"Ôi trời, thật là phát điên lên được."
Lý Phùng Trì đôi mắt đầy vẻ uể oải vì thiếu ngủ, giọng điệu bình thản: "Cương sáng."
Cậu bực dọc vô cùng, hất tấm chăn mà cô vừa khó nhọc đắp lên, nhanh nhẹn trở dậy, cầm đồ thay rồi bước vào phòng tắm.
Còn Trình Kính Giai thì bị hai từ lạnh lùng đó của cậu nướng chín tại chỗ, đôi mắt phượng tròn xoe, ánh mắt dõi theo cậu, không biết nói gì.
Cậu thẳng thừng thế đấy?
Đây còn là chú sói non ngày xưa hay ngượng nữa không?
Trình Kính Giai hoàn toàn quên mất chính mình là người đặt câu hỏi ngớ ngẩn trước.
Nghe tiếng nước chảy rì rào từ phòng tắm, cô chợt hiểu cậu đang làm gì, tai đỏ ửng lên.
Cô nằm im một lúc lâu, định ngồi dậy thì nhớ ra hôm nay không có tiết học, lại yên tâm đắp chăn ngủ nướng.
Đêm qua vì sợ hãi, thần kinh căng như dây đàn, giờ trời sáng hết sợ, cô ngủ say như chết.
Khoảng hai ba tiếng sau mới chậm rãi tỉnh giấc.
Xương cốt mềm nhũn.
Trình Kính Giai nằm dài như xác chết, khi tỉnh táo hẳn thì vươn vai, lăn qua lăn lại vài vòng trên giường cho hết ngái ngủ, vô tình úp mặt vào chỗ gối mà Lý Phùng Trì đã nằm tối qua.
Mùi giống hệt của cô.
Cô ngồi bật dậy, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, đôi mắt phượng chớp chớp đầy nghi hoặc.
Cô khá nhạy cảm với mùi hương, không chắc chắn nên lại cúi xuống ngửi thử.
Không nhầm đâu.
Tối qua cậu đã dùng đồ vệ sinh cá nhân của cô.
Lúc này Trình Kính Giai mới nhớ hồi mới về đây ở, căn nhà vắng tanh, đồ đạc phủ đầy bụi, chỉ cần chạm vào bàn trà là tay đã đen sì.
Cô ghê tởm, lập tức gọi người đến dọn dẹp.
Tối hôm đó tắm, mùi sữa tắm còn sót lại rất hắc, đêm khuya rồi, cô tắm xong nửa chừng nên không đi mua, cố gắng xả sạch sẽ rồi lên giường đặt mua một lô đồ vệ sinh.
Khi hàng về, cô mới phát hiện mình đã mua mỗi thứ hai cái, bàn trang điểm trong phòng không đủ chỗ, lại lười đi trả nên quẳng hết đồ cũ của Lý Phùng Trì đi, thay bằng đồ cô mua thừa.
Cho đến tối qua, khi cậu về ở, cô vẫn không nhớ ra chuyện này.
Chà, ngủ chung đã đành.
Mùi hương còn giống nhau nữa.
Trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh thuở mới quen, chàng trai kia lạnh nhạt xa cách, ứng phó trôi chảy trước những lời trêu ghẹo trắng trợn của cô, đúng là loại xương khó gặm.
Ngay cả Tưởng Diễm cũng không chiếm được tiện nghi trước cậu, cảnh cậu bóp cổ dọa cô ta vẫn như in trong mắt.
Trình Kính Giai nhướng mày, thầm tự thưởng cho mình một điểm cộng.
Ghê.
Loại xương khó gặm tưởng chừng, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Cô chúi hẳn mặt vào gối, hành động như kẻ b**n th** ngửi mùi hương của người ta.
Dùng cùng một loại đồ vệ sinh, nhưng mùi hương lại có chút khác biệt.
Của cậu so với của cô thơm hơn.
