24.
"A Kiều tỷ…"
Trong rừng vang vọng tiếng kêu của Tiêu Dực.
Người kia đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.
Ta miễn cưỡng bò ra ngoài, nhìn bóng lưng kia:
"Điện hạ."
Dù tiếng gọi yếu ớt nhưng hắn vẫn lập tức nghe thấy được.
Tiêu Dực ôm ta vào lòng, nhìn chằm chằm cây dao găm trước ngực ta, mặt cắt không còn một giọt máu, không thốt nên lời:
"A Kiều, ngươi, ngươi sao thế? Sao bọn họ lại giếc ngươi?"
Ta đưa tay sờ mặt hắn, môi tái nhợt, giọng điệu yếu ớt:
"Điện hạ, xin hãy tha thứ cho những chuyện ta đã làm, đừng giận ta nữa."
Hắn muốn ôm ta:
"Đừng nói nữa, ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Nhưng hắn vừa khẽ động, ta đã nôn ra máu, dọa cho Tiêu Dực không dám làm gì nữa.
Hắn quay đầu đi, giọng điệu gấp rút:
"Mau lên! Bảo thái y cưỡi ngựa tới đây, nhanh đi!"
Ta ngắm nhìn Tiêu Dực mặc y phục đỏ, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên mặt hắn:
"Điện hạ, dáng vẻ lúc làm tân lang của ngươi thật dễ nhìn."
Năm đó, lúc ta động phòng hoa chúc với hắn, sao lại không ngắm kỹ thời khắc Tiêu Dực đẹp nhất trong đời chứ?
"A Kiều tỷ, ngươi cố chịu đựng nhé."
Hắn cúi đầu nhìn ta, như dỗ đứa trẻ:
"Ta không cưới người khác, chờ ngươi ổn rồi, chúng ta sẽ thành thân."
Ta ch** n**c mắt, giọng nghẹn ngào:
"Không, ngươi phải cưới nàng ấy, phải đối xử tốt với nàng ấy, phải trân quý nàng ấy như ngươi đã làm với ta vậy.”
Tiêu Dực ngơ ngẩn:
"Nhưng ta không thích nàng ấy."
Trong lòng ta quýnh lên, bỗng chảy ra máu, ta nắm chặt tay hắn:
"Không, ngươi đồng ý với ta đi! Sau khi ta chết, ngươi phải cưới Khương Hiệu!"
Hắn hoảng hốt dùng ống tay áo lau máu cho ta:
"Được, ta cưới nàng ấy, ngươi đừng nóng giận."
"Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ngươi, không được lạnh nhạt thê tử mới cưới đâu."
"Được."
Hắn gật đầu, nước mắt rơi xuống.
"Thị nữ Thực Hà của ta rất tốt, hãy phái nàng ấy đi chăm sóc Thái tử phi."
"Được."
Hắn khóc không ra tiếng.
Ta dùng hết hơi tàn cuối cùng, duỗi hai tay ra ôm mặt hắn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
"Tiêu Dực, ta không rộng lượng đâu. Ngoại trừ Khương Hiệu, nếu ngươi dám động vào nữ nhân nào khác, ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."
"Được, ta đều đồng ý với ngươi. Chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta, ta đều nghe theo ngươi hết."
Hắn ch** n**c mắt đầy mặt.
Ta nhếch khóe môi, gượng cười:
"Điện hạ, núi cao sông dài, sau này sẽ còn gặp lại."
Ngươi sẽ gặp lại ta.
Tiêu Dực dùng mặt cọ vào tay ta, nghẹn ngào nói:
"Không muốn."
Trong tầm mắt lờ mờ, bóng dáng màu đỏ kia c*̃ng dần tiêu tan:
"Ta ở cạnh ngươi..."
Ta lưu luyến nhìn hắn không rời, cho đến khi hai mắt nhắm nghiền.
Sắc mặt Tiêu Dực cứng đờ, hắn bắt lấy cổ tay ta, đặt lên mặt hắn.
Nước mắt nóng hổi rơi vào tay ta.
"Ta sai rồi! Ta không nên giận ngươi... Không nên nói lung tung với tỷ tỷ... Ta vẫn muốn gặp ngươi mà."
