16.
Sau khi trở về, ta chuẩn bị kim châm và thuốc màu, bảo Tiểu Hà gọi Thái tử điện hạ tới.
Một lát sau, Tiêu Dực tới:
"Ngươi hiếm khi chủ động tìm ta, lần này là có chuyện gì sao?"
Ta đóng cửa lại, chậm rãi ngồi bên giường, nhìn hắn chằm chằm:
"Cởi y phục ra, tới nằm đây."
Tiêu Dực trừng to hai mắt, bước chân chậm lại, mặt lập tức đỏ lên, giọng cũng run run:
"Ngươi nói gì?"
Ta nhìn hắn, vỗ vào giường, âm cuối còn xen lẫn vẻ mê hoặc:
"Không phải ngươi muốn khiến ta thích ngươi sao? Sao lại không nghe ta?"
Hắn cúi đầu, hít sâu một hơi:
“... Chuyện này quá đột ngột, ta còn chưa chuẩn bị cẩn thận."
Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi sát bên ta.
"Hay để ta đi tắm rửa trước nhé?"
"Không cần!"
Ta dùng tay đẩy ngã hắn, giật áo hắn ra, siết chặt kim châm, định đâm vào hắn.
Tiêu Dực bỗng nắm chặt tay ta, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy:
"A… Ngươi muốn làm gì! Ngươi là b**n th** sao?"
Hắn nhìn cây kim kia rồi lại hoảng hốt nhìn ta:
"Nếu ngươi là b**n th**, chí ít cũng phải nói trước một tiếng chứ! Ta vẫn còn lần đầu đấy."
Ta khẽ nhíu mày, vẻ mặt hoang mang:
"Xăm hình cho ngươi thôi mà, hô hào gì?"
"Xăm hình sao?"
Tiêu Dực khẽ thở ra, nhìn chằm chằm cây kim kia, gương mặt lộ vẻ khó xử:
"Ta là hoàng thất, sao có thể xăm chứ?"
Ta thở dài một hơi, ánh mắt lưu luyến nhìn b* ng*c của hắn:
"Nhưng ta thích. Da thịt điện hạ trắng như tuyết, nếu xăm hình hoa đào lên trên, chắc chắn trông sẽ rất đẹp. Chỉ là nếu ngươi không chịu thì thôi vậy.”
Ta đang định đứng dậy thì bị người kia kéo lại:
"Ngươi qua đây đi."
Tiêu Dực kéo cổ áo xuống, quay đầu đi, giọng điệu cứng rắn:
"Xăm ở chỗ không để người khác nhìn thấy thôi."
Tai hắn đỏ lên, giọng điệu e thẹn:
"Chỉ có ngươi nhìn thì được."
Ta nhìn dáng vẻ miễn cưỡng dâng thân của hắn, trái tim trong lồng ngực lại đập loạn.
Thái tử điện hạ thật quyến rũ mà.
Ta khẽ đặt tay trên người hắn, đâm một kim rồi lại một kim nữa vào da thịt trắng muốt như tuyết, để lại vết hồng:
Tiêu Dực cúi đầu nhìn ta, chau mày:
"Đau, đau"
"Không cho kêu đau."
Tay ta suýt thì run lên.
Không được, hắn kêu kiểu này, sao còn tập trung làm việc chính được chứ?
Hắn rất nghe lời, không kêu đau nữa, thi thoảng chỉ khẽ thở ra, phát ra tiếng "ưm" từ trong họng.
“..."
Ta im lặng chớp mắt một cái:
"Ngươi vẫn kêu đau đi thì hơn."
Đợi đến khi xăm xong hình hoa đào, Tiêu Dực nằm trên giường, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, y phục xộc xệch như vừa bị đánh một trận.
Ta nằm trên người hắn, dùng tay lau đi vết máu.
"Điện hạ còn đau không?"
Hắn nhìn ta chằm chằm, yếu ớt nói:
"Hơi."
Ta cong môi, ghé lại bên tai hắn, chậm rãi nói nhỏ:
"Vậy để ta hôn thì sẽ hết đau ngay, được không?"
