Giọng ta run run:
"Bây giờ là… Năm Vĩnh Ninh thứ mấy?"
Người thiếu niên quay đầu nhìn ta, giọng điệu hững hờ:
"Năm Vĩnh Ninh thứ mười."
Trong lòng ta bỗng thấy kinh hãi…
Năm Vĩnh Ninh thứ 10, 13 năm trước, là năm ta gặp Tạ Trường Thù.
Có lẽ ta đang ở biên cảnh!
Sao viên thuốc này có thể đưa người ta xuyên không...
Như vậy, lúc này Tạ Trường Thù đã gặp ta năm mười tuổi rồi sao?
Ta hoảng hốt, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy hoa mắt ù tai, cả chân cũng không đứng yên, rồi đột ngột ngã về sau.
Ngay trên tầm mắt, người thiếu niên nhìn xuống phía ta:
"Ngươi không sao chứ?"
Ta nằm thẳng dưới đất, đổi góc nhìn, mới phát hiện gương mặt này nóng mắt khó hiểu.
Gương mặt này, dáng vóc này, cả giọng điệu hững hờ ngay cả lúc vui này... Ta bất đắc dĩ bật cười.
"Ngươi là... Tiêu, Tiêu Dực sao?"
Ánh mắt người thiếu niên dần lạnh đi.
"Ngươi biết ta. Ngươi không phải kẻ đi/ên, ngươi là ai?"
Ta là ai à?
Hừ. Nếu ta nói ta là hoàng hậu tương lai của ngươi, ngươi cũng không dám tin đâu.
4.
Năm Vĩnh Ninh thứ 10, Tiêu Dực 12 tuổi.
Từ đây đến khi hắn trở thành Thái tử còn ba năm, đến ngày ta và hắn thành thân còn sáu năm.
Hắn kề dao găm bên gáy ta:
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ai phái ngươi tiếp cận ta?"
"Ngươi làm gì thế? Ta vừa cứu ngươi đấy!"
"Nơi đây ít người tới, sao ngươi lại đến chỗ này?"
Tiêu Dực càng ép lưỡi dao tới gần ta hơn:
"Nói, ngươi là người của ai!"
Khắp nơi trong cung là sát ý, khiến hắn càng thêm hoang tưởng. Bây giờ, chuyện cần làm nhất là để hắn tỉnh táo lại.
Ta có thể nói ta là ai đây?
Năm Vĩnh Ninh thứ 10…
Năm Vĩnh Ninh thứ 16 ta mới đến Đại Hạ, đến nay còn chưa được bảy năm, cũng không nhận ra mấy người, chứ đừng nói là người bên cạnh Tiêu Dực…
Ngoại trừ người kia.
"Không phải bên cạnh điện hạ có thị nữ Kiều Kiều sao? Ta là tỷ muội kết nghĩa của Kiều Kiều! Nghe nói điện hạ mất tích, ta giúp nàng ấy đi tìm khắp nơi."
Không biết lúc này Kiều Kiều có ở đây không, nhưng cũng chỉ có thể đánh cược một lần.
Tiêu Dực nhìn ta chằm chằm:
"Ngươi biết Kiều Kiều sao?"
Ta nhẹ nhàng thở hắt, liên tục gật đầu.
Tiêu Dực si mê cung nữ kia như vậy, có lẽ ta không chếc được đâu.
Người thiếu niên dời dao đi, giọng điệu bình thản hờ hững:
"Vậy ngươi biết vì sao ta lại rơi xuống không?"
Hắn dùng dao ép ta đi vào căn phòng rách nát không một bóng người, cửa sổ mở toang.
Tiêu Dực chạy tới trước cửa sổ, không thấy bóng người nào.
Ta nắm tay áo hắn, run giọng:
"Có người."
Nữ tử bị giấu trong góc tường trợn trừng mắt, cổ bị bẻ gãy, thân thể ngã xuống.
"Là người chếc. Chúng ta mau đi thôi! Nếu bị nhìn thấy thì không giải thích được đâu!"