Thiếu niên tuyệt vọng, ân hận la lên, vang vọng khắp núi rừng.
Ta có thể nghe thấy hắn nói, nhưng không mở nổi mắt, không thể an ủi hắn rằng…
Đây không phải lỗi của ngươi.
Nếu giữa chúng ta không có khoảng cách thì sẽ không thể gặp lại.
"Thái tử điện hạ, Nguyên đại phu đã đến! Điện hạ… Điện hạ hôn mê rồi!"
Vào giây phút hấp hối, tiếng nói xung quanh đều truyền vào tai ta:
"Mũi dao này bị cắm ngay giữa, dù là thần tiên cũng khó cứu."
Ta cảm nhận được có người ôm ta:
"Rốt cuộc là ai đã giết ngươi? Tại sao, tại sao ta lại mất ngươi một lần nữa?"
Tạ Trường Thù tới rồi.
Ta dùng hết sức lực, chỉ có thể khẽ mở mí mắt, trông thấy Tạ Trường Thù từ trong khe hở nhỏ, mặt hắn xám như tro, không còn sức sống:
"Năm đó nàng ấy dặn ta phải đối đãi thật tốt với Khương Hiệu, nhưng ta lại biến nàng ấy thành người thay thế suốt 7 năm, khiến nàng ấy uống viên thuốc đó trước mặt mọi người. Nàng ấy đã khổ nhọc theo giúp ta suốt 3 năm, cuối cùng cũng không giữ được mạng. Kẻ đáng chết là ta, không phải nàng ấy."
Nguyên cô cô, Nguyên Y đứng đối diện hắn:
"Tạ đại nhân, người đã chết thì không thể sống lại."
Tạ Trường Thù ngoảnh mặt làm ngơ, lấy bình sứ trong ngực ra, bỏ thuốc vào miệng ta.
"Ngươi đút cho nàng ấy thứ gì thế?"
"Thuốc Thoi."
Khăn lau qua khóe môi ta.
"Tương truyền thời chiến quốc, vu y nước Sở vì muốn phục quốc mà luyện chế loại thuốc này. Ngươi tin không? Trên đời thật sự có loại thuốc này đấy."
Tạ Trường Thù tháo mặt nạ xuống, lộ ra ngũ quan chẳng khác Thái tử là bao…
Chỉ là hắn lớn tuổi hơn nhiều, khí thế cũng mạnh mẽ hơn.
"7 năm sau, Nguyên vu y phụng mệnh trẫm luyện ra thuốc này. Bây giờ, người đang đứng trước mặt ngươi là hoàng đế Tiêu Dực triều Đại Hạ."
Nguyên cô cô giật mình.
Tạ Trường Thù hờ hững nói:
"Lúc này ta đi thành thân. Chờ đến khi ta quay lại, ngươi hãy nói cho hắn biết, trên đời có loại thuốc này, có thể trở lại quá khứ, chỉ là cần thời gian luyện chế thôi.”
Trước mắt chậm rãi phát ra ánh sáng màu trắng bạc.
Ta như chiếc lông vũ, rơi xuống.
Bóng dáng hai người trong tầm mắt ngày càng nhỏ đi.
"Ngươi định đi đâu?"
"Đi tìm nàng ấy."
"Trời đất bao la, ngươi biết đến nơi nào mà tìm?"
"Chỉ cần nàng ấy còn sống thì sẽ tới tìm ta."
25.
Tuyết lớn đổ xuống.
Một chiếc dù nghiêng xuống, đôi uyên ương hôn môi triền miên.
"Ngươi còn bí mật gì mà ta không biết chứ?"
Ngựa hoảng loạn chạy tung.
Tân nương thút thít đẩy cửa xe ngựa, bổ nhào vào nam nhân đeo mặt nạ:
"Ta không muốn gả cho hắn, ngươi đưa ta theo, chúng ta bỏ trốn đi!"
Ngày bị ám sát…
Dưới tảng đá lớn, nữ nhân dùng hai tay nắm chặt lưỡi dao găm, hốt hoảng cầu xin tha thứ:
"Van xin ngươi... Tha cho ta..."
Ta bỗng mở mắt ra, ngồi dậy:
"Đừng giết ta."
