Trình Kính Giai vốn không chịu nổi người khích tướng, cộng thêm đám hoa dại vây quanh Lý Phùng Trì khiến cô càng thêm bực bội.
Chưa kịp ai kịp nhận ra, cô đã vượt qua bàn dài, đập vỡ chai rượu, cầm mảnh sắc nhọn xông tới túm cổ áo Lâm Giáng Ngụ, ép mảnh thủy tinh vào cổ cậu ta.
"Tôi ghét nhất kẻ gian xảo. Không chơi nổi thì đừng chơi. Cậu tưởng tôi mù sao?"
Màn kịch này khiến tất cả bàng hoàng.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, gương mặt kiều diễm của Trình Kính Giai toát lên vẻ tàn nhẫn. Bàn tay mảnh mai cầm mảnh chai vỡ, dáng vẻ quyến rũ vốn có bỗng trở nên nguy hiểm khôn lường.
Lâm Giáng Ngụ mắt tràn đầy hoảng sợ, trong lòng nguyền rủa: Con điên khốn kiếp!
Cậu ta không dám nhúc nhích, nhưng vì mặt mũi trước mặt Ôn Tùng Lạc, vẫn cố cứng họng: "Trình Kính Giai, mày dám à?"
Cô còn thực sự dám, tay hơi dùng lực, cổ Lâm Giáng Ngụ lập tức rỉ máu.
Lần này cậu ta thực sự sợ hãi. Một công tử nhà giàu chưa từng gặp kẻ điên như vậy.
Cậu ta run rẩy hỏi: "Mày muốn gì?"
Không được trả lời, cậu ta điên tiết mắng chửi: "Mày biết bố tao là ai không? Ông ấy sẽ khiến mày trả giá. Đồ điên khùng, có giỏi thì giết tao đi!"
Lý Phùng Trì bình thản ngồi tại chỗ, nghe Lâm Giáng Ngụ liên tục khiêu khích Trình Kính Giai.
Cho đến khi cậu ta nhắc đến tên cậu:
"Mày tin tao giết được mày không? Không giết mày thì cũng giết được Lý Phùng Trì."
Trình Kính Giai tăng thêm lực, nếu đâm sâu sẽ nguy hiểm.
Lý Phùng Trì mới kéo cô lại. Cô nhìn cậu, đôi mắt híp ướt lệ như mèo con bị ướt nhưng móng vuốt vẫn không buông tha con mồi, trông thật kỳ quặc.
Cậu nhận ra trạng thái tinh thần của Trình Kính Giai không bình thường. Từ khi quen biết, bình thường cô không có gì lạ, nhưng dễ bị kích động và hành động thiếu kiểm soát.
Được Lý Phùng Trì kéo lại, cô không tiếp tục dọa Lâm Giáng Ngụ nữa, buông lỏng tay để cậu kéo ra sau lưng bảo vệ.
Lâm Giáng Ngụ kiểm tra cổ mình, mấy cô gái yếu bóng vía đã khóc vì sợ hãi.
Lúc này cậu ta mới hoàn hồn, ánh mắt dữ tợn muốn xông tới đánh Trình Kính Giai.
Lý Phùng Trì chặn lại, không nhường bước, rồi với lấy chai rượu. Lâm Giáng Ngụ bản năng giật mình lùi lại. Cậu cười gượng xin lỗi:
"Ngụ, chị Tầng say rồi, đừng để bụng. Coi như chị ấy không chịu phạt, uống rượu thay vậy được không?"
Lâm Giáng Ngụ nhìn thấy Trình Kính Giai là đau đầu, trừng mắt Lý Phùng Trì, chỉ vào chai bia:
"Được chứ! Sao không được? Mày uống cạn thì mới thật lòng."
Cậu ta biết Lý Phùng Trì không uống được nhiều, thường chỉ nhấm nháp rượu hoa quả.
Lý Phùng Trì không chần chừ, mở nắp bắt đầu uống. Chẳng mấy chốc chai rượu đã cạn. Cậu dốc ngược chai cho mọi người thấy.
Lâm Giáng Ngụ mặt mày như ăn phải bã, đành nuốt giận vì đã hứa trước mặt mọi người.
