Mấy năm nay, ta mắc nhiều bệnh, ít khi ngủ được.
Chân trái trúng tên vào xương, lúc còn trẻ thì đó chỉ là bệnh, khi già rồi lại đau đến mức khiến ta lật qua lật lại.
Một dao vào tim kia, thường khiến ta bừng tỉnh vào nửa đêm.
Ta biết, đại nạn của ta sắp tới rồi.
Năm đó, trong cung c*̃ng xảy ra chuyện lớn.
Thái tử và Tam hoàng tử lần lượt bệnh chết, hoàng hậu đau lòng đến mức không thiết sống, hoàng đế ngày đêm ở bên bầu bạn.
Mấy tháng sau, Lâm mỹ nhân cũng chết vì bệnh, tiểu điện hạ khóc đến mức xé gan xé phổi.
Ta dùng chút hơi tàn, run rẩy xuống giường.
"Tiểu điện hạ, đừng khóc, đi tìm phụ hoàng ngươi đi."
Hắn cầm chén, ch** n**c mắt, chậm rãi ăn hết cơm.
Ta mặc y phục cho hắn, đưa hắn đến cửa.
Hắn lưu luyến nhìn ta.
"Điện hạ, mau đi đi."
Ta cười, nói:
"Ta chờ tin tốt của ngươi."
Tiêu Ngũ đi.
Hoàng đế ban tên cho hắn, là Dực.
Ngũ hoàng tử được hoàng hậu nuôi dưỡng.
"Ma ma, ta về rồi."
Cánh cửa khép hờ kia cuối cùng cũng bị đẩy ra, ánh nắng ấm áp soi sáng mặt ta.
Ta nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên.
Vẻ mặt hắn trông rất bối rối, hắn chạy tới phía ta:
"Ma ma, ngươi sao thế?”
Ta nằm trên giường, hai mắt đẫm lệ nhìn lại:
"Điện hạ, đây là lần cuối ta gặp ngươi."
Tiêu Dực không hiểu lời ta nói, nhưng hắn đã khóc rống.
Hắn cầm tay ta.:
"Chẳng lẽ, mẫu thân đã rời xa ta, ngay cả ma ma cũng muốn đi rồi sao? Chỉ còn lại mình ta."
"Ngươi bảo chờ tin tốt của ta mà! Ta được hoàng hậu nhận nuôi rồi... Ma ma, ma ma, ngươi sao thế?"
Tay hắn còn tràn trề sức lực tuổi trẻ, mà ta đã không dùng lực được nữa.
Ta há hốc mồm, hơi thở mong manh:
"Điện hạ, ta già rồi."
Tiêu Dực quỳ bên giường ta, khóc đến mức thở không ra hơi.
Ta giơ tay lên, v**t v* mặt hắn:
"Điện hạ, đừng sợ."
Ta lấy ra con thoi từ trong ngực, bỏ vào tay hắn:
“Có người đang trên đường tới yêu ngươi."
Tiêu Dực khó hiểu nhận lấy, hai mắt đẫm lệ, mơ màng nhìn ta:
"Ma ma, ta không hiểu, đây là ý gì?"
Ta nhìn mặt hắn, yếu ớt mở miệng, chỉ làm ra khẩu hình “chờ ta”, rồi nhắm mắt.
"Ma ma…"
Tiêu Dực khóc đến mức kiệt sức, siết chặt tay.
32.
Năm Lâm An thứ 5.
Sau khi Tạ Trường Thù ngồi trên long ỷ suốt 13 năm, Tiêu Dực lại về làm hoàng đế.
Khương Hiệu vẫn không xuất hiện.
Đêm khuya, hắn ngồi trong Trường Tín Điện, lẳng lặng nhìn ra ngoài điện.
Tiêu Dực 38 tuổi đã thành công ra khỏi vòng tuần hoàn năm Vĩnh Ninh thứ 16.
Nhưng hắn đã mất đi tất cả.
Hắn rất muốn được gặp lại Khương Hiệu, dù thế nào, yêu hắn c*̃ng tốt, không yêu hắn cũng được, đều không quan trọng.
Hắn chỉ muốn gặp nàng ấy.
Ngoài Trường Tín Điện, bóng người lờ mờ xuất hiện...
Nhưng cũng không phải người kia, mà là thị nữ Thực Hà.
Thực Hà đưa một phong thư cho hắn.
Bìa thư chỉ ghi bốn chữ lớn:
"Mừng phu quân quay lại."
