Ánh nắng gay gắt chiếu xuống sân trường khi dòng xe cộ đủ loại lần lượt tiến vào. Trình Kính Giai theo dòng người ùa vào trong. Mấy bác bảo vệ đứng chỉ đường, phân loại phụ huynh theo từng khối lớp.
Cô bước đi trong dòng người đông đúc, lòng vẫn canh cánh chuyện Lý Phùng Trì. Một học sinh ưu tú chính hiệu như cậu sao lại có thể đánh nhau ở trường? Cô vẫn nhớ như in lần đầu gặp mặt, cậu dù giúp cô dạy cho bọn côn đồ bài học nhưng tỏ ra rất ngại phiền phức. Không phải dạng người sẽ gây chuyện trong trường đến mức bị gọi phụ huynh.
Nhưng mà... cũng khá thú vị đấy. Đây là lần đầu tiên cô đóng giả làm phụ huynh của ai đó.
Bảo vệ chỉ dẫn phụ huynh đến chân tòa nhà lớp học, còn việc tìm đúng phòng học thì phải tự xoay sở. Nghe xong thông báo này, cô bình thản theo dòng người vào trong.
Cô bước từng bước chậm rãi, nhìn các phụ huynh lần lượt tự tin bước vào những lớp học khác nhau. Dần dần chỉ còn lại vài ba người tiếp tục đi lên. Đột nhiên, đầu óc Trình Kính Giai "ong" một tiếng - cô chợt nhận ra mình không biết Lý Phùng Trì học lớp nào!
May thay, hai vị phụ huynh phía trước đang trò chuyện, chủ đề xoay quanh học sinh đứng đầu khối lớp 11. Họ không ngớt lời khen ngợi thành tích xuất sắc của cậu, nào là con gái họ dù cố gắng cách mấy cũng chỉ xếp sau, mãi là á quân toàn khối, thậm chí còn bị chế giễu là "kẻ luôn đứng thứ hai".
Một phụ huynh khác tính tình bộc trực, an ủi: "Sắp lên lớp 12 rồi, tình hình con gái bác không khả quan lắm. Nhưng đừng lo, chỉ cần giữ vững thành tích thì với chất lượng dạy học ở đây thì đậu đại học chắc chắn!"
Trình Kính Giai: "..."
Bác này an ủi người khác kiểu gì thế không biết.
Nghe xong câu nói đó, vị phụ huynh kia mặt mày xám xịt, có lẽ không ngờ lại gặp phải người thiếu tế nhị như vậy, chỉ biết cười gượng rồi im lặng.
Trong lòng cô chợt lóe lên manh mối. Không hiểu sao cô tin chắc Lý Phùng Trì chính là "học sinh đứng đầu khối" mà họ nhắc tới. Cứ theo chân vị phụ huynh có con gái xếp thứ hai là sẽ tìm được lớp học.
Nhờ đó, cô thành công tìm đến đúng phòng học và tự nhiên ngồi xuống dãy bàn cuối cùng.
Khi buổi họp sắp bắt đầu, một phụ huynh khác vội vã đến nhưng đã hết chỗ. Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục, đếm đi đếm lại số lượng rồi bối rối hỏi có phụ huynh nào nhầm lớp không, vì số người dự đông hơn số học sinh trong lớp.
Trình Kính Giai - người luôn tự tin thái quá - vẫn không nhận ra điều gì bất ổn. Cô chẳng hề nghi ngờ mình có thể đã nhầm lớp, bởi trong lòng vững như kiềng ba chân rằng Lý Phùng Trì chính là học sinh xuất sắc nhất khối. Một niềm tin mù quáng!
Các lớp khác đã bắt đầu họp phụ huynh từ lâu, nếu kéo dài thêm, e rằng sẽ không kịp giờ. Giáo viên đành phải chạy sang lớp bên xin mượn một chiếc ghế.
Nội dung buổi họp toàn những điều nhàm chán kiểu "phối hợp giữa gia đình và nhà trường", "giám sát con cái học tập". Trình Kính Giai vốn nghĩ giờ học đã đủ buồn ngủ, nào ngờ họp phụ huynh còn tệ hơn. Cô gà gật suốt buổi.
Cuối cùng khi buổi họp kết thúc, giáo viên lưu lại vài phụ huynh để trao đổi riêng. Số còn lại có thể tự do ra về.
Cô dụi mắt ngái ngủ, lười biếng vươn vai rồi chậm rãi tiến về phía cô giáo.
Giáo viên đang nói chuyện với phụ huynh của "học sinh á quân". Thấy cô tiến tới, cô giáo ngỡ ngàng một chút rồi nhiệt tình hỏi: "Phụ huynh muốn hỏi về tình hình học tập của con mình phải không?"
Không trách cô giáo phấn khích. Ai cũng biết trường cấp hai này chỉ nhận học sinh trượt trường top. Ở đây, tỷ lệ đỗ đại học cực kỳ thấp. Phụ huynh gửi con vào đây phần lớn không kỳ vọng gì, chỉ vì con chưa đủ tuổi lao động nên bắt buộc phải đến trường. Gặp được phụ huynh quan tâm đến việc học của con quả là hiếm có. Cô giáo cười tít cả mắt.
Trình Kính Giai ngơ ngác hỏi: "Không phải do em ấy đánh nhau nên mời tôi đến sao?"
Nụ cười trên mặt cô giáo đóng băng. Bà ấp úng: "Phụ huynh... là cha mẹ của em nào ạ?"
"Lý Phùng Trì ạ."
Lập tức, sắc mặt cô giáo biến đổi. Bà nhẹ nhàng thông báo: "Có lẽ phụ huynh nhầm lớp rồi. Em ấy học lớp thực nghiệm (B) trên tầng."
Trình Kính Giai: "..."
Cô xấu hổ bước ra khỏi lớp. Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem. Là tin nhắn từ chiếc điện thoại cục gạch của Lý Phùng Trì:
"Buổi họp phụ huynh thế nào?"
Cô cắn môi nhắn lại: "Ổn. Cô chủ nhiệm Vương bảo em đứng nhất khối nhưng đừng chủ quan, phải giữ vững phong độ." - Toàn bịa đặt.
"Ừ. Chị họp ở lớp nào?"
Cô thành thật trả lời: "Lớp 10/4."
Hồi âm đến ngay lập tức:
"Haha, em học lớp thực nghiệm (B)."
"Cô chủ nhiệm của em không họ Vương."
"Và em không phải nhất khối."