Lý Phùng Trì khép cửa lại, bước vào phòng bệnh và trả lời câu hỏi của Trình Kính Giai.
"Không thân."
Không ngờ Giang Hỉ Biên cùng lúc đáp lại: "Quen biết."
Nghe rõ câu trả lời của hai người, Trình Kính Giai nhất thời không nói gì.
Giang Hỉ Biên thì cả người đơ ra, vô cùng lúng túng.
Lý Phùng Trì lại tỏ ra bình tĩnh, phớt lờ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Giang Hỉ Biên, lặp lại câu hỏi: "Chú Biên, chú đến đây làm gì?"
Chỉ hỏi vừa đủ.
Giang Hỉ Biên gượng gạo nhếch mép, nói quá lên: "Chú từ xa tới đây thăm cô Kính Giai. Cúi đầu van xin, nước mắt giàn giụa, chỉ mong cô ấy ký hợp đồng với công ty chú, bước vào làng giải trí."
Trình Kính Giai: ...
Anh ta đúng là giỏi bịa chuyện.
Lý Phùng Trì chợt nhớ lúc Giang Hỉ Biên gửi video Trình Kính Giai múa đã nhắc đến chuyện này, còn bảo cậu chuyển lời.
Lúc đó cậu đang tắm, sau đó điện thoại rơi xuống nước vì... một lý do khó nói.
Dần dà, cậu quên bẵng chuyện này.
Giờ bị Giang Hỉ Biên nhắc lại, Lý Phùng Trì không kiềm chế được mà nhớ lại chuyện xấu hổ cậu làm trong phòng tắm, tai đỏ ửng, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn Trình Kính Giai.
Nhưng khi đối mặt với Giang Hỉ Biên thì lại tỏ ra bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng, kiên quyết đòi quyền lợi cho Trình Kính Giai.
"Đây không phải chuyện nhỏ, chị Tầng Tầng có thể về nhà suy nghĩ thêm. Hiện giờ chị ấy bị thương, bác sĩ dặn không nên suy nghĩ nhiều. Nếu chú có việc thì gọi điện thoại là được. Lúc về nhớ thanh toán viện phí giúp nhé."
Rất tốt.
Sắp xếp Giang Hỉ Biên rõ ràng từng li từng tí.
Trình Kính Giai không nhịn được bật cười, trong lòng thầm khen Lý Phùng Trì.
Giang Hỉ Biên hoàn toàn không biết nói gì, xét cho cùng huấn luyện viên là người của anh ta, xảy ra chuyện này trách nhiệm không thể chối bỏ.
Viện phí đương nhiên phải do anh ta chi trả.
Anh ta cũng không định trốn tránh.
Nhưng bị Lý Phùng Trì sắp đặt như vậy khiến anh ta trông như một kẻ xấu tính, muốn giải quyết chuyện mà không tốn một xu.
Trời cao chứng giám, anh ta thực sự không nghĩ như vậy.
"Được, chú đi thanh toán viện phí."
Anh ta đứng dậy khỏi ghế, nói lời cuối: "Chú đi đây."
Nhưng khi ra đến cửa lại quay lại, đứng trước giường bệnh Trình Kính Giai, ánh mắt chân thành nhìn cô, không cam lòng dặn dò: "Bạn Trình Kính Giai, cô suy nghĩ kỹ nhé, đừng vội từ chối, khi nào quyết định rồi nhớ liên lạc với tôi."
Chà, anh ta thật phiền.
Trình Kính Giai gượng gạo gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cô thực sự không có ý định bước vào làng giải trí, có cho bao nhiêu thời gian suy nghĩ cũng vô ích.
Cô ghét ống kính máy quay.
Trừ khi múa.
Cô thích.
Tạm thời có thể chịu đựng được những ống kính chĩa vào mình.
Nhưng bắt cô bước vào làng giải trí, hàng ngày đối mặt với đủ loại ống kính, bị đủ người nhòm ngó, dùng nó làm kế sinh nhai thì cô không làm được.
Giang Hỉ Biên không níu kéo thêm, thấy cô gật đầu đồng ý sẽ cân nhắc liền quay người rời đi.
Anh ta quên đóng cửa.
Lý Phùng Trì kiên nhẫn đi đóng cửa lại, quay về phía Trình Kính Giai, đỡ cô ngồi dậy, cẩn thận kê bàn ăn nhỏ rồi mới bóc đồ ăn. Động tác chăm sóc người khác thuần thục đến từng chi tiết.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu lại kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh.
Trình Kính Giai đã quen được chiều chuộng, không thấy hành động của cậu có gì lạ.
Lý Phùng Trì ra hiệu cô có thể ăn nhưng cô không nhúc nhích, đôi tay bị thương, chỉ chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, im lặng chờ cậu đút.
