Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 20

Một đêm bình thường lại đến như bao đêm bình thường khác, bên trong một gian phòng của Hàn vương phủ, một hắc y nam tử che mặt cầm kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía nam tử đang ngồi ngạo nghễ trên ghế dựa không hề nhúc nhích, hai người ai cũng chưa mở miệng.

Cuối cùng nam tử trung niên chậm rãi đứng dậy, xoải bước đi đến bên giường, từ từ nâng gối ngọc đi về phía hắn.

"Đây là di chiếu sao?" Âm thanh hắc y nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.

Nghi vương yên lặng gật đầu, thuận tay đem gối ngọc ném một xuống đất, hỏi, "Chúa thượng, thần có được coi là đã lập được công lão khuyển mã không?"

Hắn cúi đầu nhìn, gối ngọc đã bị nghiền nát, lộ ra một cuộn gấm màu vàng, lạnh lùng nói, "Nhặt lên!"

(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

Ánh mắt Nghi vương sáng ngời, vội vàng khom người nhặt cuộn gấm, hắn cũng không đứng dậy mà vẫn cung kính quỳ xuống, "Thần, nguyện vì chúa thượng vào nơi nước sôi lửa bỏng, chết cũng không từ!"

Hắc y nhân tiếp nhận cuộn gấm, quét mắt trên người hắn một phen, hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì liền đi tìm cái chết đi!"

"Phốc" một tiếng nhỏ vang lên, lưỡi dao sắc bén đã chạm vào trong cơ thể hắn, hắn vô thức phát ra một tiếng la to, con mắt không thể tin mở thật to, lẳng lặng...lẳng lặng té trên mặt đất...

Bốn phía truyền đến tiếng kêu, "Có thích khách...có thích khách..."

"Nhanh bảo vệ Nghi vương..."

Hắc y nhân đem cuộn gấm nhét vào trong ngực mình, sử dụng khinh công trốn khỏi phía sau phòng, thị vệ vội vàng xông tới thì đã trễ, Nghi vương sớm đã ngã trong vũng máu tắt thở.

**********

"Tiểu nương tử, ngươi thật xinh đẹp, đi theo tiểu gia xông pha giang hồ nào. Tiểu gia sẽ dẫn ngươi bay lên trời cao, ngươi vì tiểu gia mà may xiêm y. Tiểu nương tử, ngươi có nguyện ý không? Đợi ta tại khuê phòng thêu hồng y cẩm trang, tiểu gia lên trời xuống đất cũng phải giành được ngươi làm tân nương..."

Hơi nước trong phòng nổi lên từ bốn phía, ánh sáng mờ tối, Vân Vụ đang ở sau bình phong tắm rửa, miệng còn lẩm bẩm hát dân ca, sau khi bước từ buồng tắm ra, chuẩn bị mặc quần áo vào, đột nhiên trong lòng rơi bộp một cái, thân thể lập tức cứng đờ, không dám động đậy một chút nào.

Hắc y nhân nhảy từ cửa sổ vào, vừa vặn đụng phải tầm mắt nàng, đương nhiên, cũng thấy được một màn không nên nhìn thấy, một thân nàng lõa lồ trước mặt hắn, tóc ướt dài đến eo, mang theo hương vị làm rung động lòng người, da trắng nõn nà, kiểu như trăng thu, miệng anh đào nhỏ nhắn, mi thanh mắt ngọc, khuôn mặt ngốc lăng đang nhìn hắn chằm chằm

Hắn tự tay lấy y phục đang treo ở tấm bình phong phía sau, bao lấy cơ thể xinh xắn của tiểu nữ nhân, ôm lấy nàng dựa vào cạnh tường, trong lúc lơ đãng lại ngửi thấy mùi thơm đặc biệt tỏa ra trên người nàng, nội tâm hắn chợt rung động, nhưng cũng tỉnh táo rất nhanh.

Một tay hắn che miệng nàng, lạnh giọng uy hiếp, "Nếu ngươi dám la lên một tiếng, ta liền cho ngươi đến Diêm Vương trình diện"

Trong lòng Vân Vụ run sợ, hoảng loạn gật đầu, ý bảo sẽ không lên tiếng. Nhưng mà bị một nam tử xa lạ cứ ôm vào ngực như vậy, tựa hồ như có điều gì không đúng...

Hai người yên tĩnh, lắng tai nghe tiếng nói hoảng loạn ở bên ngoài, "Nhanh đi bẩm báo Hàn vương, Nghi vương đã chết...Người đâu, nhanh đi bắt thích khách..."

"Thích khách ở bên kia!" Đột nhiên một thị vệ hô to.