Lý Phùng Trì hiểu rõ tâm lý đám người này, biết cậu ta sẽ không gây khó dễ nữa, liền kéo Trình Kính Giai rời khỏi phòng.
*
Gió đêm lạnh buốt, đường phố lúc này nhộn nhịp người qua lại. Trình Kính Giai bị Lý Phùng Trì nắm cổ tay lôi đi về phía nhà.
Cậu không dùng nhiều lực, nhưng bị kéo như thế khiến cô khó chịu vô cùng. Cô vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng vừa mới động đậy đã bị siết chặt hơn. Cổ tay trắng nõn của cô đã ửng đỏ, Trình Kính Giai kêu lên đau đớn.
Lý Phùng Trì làm ngơ.
Trên đường, mấy bà bán hoa quả ngồi tán gẫu, thấy hai người kéo co qua, một bà lên tiếng: "Chàng trai, yêu sớm không tốt đâu."
Lý Phùng Trì đang bực, trả lời cứng nhắc: "Cháu không yêu sớm."
Trình Kính Giai đoán cậu hơi say. Bình thường, cậu chàng này lễ phép nhất nhà.
Nhưng khi say, tính cách ngang ngạnh tiềm ẩn bỗng trồi lên, muốn cả thế giới biết Lý Phùng Trì thực ra là một tên khốn.
Nghe vậy, bà hàng hoa quả không hài lòng, cho rằng cậu không những không nhận lỗi mà còn thô lỗ với người khuyên bảo, bắt đầu giáo huấn: "Chàng trai, dám làm không dám nhận à? Đã nắm tay cô gái rồi còn không thừa nhận."
Rồi quay sang khuyên Trình Kính Giai: "Cô bé, các cháu còn trẻ, tình cảm bây giờ không bền đâu. Gặp chút sóng gió là cậu ta sẽ phủi tay ngay, chấm dứt sớm đi!"
Thấy mấy bà khác cũng muốn tham gia bêu rếu, Trình Kính Giai ngượng nghịu cười, giả vờ ngây thơ giải thích: "Thật mà, cháu không yêu đương gì đâu. Anh ấy là anh trai cháu, đến đón cháu về thôi."
Lời giải thích hoàn hảo khiến các bà không thể bắt bẻ, chỉ biết lầm bầm nhìn hai người đi xa: "Giới trẻ bây giờ miệng lưỡi dối trá."
Là một trong những giới trẻ dối trá đó, Trình Kính Giai ngoan ngoãn theo sau Lý Phùng Trì, âm thầm giật tay nhiều lần nhưng không thành, ngược lại bị siết chặt hơn đến mức đau phải rít lên.
Lý Phùng Trì đang tức giận.
Cô biết điều đó.
Không cần nhắc đến những chuyện trước, chỉ riêng việc cô đe dọa Lâm Giáng Ngụ cũng đủ khiến cậu phát điên.
Đúng lúc phía trước có cái ghế đá, Trình Kính Giai không muốn giằng co nữa, đứng chôn chân không chịu đi. Lý Phùng Trì không kéo nổi, đành dừng lại quay nhìn cô.
Cô lên tiếng trước, giơ bàn tay bị nắm chặt lên trách: "Lý Phùng Trì, em siết chặt thế làm gì? Tay chị đau quá!"
Ánh đèn đường kéo dài bóng cậu. Dưới ánh sáng rực rỡ, Trình Kính Giai thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi. Đôi mắt cún chứa hình ảnh cô đang làm nũng.
Cậu im lặng.
Nhưng lực nắm tay rõ ràng đã dịu đi.
Cô được đằng chân lân đằng đầu, cố ý áp sát, nhón chân đối mặt với cậu, hỏi với giọng điệu công chúa đỏng đảnh: "Chị xinh hơn hay Ôn Tùng Lạc xinh hơn?"
Lý Phùng Trì vẫn im lặng. Trình Kính Giai nghĩ không trả lời nghĩa là cậu thấy Ôn Tùng Lạc đẹp hơn. Bởi cậu thích mẫu người đó, lại còn là học bá, tính tình tốt, khéo ăn nói hơn cả Mạnh Nghênh Thần. Cô ta theo đuổi cậu cũng rất chân thành, không như cô chỉ biết gây rắc rối.
