Đêm hôm đó, tuyết rơi rất nhiều.
Tuệ Nhất Vô sắp xếp cho Ngọc Ly ở tạm một khách sạn cao cấp trong thành phố.
Lúc ra sân bay, cả 4 người định sang Pháp.
Ai ngờ viên cảnh an ninh toàn là người của Hắc Gia.
Hắc Tước là thành viên của Hắc Gia nên phải xác thực thân phận và giấy tờ.
Chính vì vậy, thủ tục quá lằng nhằng rắc rối nên cả 4 phải ở tạm khách sạn qua đêm, ngày mai mới đi được.
Ngồi trên chiếc ghế lông ấm áp, trong lòng của Ngọc Ly rất bồn chồn không yên.
Nhỡ đâu Hắc Viên lại tìm tới nơi thì chắc chắn hắn sẽ không tha cho cô mất.
Minh Hiểu Nam thì ở góc phòng tập những động tác rèn luyện.
Cũng đúng thôi, anh là võ sĩ quyền anh.
Một ngày mà không tập tành, Minh Hiểu Nam cảm thấy rất khó chịu.
Còn Hắc Tước gác đôi chân dài lên chiếc bàn gần đó đọc những cuốn sách về y học.
Riêng Tuệ Nhất Vô là cảnh sát, nên anh còn bao nhiêu nhiệm vụ.
Chính vì vậy bất chấp để Minh Hiểu Nam đấm mình mấy cái rồi chạy ngay đi làm nhiệm vụ khẩn cấp mà cấp trên vừa gọi.
- Nhỡ đâu Hắc Viên đuổi tới thì sao? Em rất lo lắng.
Chừng nào...!chúng ta chưa ra được nước ngoài thì chúng ta vẫn nằm trong phạm vi của Hắc Viên.
Hắc Tước gập quyển sách trên tay lại.
Điều của Ngọc Ly lo lắng, anh chắc chắn sẽ thành sự thật.
Từ khi Hắc Viên lên nắm quyền của Hắc Gia thì không một cái gì mà hắn không làm được.
Dù có chạy đi chân trời góc bể cũng không thoát khỏi tầm mắt của Hắc Viên.
Chẳng qua, Hắc Tước không nói với Ngọc Ly vì muốn cô thoải mái một chút.
Cứ để cô có 1 khoảng thời gian nhất định tận hưởng, Hắc Viên...!sắp đến rồi...
Minh Hiểu Nam đi tới vòng tay qua vai của Ngọc Ly tươi cười búng mũi cô.
- Sợ gì...!anh sẽ bảo vệ em...
Nếu là một người con gái khác, chắc chắn sẽ đổ gục dưới hành động này của Minh Hiểu Nam.
Nhưng, Ngọc Ly đã quá quen với con người này rồi.
Năm đó, cô không may đụng chạm đầu gấu của trường dẫn tới đánh nhau.
Minh Hiểu Nam vô tình xuất hiện giúp đỡ cô, nhưng lúc đó anh chỉ là một người bình thường không võ.
Thế là cả hai bị đánh bầm dập.
Cũng từ lúc đó, Minh Hiểu Nam bắt đầu theo con đường võ sĩ quyền anh.
Ngọc Ly chính là nút thắt gợi mở của anh.
Sau này Minh Hiểu Nam quá nổi tiếng nên lúc nào ra ngoài cũng ngụy trang.
Anh chỉ cần tham gia mấy giải đấu quốc tế trong một năm thôi, số tiền thưởng đã lên tới con số trên trời.
- Thôi đi! Cú đấm của anh không bằng của Hắc Viên đâu.
Có lần cô từng nhìn thấy Hắc Viên dùng tay không đấm nún sâu một bức tường trong cơn tức giận.
Phải nói, từ đó cô lại kinh hãi khi nhìn thấy hắn hơn.
- Sao em lại so sánh anh với Hắc Viên như vậy?