Hắn bỗng quay đầu nhìn ta, hoảng loạn đối mặt rồi lại bối rối dời sang chỗ khác.
Một lát sau, giọng điệu cực kỳ yếu ớt truyền đến:
"Được."
Ta không nhịn cười nổi.
Lúc đứng lên, hắn siết chặt tay, toàn thân căng cứng như dây cung.
Hắn yếu ớt giãy dụa, cũng không lâu lắm.
Sau đó, ta buông hắn ra:
"Thế nào?"
Tiêu Dực quay đầu sang một bên, mặt đỏ như máu:
"Ta, chuyện đó…"
Ta ho khan, ngồi dậy:
"Ừm, ngươi có thể về rồi."
Tiêu Dực giữ chặt tay ta, cẩn thận cầu xin:
"Ta làm đến thế rồi mà vẫn không được ở lại sao?"
Ta mềm lòng mà đồng ý.
Tiêu Dực vui vẻ không thôi, nhào lên ôm ta.
Cả đêm hắn rất thành thật, ngoài nắm tay và ôm thì cũng không dám làm gì khác.
Ta ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, còn Tiêu Dực thì đã lên triều từ lâu.
Ta tới dịch trạm ở rừng trúc tìm Tạ Trường Thù.
Hắn vừa thấy ta, chưa chờ ta mở miệng thì đã kéo cổ áo xuống:
"Ngươi tới là để xem cái này sao?"
Mấy đóa hoa đào sinh động như thật, yên lặng nằm trước ngực hắn.
Mỗi mũi kim đều giống lúc ta xăm cho Tiêu Dực như đúc.
Ta không nhịn được mà chạm tay vào:
"Thứ này xuất hiện trên người ngươi chỉ trong
một đêm sao?"
"Giờ Tý đêm qua, ta tận mắt thấy nó hiện lên từng chút."
Tạ Trường Thù mím môi, nhìn ta chằm chằm:
"A Kiều tỷ, đêm đó ngươi xăm cho ta, nhưng tiếc là giữ màu không được lâu, trước ngày đại hôn đã phai hết.”
“Lần trước, lúc ngươi nhắc đến hình xăm, ta lập tức đoán được… Có lẽ lúc ấy ngươi xăm cho ta, cũng không phải do tự nhiên hứng thú."
Hắn khẽ di chuyển ngón tay ta tới trước ngực mình:
"Ta biết, trong lòng ngươi, ta không phải người tốt. Nhưng ngươi tin ta đi, người ở bên cạnh ngươi vẫn luôn là ta."
Lúc này, ta đã hoàn toàn tin hắn:
"Nếu lần trước ngươi đã biết thì phải nói thẳng với ta chứ, lại để tiểu Thái tử trắng trẻo phải đau một phen."
Hắn cúi đầu cười:
"Sao ngươi biết hắn không thích chứ?"
"Hắn không giống ngươi, ngươi đừng nói xấu hắn."
Tạ Trường Thù im lặng một lát rồi uất ức nói:
"Rõ ràng là một người, sao ngươi lại đối xử không công bằng thế chứ?"
Ta hoàn toàn không ngờ tới phản ứng của hắn, hắn cũng 30 tuổi rồi đấy.
Thế là, ta dứt khoát đổi chủ đề:
"Vậy kế hoạch tiếp theo là để bọn họ tiếp tục thành thân sao?"
"Chúng ta chia nhau ra hành động, ta sẽ trấn an Khương Hiệu, ngươi thì dỗ Tiêu Dực."
Lúc phân nhiệm vụ, ta nhắc nhở hắn:
"Đúng rồi, lúc ta vẫn còn là Khương Hiệu thì thật sự rất để ý đến ngươi, vậy nên ngươi hãy giữ khoảng cách với nàng ấy chút."
Nhắc đến Khương Hiệu, mắt Tạ Trường Thù hơi ươn ướt:
"A Hiệu... Gần đây nàng ấy luôn cố chữa mắt, ta biết nàng ấy muốn nhìn thấy ta.”