Mới đầu, khi thấy bút tích đó, hắn chỉ nghĩ là Khương Hiệu để lại.
Cho đến khi mở thư ra…
Mỗi chữ mỗi câu đều như kiếm đâm vào xương, muốn đoạt mạng của hắn.
[Phu quân, từ lúc chia ly ở Trường Tín Điện đến nay, chàng đã trải qua 13 năm, còn ta lại qua 26 năm. Mà tới 13 năm trong đó, ta cũng ở cạnh chàng. Nhớ năm Vĩnh Ninh thứ 16, trong núi tuyết lớn, nhạc hỷ rung trời, ta từng nói với chàng rằng nếu bình an trở về thì sẽ nói cho chàng một bí mật. Bây giờ ta sợ phải thất hứa, nhưng chàng lại còn sống. Vậy ta sẽ kể bí mật này cho chàng, để chúc mừng phu quân lại lên hoàng vị. Thị nữ Thực Hà đưa tin cho chàng, nữ nhi của vu y Nguyên thị, nó sinh vào năm Vĩnh Ninh thứ 4, từ nhỏ đã thông minh linh động, phẩm hạnh chính trực. Lúc chàng là Tạ Trường Thù còn từng chăm sóc nó ở Hành Châu, lúc chàng là Tiêu Dực còn đưa nó đến Như Thanh Điện. Nhưng chàng chưa hề nhìn kỹ nó. Mặt nó giống chàng đến ba phần, mà mũi nó lại giống ta bảy phần. Chàng nên cảm tạ ta đi, mũi đẹp hiếm lắm đấy. Có phải chàng đã đoán được, nó là bí mật mà ta muốn nói không. Tiêu Dực, thật ra, ngày đó, ta đã mang thai.]
Con ngươi hắn bỗng mở to, khó tin đọc mấy dòng chữ đó.
Con ngươi hắn bỗng mở to, khó tin đọc mấy dòng chữ đó.
Nước mắt hắn rơi trên giấy.
[Năm đó không biết con đường phía trước là sự sống hay cái chết, nên ta không dám nói cho chàng biết. Chuyện ta rời đi đã khiến chàng đứt ruột đoạn gan, nếu chàng còn biết trong bụng ta đã có cốt nhục của mình, chỉ sợ lại khó sống tiếp trên thế gian.
Nhưng bây giờ không còn phải sợ nữa, ta đã nuôi dưỡng nữ nhi của chúng ta thành người, còn để nó lại bên cạnh chàng. Phu quân, chàng nên hiểu rõ… Ta là Khương Hiệu, cũng là A Kiều, và là Nguyên Y. Chàng đừng trách ta vì sao không nhận lại chàng. Ta từng muốn mở miệng nhiều lần, nhưng khi ta thấy chàng chăm sóc cho Khương Hiệu, thấy chàng quan tâm A Kiều, ta càng không dám tiến lên, đành từ bỏ.
Ta nhìn mình trong gương… A Kiều tỷ của chàng, nàng ấy đã già, nàng ấy không ích kỷ. Chàng cũng đừng tự trách vì không nhận ra ta. Ta biết chuyện là vì ta có một nữ nhi. Mà chàng còn không biết đó là nữ nhi của chàng. Nên chàng c*̃ng mãi mãi sẽ không nhận ra ta.
Huống chi chàng cũng không nhận ra, A Kiều tỷ của chàng, nàng ấy sẽ không ngủ nướng, c*̃ng sẽ không kén ăn nữa. Và nàng ấy sẽ còn chăm sóc lão già, trị bệnh cứu người, giải quyết ôn dịch… Sẽ còn xoay sở hai mặt, lâm vào phản chiến, rồi âm thầm cứu giá để chàng lên làm Thái tử. Lúc chàng thấy phong thư này, ta đã đi giết Kỳ Vương rồi.
Ta sẽ không trở về nữa. Nhưng chàng đừng đau lòng. Ta không chết. Có lẽ ta sẽ đến một triều đại nào đó, an tĩnh sống hết quãng đời còn lại. Chàng phải sống thật tốt, làm một hoàng đế tốt, biết chăm sóc nữ nhi. Lúc nhàn rỗi cũng có thể nhớ ta, nhưng đừng nhớ quá.