Trình Kính Giai biết rõ bản tính thích trêu ghẹo nhưng không muốn chịu trách nhiệm của mình, mối quan hệ mập mờ hiện tại khiến cô rất hài lòng.
"Thơm không?"
Giọng Lý Phùng Trì vang lên trong phòng.
Đầy vẻ trêu đùa.
Trình Kính Giai quay đầu nhìn cậu.
Cậu tựa vào cửa, ăn mặc đơn giản, ánh mắt sáng rõ, thoáng chút nghi hoặc như không hiểu cô đang làm gì.
Trình Kính Giai đứng hình.
Cậu thấy rồi sao?
Hành động b**n th** ngửi gối của cô bị chính chủ bắt gặp rồi!!
Cô gắng ra vẻ bình tĩnh chui khỏi chăn, bước về phòng mình, lạnh lùng phủ nhận: "Em nói nhảm gì thế, chị có ngửi đâu."
Lý Phùng Trì cười khẽ, dùng lời lẽ khiêu khích: "Em đâu có nói nhảm. Chị Tầng Tầng vừa úp cả mặt vào gối em, em thấy rõ mồn một, sao không dám nhận?"
Trình Kính Giai suýt ngã dúi dụi, dừng chân quay lại trừng mắt, tức giận đáp: "Chị không làm thì nhận cái gì?"
Hàng mi dài của Lý Phùng Trì khẽ rủ, tạo bóng nhỏ trên gương mặt, sống mũi cao khẽ động, vẻ mặt như chịu oan ức ngập trời.
Trình Kính Giai bị chiêu mèo lười này của cậu đánh trúng, xấu hổ nuốt nước bọt, tự hỏi giọng điệu mình có quá gay gắt không, làm thanh niên trẻ sợ rồi.
Đang định dỗ dành vài câu, cậu lại lên tiếng: "Chị Tầng Tầng nói không thì không vậy."
Giọng điệu thản nhiên.
Ngữ khí nhượng bộ.
Toàn mùi trà xanh.
Trình Kính Giai nghe mà muốn tăng xông.
Trong đầu lập tức lướt qua vạn câu chửi.
"Chị ăn sáng không? Em nấu xong rồi, đói thì dọn dẹp xong ra ăn nhé. Đèn phòng khách không hiểu sao không sáng, lát em sửa."
Lý Phùng Trì khéo léo chuyển đề tài, sợ cô thật sự nổi giận.
Thấy cậu cho mình bậc thang, Trình Kính Giai đương nhiên leo theo, khịt mũi đáp "Ừ", vẻ mặt kiêu kỳ như ban ân.
Khi cô vào phòng vệ sinh, cậu đứng nguyên chỗ bật cười, sau đó quay về phòng lấy đồ nghề sửa đèn.
Trình Kính Giai vệ sinh xong cũng không vội ra, cô không đói lắm, thong thả dưỡng da trước bàn trang điểm.
Đắp mặt nạ, cô lấy điện thoại bấm giờ.
Còn khoảng mười phút nữa là tháo mặt nạ thì chuông reo, có người gọi đến.
Lúc đó cô đang nhắm mắt thư giãn trên ghế, mò điện thoại lên thậm chí không xem ai gọi đã trượt ngón tay bắt máy, lười nhác "Alo" chờ đầu dây bên kia nói chuyện.
"Tầng Tầng, bố vừa đưa cơm cho em trai con xong, mẹ bảo bố tiện đường ghé thăm con."
Giọng ông Trình trầm ấm, hai câu đã rõ ngọn ngành.
Nghe vậy, Trình Kính Giai đồng tử giãn ra, miệng cười mà mắt không cười nói dối: "Bố ơi, con đang học trên trường, không có ở nhà thuê."
Việc cô ra ngoài thuê nhà, ông bà Trình cũng chỉ biết qua giáo viên.