Lý Phùng Trì ngơ ngác, cậu đã bóc đồ ăn đặt lên bàn rồi, sao cô không ăn? Không thích món này sao? Nhưng rõ ràng chính cô yêu cầu mua cháo mà.
Trình Kính Giai chờ lâu mất kiên nhẫn, hơi tức giận, bụng đói cồn cào, thúc giục: "Sao không đút cho chị? Tay chị bị thương thì tự ăn kiểu gì?"
Ánh mắt Lý Phùng Trì dừng lại trên đôi tay cô, nhìn bề ngoài thì không thể trách cậu vô tâm được vì chẳng thấy tay cô bị thương chỗ nào.
Có lẽ cô thực sự bực mình, khuôn mặt tái nhợt ửng lên chút hồng, đôi mắt phượng mở to tròn xoe.
Bình thường, nhan sắc của cô vốn thuộc loại gai góc sắc bén lại hay trang điểm đậm, nếu trừng mắt lên thì đúng là có chút uy lực khiến người khác sợ hãi.
Nhưng lúc này thân thể yếu đuối, mặt mộc, cô giống như con hổ bị nhổ hết nanh, chỉ biết trừng mắt nhìn cậu một cách... đáng yêu.
Lý Phùng Trì cố nén nụ cười, nhưng đôi mắt cún vẫn lộ rõ vẻ vui mừng.
Cậu vội đứng dậy cầm bát cháo lên, lấy thìa múc một muỗng đưa về phía cô.
Ai ngờ bát cháo để lâu thế mà vẫn còn nóng hổi, vừa vào miệng, cả khoang miệng và thực quản đều bị bỏng rát. Trình Kính Giai suýt nữa đã nổi cơn thịnh nộ.
Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lý Phùng Trì, trong đó chứa đầy sự xót xa, yêu thương cùng hàng loạt cảm xúc khó diễn tả.
Có lẽ cậu chưa từng chăm sóc ai bao giờ.
Vẫn đứng thẳng, chỉ hơi khom người khi đút cháo cho cô.
Khí chất tuổi trẻ khiến cậu không chịu hạ mình hỏi xem cô muốn được chăm sóc thế nào.
Thấy cô mãi không chịu ăn muỗng thứ hai, bàn tay cậu hơi run, cử chỉ vụng về lộ rõ sự cẩn thận quá mức.
Cơn giận của Trình Kính Giai chợt tan biến.
Có lẽ mình hơi vô lý thật.
Cô không nói ra.
Còn cậu thì dồn hết tâm trí vào cô, đôi mắt gần như vô dụng, làm sao thấy được làn khói bốc lên từ bát cháo.
Vì thiếu kinh nghiệm, nếu cô mắng cậu, chắc chắn sẽ khiến cậu bối rối.
Để bảo vệ lòng tự trọng của chàng trai trẻ, hơn nữa cô cũng không muốn dính nước bọt của cậu, Trình Kính Giai lập tức quyết định tự lực cánh sinh. Cô chúm môi anh đào, nhẹ nhàng thổi vào thìa cháo trước mặt.
Hơi thở ấm áp phả lên làn da thô ráp của cậu.
Thật là kiểu cách.
Cậu cầm bát giấy, sao không thấy cháo nóng đến thế?
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bàn tay Lý Phùng Trì lại run rẩy hơn.
Hơi thở nóng hổi của cô nhanh chóng truyền đến tim cậu. Ngực Lý Phùng Trì như bốc cháy, nhịp tim loạn xạ, cuồn cuộn theo cảm xúc của chủ nhân.
Từ góc nhìn của cậu, Trình Kính Giai chúm môi thổi cháo trông như đang đòi hôn.
Suy nghĩ của cậu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lúc này cô đang yếu ớt, nếu hôn cô, chắc chắn cô sẽ thở không nổi, tay lại bị thương, chỉ biết ọ ẹ trong miệng.
Càng nghĩ mặt càng nóng.
Tưởng tượng mông lung quả thật rất hại người.
Lý Phùng Trì đột nhiên đứng thẳng dậy. Trình Kính Giai đang há miệng chuẩn bị ăn thì đơ người, lại ngẩng lên nhìn thủ phạm khiến cô không thể ăn uống bình thường.
Chỉ thấy gương mặt dữ dằn của cậu đỏ bừng, ánh mắt đảo qua đảo lại không dám nhìn cô, dường như đang cố xoa dịu điều gì đó. Rồi đột nhiên cậu ăn ngụm cháo mà cô vừa thổi nguội.
Không sai!
Cậu tự ăn!
Thật quá đáng, cô thổi lâu lắm đấy!!