Dù ta không thể hầu hạ bên cạnh chàng, nhưng ngay trên đời này, trong vô số thời không, hai ta sẽ lại gặp nhau, và lại yêu. Mãi mãi không dừng. Phu quân, nghe lời ta… Nếu chàng nhớ ta đến mức không sống nổi nữa, vậy ta đành phải nói chàng biết một bí mật… Rất nhiều năm sau, chàng sẽ còn gặp lại ta. Ngày đó, ta còn hôn chàng. Thế này thì chắc chắn chàng sẽ sống tốt. Mỗi khi trận tuyết lớn rơi xuống, cả chàng và ta đều sẽ đoàn tụ. Yêu hận si tuyệt, sinh ly tử biệt, cuối cùng, sẽ không ngừng lại. Chỗ sơn thủy gặp lại, mong sẽ được gặp người hoàng đế già kia.]
Tiêu Dực xem xong lá thư này thì lệ rơi đầy mặt, ruột gan đứt đoạn.
Hoá ra thật sự là nàng.
Nàng thật sự đã làm được, luôn ở cạnh ta.
Nhưng ta không chỉ không nhận ra nàng, mà còn nói nhiều lời tổn thương nàng như thế.
Cảnh hắn ở cùng Nguyên Y trước kia, giờ khắc này lại hiển hiện trước mắt.
Tiêu Dực hối hận muốn chết, cố đứng lên, chống tay lên bàn, dùng lực mạnh đánh vào miệng mình, cứ đánh mãi không dừng. Hắn đánh đến mức răng môi ngập máu tươi.
Thực Hà thấy thế thì vội xông lên, ngăn hắn lại:
"Bệ hạ…"
Tiêu Dực mới dừng tay lại, đứng ở đó, thất hồn lạc phách.
Không phải hắn chưa từng nghi ngờ Nguyên Y, thậm chí còn điều tra Thực Hà có phải do nàng ấy sinh ra không.
Nhưng hắn chỉ chưa từng nghĩ tới, năm đó A Kiều mang thai con hắn.
Ngày đó, nàng ấy còn giang tay ra, ngăn ngựa hắn lại.
Bọn họ bị đuổi giết, nắm tay chạy trốn. Nàng ấy nói nàng ấy không chịu được xóc nảy, để hắn ra dẫn truy binh đi…
Mỗi hành động, mỗi câu nói của A Kiều ngày đó, vào giờ phút này lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Hắn giật mình, rơi nước mắt.
Nàng ấy thật sự mang thai.
Mà đứa bé kia lại là dòng máu của Tiêu Dực năm 18 tuổi.
Không biết qua bao lâu sau, Tiêu Dực ngẩng đầu, nén nước mắt, nhìn Thực Hà chăm chú.
Người mà lúc trước hắn chưa hề để trong mắt, bây giờ lại được hắn nhìn ngắm kỹ càng.
Mặt nàng ấy, mũi nàng ấy, môi nàng ấy, không chỗ nào là chẳng giống A Kiều.
"Con..."
Tiêu Dực định đưa tay ra nhưng lại không muốn doạ sợ nữ nhi, chật vật thu tay về:
"Con là... Mẫu thân con là Nguyên Y sao?"
Thực Hà và hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Mẫu thân con vốn tên Hiệu, tên giả là A Kiều, sau đổi tên thành Nguyên Y. Mẫu thân từng nói với con, tên bà ấy cũng là tên phụ thân."
Tiêu Dực đau đến mức không thiết sống, nôn ra máu tại chỗ.
Năm Lâm An thứ 6, hoàng đế sắc phong thị nữ thành công chúa, tuyên trước dân chúng, nhập vào gia phả hoàng thất.
Năm Lâm An thứ 12, công chúa vào triều chấp chính, quần thần phản đối, bị hoàng đế bác bỏ.
Năm Lâm An thứ 19, hoàng đế sắc lập Thái nữ, công chúa thành chủ Đông cung.
Năm Lâm An thứ 25, hoàng đế nhường ngôi, Thái nữ kế vị.
Mà năm đó, Tiêu Dực đã 58 tuổi.
Hắn sống suốt 20 năm, hao hết mọi tâm sức, loại bỏ ngàn vạn trở ngại, giao hoàng vị vào tay nữ nhi.
Thực Hà nhận viên kia ngọc vàng.
"Những thứ kia đều thuộc về ngươi, ngoại trừ cái này."
Thái thượng hoàng chỉ ôm chiếc hộp hắn trân quý vào lòng, nhường lại ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn.
Thực Hà nhận ra chiếc hộp kia.
Trong đó đặt thư mà mẫu thân để lại cho phụ thân.