Pằng...thống lĩnh thị vệ vung một cái tát vào đầu hắn, tức miệng chửi ầm lên, "Nước vào não ngươi rồi à, lớn tiếng như vậy còn không dọa thích khách chạy mất dép sao. Sững sờ cái gì, còn không mau đuổi theo?"

Thanh âm bọn thị vệ càng lúc càng xa...

Vân Vụ chưa kịp phản ứng, hô hấp của hắn có chút trầm trọng, nội tâm nàng thầm kêu không tốt, nhất định là đến cướp sắc rồi! Đang định đưa chân đá vào hạ thân của hắn, ai ngờ hắn đột nhiên buông nàng ra nói, "Băng bó được không?"

Vân Vụ gật đầu như mổ thóc, hai tay vội vàng cầm chặt xiêm y, chỉ sợ chúng sẽ trượt xuống.

(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

Hắn thẹn thùng khụ một tiếng, xoay người nói, "Mặc quần áo tử tế vào" Dứt lời liền đi về bên giường.

Vân Vụ vội vàng chạy đến sau tấm bình phong, tay chân hoảng loạn mặc quần áo vào, thầm nghĩ trong lòng: Không phải hắn đến cướp sắc sao? Vì sao phải băng bó vết thương? Đợi chút...hắn nhìn thấy ta, một cô nương như hoa như ngọc mà không sinh ra bất kỳ tà niệm nào hay sao? Hình như quá không bình thường nga.

Nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ, chưa đến lúc loạn tưởng. Sau khi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, từ trong bọc quần áo lấy ra băng vải cùng chai thuốc bột.

Nam tử che mặt lúc này đã ngồi trên giường, híp mắt nhìn Vân Vụ đang lảo đảo đi đến, nội tâm chợt lạnh, nàng đây là đang lo lắng đến cái mạng nhỏ của mình sao.

Vân Vụ không ngừng khoa tay múa chân, vẻ mặt hắn sững sờ hỏi, "Làm gì vậy a?"

Thấy nàng cũng chỉ biết giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân, hắn không nhịn được mà lên tiếng, "Nói chuyện đi, nhìn không hiểu"

Vân Vụ lập tức đến gần bên tai hắn nói, "Không phải ngươi nói ta không được lên tiếng sao?"

Nàng nhẹ nhàng phun hơi thở trên cổ hắn, cổ họng hắn vừa động, vừa đẩy Vân Vụ ra, lạnh lùng nói, "Có thể lên tiếng"

"Hô...làm ta sợ muốn chết" Vân Vụ an tâm vỗ vỗ ngực nhỏ, "Xem như đã bảo vệ được cái mạng nhỏ rồi"

Khóe miệng hắn rụt rụt, hắn có dọa người đến như vậy sao?

"Ta muốn nói là, ngươi bị thương ở đâu, ta sẽ băng bó cho ngươi thật tốt" Vân Vụ vừa dứt lời đã thấy hắn bắt đầu thoát y, chợt nàng xoay người lại gấp gáp nói, "Ngươi muốn làm gì a? Ta nói cho ngươi biết, ta chính là khuê nữ thanh bạch hoa cúc nga"

"Nếu không băng bó, ta cho rau cúc vàng của ngươi nguội lạnh bây giờ!" Hắn hừ lạnh.

Vân Vụ khiếp nhược xoay người nhìn lại, a...hoàn hảo...hoàn hảo...không phải là cướp sắc, chỉ là nơi ngực bị thương nên mới thoát y.

Nàng ha ha cười gượng, "Công tử a, lần sau ngươi bị thương ở nơi nào thì trực tiếp nói với ta là được rồi, nếu ngươi không nói lời nào mà trực tiếp thoát y, ta sẽ rất dễ hiểu lầm là người cướp sắc a."

"Nói nhiều!" Hắn vẫn hừ lạnh, chỉ là thái độ này rõ ràng là khá hơn hồi nãy một chút rồi, thậm chí còn có thêm chút thẹn thùng.

Vân Vụ đến gần vết thương của hắn nhìn lại, giống như là bị kiếm đâm, không phải là vết thương mới, ngược lại thì giống vết thương cũ tái phát hơn, nàng ở bên cạnh vừa đổ thuốc cho hắn vừa hỏi, "Uy, ngươi là ai? Tên gọi là gì a? Ngươi tiến vào Hàn vương phủ như thế nào vậy? Để làm cái gì? Có phải có cừu oán cùng Hàn vương phủ không? Vậy thương thế kia của ngươi làm sao mà có?"

"Giết người!" Hắn nhẹ giọng phun ra hai chữ.