Ta quay người định chạy trốn, còn chưa bước được một bước thì đã bị dùng lực mạnh xoay lại, quay về chỗ cũ.
"Ngươi không biết nàng ấy sao?"
Tiêu Dực nắm lấy cổ tay ta:
"Không phải ngươi nói mình là tỷ muội của nàng ấy sao?"
Ta ngạc nhiên, nàng ta là Kiều Kiều!
Sao lại... Chếc...
"Ngươi vốn không biết nàng ấy. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tiêu Dực giữ chặt ta, tăng lực tay:
“Trong cung không chứa nổi người khả nghi."
Hắn không nói đùa.
Xương cổ ta sắp bị hắn bóp nát luôn rồi.
Ta đau đến mức không lựa nổi lời, nói đại:
"Ta là thê tử tương lai của ngươi. Dưới eo phải của ngươi ba tấc có một nốt ruồi son!"
Không khí trở nên yên lặng.
Người thiếu niên cười mỉa:
"Ngươi cũng không nhìn lại xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Ta: “..."
Tiêu Dực thu dao lại, mang xác chếc đi, lúc sắp ra khỏi cửa lại như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn ta:
"Ngươi, qua đây. Thay y phục đi, trông như kẻ đi/ên vừa chạy khỏi lãnh cung thế này, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ bị đá/nh chếc đấy."
Ta thay y phục của nữ nhân đã chếc kia vào, hắn lại ném một chiếc thẻ tên cho ta.
"Đúng rồi, cầm cái này đi."
Ta dùng hai tay đón lấy, là lệnh bài khắc chữ.
"Sau này ra ngoài cứ dùng tên nàng ấy đi."
Ta nhìn chằm chằm vào hai từ lạ lẫm kia, cả người như bị sét đánh:
"Ta là... Kiều Kiều sao...?"
Phía trước truyền đến tiếng động. Ta sững sờ ngẩng đầu lên nhìn.
Là cái xác bị Tiêu Dực ném xuống giếng, truyền đến âm thanh nặng nề.
Hắn tháo y phục hoàng hậu trên người ta, c*̃ng ném chung xuống đó.
"Ta không muốn làm Kiều Kiều."
Ta ném lệnh bài cho hắn.
Tiêu Dực lại ném ngược về:
"Nàng ấy lạ mặt, ít người nhận ra. Huống hồ gì nàng ấy đã chếc, ngươi không làm, vậy người khác sẽ đến điều tra, ta thì không sao, nhưng ngươi thì sẽ chếc chắc."
"Nhưng tên này không hay, đổi tên khác đi."
"Tên của các cung nữ đều được ghi lại trong sách, ngươi nói đổi thì lập tức đổi được sao? Mà cung nữ duy nhất có thể hầu hạ cạnh ta cũng chỉ có 1 người."
Tiêu Dực xoay người rời đi.
Ta đuổi theo.
Dù sao lúc này, ta cũng chỉ biết một người bên cạnh hắn.
Mà Tiêu Dực lại là hoàng đế tương lai, đi theo hắn không chừng lại gặp d/ữ hóa lành, chí ít cũng không bị nguy hiểm.
À, không đúng, là bao nuôi 6 năm.
"Nàng ấy chếc như thế, ngươi không điều tra hung thủ sao?"
"Mưu hại Hoàng tử, chếc là đáng đời, có liên quan gì tới ta?"
"Ồ."
5.
Tiêu dực 12 tuổi là một tên nhóc vô cùng đáng thương.
Lúc hắn 5 tuổi thì sinh mẫu mất, được đưa đến cho hoàng hậu nuôi dưỡng, vẻn vẹn nửa năm sau, hoàng hậu băng hà, trong cung truyền tai nhau hắn là khắc tinh… Rồi hắn bị phân vào Như Thanh Điện sống cô độc.
Như Thanh Điện mà hắn ở là một tiểu viện hẹp dài, có đủ gian chính và gian phụ lẫn cả hành lang. Chỗ này vắng vẻ, cỏ cây tươi tốt, ẩm ướt, cửa sổ giấy đều bị phá cho biến dạng.
