Cùng Thư Sắc Hoa Hồng - Úy Nhĩ Ngật

Chương 17

Trình Kính Giai mỉm cười với cậu thiếu niên nhưng không dám nhận lời ngay mà nói một cách mơ hồ: "Cảm ơn em nhé! Cậu bé đẹp trai, khi tới nơi chị sẽ đi xem thử rồi quyết định có ở hay không."

Lý Chí An bị cụm từ "cậu bé đẹp trai" của cô làm cho ngây ngất, gật đầu lia lịa như muốn nói "chị nói gì em cũng nghe".

"Ừm ừm!"
Cậu gật đầu như bổ củi.

Trình Kính Giai bật cười. "Nhóc con này sao đáng yêu thế nhỉ?"

Cô đang định trêu thêm vài câu thì bác tài xế bất ngờ bật một bài hát cũ nhưng bắt tai – "Ánh Trăng Hồ Sen". Chiếc loa to đùng ở ghế lái phát ra âm thanh chói tai khiến cả xe giật mình tỉnh giấc.

Gần như ngay khi nhạc vang lên, những hành khách đang ngủ say bỗng choàng tỉnh, càu nhàu vì cách đánh thức "quá văn minh" của tài xế, suýt nữa là không kịp dậy.

Bác tài tính tình vui vẻ, không để bụng mấy lời trêu chọc của khách mà cười ha hả xin lỗi: "Lần sau, lần sau tôi sẽ đổi cách khác!" Rồi lớn tiếng thông báo: "Mọi người xem ai chưa dậy thì gọi giùm nhé, sắp tới trấn Chiêu Lý rồi!"

Trình Kính Giai lặng lẽ quan sát cách họ giao tiếp. Đúng là bác tài đánh thức kiểu gì mà hoang dã thật, cô cũng lần đầu thấy kiểu này.

Và chính trong lúc đó, cô nhận ra một gương mặt quen thuộc ngồi chếch phía trước – chỉ lộ nửa khuôn mặt đầy căng thẳng và ngượng ngùng, đang liếc nhìn cô vài lần.

Đó là ông chủ tiệm tạp hóa kiêm bán cá – cũng là người thuê Lý Phùng Trì làm việc. Cô từng gặp ông ta thoáng qua khi đưa điện thoại cho Phùng Trì.

Trình Kính Giai không hiểu vì sao ông ta lại lúng túng thế. Có phải ông ấy đang phân vân có nên chào cô không?

"Không thể nào" – cô tự nhủ. Cô còn có chút tự biết mình, họ đâu phải mối quan hệ thân thiết đến mức phải chào hỏi.

Vậy thì tại sao?

Chưa kịp suy nghĩ sâu, xe đã tới bến.

Trình Kính Giai bị dây an toàn kéo mạnh đập vào ghế sau khi xe dừng đột ngột. Chiếc dây đã cũ mòn, mỏng và thô ráp khiến ngực cô đau rát, chắc chắn sẽ để lại vết hằn.

Xuống xe là trấn Chiêu Lý – vùng kinh tế khó khăn của Bắc Ngung, hoàn toàn trái ngược với sự phồn hoa của trung tâm Tây Hoài. Điểm đến của cô - huyện Chính Đức, lại là nơi nghèo nhất trấn. Cấp trên chọn đặt trung tâm đào tạo ở đây một phần để tiết kiệm chi phí, nhưng lại mỹ miều gọi là "hạn chế khu vực giải trí của học viên".

Trình Kính Giai dẫn Lý Chí An vào một quán mì giá rẻ. Cô ăn nhanh đến mức chỉ vài phút đã hết sạch bát.

Bụng cô cồn cào, những cơn buồn nôn liên tục dâng lên. Chỉ sau khi ăn xong bát mì, cô mới tạm thấy dễ chịu hơn.

Lý Chí An không biết nội tình, chỉ trố mắt kinh ngạc trước tốc độ ăn uống của chị gái xinh đẹp. Mấy bạn nữ lớp cậu dù gầy trơ xương vẫn luôn nhịn ăn vì sợ mập. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, cậu rút ra chân lý:

Con gái đẹp thì chẳng cần hành hạ bản thân, nên dù có giảm cân cũng phải ăn no, nếu không thì cũng chẳng đáng.

Trình Kính Giai kiên nhẫn đợi Chí An ăn xong rồi rút điện thoại định thanh toán. Thấy cậu bé vẫn chằm chằm nhìn mình, cô thử hỏi: "Em chưa no à? Chị gọi thêm cho em nhé?"

Con trai tuổi dậy thì ăn nhiều cũng dễ hiểu.

Nói là làm, cô lập tức gọi chủ quán thêm một bát mì nữa.

Lý Chí An nuốt lời định nói.