Vân Vụ không rét mà run, nam tử này, nói chuyện không thể uyển chuyển được một chút nào hay sao? Huống chi mình hỏi nhiều như vậy, dầu gì cũng ráng nể mặt trả lời nhiều một tý chứ, nàng sâu kín thở dài, không muốn cùng hắn nhiều lời nữa, tập trung chuyên môn băng bó miệng vết thương cho hắn. Lại nghe hắn nói, "Ngươi là gì của Hàn vương phủ?"

Vân Vụ cười đùa nói, "Ta trước kia là một tên côn đồ, mới vừa vào Hàn vương phủ được vài ngày mà thôi. Hiện tại cũng chỉ được xem như tiểu nha hoàn"

Mắt hắn lóe lên một tia nghi vấn, Vân Vụ lập tức nói, "Ngươi không tin?" lại tự nhủ, "Xí, ngươi tin hay không cũng có quan hệ gì với ta đâu?"

Hắn không nói, kinh ngạc nhìn qua nàng, tựa hồ như muốn nói cái gì lại không nói ra miệng, chỉ có thể để thời gian từ từ trôi qua, qua một hồi lâu nghe được âm thanh nàng, "Tốt lắm, nhìn xem ta băng bó như thế nào?"

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn miệng vết thương đã được băng bó kỹ, lại ngẩng đầu nhìn Vân Vụ một cái, trong mắt tràn đầy đau lòng hỏi, "Thủ pháp ngươi băng bó rất đặc biệt, trước kia thường xuyên bị thương sao?"

"Chắc là vậy, ta cũng chẳng biết tại sao nữa!" Vân Vụ mất tự nhiên cười cười, "Đúng rồi, gọi ta là Vân Vụ, nếu lần sau ngươi còn bị thương, nhớ rõ đến tìm ta, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt"

"Ngươi tên là Vân Vụ?" Trong mắt nam tử sinh ra nghi ngờ, không chờ nàng trả lời lại hỏi, "Vậy ngươi có biết Nạp Lan Lạc không?"

"Nạp Lan Lạc? Hắn là ai, là người có tiền sao?" Vân Vụ cười hỏi, "Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Nam tử che mặt không nói, đứng dậy mặc áo vào.

Vân Vụ hết sức nghi hoặc, chẳng lẽ hắn không nên nói một lời nào hay sao, như kiểu các lời nói khách sáo, gì mà một giọt ân nghĩa, kết cỏ ngậm vành rồi là ngàn vạn tạ ơn!!! Ngô...nàng cũng không miễn cưỡng hắn nói, vạn nhất hắn mất hứng, đưa nàng đi gặp Diêm vương thì phải làm sao bây giờ? Aiz...

Quả nhiên, so với tưởng tượng của nàng, hắn còn vô tình hơn, lạnh lùng hơn và tàn khốc hơn, không thông báo, không cố tình gây sự, nhưng hắn chỉ mặc quần áo vào sau đó không nói một lời vô tình vô nghĩa nào....liền đi!

Giờ phút này, Vân Vụ cảm thấy mình thật giống như một kỹ nữ bị bội bạc, về phần vì sao nàng nghĩ như vậy, đó là bởi vì...người này ném lại trên giường một khối vàng!

Nàng nâng khối vàng lên, lập tức khóc, "Ngươi...kẻ bạc tình...Làm sao...làm sao ngươi lại có thể...chỉ để một khối vàng lại a"

Ai nói hắn đã rời đi, chẳng qua là hắn đứng núp sau cây cột, nghe được tiếng kêu rên của Vân Vụ, hắn khẽ mỉm cười, bệnh yêu tài này, thật đúng là không đổi!

Địa cung, một đám ám vệ mặc lục y nói chuyện với nhau, xem ra đều nóng lòng như lửa đốt rồi.

Mộc Thủy lạnh giọng quát, "Chúa thượng đã trở lại!" Bốn phía lập tức lạnh ngắt như tờ.

Chỉ thấy một bóng dáng người bịt mặt nhanh chóng xuyên qua đám người, dừng chân phía trước ghế chủ vị, đưa lưng về phía mọi người.

(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

Mọi người cùng thở dài kêu lên, "Tham kiến chúa thượng"

"Không cần đa lễ!" Hắn từ từ xoay người, cởi mặt nạ ra, lại đeo lên mặt nạ bạch ngọc, che đậy nửa bên mặt, thân mặc cẩm y màu đen, nhưng không thể che dấu sự tao nhã được biểu lộ rõ ràng trên người, khóe miệng thoáng qua ý cười không rõ ràng, từ trong ngực lấy ra một cuộn vải vàng vung lên, "Nghi vương đã chết, thời cơ gia đoạt lại giang sơn sắp tới rồi"

Mọi người quỳ trên mặt đất, đầu rạp xuống nói, "Chúa thương uy vũ, anh minh thần võ. Nhất định đoạt lại giang sơn"
Bình Luận (0)
Comment