Cung nhân hầu hạ trong điện chỉ có một mình ta.
Vốn nên có sáu người, nhưng đều bị hoàn cảnh nghèo nàn của hắn doạ chạy mất rồi.
Về phần Kiều Kiều… Nàng ta là nô tỳ mà vạn người ghét bỏ, vừa lười vừa tham lam, tay chân không sạch sẽ, đi đến đâu thì bị đuổi đến đó, lúc tới Như Thanh Điện mới được ở lại.
Mà cũng chẳng có nơi nào tệ đến thế.
Mưa Xuân cứ rả rích không dứt.
Nửa đêm, trong phòng bị dột, nằm trên giường cũng không ngủ được.
Ta phải nằm nghỉ dưới đất, gió lớn thổi tới, nửa cánh cửa sổ bị sụp, suýt thì làm ta tiêu đời.
Nửa đêm, Tiêu Dực chạy đến, kéo ta vào phòng hắn rồi lại lăn ra đất nằm nghỉ.
Ài, 10 tuổi ta theo Tạ Trường Thù, 12 tuổi trở thành công chúa nước Khương, 16 tuổi thành Thái Tử Phi, 18 tuổi lên làm hoàng hậu. Ta sống an nhàn sung sướng được vài chục năm, không ngờ trong số mệnh còn có một mối hoạ lớn đang chờ mình.
Nhưng khoảng thời gian khổ cực này, Tiêu Dực khi còn trẻ đã quá quen rồi.
Mỗi ngày hắn đều thức dậy vào giờ Thìn, không phơi giặt quần áo thì lại quét dọn sân, vừa làm việc vừa học thuộc. Tiếng đọc sách vang vọng, ngày tháng thế này cũng khá tốt đẹp.
Ta kéo chăn qua đầu, trở mình, tiếp tục ngủ.
Hắn làm xong mấy việc đó thì mới trở về gọi ta rời giường:
"Sao mỗi ngày ngươi đều ngủ lâu vậy? Mau dậy, đi lấy đồ ăn đi.”
Lúc bị kéo dậy, ta vẫn lười biếng nhắm hai mắt, đầu hơi choáng váng.
"Nếu còn không đi thì hôm nay lại chẳng kịp ăn điểm tâm mất."
Hắn giặt khăn rồi đặt lên mặt ta.
Dù Tiêu Dực có tài giỏi đến đâu thì hắn vẫn là chủ tử, trong cung có tôn ti rõ ràng, không được tự đi nhận đồ ăn sáng.
Còn ta chỉ việc chạy vặt và truyền lời thôi.
Ta chải chuốt đầu tóc, rửa mặt rồi chạy tới ngự thiện phòng, mỉm cười rạng rỡ đi lấy đồ ăn.
Trở lại trong điện, ta mở hộp cơm ra:
"Lại là dưa muối và cháo trắng."
"Tốt lắm."
Tiêu Dực ngồi xuống.
“... Mới ba tháng mà ta đã đói mòn rồi đây."
Hắn chia cho ta một đôi đũa:
"Trước kia ngươi cũng hơi đầy đặn."
Ta yên lặng ngước mắt lên, thầm oán trách trong lòng, đúng là đồ nhạt nhẽo. Đợi đến lúc ngươi 25 tuổi thì sẽ không chê ta đầy đặn nữa đâu.
Tiêu Dực ăn cơm xong thì đi rửa bát đũa rồi tới trước cửa sổ viết chữ.
Ta ngồi dưới hiên, hưởng thụ nắng xuân.
Sau đó không lâu, tin biên cảnh phát ôn dịch truyền đến kinh thành, nạn dân lưu vong khắp nơi nhưng đều bị ngăn ở ngoài thành.
Thời gian này, Tạ Trường Thù đang ở biên cảnh.
Lúc trước Tạ Trường Thù luôn nói ta là tiểu cô nương, bây giờ ta không kém hắn bao tuổi, nếu ra khỏi cung được, nói không chừng còn có thể...
Nhưng ra khỏi cung không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhất là lúc, chủ tử mình là người sa cơ thất thế nổi danh.