Trước đó cô chưa từng hé răng nửa lời, với họ mà nói chuyện này hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.
Khi biết thì đã muộn, nhưng với kiểu hành động tiền trảm hậu tấu của cô, khó tránh vài lời nhắc nhở.
Nhưng lúc đó cô đang ở vùng quê tập huấn, không có cơ hội nói.
Khi đón về người còn mang thương tích, bà Mạnh không nỡ mắng nửa lời, cứ trì hoãn đến tận bây giờ.
Hôm nay ông Trình đến thăm, chủ yếu là xem môi trường sống của cô có an toàn, thoải mái không.
Bà Mạnh dặn đi dặn lại trước khi ông ra khỏi nhà: Nếu thấy chỗ thuê của con gái không ổn chỗ nào thì tuyệt đối không được nổi nóng, phải lập tức mua ngay căn hộ gần trường cho con ở, sức khỏe tinh thần của con gái là trên hết.
Thế nên dù con gái né tránh, ông cũng không tức giận, ánh mắt kiên nhẫn bước lên tòa nhà vẻ ngoài xập xệ, tự an ủi có khi bên trong lại khang trang.
"Bố đã gọi hỏi giáo viên chủ nhiệm của con rồi, Tầng Tầng, hôm nay con không có tiết."
Trình Kính Giai biết không thể trốn được, liền cười đùa nũng nịu, cố gắng ngăn ông Trình đến nhà thuê.
Hành lang đầy rác, ông Trình thấy chắc sẽ bắt cô chuyển đi ngay.
Cô đã quen sống ở đây, không muốn dọn.
Ai ngờ, sau khi cô khéo léo khuyên can hồi lâu, ông Trình chỉ lạnh nhạt đáp: "Tầng Tầng, bố bấm chuông rồi, ra mở cửa đi."
Nhanh thế?
Trình Kính Giai đứng hình nửa giây, vội vàng lao ra khỏi phòng đi mở cửa.
Cô nghĩ bố mình chắc sẽ như lần đầu cô đến, không thể chịu nổi mùi hôi thối ngoài hành lang.
Ở thêm nửa phút cũng là cực hình.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy cảnh tượng choáng váng.
Ông Trình đã vào trong.
Hiện đang ngồi trên sofa.
Mặt mày xám xịt, rất khó coi.
Lý Phùng Trì ngồi đối diện, nụ cười nhẹ nhàng.
Pha trà rót nước, lễ phép ôn hòa.
Không thể chê vào đâu được.
Bóng đèn neon phòng khách bị tháo ra, để cùng hộp đồ nghề bên cạnh ghế sofa.
Đối mặt với tình huống này, Trình Kính Giai chỉ thấy tóc gáy dựng đứng.
Cô hoàn toàn quên mất Lý Phùng Trì vẫn chưa đi.
Chỉ chăm chăm tìm cách lảng tránh, không muốn ông Trình đến thăm.
Giờ thì xong.
Càng đắp chiếu.
Rác hành lang hôi thối đã đành.
Bố cô chắc sẽ nghĩ cô thuê nhà sống chung với bạn trai nên mới không bàn với gia đình, tự ý dọn ra khỏi ký túc xá.
Đáng sợ hơn, ông Trình đã từng gặp Lý Phùng Trì.
Biết cậu là bạn học của Trình Kính Thanh.
Học sinh cấp ba.
Với hiểu biết của ông về cô, chắc sẽ cho rằng cô chơi quá trớn, đến cả học sinh cũng không buông tha.
Đầu óc quay cuồng.
Trình Kính Giai cười gượng, bước từng bước nặng nề về phía ông Trình và Lý Phùng Trì.
"Bố."
Cô đến ngồi cạnh ông Trình, ngoan ngoãn gọi.
Ánh mắt cả hai đổ dồn về phía cô, Trình Kính Giai như ngồi trên đống lửa, không biết xoay xở thế nào.