Hắc Tước đưa mắt nhìn Minh Hiểu Nam nhếch miệng.
- Cô ấy so sánh là đúng.
Một cú đấm của Hắc Viên nếu dùng hết sức lực có thể giế.t chết 1 người.
Cậu làm được không?
Minh Hiểu Nam im bặt.
Anh xì ra một hơi rồi lấy cốc nước trên bàn uống cạn, xong đứng dậy.
- Anh đi ăn khuya đây.
Hai người nghỉ ngơi đi, mai còn ra sân bay cho sớm.
Ngọc Ly nhìn theo bóng lưng Minh Hiểu Nam mà thở dài.
Đến bao giờ cô mới có thể quay lại cuộc sống bình thường đây.
Nếu cứ như thế này...!cô sẽ không chịu đựng được nữa mất....
Vừa mở cửa ra chưa được mấy phút.
Minh Hiểu Nam đã vội vàng quay lại.
- Người của Hắc Gia đang ở dưới.
Chúng ta...!mau đi thôi.
Ngọc Ly sa sầm nét mặt.
Cô lập tức đứng dậy định chạy đi cùng Minh Hiểu Nam.
Hắc Tước vẫn bình thản ngồi đó.
- Dù chạy cũng không thoát đâu.
Hắc Viên chính mà ma quỷ!
- Nếu cậu không đi, tôi sẽ dẫn Ngọc Ly đi.
Tôi sẽ không để cô ấy rơi vào tay của Hắc Viên đâu.
Nghe Hắc Tước nói vậy, Minh Hiểu Nam tức giận.
Anh nắm lấy tay của Ngọc Ly chạy đi.
Hắc Tước chỉ thở dài..
Ngọc Ly không ngờ bản thân lại không thoát.
Nếu Hắc Tước mà đã khẳng định điều gì, chắc chắn sẽ đúng.
Nhưng, Minh Hiểu Nam luôn cố chấp.
Vừa chạy theo anh, Ngọc Ly vừa lên tiếng.
- Đừng đưa em trốn nữa.
Chúng ta sẽ không thoát được đâu...!Minh Hiểu Nam...!anh trốn đi...
Nhưng anh lại càng nắm chặt tay của cô.
Những hình ảnh nắm đó lại xuất hiện.
Ngọc Ly vì bảo vệ anh mà bị đám đó đánh bị thương tới nhập viện.
Lúc đó, anh đã thề rằng phải bảo vệ cô.
Minh Hiểu Nam dẫn Ngọc Ly đi cửa sau của khách sạn.
Tuyết rơi ngày một nhiều, khung cảnh càng trống vắng.
Rất ít bóng người qua lại trên đường.
Chạy được một đoạn khá xa, bỗng có một chiếc xe ô tô dùng lại chặn trước mặt hai người.
Minh Hiểu Nam định quay người chạy hướng ngược lại.
Ai ngờ lại thêm một chiếc ô tô khác bao vây.
Ngọc Ly có thể cảm nhận ánh mắt như ác quỷ đang nhìn chằm cô.
Cô quay sang nhìn Minh Hiểu Nam.
- Minh Hiểu Nam, anh...!anh mau chạy đi.
Kệ em..
- Không! Anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Anh nhất định không bỏ cô lại khiến trong lòng Ngọc Ly sôi sục cả lên.
- Thật cảm động! Bảo bối, em đúng là có một người bạn cao thượng!
Tiếng vỗ tay vang lên trong không gian vọng lại.
Hắc Viên từ từ bước xuống xe, đám thuộc hạ của hắn bao vây tứ phía.
Con người này lúc nào cũng xuất hiện đẹp mắt, rất cuốn hút.
Chỉ là...!bề ngoài càng đẹp càng như một ác quỷ khát máu.
- Bảo bối, có phải tôi đã từng nói với em rằng.
Tôi cho em cơ hội chạy...!nhưng, nếu để tôi tóm được em, tôi sẽ cho em sống còn khổ sở hơn chết nhỉ?.