Ngoài cánh cửa cung bị canh giữ nghiêm ngặt đó, từ đại thị nữ của Quý phi đến tiểu thái giám của Nhị điện hạ đều có thể cầm lệnh bài của chủ tử mà tự do ra vào.
Chỉ có ta đi qua là bị ngăn lại.
Trong đó, có một lần, ta bị mấy tên thái giám của Nhị điện hạ để mắt tới, chúng lừa ta đến chỗ tối rồi động tay động chân, may mà ta hô hào kêu cứu mới được một lão thị vệ đi ngang qua giúp đỡ.
Lúc ấy ta cố trấn định lại, vừa về đã lập tức trốn đi khóc.
Tiêu Dực đặt khay bưng đồ ăn sơn màu lên bàn.
"Phụ hoàng thưởng lễ đó. Ta không thích ăn đồ ngọt, nên mang về cho ngươi."
Ta thấp giọng bảo nó không ngon, rồi lập tức trở về.
"Không phải ngươi bảo đồ ngự thiện phòng nấu khó ăn, khiến ngươi gầy mòn sao?"
Hắn kéo cổ tay ta qua, lại phát hiện ta bị thương, đôi mắt còn ngấn nước.
Lúc Tiêu Dực biết chuyện, hắn mặc ta ngăn cản mà đến điện của Nhị hoàng tử, đánh mấy tên thái giám kia một trận.
Sau đó hắn bị Hoàng đế phạt quỳ ngày đêm, quỳ đến mức bầm cả đầu gối, không đi được vài ngày.
Ta vừa bôi thuốc giúp hắn, vừa lau nước mắt. Đôi lúc dùng sai tay, thuốc dây vào mắt, càng khóc to hơn.
Hắn vung khăn vào ngực ta:
"Ta cũng không làm thế vì ngươi đâu! Ngay cả cung nữ của ta mà bọn họ còn dám bắt nạt thì đâu còn để ta vào mắt."
"Vốn không ai để ngươi vào mắt mà."
Tiêu Dực im lặng.
Ta lập tức đổi giọng:
"Nhưng ta sẽ mãi mãi để ngươi vào mắt."
Rồi hắn mới hừ nhẹ, quay đầu đi.
Giây sau, ta thoa thuốc lên đầu gối cho hắn, hắn đau đến mức kêu ra tiếng:
"Ngươi có thể nhẹ tay chút không?"
"Được, được."
Ta nhớ tới trước kia mình bảo hắn nhẹ tay, hắn c*̃ng không nhẹ lại, thế dựa vào đâu mà ta phải nhẹ tay lại chứ?
Thế là ta lại muốn nhân cơ hội trả thù lại.
Từ đó về sau, mọi người đều đồn ta là người của Ngũ hoàng tử, cũng không còn ai lại dám đánh ta nữa.
Sau đó, không nhớ là lúc trở về Như Thanh Điện lần thứ mấy, ta thấy Ngũ hoàng tử đang xách một chồng sách vào cửa.
"Ngươi làm gì thế?"
Mấy ngày nay Tiêu Dực thường mượn rất nhiều sách về.
"Phụ hoàng buồn lòng vì ôn dịch, ta muốn tìm phương thuốc để chữa."
Ta thoáng giật mình.
Năm đó, trong khoảng thời gian ở Hành Châu, Tạ Trường Thù bốc thuốc, ta đốt lò, cũng đã thuộc lòng phương thuốc kia.
Nếu ta giúp Ngũ hoàng tử lập công, chẳng phải địa vị của hắn sẽ tăng cao, rồi ta cũng có thể mượn danh hắn mà ra khỏi cung sao?
"Điện hạ, mấy ngày trước ta mơ thấy thần tiên ban cho ta một phương thuốc, bảo là có thể chữa mọi loại bệnh."
Ta viết phương thuốc ra, để hắn xem qua.
Tiêu Dực đặt phương thuốc kia lên bàn, trùng hợp là bên cạnh còn có thư hắn viết.
“Lạ thật... Chữ của ngươi, hơi giống chữ ta đấy."