Hắn nói xong thì cũng rời đi.
Ta nhìn bóng lưng ngày càng xa của hắn, không kìm được mà bước lên phía trước nửa bước:
"Tạ Trường Thù."
"Sao thế?"
Hắn quay đầu.
Ta nhìn hắn, gọi vọng từ xa, tiếng gọi bị gió thổi tan:
"Ta muốn hỏi ngươi, bây giờ người ngươi thích là A Hiệu sao?"
Tạ Trường Thù ngơ ngác một lúc rồi bật cười, giọng điệu lơ đễnh:
"Dù ta nói thích hay không, ngươi cũng sẽ không vui mà."
Ta cũng cười.
Thái độ như vậy lúc nói chuyện của hắn, xem ra mới thật sự là Tạ Trường Thù.
Nhưng dù sao thì ta cũng không hiểu… Tiểu Thái tử dịu dàng đáng yêu, Tạ Trường Thù phong lưu tuỳ tiện, giữa hai con người hoàn toàn đối lập đó, sao lại xuất hiện một tên hoàng đế khốn kiếp nghiện luyện thuốc chứ?
Mấy ngày sau đó, ta vừa khuyên Tiêu Dực lấy công chúa, vừa ra ngoài gặp Tạ Trường Thù, xác nhận tiến độ với nhau.
Khương Hiệu vẫn còn tốt chán, dù không muốn gả, nhưng an phận thủ thường.
Còn Thái tử Tiêu Dực thì lại không ổn.
Hắn không muốn hoà thân, chỉ muốn dính lấy ta không buông:
"Phải làm gì thì ngươi mới chịu thành thân với ta? Ngươi không thể nói cho ta biết sao?"
Tạ Trường Thù ngồi trên núi đá, áo trắng rung rinh. Hắn nắm chặt túi rượu, ngửa đầu đổ xuống:
"Nếu ngươi muốn đối phó với ta của lúc trước thì vẫn nên tự nghĩ cách đi."
"Ngươi biết rõ chuyện xảy ra sau đó mà không thể chỉ cho ta một con đường sáng sao?"
Ta giật túi rượu của hắn qua, cũng uống một ngụm, lại bị sặc, ho khan.
Tạ Trường Thù đột nhiên vươn tay kéo ta qua, ngồi lên đùi hắn:
"Khương Hiệu, ngươi rất thích ta sao?"
Ta sửng sốt:
"Ngươi phát bệnh gì thế?"
Hắn dùng một tay nắm eo ta, tay còn lại đặt lên mặt ta:
"A Hiệu, ngươi nhìn kỹ chút đi, ta có phải là người mà ngươi thích thuở nhỏ không? Ta có phải phu quân ngươi không? Chúng ta xa cách nhiều năm, rốt cuộc cũng gặp lại… Mà ngươi, ngoài việc bàn chính sự với ta, thì chẳng cần ta chút nào nữa sao?"
Ta chăm chú nhìn hắn, như mới quay lại lúc làm hoàng hậu, khí thế khắp người dần tan đi:
"Sao đang yên đang lành lại đi nói chuyện này?"
"Vì ta nhớ ra trước khi xuyên đến, chúng ta cãi nhau vì Tạ Trường Thù, bây giờ hiểu lầm đã được giải trừ, ta muốn làm hòa với ngươi. Dù mấy năm nay ta vẫn chưa từng chạm vào người khác..."
Hắn cúi đầu hôn lên mặt ta, luồn tay vào váy áo thăm dò như thói quen.
Ta giật mình, giữ tay hắn lại:
"Đây đang là bên ngoài đấy..."
"Thì có sao đâu, chúng ta đang ở quá khứ, sẽ có ai biết chúng ta chứ?"
Tạ Trường Thù áp vào tai ta, giọng điệu ẩn giấu ý cười mập mờ: .
"Mà hoàng hậu, sau này c*̃ng không có cơ hội nữa đâu."
Ta thấy hắn điên rồi.