Lần đầu tiên trong đời, Trình Kính Giai cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Cô luôn nghĩ đóa hoa trên núi cao nên mãi treo giữa trời xanh nên chẳng ưa gì học bá, cũng chẳng thèm đụng vào. Lý Phùng Trì là ngoại lệ duy nhất.
Cô thấy cậu thú vị, tò mò về cậu.
Và giờ đây, hai tính cách không hợp nhau chỉ mang đến phiền phức cho đối phương.
Như lúc này, cậu không thể hiểu tại sao cô nổi giận, trong khi tất cả đều là lỗi của cô.
Cô có tư cách gì để cáu kỉnh với cậu?
Nghĩ vậy, Trình Kính Giai chán nản, không muốn nghe câu trả lời nữa, lùi lại một bước.
Lý Phùng Trì lại siết chặt cổ tay cô hơn, như thể không vui vì cô muốn rời xa cậu.
Trình Kính Giai ngẩn người, đôi mắt tinh quái mở to, bối rối nhìn cậu.
Lý Phùng Trì thở dài, giọng nhẹ nhàng như đang nũng nịu: "Chị đẹp."
Nói xong có lẽ thấy chưa đủ rõ ý nên cậu lại bổ sung: "Chị đẹp nhất."
Em rất thích chị.
Chị nghe thấy chưa?
Như một thung lũng im lìm bỗng thổ lộ tiếng lòng khi ngọn gió hoang vu thổi qua.
Cậu khen cô đẹp.
Trình Kính Giai vốn tự tin vào nhan sắc của mình nên lời khen ấy chẳng có gì lạ nhưng tim cô lại đột nhiên ngừng đập vài nhịp rồi ngập tràn trong hơi ấm khó tả như một cô gái chưa từng biết yêu.
Cô vẫn giữ vẻ bình thản, khóe môi cong lên đầy tươi tắn, giọng nhẹ nhàng: "Ừ, chị đẹp thế mà em còn nắm chặt tay chị đau như vậy, có phải không nên không?"
Lý Phùng Trì suy nghĩ một lúc rồi buông tay cô ra.
Trình Kính Giai vội giơ tay lên kiểm tra, làn da trắng mịn đã hằn một vệt đỏ vì lực siết quá mạnh của cậu.
"Về nhà em bôi thuốc cho chị."
Dù say nhưng cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy vết hằn trên tay cô nên giọng đầy hối hận.
Cô khẽ "Ồ" một tiếng rồi cố tình làm khó: "Chị muốn bôi thuốc ngay bây giờ, để lại sẹo sẽ xấu lắm. Đều tại em, em phải đi mua thuốc cho chị ngay đi."
Lý Phùng Trì mím môi, thực sự cân nhắc xem có thể thực hiện được yêu cầu của cô không.
Trình Kính Giai bật cười.
"Chị đùa thôi, chị mệt không đi nổi nữa rồi, nghỉ một lát được không?" Cô thật sự quá mỏi chân.
Gương mặt vốn đã rực rỡ của cô giờ càng thêm lấp lánh khi cười trước mặt cậu, y như một tiên nữ đang cố tình quyến rũ.
Lý Phùng Trì đầu óc choáng váng, tâm trí rối bời, chỉ tập trung vào từng biểu cảm của cô. Tim cậu như bị buộc một sợi dây vô hình, chỉ cần cô đứng đó thôi cũng đủ điều khiển nhịp đập của cậu.
Cậu nghe lời ngồi xuống ghế đá cùng cô, nhìn cô xoa chân rồi lại xoa cổ tay một lúc rồi bất chợt hỏi: "Chị Kính Giai, chị có phải cực kỳ cực kỳ thích em không?"
Trình Kính Giai ngừng tay, ngẩng mặt lên nhìn cậu.
Gương mặt lạnh lùng của Lý Phùng Trì lúc này nghiêm túc đến mức chẳng ai nghĩ cậu đang đùa. Ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào cô, mang theo áp lực vô hình như muốn nói: "Đừng dám nói dối, không thì em đập nát đầu chị."
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến điều này nên bật cười, bắt chước giọng điệu lúc nãy của cậu: "Ừ, chị cực kỳ cực kỳ thích em."