Trong hơn 10 năm dài dằng dặc này, mỗi khi phụ hoàng nhớ về mẫu thân thì sẽ lấy nó ra nhìn, nhìn một lần rồi lại một lần, từ lúc mới bắt đầu đau nhói kịch liệt rồi dần hóa thành bi thương, sau đó chỉ còn lại niềm vui:
"Con nói xem, sao nàng ấy lại biết? Đợi đến lúc gặp lại, nàng ấy thật sự sẽ hôn ta sao? Nàng ấy có lừa ta không?"
Thực Hà cười, nói:
"Mẫu thân sẽ không lừa phụ thân."
Tiêu Dực nhìn lá thư, mắt dần ướt đi, lẩm bẩm:
"Nhưng ta sẽ già đi, rất khó nhìn, nàng ấy sẽ nhận ra ta chứ?"
Thực Hà nhìn lão già trước mặt, không nói gì, vành mắt ửng đỏ, hoá ra vào đêm trừ tịch năm đó, nàng ấy đã từng gặp Thái thượng hoàng.
"Đã hai mươi năm rồi.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu:
"Còn chưa chịu đưa thuốc cho ta sao?"
Giọng điệu hắn mang vẻ khẩn cầu:
"Ta thật sự rất muốn đi gặp mẫu thân ngươi.”
Mấy chữ cuối nhẹ nhàng ấy, như đã hao hết sức lực của hắn.
Thực Hà hơi nhắm mắt, rơi lệ:
"Phụ hoàng, người đi rồi thì sẽ không về được."
Tiêu Dực không buồn bã, ngược lại còn mừng rỡ, ánh mắt mong đợi:
"Vậy có phải, ta sẽ đi cùng nàng ấy không?"
Thực Hà quay người, che mặt thút thít.
Tân đế không chịu đưa thuốc cho hắn.
Thái thượng hoàng gần 60 tuổi bắt đầu tuyệt thực.
Theo phó thác của mẫu thân, phải chờ đến khi phụ hoàng không còn muốn sống nữa, Thực Hà mới đưa một viên thuốc Toa cho hắn.
Đêm hôm ấy, Tiêu Dực cất kỹ bức thư, ăn mặc chỉnh tề, nằm trên giường uống thuốc.
Khóe môi hắn còn mang theo nụ cười.
Ánh sáng trắng trước mắt chậm rãi trào lên.
Tiêu Dực mở mắt ra, lại gặp được A Kiều trong vườn hoang năm đó.
Hắn bước nhanh tới bên miệng giếng, gặp được A Kiều, đối phương kinh hãi lùi lại mấy bước.
Đây không phải A Kiều tỷ của hắn…
Mà là nữ nhân năm đó lừa hắn tới đây, lại đẩy hắn xuống giếng từ phía sau.
Nữ nhân kia bị lão già bắt gặp, cầm tảng đá ném vào người hắn.
Tiêu Dực dù đã già, nhưng thân thủ vẫn còn lợi hại, nhiều lần khống chế được nữ nhân đó.
Cách đó không xa, hình như có tiếng kêu.
Tiêu Dực che miệng nữ nhân kia, vội lôi nàng ta vào phòng.
Ngay lúc hắn đã sẵn sàng tại chỗ thì chợt nghe thấy tiếng gọi khiến hắn nhớ thương suốt 30 năm truyền vào từ bên ngoài:
"Này… Có người ở đây sao?"
Tiêu Dực nhìn xuyên qua khe hở trên cửa sổ, ánh mắt si ngốc thảng thốt.
Đó là Khương Hiệu 23 tuổi, vừa mới xuyên tới, đang nằm cạnh giếng, gọi vọng xuống.
Hắn tận mắt thấy Khương Hiệu cứu chính mình ra.
Mà Tiêu Dực kia còn cầm dao găm kề vào nàng ấy.
"Ngươi làm gì thế? Ta vừa cứu ngươi đấy!"
Hắn yên lặng núp trong bóng tối, nghe lại giọng nói đã lâu chưa được nghe mà lệ rơi đầy mặt.
Lúc Tiêu Dực 12 tuổi dấy lên sát tâm, muốn ra tay với Khương Hiệu, lòng hắn gấp gáp không yên, hắn dùng đầu ngón tay phóng cục đá tới, đánh rớt dao găm.
"Ngươi là ai?"
Một giây trước khi Tiêu Dực ép Khương Hiệu xông vào phòng...
Hắn đã giết nữ nhân kia, quay người nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy đi.
Hắn trở về để giành lấy nụ hôn kia…
Nhưng không biết nó sẽ ở đâu nhỉ?
[Hết]