Cô không nói, ông Trình và Lý Phùng Trì cũng im lặng theo, không khí đông cứng, sự bối rối khó tả lan tỏa.
"Đây là bố chị."
Cuối cùng, cô chọn cách giới thiệu để mở đầu, bất kể có vô lý hay đã từng quen biết trước đó.
Lý Phùng Trì khẽ nhướng mày, ngắt lời cô: "Em biết."
Trình Kính Giai: ...
Không cho mặt mũi nào, làm cô phải làm sao đây?
Đôi mắt trong veo của cô đảo quanh, gương mặt xinh đẹp đầy bối rối, bàn tay thon nhỏ rót nước uống ngụm, nhìn ông Trình vẫn im lặng, quyết định tiếp tục phần giới thiệu.
"Bố, cậu ấy là thợ sửa điện con thuê."
"Đèn phòng khách hỏng rồi."
Để tăng độ tin cậy, cô vừa nói vừa chỉ lên trần nhà.
Giọng nữ vương giả còn pha chút khàn vì mới ngủ dậy, thành khẩn nhìn thẳng vào mắt bố.
Lý Phùng Trì bật cười khẽ, đầu lưỡi đẩy vào má, hơi không tự nhiên.
Chị Tầng Tầng này nói dối không cần suy nghĩ.
Thợ sửa điện.
Khéo nghĩ đấy.
Khí thế này rõ ràng là che giấu càng lộ liễu, ai có đầu óc cũng chẳng tin nổi lời cô nói.
Mấy chiêu dỗ trẻ con mà lại đem ra lừa một người thương nhân vừa tinh anh vừa sắc sảo như bố cô sao? Đúng là cao tay.
Thế mà bố Trình lại cưng cô đến mức không nỡ nói nặng nửa lời, thật sự tin lời cô bịa ra, quay sang nhằm mũi dùi vào cậu.
“Chàng trai, chú nhớ hình như cháu là bạn học của A Thanh đúng không? Còn biết sửa đồ điện à? Hôm nay cũng chẳng phải lễ tết gì, cháu không đi học sao?”
Trình Mãng trên người mang khí chất giang hồ từ những năm trước. Dù thời gian đã trôi qua, tính khí ấy chẳng những không phai mờ mà còn âm thầm vượt qua cả vẻ ngoài nho nhã mà ông cố gắng xây dựng.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Kính Giai luôn sợ bố mình dù ông chưa bao giờ đánh mắng cô thật sự.
Lý Phùng Trì vẫn bình tĩnh như thường, nghe xong câu hỏi của ông Trình cũng không chút hoang mang, thậm chí khí thế còn chẳng hề thua kém một người từng dày dạn thương trường như ông. Cậu từ tốn đáp:
“Gia đình cháu hơi đặc biệt nên học nhiều thứ. Hôm nay đúng là có tiết học, nhưng cháu chỉ lên thành phố để dự một cuộc thi, chiều sẽ về lại. Vừa hay chị Tầng Tầng nhờ tìm người sửa đèn, cháu biết làm nên nghĩ cũng không cần tốn tiền thuê thợ, vậy là đi theo chị ấy đến đây.”
Câu trả lời này vừa logic, vừa kín kẽ. Cho dù ông Trình có muốn bắt bẻ thì cũng chẳng tìm ra được điểm sai nào để xuống tay.
“À, chú cũng thấy Tầng Tầng không giống đứa con gái sẽ tùy tiện dẫn trai về nhà ở. Thì ra là vậy, suýt chút nữa hiểu lầm con gái cưng của chú rồi. Nếu lúc nãy chú mà gọi điện mách với mẹ con bé, chắc chắn bà ấy sẽ cho chú ăn đòn mất.”