Đập vào mắt ta là một cây kim dài.
Lão già tóc trắng sờ vuốt nó, vừa mừng vừa sợ nhìn ta:
"Người tỉnh rồi!"
Ta lui ra sau, ánh mắt mang vẻ cảnh giác:
"Ngươi là ai?"
Lão già kia hoảng sợ:
"Người không nhớ ta sao? Ta là con của vu nữ nước Sở, khi ta còn bé, người từng ôm ta đấy."
Hắn lấy sách từ dưới gầm giường lên, chậm rãi lật ra trước mặt ta.
Nữ nhân trong sách là ta.
"Ngàn năm trước, hàng trăm vu y nước Sở cầm thoi, tản ra nhiều hướng, lúc gặp lại thì đã bị vây khốn đàn áp. Vào thời khắc sinh tử, là người đã đuổi tới, cứu đám người bọn họ, được tôn làm Chấp Thoi. Mà người còn để lại cuốn sách này, bảo đây là số mệnh trong tử kiếp của người, truyền lại cho các đời vu y nước Sở, nếu gặp người trong sách, tất phải cứu."
Ta nhận lấy quyển sách kia, cẩn thận xem kỹ.
Sau một lúc lâu, ta nhìn lão già đó, tùy tiện ném sách sang một bên:
"Đáng tiếc, khiến ngươi thất vọng rồi, ta không phải người ngươi muốn tìm."
Lão già cầm lấy bức họa, so sánh với ta:
"Lạ thật..."
Ta dùng tay che tim, vậy mà đã được chữa khỏi, lại từ từ dời tay xuống, xoa lên bụng dưới.
"Yên tâm, con của người vẫn còn."
Lão già kia nói.
Ta mới thở phào.
"Chỉ là chân trái của người bị trúng tên vào tận xương cốt, sau này sợ là đi lại khó khăn."
Ta đè chân trái lại, đứng xuống giường:
"Không sao."
Ta mở cổng tre ra, một màu bạc trắng lọt vào tầm mắt. Tuyết bay đầy như lông ngỗng, gió lạnh gào thét, mái tóc ta bị thổi bay.
"Bây giờ là năm nào?"
Dời tầm mắt qua, tuyết dày núi cao, một mảng trắng vô biên gắn liền với bầu trời mênh mông, ngay cả một bóng chim cũng không thấy.
"Năm Vĩnh Ninh thứ 3."
Sao so với lần đầu, còn sớm hơn tận 7 năm chứ.
Ta bất lực cúi đầu cười:
"Xong rồi, phụ thân con chỉ mới lớn hơn con năm tuổi."
Tất nhiên, ta không thể mang theo đứa bé đi tìm Tiêu Dực lúc 5 tuổi.
Ta không thể làm gì khác hơn là ở lại đây dưỡng thai.
Lão già kia họ Nguyên, là đời sau của vu y nước Sở, chìm trong luyện thuốc, không biết đang sống ở thung lũng nào trong khe núi, gọi là "Nguyên gia bảo".
Nơi này còn có mấy nhà khác, đều họ Nguyên, là đời sau của vu y nước Sở.
Ta đã ở lại nơi này, cũng theo bọn họ, chuyển thành họ Nguyên.
Ta là Nguyên Y.
Lão già họ Nguyên đó không thê không tử, không chỉ thu nhận ta mà còn truyền y thuật của mình cho ta.
Năm Vĩnh Ninh thứ 4, ta 30 tuổi, sinh hạ con của Tiêu Dực, là một nữ nhi.
Tất cả mọi người trong họ Nguyên thị đều vây quanh đứa bé:
"Chấp Thoi đại nhân, mau đặt tên cho tiểu chủ tử…”
Ta đã nói với họ rất nhiều lần, rằng ta không phải Chấp Thoi gì đó.
Cùng lắm thì ta chỉ là Đào nhân thôi.
Nhưng người họ Nguyên đều không tầm thường, họ cho rằng chỉ là chưa tới lúc thôi. Có lẽ sẽ có ngày, ta xuyên tới, giáng xuống từ trên trời, cứu vớt bọn họ. Thế nên họ vẫn kiên trì gọi ta là Chấp Thoi đại nhân.