Muốn ăn không tự thổi được à?
Đôi mắt phượng của Trình Kính Giai giờ đầy tức giận, trừng mắt nhìn cậu.
Lý Phùng Trì ăn xong mới nhận ra không ổn, mặt càng đỏ hơn.
Trình Kính Giai chợt hiểu tại sao cậu lại như vậy.
Cô thực sự không hiểu cậu kích động cái gì. Rõ ràng đã hôn nhau rồi, lúc hôn thì tỏ ra thân thiết lắm, giờ cùng uống chung bát cháo lại đỏ mặt, ngại ngùng đến mức ngây thơ quá mức như vậy.
Khiến cô như một tên cường đạo chuyên bắt nạt đàn ông vậy.
Điều quan trọng là với ngoại hình đó, từ "ngây thơ" thực sự không hợp với cậu chút nào.
Lý Phùng Trì chỉ lo ngượng, đâu biết cô đang nghĩ lung tung.
Theo quan niệm của cậu, hôn nhau và dùng chung đồ dùng cá nhân là khác nhau.
Loại thứ nhất, phần lớn xuất phát từ h*m m**n.
Loại thứ hai thì không, trong mắt cậu, nó thể hiện sự yêu thích đặc biệt dành cho người đó, muốn gần gũi với người đó.
Cậu vẫn không dám nhìn cô, đặt bát cháo lên tủ đầu giường, cứng nhắc nói: "Bây giờ cháo còn nóng, lát nữa em đút cho chị."
Trình Kính Giai thấy có lý, "Ừ."
Sau chuyện vừa rồi, cô cũng không đói nữa. Cứ theo cách làm của tay mơ này, cô sợ sẽ bị cậu làm bỏng chết mất.
Lý Phùng Trì kéo ghế ra xa giường bệnh, có lẽ sợ cô đói, cậu không biết lấy đâu ra cái quạt quảng cáo mỹ phẩm, chậm rãi quạt cho cháo nguội.
Trình Kính Giai: ...
Có lẽ cô đã hiểu lầm cậu.
Thấy cô im lặng, Lý Phùng Trì nhìn đôi môi đỏ ửng vì bỏng của cô, trong lòng dâng lên hối hận.
"Bị bỏng rồi à?"
Cậu hỏi.
Hỏi xong cậu chỉ muốn tự tát mình.
Thật là câu hỏi thừa thãi.
Trình Kính Giai không khách khí: "Em nghĩ xem?"
Đối mặt với Trình Kính Giai đầy sức sống như vậy, Lý Phùng Trì cũng hào hứng hơn. Đôi mắt cún cong lên, xin lỗi một cách không chút thành ý: "Em xin lỗi."
Lúc này lưỡi Trình Kính Giai vẫn còn rát bỏng, cô chửi thề: "Xin lỗi cái con khỉ."
Bị cô mắng như vậy.
Lý Phùng Trì sụp mí mắt, tay ngừng quạt. Một lúc sau, giọng nam trầm mệt mỏi lại vang lên, thương lượng với cô.
"Hay là chị thử ăn một ngụm nữa đi?"
Trình Kính Giai nhíu mày: ?
Lý Phùng Trì nhìn sắc mặt không vui của cô, vẫn thong thả giải thích: "Rồi sau khi ăn xong cho em hôn một cái."
Trình Kính Giai: !!!
Cậu đang nói cái gì thế?
Có lẽ tự thấy lời nói quá kỳ quặc, Lý Phùng Trì nở nụ cười, cố gắng kiềm chế, nghiêm túc thương lượng: "Để em cảm nhận xem nó nóng thế nào?"
Trình Kính Giai bị cách ngắt câu của cậu khiến tim đập loạn xạ, thầm cảm thán: Đúng là thanh niên thời đại mới, lúc không biết xấu hổ thì đúng là không ai địch nổi.
"Muốn hôn chị à?"
Cô hỏi.
Giọng điệu thản nhiên, thái độ lạnh nhạt.
Như không có chuyện gì mà đáp trả lại.
Lý Phùng Trì hoàn toàn không nhịn được nữa, cười đến ngực rung lên.
Không được, chị Tầng Tầng dễ thương quá.
"Ừ, rất muốn, cho hôn không?"
Cậu hỏi ngược lại.
Trình Kính Giai không ngờ cậu thừa nhận dễ dàng như vậy, hơi sững sờ, tỉnh táo lại liền lạnh lùng từ chối: "Vậy em cứ tưởng tượng đi."
Nói xong, cô kéo chăn trùm kín đầu.
Sau đó cháo nguội, Lý Phùng Trì cũng có chút kinh nghiệm, kiên trì một nguyên tắc, bất kể cháo nóng hay nguội, trước khi đút cho cô đều phải thổi thật lâu.