Giọng điệu của Trình Mãng không thay đổi nhiều, nhưng mấy câu khách sáo ấy thì nói cực kỳ khéo léo. Tuy vậy, Trình Kính Giai biết rất rõ: khi bố cô trò chuyện bình thường mà tỏ ra như vậy thì có nghĩa là ông đang diễn. Hơn nữa, lần này rõ ràng là đang có ác cảm với Lý Phùng Trì.
Bố cô không tin cô đến vậy sao?
Đúng lúc ấy, điện thoại của ông reo lên. Ông liếc nhìn màn hình, không tránh mặt cô và Lý Phùng Trì, liền bắt máy nhưng không bật loa ngoài.
Trình Kính Giai nghe không rõ bên kia nói gì, nhưng nhìn phản ứng của bố thì có vẻ là chuyện gấp.
Quả nhiên, sau khi dập máy, ông đưa cho cô hộp giữ nhiệt đặt dưới đất rồi bảo:
“Là canh gà mẹ con nấu, bố vừa mang cho em trai con xong. Con tranh thủ uống lúc còn nóng, bố đi ký hợp đồng một lát.”
Nói rồi ông đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, ông vỗ vai Lý Phùng Trì một cái đầy ẩn ý, liếc nhìn Trình Kính Giai như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, ông thở dài, lấy tay che miệng mũi rồi nhanh chóng rời khỏi.
Trình Kính Giai chưa kịp hiểu gì. Mặt nạ dưỡng da dán trên mặt cô mới vừa bị cô lột xuống, da vẫn còn dính nhớt, chưa kịp rửa thì đã vội chạy ra mở cửa cho bố, ai ngờ ông đã tự vào nhà, còn uống trà cùng Lý Phùng Trì luôn rồi.
Cô nói:
“Chị đi rửa mặt cái, em chờ chị vài phút. Tí mình ăn cơm chung, ăn xong sửa đèn nhé.”
Hôm nay cô không định đắp mặt nạ nữa, tính rửa mặt luôn rồi mai đắp lại.
Từ sau khi có ý thức chăm sóc bản thân, Trình Kính Giai rất giữ gìn da mặt. Mỗi ngày ít nhất phải đắp mặt nạ một lần, còn phải dưỡng ẩm đầy đủ và ngủ đúng giờ trong điều kiện cho phép, chưa bao giờ thức khuya.
Khi đi ngang qua cửa phòng, khóe mắt cô liếc thấy Lý Phùng Trì vẫn ngồi yên bất động trên sofa. Trên gương mặt tuấn tú cứng cỏi kia như viết rõ hai chữ: ủ rũ.
Trình Kính Giai cau mày, bắt đầu nghĩ lại xem mình đã nói sai gì không. Dù gì thì thanh niên thời nay ai cũng nhạy cảm cả.
Mấy hôm trước mẹ có kể, trong mấy tháng cô không có nhà, Trình Kính Thanh thường xuyên đánh nhau đến mức bị mời phụ huynh.
Lý do lại là vì bạn học nói chuyện không cẩn thận, lỡ lời làm nó bực.
Với Trình Kính Giai thì mấy lý do đó chẳng có gì bất thường.
Nhưng mà Trình Kính Thanh là người như thế nào chứ.
Miệng độc, chẳng ai chiếm được lợi thế khi cãi với nó.
Từ nhỏ đến lớn là học sinh ưu tú, chưa từng bị mời phụ huynh lần nào.
Ngay cả người như Trình Kính Thanh còn trở nên dễ tổn thương như vậy thì Lý Phùng Trì cũng chưa chắc khá hơn đâu.
“Không sửa được cũng không sao đâu, chị gọi thợ tới nhà cũng được mà?”
Cô thử dò hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài chuyện nhờ cậu sửa đèn ra thì đúng là cô chẳng làm gì khiến cậu khó xử.
Nhưng mà chuyện sửa đèn… là do chính cậu chủ động đề xuất.
Thế thì rốt cuộc là sao chứ?