Nhưng không biết ta đang nghĩ gì, vậy mà cũng muốn thử chút.
Dù sao có Khương Hiệu và Tiêu Dực ở đây, thì ta và Tạ Trường Thù cũng không tên không họ, không phụ không mẫu, như cỏ dại trong núi.
Mà hắn còn là người ta thích, c*̃ng có danh phận phu thê với ta, cũng không quá đáng gì…
"Vậy, thử chút nhé?"
Tạ Trường Thù cười.
Ta duỗi hai tay ra, lúc vòng lên cổ Tạ Trường Thù lại vừa khéo va phải ánh mắt của Tiêu Dực ở phía xa…
Hắn đứng đó, không biết đã nhìn bao lâu, sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách.
"Điện hạ…"
Ta hốt hoảng nhảy xuống.
Làm sao để bắt hắn quên đi?
17.
Tiêu Dực lảo đảo chạy trốn.
"Ngươi biết hắn đang theo dõi ta... Sao ngươi lại muốn làm vậy!"
Ta tức tối, định đuổi theo, nhưng lại bị Tạ Trường Thù giữ chặt:
"Không phải ngươi muốn ta chỉ cho ngươi một con đường sáng sao?"
Ta bước chậm lại, ngạc nhiên nhìn hắn:
"Ngươi tới đó như thế sao?"
Giọng điệu Tạ Trường Thù không chút rung động, như đang nói lại chuyện cũ của người khác:
"Khoảng thời gian đó rất khó chịu, nhưng ta vẫn tin ngươi yêu ta."
Ta nhìn theo bóng dáng Tiêu Dực đang chạy trốn, họng nghẹn lại, ánh mắt đờ đẫn:
"Không được... Sao có thể... Đối xử với hắn như vậy chứ?"
Người kia đứng thẳng cạnh ta, dùng tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tán loạn của ta:
"Nếu hắn không từ bỏ thì sẽ không lấy Khương Hiệu. Nếu ngươi muốn đi thì không thể đối tốt với hắn nữa."
"Nhưng ta không muốn làm thế với hắn."
Ta quay đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ:
"Ta c*̃ng không muốn làm thế với ngươi, điện hạ."
Tạ Trường Thù giật mình, ánh mắt ngơ ngẩn, hắn rơi một giọt lệ:
"A Kiều tỷ, ngày đó với ta mà nói, đã là 13 năm trước, đã là quá khứ rồi."
Ta dùng tay lau nước mắt cho hắn:
"Không, dù đã là quá khứ thì ta vẫn muốn giải thích với người Thái tử điện hạ luôn không biết chuyện đó. Nếu ngươi không phải là Tạ Trường Thù, nếu ngươi cũng không phải là bệ hạ thì ta sẽ không làm theo ngươi đâu."
Người mà ta không muốn từ chối chỉ có một.
Trong giây phút đó, hắn rơi nước mắt, bờ môi khẽ run:
"Vậy, dù đó đều là ta thì ngươi vẫn thích ta của thuở thiếu thời nhất phải không?"
Ta nhìn hắn không chớp mắt:
"Phải, người A Kiều yêu là Ngũ hoàng tử."
Năm Lâm An thứ 5, ta uống thuốc vì muốn gặp Tạ Trường Thù, nhưng sau 6 năm rồi lại sắp 7 năm nữa, lòng ta dần bị thiếu niên Tiêu Dực chiếm cứ.
Tạ Trường Thù thâm tình ôm ta, cúi đầu xuống cổ ta, lặp lại từ A Kiều tỷ mãi.
Ta vỗ lưng hắn, cắn răng đẩy hắn ra:
"Ta còn phải đi dỗ đứa bé kia."
Hắn chậm rãi gật đầu.
Ta lập tức rời đi.
Người phía sau đột nhiên hô lên, gọi ta, giọng điệu do dự:
"Ừm, trước kia ta khá tùy tiện, ngươi nhớ phải từ chối ta đấy."
Ta khẽ đồng ý.
Lúc trở lại Đông cung thì trời đã tối, cũng không biết Tiểu Hà và mấy thị nữ đã đi đâu.