Có thể không giống được à?
Lúc trước ta mù lòa, sau khi gả cho hắn mới nhìn lại được. Ngày đó, hắn phát hiện Thái tử phi mù chữ thì tức đi/ên lên.
Hắn còn tự cầm tay dạy ta viết chữ mà.
Đó cũng là khoảng thời gian hiếm hoi trong bảy năm làm phu thê mà hắn dịu dàng với ta.
"Ồ, thật sao?"
Ta nhón chân lên xem:
"Ta viết đại thôi, mà mấy chữ điện hạ viết cũng chẳng ra hồn đâu, ngươi luyện thêm chút đi."
Vẻ mặt Tiêu Dực trông hơi xấu hổ, hắn vò tờ giấy mình viết thành một cục.
"Vậy để ta luyện thêm chút."
Ta xoay người, im lặng cười thầm.
6.
Đúng thật, lúc Tiêu Dực dâng phương thuốc lên đã giúp giải quyết vấn đề ôn dịch khó nhằn.
Hoàng đế triệu kiến hắn cùng dùng bữa tối, chính miệng khen ngợi.
Như Thanh Điện nhận được vận may long trời lở đất.
Mái viện và cửa sổ đều đã được tu sửa lại, gặp trời mưa cũng không bị dột, gió thổi qua c*̃ng không thành tiếng.
Tâm tình ta cũng tốt lên:
"Rốt cuộc cũng được sống tốt rồi!"
Tiêu Dực cũng vui mừng:
"Cuối cùng ngươi cũng về ngủ được rồi!"
Ta lạnh lùng trừng mắt với hắn:
"Ai mà thèm ngủ dưới đất với ngươi chứ?"
Ta ôm chăn trở về phòng bên cạnh.
Tiêu Dực cong môi.
Vì có công dâng phương thuốc, Ngũ hoàng tử bị lãng quên nhiều năm lại được hoàng đế nhớ tới, để hắn đến Sùng Văn quán đọc sách cùng các tử đệ hoàng thất.
Ngày đầu đi học, Nhị hoàng tử Tiêu Dục tới đón hắn.
Tiêu Dục lớn hơn Tiêu Dực 8 tuổi, vừa tròn hai mươi, hắn cứ nhìn ta chằm chằm.
Ta giao rương sách cho Tiêu Dực, ghé vào tai hắn, nói nhỏ:
"Cẩn thận hắn bắt nạt ngươi đấy."
Tiêu Dực cười khẽ, đi theo Nhị hoàng tử.
Ta thoáng nhìn theo bóng lưng họ, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Nhị hoàng tử Tiêu Dục là Kỳ Vương tương lai.
6 năm sau, hắn sẽ mai phục ám sát Thái tử vào ngày đại hôn.
Nói cách khác… Hắn là hung thủ giếc ta sao?
Ta thật sự là Kiều Kiều sao?
Ta thật sự sẽ chếc trong trận ám sát kia sao?
Tâm trạng ta nặng nề, ngồi trên giường, không cẩn thận làm gãy ván giường. Ta giật mình vén chăn lên, phát hiện một chiếc túi được cất giấu, mở ra thấy toàn là bạc nén.
Cái này có lẽ là của Kiều Kiều thật.
Xem ra, ban đầu có người dùng tiền sai nàng ta giếc Tiêu Dực.
Vậy nên trong kinh thành này, tất nhiên có người biết, ta không phải Kiều Kiều thật sự.
Ta lo sợ bất an.
Xác của người tên Kiều Kiều kia, còn đang trong chiếc giếng cạn đó.
Bây giờ Tiêu Dực lại lộ mặt trước Hoàng đế, hắn cũng coi như là một chủ tử đứng đắn, hẳn là có thể để ta ra ngoài.
Ta dứt khoát cầm bạc nén lên, trộm lệnh bài Tiêu Dực, chuẩn bị chạy ra khỏi cung.
Nhưng ngay lúc sắp đến cửa cung, ta lại gặp Tiêu Dực đi học về sớm.