Cô cười đến vai run lên, giọng đầy giễu cợt khiến Lý Phùng Trì mặt tối sầm. Đột nhiên cậu đưa tay kẹp lấy cổ cô khiến nụ cười của Trình Kính Giai tắc ngay trong cổ họng.
Ngay sau đó, cậu kéo cô vào lòng, môi áp sát tai cô, giọng đầy đe dọa: "Trình Kính Giai, nếu chị chỉ coi em như thứ để đùa giỡn, em sẽ bóp cổ chị chết luôn."
Hơi thở nồng nặc rượu phả lên da cô, bàn tay thô ráp vì năm tháng lao động siết nhẹ vào cổ cô.
Trình Kính Giai sợ đến nỗi ngừng thở vài giây. Trong hiểu biết của cô, cậu là một chàng trai tốt tính, học giỏi, hay trêu người và luôn tràn đầy năng lượng.
Lần duy nhất cô thấy cậu nổi giận là với Tưởng Diễm, khi cậu cũng kẹp cổ cô ta như rắn độc phùng mang, cảnh báo đừng trêu chọc cậu.
Còn bây giờ, cậu đang đe dọa cô không được nói dối.
Nhưng không, không giống nhau.
Cô nhớ lúc đó Tưởng Diễm suýt ngạt thở còn bây giờ cô vẫn thở bình thường, rõ ràng cậu đang kiềm chế lực tay.
"Chị nói dối thì chị làm chó!"
Cô hét vào mặt cậu.
Vừa nghe xong, Lý Phùng Trì buông tay ra khỏi cổ cô nhưng vẫn không tin tưởng, cố ý nói giọng lạnh lùng: "Chị là chó thì cũng chỉ được vẫy đuôi với mình em thôi."
Trình Kính Giai ho sặc sụa, nghe vậy bực mình bèn lao đến đè lên người cậu mà bóp cổ trả đũa: "Em đúng là được nước lấn tới!"
Lý Phùng Trì sợ cô ngã nên vô thức đỡ lấy eo cô. Thứ nhạy cảm nhất trên cơ thể đàn ông - yết hầu lập tức rơi vào tay cô.
Lúc này toàn thân cô áp sát vào người cậu, b* ng*c đầy đặn ép chặt vào ngực cậu. Cổ cậu bị đôi tay mềm mại của cô siết chặt mà chẳng chút khó khăn nào để thoát ra thế nhưng cậu lại chẳng thèm động đậy, cứ thế chiều theo cô.
"Bóp cổ em sướng không?"
Cậu hỏi.
Trình Kính Giai chửi cậu b**n th**, uống rượu vào là thành người khác.
Cậu vẫn không ngừng dụ dỗ: "Chị Tầng Tầng, dùng lực mạnh lên đi, lúc nãy chị bị em bóp đau lắm mà, chẳng muốn trả thù sao?"
Bóp mạnh đi, em sẽ rất thích.
Lý Phùng Trì thầm nghĩ rồi ngửa mặt nhìn cô.
Ở góc độ này, Trình Kính Giai hiện lên với đường hàm sắc nét, kiêu ngạo như một nàng chim công. Da cô trắng mịn đến mức dù ánh đèn trong đình nghỉ màu vàng cam nhưng làn da lộ ra vẫn trắng sáng chói mắt. Cổ thiên nga thanh tao của cô dù cậu tự nhận chẳng dùng lực bao nhiêu nhưng vẫn hằn lên vài vết đỏ.
Trình Kính Giai vẫn chưa hết khó chịu vì bị cậu bóp cổ lúc nãy nên thỉnh thoảng lại ho vài tiếng. Đôi mắt hồ ly lại ướt nhẹ như trong phòng hát, gương mặt tinh xảo ửng hồng vì những cơn ho.
Trong đầu cậu bỗng hiện lại cảnh cô đối đáp với Lâm Giáng Ngụ: "Hôn kiểu Pháp ư? Tôi cũng có thể hôn cho cậu xem đấy."
"Đ.m..."
Cậu thầm chửi.
Nhân lúc say, cậu trơ trẽn dụ dỗ: "Chị Tầng Tầng, dạy em cách hôn ướt đi, cái video đó em xem mà không hiểu."