Ta vào cửa, thấy trong điện tối sầm, đang định đốt đèn thì lại bị ôm chặt lấy từ phía sau.
Ta ngửi thấy mùi rượu dày đặc:
"Điện hạ?"
Người kia lờ mờ đáp lại:
"Là ta."
Ta vội quay người, thấy rõ Tiêu Dực nhờ ánh trăng rọi. Hắn như đã uống say, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt đờ đẫn:
"Hắn là ai? Sao ngươi lại ở cùng hắn?"
Ta há hốc mồm, không biết nên giải thích thế nào.
Tiêu Dực rũ mắt:
"Ta không cố ý theo dõi ngươi đâu. Gần đây ta tới tìm ngươi, ngươi đều không để ý tới ta, ta lo ngươi bị gì, không ngờ ngươi lại thế."
"Không phải như ngươi nghĩ đâu!"
Ta sốt ruột kéo tay hắn:
"Nhưng ta thấy..."
Hắn thờ thẫn nhìn chằm chằm vào tay ta, giọng điệu bình tĩnh mà bi thương:
"Ngươi làm những chuyện này là để lừa ta sao? Ngươi sợ ta nóng giận mà làm tổn thương hắn phải không?"
Nước mắt lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay ta, ta như bị bắt quả tang:
"Không phải, ta sợ ngươi buồn thôi. Thật ra nam nhân kia, hắn là..."
Tiêu Dực ngẩng đầu:
"Hắn là ai?"
Ta nhìn mặt hắn, không chớp mắt.
Hắn là ngươi.
Ngươi của 13 năm sau…
Chỉ là bây giờ ngươi còn chưa biết mà thôi.
"Hắn là trượng phu cũ của ta, bọn ta chia ly 6 năm, bây giờ gặp lại."
Tiêu Dực sửng sốt:
"Là hắn quấn lấy ngươi, phải không?"
Giọng điệu hắn sốt ruột, hắn quay người định đi:
"Ta phái người đi giết hắn."
"Đừng, đừng giết hắn."
Hắn dừng bước, quay đầu lại, khó tin hỏi nhỏ:
"Chẳng lẽ, ngươi còn thích hắn sao?"
"Ta không thể nói rõ với ngươi! Tóm lại ngươi đừng giết hắn."
Ta lại quay đầu đi.
"Nhưng ngươi nói hắn không tốt với ngươi, ngươi c*̃ng rất chán ghét hắn, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa buông bỏ được hắn sao?"
Ta bị ép đến mức không kịp lựa lời:
"Chuyện giữa phu thê, ngươi không hiểu đâu!"
Trong điện yên ắng một hồi.
"Ta không hiểu sao?"
Tiếng cười lạnh truyền đến:
"Vậy ngươi dạy ta đi."
Vừa dứt lời, hông ta đột nhiên bay lên không.
Ta bị ôm ngang lên, ném xuống giường.
Tiêu Dực nghiêng người đè lên ta, cúi đầu nhìn ta chằm chằm:
"Xem như hắn là trượng phu cũ của ngươi, nhưng đó đều đã là quá khứ rồi. Bây giờ ngươi là người của ta, sao ngươi có thể giấu ta, ra ngoài dã hợp với người khác, còn để ta bắt gặp chứ?"
Ta vừa nghe đến hai chữ dã hợp thì mặt lập tức nóng lên:
"Ta... Ta..."
Chuyện đó vốn không thể giải thích.
Hắn là ánh trăng sáng thuở thiếu thời, lại là tiền phu bên gối 6 năm trước, còn là người trước mắt trong tương lai, sao ta có thể không thích đây?
Nhưng hắn sẽ không thể tin rằng trên thế gian này còn một hắn khác.
Ta không thể làm gì khác hơn là nhận tội oan:
"Là ta sai rồi."
Không ngờ Tiêu Dực lại trở mặt tại chỗ, đè lên cổ tay ta, càng tức hơn.