Lúc đó, ta im lặng suy nghĩ, nên đặt tên cho nữ nhi của ta và Tiêu Dực là gì
Không biết là ai đột nhiên nói:
"Ở lòng bàn chân tiểu chủ tử có một vết bớt nhỏ."
Ta vội ôm đứa bé vào lòng, cẩn thận nâng chân nó lên, chỉ thấy một vết bớt ửng đỏ, vừa khéo ở chỗ…
"Nhìn như một đóa Sen vậy."
Lão già họ Nguyên vò đầu bứt tai, nói:
"Vậy gọi là tiểu Liên nhé?"
Ta nhìn chằm chằm vết bớt kia, trong lòng chấn động, run rẩy, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.
Hoá ra là nàng ấy.
"Gọi Tiểu Hà đi."
Tiểu Hà lớn lên.
Nó, ngoài mặt thì ngoan ngoãn, nhưng sau lưng thì nghịch ngợm. Mà lúc ta mắng nó, nó sẽ lại rơi nước mắt.
Điểm ấy lại rất giống phụ thân nó, trước mặt thì khoe mẽ, sau lưng lại giở trò xấu.
Năm Vĩnh Ninh thứ 7, Tiểu Hà 3 tuổi.
Sáng hôm đó còn rất yên bình, ta làm cháo trắng dưa muối cho lão già kia và tiểu Hà.
Đến trưa, ta đi gọi lão già kia về ăn cơm.
Không biết hắn đã đi đâu, ta đi lòng vòng trước sau, đến khắp nơi vẫn không tìm thấy, lúc đang định đi ra thì lại gặp hắn ngoài cửa.
Hắn chống trượng, râu tóc trắng bạc, người còng xuống, vịn vào người hầu mà đi, đôi mắt đẫm nước nhìn vào ta.
Cứ như lãng khách đi xa trở về.
"Nguyên nha đầu, là hôm nay, ta thành công rồi."
Ta nhìn hắn, hốc mắt ươn ướt.
“...Nhưng sao ngươi lại đột nhiên già thế?"
Hắn quay đầu, nhìn về phía con đường mà mình đến:
"Con đường về nhà này, ta đã phải đi rất nhiều năm."
Hắn đã luyện ra phương thuốc mà cả đời luôn mong mỏi.
Nhưng chỉ trong một ngày, hắn đã già đi 20 tuổi.
Hắn sắp chết rồi.
Rốt cuộc hắn c*̃ng hiểu rõ, tại sao Toa lại bị thất truyền.
"Thời gian qua mau, ngày tháng như thoi đưa. Dù có quay đầu lại, con thoi c*̃ng chẳng chạy được mấy lần. Lấy người làm thoi, quay lại thời không, nhưng cũng vây giữ người trong quá khứ, chậm rãi già đi. Tuổi thọ con người có hạn, không đáng kể."
Ta lẳng lặng nhìn mặt nước trong chậu đồng, trên đó phản chiếu vẻ ngoài của ta.
Ta đã 33 tuổi.
Đúng vậy, từng lần trở lại quá khứ, ta c*̃ng ngày càng già đi.
Lão già họ Nguyên nằm trên giường, nhìn ta đang xoa tay cho hắn, trong mắt lấp lánh ánh nước, không cam lòng mà hỏi:
"Chấp Thoi đại nhân, ta sắp đi rồi, người còn chưa nhớ ra ta sao?"
Trong lòng ta vô cùng khó chịu:
"Ta thật sự không phải là người mà các ngươi tìm."
Hắn quay đầu, nằm ngay ngắn trên giường, nhìn lên nóc nhà, ánh mắt đục ngầu.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng vang inh ỏi.
Ta quay đầu nhìn lại, là tiểu Hà lén cầm bình thuốc của hắn, bình thuốc rớt xuống, rơi đầy đất.
Nó nhét thứ bên trong vào miệng.
Ta bị dọa sợ, vọt tới bên nó, giật lấy viên thuốc từ tay nó:
"Con uống gì thế?"
Lão già họ Nguyên trở nên kích động, bỗng ho khan:
"Không ổn rồi, là Toa."
Toa, mỗi lần luyện thuốc, chỉ vẻn vẹn được 3 viên.