Lúc này quán vắng khách nên đồ ăn được mang ra nhanh chóng. Dù không đói nhưng dưới ánh mắt đầy tình thương của Trình Kính Giai, cậu đành chậm rãi ăn hết bát mì thứ hai.

Khi Trình Kính Giai trả tiền xong quay lại, thấy Chí An vẫn ngồi yên tại chỗ, cô hơi ngạc nhiên.

"Lẽ nào vẫn chưa đủ?"

Lý Chí An nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của Trình Kính Giai, thức ăn trong bụng như dồn lên tận cổ họng. Cậu vội đứng dậy, sợ cô lại gọi thêm cho mình một phần nữa.

Cậu xách ba lô lên, kéo theo vali của Trình Kính Giai rồi nói: "Chị ơi, mình đi thôi!"

Trình Kính Giai bước theo cậu.

Hai người đi bộ trên con phố vắng, ánh mắt cô đảo quanh tìm taxi đi huyện Chính Đức nhưng chẳng thấy chiếc nào.

Nhìn cậu thiếu niên phía trước, biểu cảm Lý Chí An bình thản như đã quá quen với cảnh này.

Một lúc sau, cậu ngập ngừng cảnh báo trước:
"Chị ơi, có lẽ phải đợi lâu lắm đấy. Em nhờ bố em chạy xe kéo tới đón, nhưng nhà em đang bận sấy thuốc lá nên chắc ông sẽ đi trễ."

Trình Kính Giai hơi khó hiểu. Cô nhớ mình vừa đi ngang một cửa hàng bán xe máy.

"Em đợi ở đây, chị đi mua xe."
Tóc cô bay nhẹ trong gió, nụ cười tươi rói nở trên môi.

Bóng lưng Trình Kính Giai khuất sau góc phố, để lại Lý Chí An đứng chôn chân như trời trồng.

Cậu nghe nhầm chăng?

Chị ấy vừa nói là đi... mua xe???

Sao giống như nói "đi vệ sinh" thế không biết!

Chị gái này giàu vậy sao?

Thế thì anh Trì nhà mình hết cửa rồi. Mấy anh trong xóm bằng tuổi anh ấy đều có người yêu, riêng anh Trì chưa hẹn hò lần nào, sống khắc khổ như nhà sư.

Chí An nghĩ thầm, có lẽ do anh Trì quá điển trai nên chê con gái quê mùa. Mẹ cậu từng nói người thông minh như anh ấy sau này ắt sẽ làm nên chuyện lớn.

Vừa gặp được cô gái xinh không thua kém anh Trì, cậu đang định làm cầu nối cho hai người.

Nhưng chị gái giàu thế này thì làm sao coi nổi anh Trì nghèo rớt mồng tơi.

Lý Chí An thở dài thườn thượt.

Đúng lúc đó, tiếng động cơ xe máy rú vang khắp con phố vắng. Cậu ngoái nhìn theo.

Là chị gái xinh đẹp!
Cô đội mũ bảo hiểm đỏ chói, dáng ngồi hiên ngang trên xe. Chỉ một giây sau, đôi chân dài chống xuống đường, dừng xe ngay trước mặt cậu. Cô ngẩng cằm ra hiệu: "Lên xe."

Tim Lý Chí An đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu chưa từng thấy kiểu con gái như vậy trong đời.

"Quá đỉnh! Sao có cô gái nào lái xe ngầu hơn cả con trai chứ?"

Chưa đầy mười phút sau, cậu nhận ra chị gái không chỉ ngầu mà còn là tay lái điên rồ thực sự.

Đường về huyện có nhiều đoạn đất lầy lội sau trận mưa tuần trước. Nhưng Trình Kính Giai chẳng hề giảm tốc, thậm chí chỗ nào càng xấu cô càng phóng nhanh, lái lượn như đang biểu diễn.

Lý Chí An cảm giác mình sớm muộn gì cũng đau tim mất vì sợ quá mà ra.

Cậu bám chặt vali, thầm nghĩ: "Điên thật! Anh Trì nhà mình chắc chắn không đấu lại nổi chị gái này. Có khi anh ấy còn chẳng dám theo đuổi ấy chứ."

Trình Kính Giai thì lái cực phê. Quãng đường một tiếng, cô chỉ mất nửa tiếng đã tới nơi.

Cạnh nhà Lý Chí An có một nhà nghỉ - chính là nơi anh Trì nhà cậu đang làm.

Trung tâm đào tạo cách đây khá xa, việc mua xe rồi ở đây cũng chẳng sao.

Lý Chí An bước xuống xe rồi ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo. Trình Kính Giai đỗ xe xong, quay lại thấy cảnh tượng ấy mà vừa buồn cười vừa thương.