Hắn hôn ta:
"Vậy mà ngươi còn thừa nhận à? Nếu không bị ta bắt gặp, ngươi thật sự sẽ ở bên hắn sao? Ngươi không thích ta, phải chứ? Nếu đã không thích ta, vậy sao lại xăm cho ta, ngươi còn..."
Hắn thoáng giật mình tại chỗ, che ngực, lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ ngươi thật sự đang lừa ta như phụ hoàng nói sao..."
Hắn im lặng nhìn ta suốt nửa ngày, kiềm chế buông tay, quay người định đi vội.
Ta hoảng hốt, lập tức ôm eo hắn:
"Tiêu Dực, ta thề với trời là ta chỉ thích ngươi! Ta biết ngươi không tin, mà ta cũng không giải thích được, nhưng sẽ có một ngày ngươi hiểu ra rằng ta chỉ thích ngươi mà thôi."
Thân thể trong lòng ta bỗng cứng đờ.
Không biết đã qua bao lâu, hắn quay đầu nhìn ta, giọng điệu không vui không buồn:
"Được. Ngươi nói ngươi thích ta, vậy ta muốn ngươi thị tẩm, ngươi bằng lòng không?"
18.
Ta thoáng giật mình.
Ta bỗng hiểu cái gọi là yêu cầu quá phận của Tạ Trường Thù:
"Ngươi nhớ từ chối ta."
Mà tất cả chuyện này đều đã xảy ra, vậy rốt cuộc ta có từ chối hắn không?
Tiêu Dực nắm cằm ta, tới gần, hơi thở sát bên.
"Khó xử thế sao? Ta đang cho ngươi cơ hội để dỗ ta đấy. Không phải ngươi nói thích ta sao?"
Cũng không khó xử...
Nhưng Tạ Trường Thù lại bảo ta từ chối hắn... Vì quá khứ không thay đổi, có phải ta nên từ chối hắn không?
Mà bọn ta lại không phải người ở cùng một thời không, liệu có thể làm ra chuyện gì sai trái chứ?
Ta quỳ gối trên giường, rạp người dập đầu:
"Điện hạ, ngươi mới 18 tuổi, còn ta đã là cung nữ già 29 tuổi rồi, nào có tư cách phụng dưỡng ngươi?"
Hắn trợn mắt:
"Ngươi chê ta nhỏ tuổi sao?"
Ta ngẩng đầu:
"Không, là ta lớn tuổi."
Hắn cười nhạo:
"Vậy nên ngươi thích lão già tâm đầu ý hợp kia nhỉ."
Ta im lặng.
Đành tự bôi đen để ngươi vui là được.
Ánh mắt hắn bỗng tối sầm đi, hắn đã thấy vết đỏ mà Tạ Trường Thù bất cẩn để lại bên gáy ta.
Tiếp đó, hắn cười một tiếng tự giễu:
"Khó trách sao gần đây tâm tình ngươi tốt thế, vậy mà ta còn tưởng quan hệ của chúng ta lại tiến gần thêm một bước."
Hắn bỗng dùng tay còn lại kéo cổ áo xuống, để lộ hình hoa đào mà ta tỉ mỉ xăm lên:
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi..."
Hắn nhìn ta thật lâu, giọng điệu đè nén sự nghẹn ngào, gằn từng chữ:
“Ngươi thật sự có tình cảm với ta, hay chỉ coi ta là đồ chơi tiêu khiển?"
Ta nhìn vào mắt hắn, tim phổi như bị băm vằm.
Tiêu Dực thở dài, rơi lệ, kiên quyết đứng dậy, đi xuống giường.
"Điện hạ!"
Hắn bị ta gọi lại, quay đầu về, ánh mắt thảng thốt.
Ta quỳ trên giường, nhìn thẳng vào hắn, hai tay đặt lên hông, chậm rãi cởi dây thắt lưng.
Y phục trượt xuống theo bờ vai:
"Ta đồng ý."
Ta chăm chú nhìn hắn, khẽ mím môi, giọng điệu chậm rãi:
"Lần trước để ngươi qua đêm ở đây là ta đã đồng ý rồi."