Cứ thế trôi qua một ngày mơ hồ, khoảng hai rưỡi sáng, cửa phòng bệnh khẽ mở.
Lý Phùng Trì ngủ gục trên ghế, nghe tiếng động tưởng là y tá, vội đứng dậy xem có việc gì cần giúp.
Vừa dụi mắt, cậu vừa tự nhiên báo cáo tình hình Trình Kính Giai: "Cô ấy truyền dịch cả ngày, ăn không được nhiều, sáng chỉ uống một bát cháo, sau đó thế nào cũng không chịu ăn thêm, nói không có khẩu vị. Khoảng chín giờ ngừng truyền glucose, không lâu sau thì sốt, vừa mới tiêm hạ sốt xong."
Giọng nam trầm ấm rõ ràng kể hết mọi chi tiết cho bác sĩ, không bỏ sót điều gì để tiện chẩn đoán.
"Tôi không phải bác sĩ." Người vừa vào khẽ nói.
Lý Phùng Trì ngừng dụi mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Trình Kính Thanh - người đã nói mai mới đến - đứng đó, thậm chí vẫn mặc đồng phục trường nhất trung, bên ngoài khoác áo phao dài màu đen, vội vã chạy đến đây giữa đêm lạnh.
Lý Phùng Trì nuốt nước bọt, không biết nói gì. Cậu không có anh chị em, thực sự nghĩ Trình Kính Thanh mai mới tới, không ngờ cậu ta lại lo lắng đến mức mất bình tĩnh, bất chấp đường xa đêm hôm vội vã đến.
Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu.
Chị Kính Giai của cậu được cưng chiều hết mực, người nhà chắc chắn nâng niu như báu vật.
Trình Kính Thanh bước chậm đến giường bệnh, nhìn Trình Kính Giai đang ngủ, lặng im một lúc rồi ra hiệu cho Lý Phùng Trì ra ngoài nói chuyện.
Hai người sợ ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, đi thẳng đến sảnh bệnh viện, tùy ý tìm chỗ ngồi.
Trình Kính Thanh gương mặt mệt mỏi, mí mắt sưng húp vì thức khuya, cằm thon nhỏ chìm trong cổ áo, hỏi Lý Phùng Trì: "Chị gái tôi tình hình thế nào?"
Trong bệnh viện đêm khuya, đèn vẫn sáng trưng, bác sĩ trực vẫn làm việc.
Lý Phùng Trì kể lại tình hình cho Trình Kính Thanh nghe.
Nghe xong, Trình Kính Thanh hơi thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ vì tình hình không quá nghiêm trọng.
Vẻ mặt buông lỏng đó của cậu ta không lọt khỏi mắt Lý Phùng Trì, khiến cậu hơi sững sờ.
Ngay sau đó, Trình Kính Thanh lại hỏi nguyên nhân Trình Kính Giai bị thương. Sau khi nắm rõ mọi chuyện, cậu ta gọi điện về nhà.
Cậu đứng dậy định đi thẳng đến trung tâm huấn luyện - chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua.
Lý Phùng Trì vội nắm lấy cánh tay cậu ta hỏi định làm gì. Nghe xong câu trả lời, cậu bảo mọi người đã tan làm rồi, may mà ngăn được Trình Kính Thanh hành động nóng vội.
Cậu nhìn Trình Kính Thanh, sắp xếp từ ngữ.
Lúc mới gặp, cậu còn ngái ngủ, đầu óc không tỉnh táo nên dễ dàng qua loa cho xong. Giờ ra ngoài hít chút gió lạnh, Lý Phùng Trì mới chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu vẫn hơi không hiểu - Trình Kính Thanh quan tâm chị gái mình dường như quá mức cần thiết.
Quan hệ chị em trong gia đình nào cũng là chị lo cho em, nhưng nhà họ Trình lại ngược lại.
Ban đầu cậu tưởng do Trình Kính Giai tính tình phóng khoáng thích chơi bời, còn Trình Kính Thanh là học sinh ngoan truyền thống, chín chắn hơn nên quản lý chị gái cũng dễ hiểu.
Nhưng giờ nhìn lại thì không phải vậy.
Mức độ quan tâm của Trình Kính Thanh dành cho Trình Kính Giai có phần... điên cuồng.
Chẳng lẽ không cùng huyết thống, cậu ta thích chị gái mình?
Lý Phùng Trì giật mình vì suy đoán này, khéo léo đổi góc độ dò hỏi: "Chị Kính Giai trước đây có xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe câu hỏi, mặt Trình Kính Thanh đờ ra, hiếm hoi dùng giọng điệu mất lịch sự: "Không có, cậu đang nghĩ gì vậy?"