Ta hốt hoảng ôm tiểu Hà vào lòng, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt đoạn:
"Không! Đừng đưa nó đi! Nó còn nhỏ thế mà…”
Nó nên sống tốt từng ngày mới phải.
"Không..."
Ta khóc mức đầu óc mờ mịt đi.
Chỉ thấy người trong lòng bỗng biến mất, mà lại như vẫn còn, cứ lặp đi lặp lại như thế...
Không biết đã qua bao lâu, ta nhìn lại nữ nhi của mình.
Nó vẫn chẳng thay đổi, vẫn mở to hai mắt nhìn ta.
Nước mắt ta ngừng lại, ta khó tin nói:
"Tiểu Hà, con... Con không bị gì sao?"
Nó mỉm cười, gọi ta:
"Mẫu thân."
Xem ra thuốc kia có vấn đề.
Ta như vừa sống sót sau tai hoạ, ôm nó vào lòng.
"Sau này không được uống thuốc lung tung, nếu con đột nhiên già đi, mẫu thân sẽ không nhận ra con nữa đâu!"
Tiểu Hà đẩy ta ra, nhìn người trên giường.
Ta kéo nó qua nhìn gia gia lần cuối.
Tiểu Hà ngồi bên cạnh giường, nhìn lão già họ Nguyên, đột nhiên nói:
"Ngươi đang chờ ta sao? Nguyên Cảnh Minh."
Ta thoáng ngây người.
Sao nó biết tên thật của hắn?
Lão già họ Nguyên sững sờ nhìn nó, nửa ngày trôi qua, hắn rơi nước mắt.
"Hoá ra, hoá ra đứa bé mới là người. Cảnh Minh thật ngốc, rõ ràng Chấp Thoi đại nhân ở ngay bên cạnh ta, mà ta lại luôn nhận lầm người..."
Tiểu Hà nắm chặt bàn tay nhăn nheo của hắn:
"Ngươi không ngốc, ngươi rất tốt, ngươi đã cứu mẫu thân ta, c*̃ng đã cứu mạng ta."
Đôi mắt lão già họ Nguyên đầy vẻ bi thương:
"Nhưng ta sắp rời khỏi người rồi, ta đã chờ người cả một đời, không ngờ đến ngày đợi được thì ta lại chết đi."
Tiểu Hà nói:
"Đi đi, ta sẽ gặp lại ngươi."
Lão già họ Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, chảy xuống hai hàng nước mắt.
Mặt trời buổi chiều ngả về phía Tây, sau khi mai táng lão già họ Nguyên, ta nắm tay tiểu Hà về nhà.
Tiểu Hà nói nó đã đến rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều năm, đôi khi tiến về phía trước, đôi khi lại lui về sau, rồi trở về nơi này.
"Nhưng vì sao thân thể ngươi lại không thay đổi chút nào?"
Nó tìm chỗ đất trống, để ta nhìn kỹ.
Chỉ thấy tiểu Hà lúc thì là đứa bé 3 tuổi, lúc thì là thiếu nữ trẻ tuổi, lúc lại là phụ nhân trung niên, rồi là bà lão bạc đầu...
"Trong chấn thế, con không có tuổi."
Ta kinh ngạc.
Trời ạ, rốt cuộc ta và Tiêu Dực đã sinh ra kiểu người gì thế?
Hoá ra năm đó lúc ta mang thai nó từng uống Toa, đưa nó đi xuyên thời không, thành thai nhi, khiến thân thể nó thay đổi.
… Đột phá sự ràng buộc của thời gian, tự do vượt qua thời không.
Nó là một Đào nhân chân chính hoàn chỉnh.
Nó phải đến các thế giới khác nhau, cứu vớt những vu nữ xuyên qua, được người thời đó tôn thành Chấp Thoi đại nhân.
Nó để lại bức họa kia là vì biết ta sẽ uống thuốc lúc mang thai, nhưng không biết ta sẽ xuyên qua đó năm nào.
Nên, vì để cứu ta, cũng để tự cứu mình, nó truyền chân dung của ta lại cho mỗi người đời sau của vu y nước Sở, để bọn họ cứu người trong sách.
Dần dà, mọi người tưởng lầm người trong bức họa kia là Chấp Thoi đại nhân.