Lý Phùng Trì nhìn dáng vẻ dè dặt của cô, không nhịn được mà khẽ bật cười: “Được.”
Trình Kính Giai bị nụ cười đó của cậu làm cho rợn hết cả da gà, trong lòng âm thầm lẩm bẩm:
Ai hiểu nổi chứ, mới giây trước còn đen mặt như trời sập, giây sau đã cười toe toét như cún.
Lý Phùng Trì học biến mặt ở Tứ Xuyên à?
Tuy nụ cười ấy có hơi giống người thần kinh, nhưng Trình Kính Giai vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, liền quay lại phòng, vào nhà tắm rửa mặt. Sau đó cô thoa ít kem dưỡng ẩm, dọn lại đồ trên bàn gọn gàng rồi mới bước ra phòng khách ăn cơm.
Khi cô đi ra, Lý Phùng Trì đã hâm nóng lại hết các món, đang bưng dĩa cá luộc cuối cùng ra.
Trên bàn, cơm canh nghi ngút khói, hương thơm lan toả tràn ngập cánh mũi Trình Kính Giai.
Vì kiểm soát vóc dáng nên thói quen ăn uống của cô rất thất thường. Có ngày chỉ ăn đúng một bữa, thậm chí bỏ luôn bữa sáng. Lâu dần, đến cả món mình từng thích cũng không còn hứng thú.
Thế nhưng hiếm khi như hôm nay, cô lại có cảm giác muốn đánh chén tám bát cơm liền một lúc.
Nấu ăn ngon đến vậy sao?
Trình Kính Giai thuộc kiểu người vụng về, mấy chuyện tỉ mỉ như nấu nướng hoàn toàn bó tay.
Cũng vì thế cô đặc biệt khâm phục những người biết nấu ăn.
Lý Phùng Trì múc xong cơm, đưa cho cô: “Chị Tầng Tầng, nhận cơm nào.”
Trình Kính Giai chưa kịp phản ứng, đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh nhìn cậu, cứ như đang nhìn sinh vật quý hiếm.
Lý Phùng Trì bị ánh mắt cháy bỏng đó làm cho hơi mất tự nhiên, cau mày nhắc lại: “Chị Tầng Tầng, nhận cơm này.”
“À.”
Trình Kính Giai ngoan ngoãn đón lấy bát cơm, thần sắc khôi phục tự nhiên, ngồi ăn cơm một cách tao nhã.
Cứ như người vừa nãy nhìn người ta như kẻ b**n th** thật ra không phải là cô vậy.
Lý Phùng Trì cũng lấy lại bình tĩnh từ sự gượng gạo ban nãy, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát cô rất lâu.
Đến khi Trình Kính Giai gắp miếng cá luộc thứ hai, cậu mới lười nhác lên tiếng:
“Chị Tầng Tầng, em muốn hỏi chị một chuyện.”
Trình Kính Giai sớm đã âm thầm tự hứa, ăn xong bữa này sẽ nghiêm túc giảm cân. Bây giờ thì đang tranh thủ vét sạch, quyết không để lỗ vốn.
Nghe cậu hỏi, cô chỉ ậm ừ vài tiếng, ra hiệu cậu cứ nói tiếp.
“Lúc em đưa cơm cho chị, chị không đáp lại.”
Cậu nói.
Vừa nghe câu đó, Trình Kính Giai đã linh cảm có chuyện không ổn. Cô vội nuốt miếng cơm cuối cùng, im lặng chờ phần tiếp theo.
“Chỉ lo nhìn mặt em thôi, chị phải lòng em rồi đúng không?”
Giọng cậu trầm thấp, ánh mắt mang theo ý cười, yết hầu khẽ chuyển động.
Từng chữ từng câu đều là kiểu thản nhiên, bình tĩnh, nhưng nội dung lại tự luyến đến mức khiến người ta nghẹn họng.
Trình Kính Giai: …
Cô hoàn toàn không có ý đó mà.
