng đặc biệt, sau đó giống như [Kha Kha], vào khu mua sắm game tìm kiếm, phát hiện ra sự tồn tại của "Gói quà sự kiện giới hạn".

Bây giờ thời gian là vàng là bạc, thời gian là điểm tích lũy, các cô không thể vì việc nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, vì lòng tham nhất thời mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất kiếm lấy một số điểm kếch xù.

[Tự Nguyệt] vừa kéo tay [Kha Kha], vừa chạy về phía trưởng thôn, trên đường tranh thủ giải thích lý do cho đối phương nghe.

[Kha Kha] chẳng có lý do gì mà không đồng ý với lời của bạn thân, nói: "[Nguyệt Nguyệt], bà nói đúng đấy, nếu giờ chúng ta đi làm hết tất cả nhiệm vụ, thì trong thời gian đó nhất định sẽ có không ít người chơi phát hiện ra sự tồn tại của đạo cụ sự kiện, thế thì chúng ta sẽ mất cơ hội, nếu tất cả mọi người đều có thể sự dụng đạo cụ trong lúc thi đấu, lúc đó mới thực sự là loạn..."

"Bây giờ tiền tiêu vặt của tôi không còn nhiều, mua không được bao nhiêu, tôi mua trước ba gói, dựa vào đạo cụ thi đấu hai ba lượt gì đó, xong rồi xem tình huống thế nào rồi mới tiếp tục, không thì tùy tiện chơi cũng được."

Cả hai đều không lớn lắm, tiền tiêu vặt trong tay có hạn, bình thường ở trong game nạp tiền cũng phải tiết kiệm, nếu không phải thứ cần thiết thì có thể không mua là không mua, dốc lòng làm một người chơi hệ cày chay, Nhưng mà cái này cũng chỉ giới hạn khi game không có hoạt động, sau khi hoạt động diễn ra, phát hiện chỉ cần tiêu một chút tiền đã có thể dẫn trước những người khác, hai người vẫn thấy động lòng.

Dựa theo lời [Kha Kha] nói, [Tự Nguyệt] cũng mua hai gói quà giới hạn, rất nhanh trong ba lô của cô đã có tổng cộng 90 đạo cụ nhỏ.

Đồng thời để chỗ đạo cụ mình có phát huy hiệu quả tốt nhất, hai người quyết định tách ra, không ở cùng trong một nhóm tranh giành hạng nhất hạng hai. Có bàn tay vàng cỡ này, các cô đương nhiên phải lấy hạng nhất!

Hai người đi tới chỗ trưởng thôn, không bao lâu đã lần lượt ghép đủ nhóm 25 người cho mình, tiến vào bản đồ cực khó.

[Tự Nguyệt] không để ý thấy, trong nhóm của mình có một thành viên, vừa đúng lúc là bại tướng dưới tay mình lượt thi đấu trước. Lượt thi đó, cô đứng thứ nhất, [Kha Kha] đứng thứ ba, mà người lạ mặt này thì kẹp giữa hai người, đứng thứ hai.

Nhưng [Bạch Khanh Ninh] thì đã phát hiện ra sự có mặt của [Tự Nguyệt], y cắn răng nhìn khuôn mặt tươi cười "Đáng ghét" kia, trong mắt lóe lên lửa giận. Trong lượt đấu kia, chỉ kém có 5 điểm, chỉ kém có 5 điểm là y có thể giành được hàng nhất, chuyện này đối với người chỉ lấy được hạng nhất hạng hai đếm ngược trong hai lượt đấu trước đó như y, không thể nghi ngờ gì chính là thời khắc vinh quang, chói sáng.

Đến giờ y vẫn nhớ, trong 30 giây cuối cùng, [Tự Nguyệt] nhân lúc y không chú ý, nhanh tay nhổ nhất một cây củ cải trong ruộng của y. Nếu không có 30 giây đó, chị đã nhất định chính là người đứng đầu.

Vốn y cũng không định nhớ lại chuyện này làm gì, không ngờ lần này lại ghép chung một nhóm với [Tự Nguyệt]. Hừ hừ, lần này nhất định y sẽ không buông tha cô nhóc này dễ dàng như vậy, trộm sạch, cướp sạch, một cọng rau cũng không để lại cho đối phương! Hơn nữa nhìn dáng dấp của [Tự Nguyệt] thì hình như không có chút ấn tượng nào với y, điều này làm [Bạch Khanh Ninh] càng thấy yên tâm hơn, chờ lát nữa y phải đánh cho đối phương không kịp trở tay!

Vừa đúng lúc, lượt thi đấu này, ruộng của hai người lại nằm ngay cạnh nhau, điều này càng giúp y tiện ra tay hơn.

Nhưng mà mọi việc lại không diễn ra như những gì [Bạch Khanh Ninh] nghĩ.

Trong lúc y yên lặng tính toán thời gian, chờ ra tay cướp lấy súp lơ còn 20 giây nữa là có thể thu hoạch của [Tự Nguyệt] thì lại thấy [Tự Nguyệt] lấy ra một bình nước màu trắng, tưới lên 9 cây súp lơ kia. Một giây sau, súp lơ đã lập tức thu hoahcj được, cô nhanh chóng hái xuống, chỉ trong mấy giây súp lơ đã bị hái xong hết, cho vào sọt đồ ăn.

[Bạch Khanh Ninh]:?

Cái thứ nước màu trắng kia là gì thế?

Trong lúc tất cả người chơi vội vàng tranh cướp, nhớ tới cây trồng mình gieo cũng sắp thu hoạch được, y liếc mắt về phía [Tự Nguyệt] đã thoát khỏi đám đông, tỉ mỉ nhìn ngó xung quanh một hồi, sau đó lấy ra một bình nước thuốc màu đỏ, mắt không chớp lấy một cái vẩy xuống cây trồng dưới ruộng.