Chỉ là hắn quá thành thật.
Tiêu Dực hoàn toàn sững sờ, hắn đứng đó, chậm chạp bất động.
Sau đó ta bất cẩn rùng mình, hắn mới tỉnh táo lại, kéo ta vào phòng.
Bọn ta nằm xuống giường, hôn nhau triền miên.
Nhưng hắn lại chậm chạp bất động, không tiến không lùi.
“...Thái tử điện hạ?"
Hắn nghe ta kêu thì ngẩng đầu, sắc mặt đỏ lên, yếu ớt nói:
"A, ta không tìm thấy."
Ta sụp đổ trong nháy mắt, toàn thân nóng lên:
"Ngươi! Ngươi cút cho ta!"
Ta đạp hắn một cước, nhưng lại bị hắn kịp tránh thoát.
"Ta không lật lại đâu."
Hắn ôm chặt ta, lật người qua, nằm xuống dưới:
"Ngươi lại đây, ngươi làm được mà."
Ánh mắt Tiêu Dực đầy vẻ mong đợi.
“..."
Ta thoáng im lặng, nghiêng người đi.
"Chỉ vì chút chuyện này mà lại giày vò ta lâu như vậy. Ngủ đi."
Sau lưng truyền đến giọng điệu u oán:
"Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì khác đâu, mau ngủ đi."
Tiêu Dực tự thấy nhục nhã, thử kéo ta mây mưa lại, đến khi ta đổi giọng khen hắn, hắn mới buông ta ra mà ngủ.
Nửa đêm, hắn lén lại gần hỏi ta, hắn có lợi hại hơn người kia không.
Tất nhiên, ta nói…
Làm chuyện nam nữ này với người trong lòng, sướng hơn với tên hoàng đế khốn kiếp kia nhiều.
Nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ lại cùng là một người.
Cũng khiến lòng ta không chán ghét 6 năm trong quá khứ thế nữa.
Mà ta lại nhớ đêm động phòng đó, Tiêu Dực rất thành thạo chuyện phòng the. Không ngờ lần đầu hắn còn chưa tìm được điểm nhạy cảm, vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi đã tiến bộ nhanh chóng, rốt cuộc đã luyện bằng cách nào?
Ta ngủ đến nửa đêm thì chợt mở mắt.
Không phải sẽ luyện trên người ta chứ?
Chú cún con sau lưng còn đang ôm ta, mơ màng nói mớ:
"Rốt cuộc ngươi tên gì? Ta không ngờ nữ nhân tên A Kiều kia lại là người xấu, nàng ta lừa ta tìm vòng tai cho mình rồi còn đẩy ta xuống…"
Nghĩ lại…
Hắn đang hỏi tên thật của ta.
"Ta là..."
Ta thờ thẫn hồi lâu, cúi đầu nhìn hắn, thấy người kia đã mệt mỏi thiếp đi.
Ta im lặng nhìn hắn, nhớ đến ngày đại hôn mùng 9 tháng giêng kia, cùng cái chết sắp tới. Dù là chết thật hay giả, ta đều sẽ phải rời khỏi hắn.
Ta dùng ngón tay m*n tr*n mặt hắn, trong lòng tràn ngập nỗi quyến luyến bất tận.
Ta yêu ngươi, Tiêu Dực.
Ta cẩn thận ghé lại bên tai hắn, nói rất khẽ:
“Điện hạ, ta là A Hiệu, là thê tử của ngươi."
Hắn mơ màng đáp lại, càng ôm ta chặt hơn.
Tiêu Dực lại cứ thế mà tha thứ chuyện ta tư thông với người khác, nhưng cũng không tiếp tục để ta ra khỏi cung, còn để Thực Hà đi theo trông coi ta.
Nhưng không ngờ mấy ngày sau, lúc ta tìm vu y Nguyên cô cô để lấy thuốc thì lại gặp gian phu Tạ Trường Thù ở đó.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Hai bọn ta trăm miệng một lời, đều rất hoảng hốt.