Ta nghe thế thì sững người hồi lâu.
"Mẫu thân, người bị dọa rồi sao?"
Nó biến về dáng vẻ một đứa bé 3 tuổi.
Ta xoa đầu nó:
"Không, ta chỉ ghen tị với con thôi! Nữ nhi của ta quá lợi hại, may mà ta không đánh con!"
Tiểu Hà im lặng mãi rồi nói:
“Ài, người đúng là tai hoạ đời con mà."
26.
Năm Vĩnh Ninh thứ 10, ta đưa Tiểu Hà đến Hành Châu tìm Tạ Trường Thù.
Biên cảnh phát ôn dịch, chỉ có vào mà không có ra.
Ta đưa theo nữ nhi chờ ở ngoài thành rất lâu, c*̃ng không chờ được đến năm đó Tạ Trường Thù đi xin thuốc của đoàn du lịch cho ta.
Thấy tai nạn ngày càng tăng thêm, lòng ta nóng như lửa đốt, cho đến khi nhớ ra năm đó trong hoàng cung, ta từng hỏi Tạ Trường Thù sao hắn có thể nhận ra Nguyên Y.
"Năm đó Hành Châu phát ôn dịch, ta quen nàng ấy, đã giúp nàng ấy bận bịu một phen."
Có phải người trong đoàn du lịch kia là ta không?
Mạng người quan trọng, ta không thể ngồi chờ được, thế là ta vội mua dược liệu, mang tiểu Hà vào khu dịch.
Khoảng thời gian đó, ta không ngừng cứu người ngày đêm, quên cả chuyện gặp lại Tạ Trường Thù.
Ngày đó, cửa bị gõ vang.
Ta ngáp một cái, mở cửa ra, nhìn người trước mặt, hơi thở chậm lại, máu khắp người đều cứng đờ.
Là Tạ Trường Thù tới.
Ta nhìn hắn không chớp mắt, thấy rõ từng nét trên gương mặt hắn, đầu ngón tay găm sâu vào cửa.
Ròng rã 7 năm, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi, Tiêu Dực.
Hắn khó hiểu nhìn ta:
"Nguyên cô nương?"
Hắn gọi một tiếng Nguyên cô nương, lại làm ta thất thần.
Ta vội quay người, lau nước mắt, mang gói thuốc tới cho hắn.
Ta cũng không đòi tiền hắn.
Tạ Trường Thù cười, nói:
"Muội muội ta rất sợ đắng, cô nương có đường mạch nha không?"
"Ta, ta đi lấy."
Chờ đến khi ta trở lại thì hắn đã đi, đặt tiền lên bàn.
Ta nhìn theo bóng dáng dần khuất xa trong gió tuyết.
Hắn không nhận ra ta.
Ta cầm gương, chiếu vào mình.
Gương mặt phản chiếu trong gương kia, chỉ là mặt của một nữ nhân già bình thường.
Ta đã 36 tuổi.
Không phải bị nuôi dưỡng trong thâm cung, cũng không phải chim hoàng yến bị nhốt trong Đông cung.
Núi hoang gió mạnh khiến làn da ta thô ráp đi, bận bịu chăm sóc đứa bé mỗi đêm khiến mặt ta trở nên tiều tụy.
Ta đã không còn là A Kiều tỷ của hắn.
"Mẫu thân, đó là phụ thân ta sao?"
Ta cầm tiền trên bàn, khẽ cười, đặt vào tay nó:
"Cất kỹ đi, phụ thân ngươi bảo giữ cho ngươi mua đường ăn."
Tại Hành Châu, ta thấy được Khương Hiệu năm 10 tuổi từ xa.
Tạ Trường Thù tự tay đút thuốc cho nàng ấy.
Tiểu Hà cũng nhìn thấy.
"Tỷ tỷ kia cũng là nữ nhi của phụ thân sao?"
"Không phải."
Tiểu Hà có thể tùy ý xuyên không, nhưng cũng không toàn trí toàn năng.
Bởi vì người xuyên qua luôn thiếu hụt thị giác.