Cô rút vài tờ giấy từ túi, ngồi xổm bên cậu đưa cho rồi vỗ nhẹ vào lưng.

Lý Chí An lau miệng xong, thở hổn hển nói: "Chị vào làm thủ tục trước đi. Tầm này bà Ngô chuẩn bị bữa tối, khách tới đông bà ấy không xuể đâu."

Trình Kính Giai đưa nốt xấp giấy cho cậu, lo lắng hỏi: "Được, chị vào trước. Một mình em ổn chứ?"

Lý Chí An vẫy tay ra hiệu cô cứ đi.

Trình Kính Giai mới kéo vali vào trong. Thú thực, gọi nơi này là "nhà nghỉ" hơi quá - bởi nó là tòa nhà cũ kỹ nhất trong khu, thậm chí còn tồi tàn hơn cả nhà dân xung quanh. Nếu không có tấm biển đèn vàng nhấp nháy dòng chữ "NHÀ NGHỈ LAI TIỀN" treo trước cửa, có lẽ cô đã bỏ qua nó.

Vừa bước vào, Trình Kính Giai đã thấy bà Ngô mà Lý Chí An nhắc đến đang say sưa nghịch điện thoại.

Bà trông khoảng sáu bảy mươi tuổi, mái tóc thưa thớt bạc trắng, những nếp nhăn sâu hằn trên gương mặt - dấu ấn thời gian in rõ trên làn da.

Bà tập trung đến mức không nghe thấy tiếng vali của Trình Kính Giai lê trên nền xi măng.

Cô đứng thẳng trước quầy, đặt giấy tờ lên bàn rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Bà ơi, làm phiền bà chút ạ. Cháu đến làm thủ tục nhận phòng."

Bà Ngô ngẩng lên, thoáng ngỡ ngàng rồi dán mắt vào Trình Kính Giai không rời.

Cô gái trước mắt bà có gương mặt như tranh vẽ, nụ cười để lộ chiếc răng nanh đáng yêu, thế nhưng thân hình lại hoàn hảo đến từng centimet.

Đôi mắt phượng của Trình Kính Giai liếc nhìn xung quanh, vài lần muốn nói lại thôi. Bà Ngô chợt nhận ra mình thất lễ, vội đứng dậy lấy giấy tờ rồi cẩn thận ghi thông tin vào cuốn sổ cũ kỹ.

Trình Kính Giai hơi nghi ngờ - rõ ràng có máy tính ngay bên cạnh, sao bà không dùng?

Chẳng mấy chốc, bà Ngô ghi xong rồi trả lại giấy tờ, nở nụ cười hiền hậu nhưng có chút ngượng ngùng: "Cháu trai bà đi thi ở thành phố bên rồi. Bà không biết dùng máy tính nên ghi tạm vào sổ, đợi nó về làm sau."

Giọng bà đầy tự hào khi nhắc đến cháu trai, nhưng ngay sau đó lại vội xin lỗi: "Bà không biết chữ nên ghi chậm quá, làm cháu đợi lâu."

Trình Kính Giai không giỏi ứng xử với người già, cô lúng túng không biết nên đáp lại thế nào.

Cô cúi mắt nhìn vào cuốn sổ, thấy thông tin mình được ghi nguệch ngoạc cùng dòng chữ "Ở một đêm", liền nói: "Dạ không sao ạ. Bà ghi giúp cháu một tuần nhé. Cháu đến đây tập huấn nên sẽ ở lâu."

"Không cần đâu, cứ ở tới đâu ghi tới đó thôi. Cháu là người thành phố, chỗ bà chật chội lắm, nếu không quen ngày mai có thể tìm khách sạn khác."

Nghe có lý, Trình Kính Giai không ép nữa.

Bà Ngô định ra khỏi quầy giúp cô xách vali lên phòng. Trình Kính Giai giật mình vội giữ chặt tay cầm, nói mình tự xách được rồi nhờ bà lo việc khác.

Bà Ngô không tranh được nhưng vẫn kiên quyết: "Cửa phòng khó mở lắm, để bà lên mở giúp cháu."

Trình Kính Giai gật đầu đồng ý.

Vào phòng nghỉ ngơi chưa được bao lâu, cơn đau bụng quặn thắt ập đến. Trình Kính Giai đau đến mức lăn lộn trên giường nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Bụng dạ vốn không khỏe, chiều nay cô lại còn uống trà sữa đá vì trời nóng.

Cô tự trách mình.

"Đáng đời!"

Đêm đã khuya, sau một ngày mệt mỏi, cô cố chịu đựng hy vọng cơn đau sẽ qua nhanh. Nhưng không, nó ngày càng dữ dội hơn.

 

Bình Luận (0)
Comment