[Bạch Khanh Ninh]:!

A a a a a, cái màu sắc này, đừng nói nó là thuốc độc nhé? Thực sự là người phụ nữ hiểm ác mà!

Nhanh chóng đi tới muốn cứu vớt, lại phát hiện rau dưa đã chuẩn bị thu hoạch được, biến trở thành lại rau mầm, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

[Bạch Khanh Ninh]:??

[Tự Nguyệt] cuối cùng cũng nhận ra [Bạch Khanh Ninh] đang nhằm vào mình, cô thấy [Bạch Khanh Ninh] mặt mày dữ tợn xông tới, bèn cười một cái với đối phương, từ trong ba lô lấy ra một tấm vải lớn trùm lên người. Một giây sau, bóng người [Tự Nguyệt] biến mất ngay tại chỗ.

[Bạch Khanh Ninh]:???

Người đâu? Người đâu rồi! Một người sống to lù lù đấu! Rốt cuộc cô nàng này lấy đâu ra được nhiều thứ đồ kỳ quái vậy!

Tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng [Tự Nguyệt] đâu, ước lượng sọt đựng nhẹ bẫng trên tay, lại nhìn chỗ đất ruộng trong lúc mình không có mặt bị trộm sạch, [Bạch Khanh Ninh] suýt chút nữa đã "Oa" một tiếng, khóc thét.

Y từ bỏ, y không nên gây sự với cô nhóc kia! Đối đầu với đối phương hoàn toàn không có gì tốt cả, lần này chắc điểm của y lại lót đế rồi QAQ!

Từ bỏ giãy giụa, tiến vào trạng thái sống chết mặc bay, [Bạch Khang Ninh] bỗng nhiên cảm thấy dễ thở hơn hẳn, y dựa vào kinh nghiệm ba lần thi đấu trước, cố gắng vớt vát, cùng lặng lẽ chú ý đến nhất cử nhất động của [Tự Nguyệt].

Sau đó y thấy, trong 15 phút, sau thuốc nước màu trắng, thuốc nước màu đỏ, cùng áo choàng tàng hinh, [Tự Nguyệt] lại lục tục sử dụng thuốc xịt tăng tốc cho mình, vòng kim cô khiến những người khác không thể lại gần sọt đựng thức ăn, nước thuốc khiến cây trồng tự bay vào sọt đựng, thậm chí trong mấy giây quan trọng cuối cùng, đối mặt với người chơi muốn cướp bắp cải mình trồng, cô đột nhiên vung ra một đống nước màu xanh xanh, khiến bàn tay mới chạm đến lá rau của tên kia "Trượt" đi, ngón tay cắm ngay vào trong đất.

[Bạch Khanh Ninh]: "..."

Những người chơi khác: "........."

Trong lúc chờ hệ thống công bố kết quả thi đấu, có người chơi không nhịn được, trưng khuôn mặt tươi cười lấy lòng, hỏi [Tự Nguyệt]: "Ờm, này... Em gái ơi, mấy thứ ban nãy em dùng ý, là cái gì đấy, em lấy được ở đâu thế, nhìn có vẻ dùng tốt ghê..."

[Tự Nguyệt] vẫn còn đang đắm chìm trong niệm vui sướng vì cướp được nhiều thức ăn, nghe vậy thì nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định chia sẻ thông tin mình biết cho mọi người. Dù sao giờ cô có không nói, thì sau khi ra ngoài, bọn họ cũng có thể nghe được đầu đuôi từ trong miệng những người khác thôi.

"Mấy thứ đó đều là đạo cụ đặc biệt cho hoạt động tháng này, trong lúc làm nhiệm vụ có cơ hội nhận được, cũng có thể vào khu mua sắm game để mua, giá 30 tinh tệ một gói, ngẫu nhiên mở ra 30 loại đạo cụ khác nhau."

"Cái gì!? Có chuyện tốt như vậy nữa hở, vậy tôi đi xem thử xem... Hơ, có thật này!" 24 người chơi có mặt lúc này lập tức trở nên huyên náo, ngay cả kết quả lượt thi đấu lần này cũng không để ý đến, dù sao người đứng đầu cũng nhất định là cô nhóc móc ra một đống "Vũ khí" này rồi.

Quả nhiên, kết quả hệ thống thông báo, [Tự Nguyệt] nhận được số điểm tối đa cho bản đồ cực khó – 300 điểm.

Sau khi ra khỏi bản đồ sự kiện, nhóm đi cùng [Tự Nguyệt] phát hiện bên ngoài so với trước khi bọn họ vào bản đồ thi đấu còn sôi động hơn, tất cả mọi người đều đang bàn tán về các đạo cụ đặc biệt mới được phát hiện ra.

"Gì vậy trời! Chuyện quan trọng như vậy, thế mà Lê Lê không chịu nói ở thông báo sự kiện rõ ràng một chút, những đạo cụ này chính là bảo bối đấy, có chúng nó, tôi nhất định có thể lấy được nhiều điểm hơn! Mà tôi, sau khi chơi hết ba lượt thi đấu mới phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng... Khóc một dòng sông."

"Tôi sẽ mua bọn nó thay cho lời tri ân!"

[Tự Nguyệt] tìm thấy cô bạn thân [Kha Kha] của mình trong đám đông, ra hiệu số "1" về phía đối phương, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đạo cụ thực sự dùng rất tốt!

- --o0o---
Bình Luận (0)
Comment