Cũng như con thoi dẫn sợi tơ, lần lượt xuyên qua, cho đến khi nóng lên rồi đứt gãy. Nhưng dù là ở đoạn đường nào, nó đều không nhìn được đầy đủ hoa văn trên máy dệt vải.
Mà lấy người làm thoi để vào trong thời không vô bờ, phải ghé qua từng lần mới dệt nổi gấm vóc số mệnh.
"Vậy nàng ấy là tiểu tam sao?"
Tiểu Hà lại hỏi.
Ta cầm bình thuốc, ngẩng đầu nhìn nó:
"Ta biết con có thể tự do xuyên không, nhưng nếu con còn nói mấy lời kỳ lạ, ta sẽ đánh con đấy."
Tiểu Hà cười to:
"Tiểu tam kia là mẫu thân, phải không?"
Ta lập tức đánh nó một trận.
Ta lúc còn nhỏ là đoá hoa trắng số khổ ốm yếu, không phải tiểu tam gì cả. Mấy năm nay, đạo đức ngày càng xuống cấp…
Năm Vĩnh Ninh thứ 10, ta ở Hành Châu trị bệnh cứu người, Tạ Trường Thù c*̃ng ở bên cạnh trợ giúp.
Trong quãng thời gian đó, ta phụ trách xem bệnh, Tạ Trường Thù bốc thuốc, Khương Hiệu chuẩn bị lò, tiểu Hà duy trì trật tự.
Người có mắt chắc đều đã nhìn ra…
Không nên để kẻ mù trông lửa.
Nhưng Khương Hiệu lại một mực muốn hỗ trợ, dù bị bỏng cả tay c*̃ng không muốn về nằm nghỉ.
Tạ Trường Thù khép tay nàng ấy, khẽ thổi vết thương:
"Vậy muội ngoan ngoãn chút, đừng cử động, có việc thì cứ gọi ta."
Khương Hiệu khẽ nói:
"Được."
Ta nhìn cảnh kia, vẫn quay người rời đi.
Dù ta cũng muốn nói thêm mấy câu với hắn.
Vì không ai hiểu rõ hơn ta, nàng ấy có tính chiếm hữu mạnh thế nào với Tạ Trường Thù.
Tiểu Hà nói ta thế này mà còn không phải tiểu tam sao.
Ta giải thích giúp Khương Hiệu, nàng ấy chỉ quá yêu hắn thôi.
Ta chờ đợi ở Hành Châu chưa bao lâu thì dược liệu đã hết, đành phải chạy đi rất xa chọn mua, nhưng hết lần này tới lần khác đều hết mấy loại dược liệu làm thuốc trị ôn dịch.
Chủ tiệm thuốc Đông nói, vào mấy tháng trước, phú thương ở kinh thành đã thu mua mấy dược liệu kia với giá cao.
Ta quyết định lặn lội đến kinh thành.
Trước khi đi, ta giao tiểu Hà 6 tuổi cho Tạ Trường Thù chăm sóc:
"Trẻ con ngang bướng, xin hãy quản nó chặt vào."
Tạ Trường Thù mỉm cười dắt tay tiểu Hà.
"Không sao, ta đã trông được một người thì dù có trông thêm một người nữa cũng chẳng ảnh hưởng."
Tiểu Hà ngẩng đầu nhìn hắn, mắt ứa lệ. Tạ Trường Thù xoa đầu nó:
"Đừng buồn, rất nhanh sau, mẫu thân ngươi sẽ trở lại thôi."
Hắn nói xong thì nhìn ta:
"Đến kinh thành phải cẩn thận đấy."
Ta mỉm cười gật đầu, lập tức lên đường rời đi.
Lúc quay người, ta mới nhắm mắt lại, chậm rãi rơi lệ:
"Tiểu Hà, không phải con muốn phụ thân sao? Ta cho con đi cùng hắn một thời gian, được không?"
Giọng tiểu Hà vừa mang vẻ chờ mong vừa xen lẫn e sợ:
"Phụ thân không nhận ra con, hắn sẽ thích con chứ?"
Ta xoa đầu nó:
"Tất nhiên sẽ có, dù không nhận ra nhưng hắn cũng sẽ tự thấy thân thiết với dòng máu của mình."
Cũng như ta với tiểu Hà vậy.
Đúng là một nữ nhi hiếu thảo.