Ở góc tối thành cung, người thiếu niên chật vật không chịu nổi, y phục đều bị mực vấy bẩn, hắn ôm rương sách trong ngực, dưới đáy rương còn đang đọng nước.
“... Kiều Kiều?"
Tiêu Dực bối rối lui về sau.
Ta sốt ruột chạy tới:
"Đám người Nhị điện hạ b/ắt n/ạt ngươi sao?"
Hoá ra lúc Tiêu Dực đến Sùng Văn quán, những học sinh khác đều bắt nạt hắn để lấy lòng Tiêu Dục. Bọn họ không chỉ vẩy mực lên người hắn mà còn nhân lúc hắn đi thay quần áo, ném rương sách của hắn vào nước.
Hắn nhảy xuống nước vớt lên, nên khắp người mới ướt đẫm.
Ta lôi hắn về thay y phục, quên luôn cả dự định chạy trốn. Mà lúc chuẩn bị nước tắm cho hắn, lệnh bài ta trộm được lại vô tình rớt ra.
Tiêu Dực dùng tay đón lấy, khó hiểu nhìn ta:
"Ngươi lấy thứ này làm gì?"
Ta ấp úng.
Hắn còn phát hiện bức thư ta để lại dưới gối:
[Điện hạ, núi cao sông dài, sau này sẽ còn gặp lại.]
Tiêu Dực thoáng đờ đẫn, hoảng loạn nhìn ta chằm chằm, vành mắt dần đỏ lên:
"Ngươi muốn lén đi sao?"
Ta không biết nên nói gì.
Tiêu Dực từ từ tiến tới gần, ta không thể làm gì khác ngoài lui về sau.
Đợi đến lúc không lui được nữa, hắn kéo cổ tay ta qua, ta tưởng hắn muốn nổi điên, nhưng không ngờ hắn chỉ đặt lại tấm lệnh bài kia vào lòng bàn tay ta.
"Muốn đi thì cứ đi."
Tiêu Dực bảo hắn muốn tắm rồi đẩy ta ra.
Cánh cửa kia bỗng bị đóng lại.
Chạng vạng tối hôm đó, Tiêu Dực tắm suốt một canh giờ, tiếng nước bên trong bao bọc tiếng khóc đứt quãng.
Đợi tiếng nước dừng lại, cửa mở ra, hắn và ta bốn mắt nhìn nhau.
Hắn đưa tay che lại đôi mắt sưng đỏ.
"Sao ngươi còn chưa đi?"
Hắn dừng lại một lát rồi nói:
"Vậy ta đưa ngươi..."
Ta thoáng nhìn hắn, im lặng thật lâu rồi hơi chìa tay ra:
"Chuyện đó, ta không đi nữa."
Ta định trả lệnh bài cho hắn.
Không ngờ hắn lại hiểu sai ý, ôm ta vào lòng.
"Sau này ngươi cũng đừng lén đi nữa, được không?"
Ta dựa vào vai hắn, ngạc nhiên trợn trừng mắt. Dưới lồng ngực người thiếu niên, tiếng tim đập mạnh đến mức chói tai.
"Ta hứa sẽ không đi nữa. Nhưng chúng ta là chủ tớ, ngươi đừng làm vậy."
Lúc này Tiêu Dực mới buông lỏng ta ra, hắn nhận ra mình vừa làm gì, luống cuống nói:
"Xin lỗi, không phải ta muốn khinh bạc ngươi đâu..."
Ta cười:
"Ta biết, đây chẳng qua chỉ là cái ôm giữa những người tri kỷ thôi."
Ta ôm hắn, lần tay lên trán, hắn phát sốt rồi.
Ta quyết định không đi nữa.
Bên ngoài đang phát ôn dịch, lưu dân làm loạn, ta là người ở hoàng cung, cũng chưa chắc có thể thuận lợi đến Hành Châu.
Dù sao, 6 năm sau, Tạ Trường Thù cũng sẽ đến nơi này.
Ta ở đây chờ hắn cũng được.
Ta kể về chuyện bạc nén cho Tiêu Dực, hắn lại bảo ta không cần lo lắng.