Nhìn bộ dạng đắc ý như cún con nhà hàng xóm mới trốn được tắm của Lý Phùng Trì, Trình Kính Giai cũng không cam chịu lép vế.
Cô từ tốn đặt bát cơm xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu.
“Tsk tsk tsk, chuyện chị phải lòng em lẽ nào giữa hai ta còn là bí mật? Chị không phải đã nói rõ từ hồi mới quen rồi sao?”
Cô ngừng lại, khoé mắt hơi cong lên, mang theo nụ cười quyến rũ.
“Chị mê ngoại hình của em đấy.”
Lần này thì đến lượt Lý Phùng Trì á khẩu.
Trình Kính Giai thầm nghĩ: Cho cậu hết đường chối cãi.
Nhưng cô lại chẳng kịp thấy phản ứng của Lý Phùng Trì, vì chiếc điện thoại cục gạch kêu to đến chói tai của cậu đột nhiên reo lên.
Có người gọi tới, cậu cầm máy rồi đi thẳng vào phòng.
Rõ ràng cô từng thấy cậu dùng điện thoại thông minh, sao giờ lại đổi sang điện thoại dành cho người già rồi?
Chẳng lẽ đây là chiêu bài của học bá?
Dùng điện thoại cũ để buộc bản thân sống kỷ luật hơn?
Trình Kính Giai nghĩ ngợi một lúc rồi cảm thấy cũng chẳng có gì thú vị.
Trên bàn vẫn còn khá nhiều đồ ăn, cô nhìn chén cơm sạch đáy của mình, do dự một lát rồi lại múc đầy thêm.
Dù sao thì sau này cô cũng phải giảm cân, vậy nên giờ có ăn thêm vài bát cơm cũng chẳng chết ai.
Không rõ Lý Phùng Trì nhận cuộc gọi gì, tóm lại là đến tận khi cô ăn no đến mức phải ợ một cái thì cậu mới từ trong phòng bước ra.
Sắc mặt cậu âm trầm thấy rõ.
Trình Kính Giai định nói gì đó với cậu, nhưng cậu lại phớt lờ, chỉ lặng lẽ lấy bóng đèn mới, kê thang lên rồi thoăn thoắt thay xong chẳng mấy chốc.
Cậu không thèm để ý tới cô.
Vậy thì cô cũng không dại gì tự rước bực vào người.
Cô ngoan ngoãn dọn bát đũa, bóp ít nước rửa chén rồi bắt đầu rửa.
Khi cô rửa xong đi ra, thì Lý Phùng Trì đã không còn trong nhà nữa.
Trình Kính Giai đứng nhìn căn phòng trống vắng, khẽ thở dài một tiếng.
Sống một mình quả thực cũng hơi cô đơn.
Tối đến, cô mới nhận được tin nhắn từ cậu:
“Chị Tầng Tầng, bận học rồi, em về trường trước nhé.”
Trình Kính Giai nhếch môi cười lạnh rồi bực bội tắt màn hình điện thoại.
Bận đến mức nào thì mới phải đi mà không kịp nói một câu chào tạm biệt?
Cậu nghĩ cô là cái gì chứ?
Muốn gặp thì chạy tới, chán rồi thì biến mất không lời từ giã.
Thứ cảm tình kiểu đó mà cũng gọi là theo đuổi à? Thậm chí còn hời hợt hơn cả lúc cô đi tán người ta.
Với chuyện tình cảm, nghiêm túc hay không, không ai nhìn rõ hơn cô.
Lý Phùng Trì…
Xác suất cao là chẳng thích cô đến vậy.
Làm như cô còn quý giá lắm không bằng.
-
Lần tiếp theo cô nghe tin về Lý Phùng Trì là vào gần nửa tháng sau.
Không biết từ đâu mà Lý Chí An tìm được số của cô rồi gọi điện đến.
“Chị ơi, em là Lý Chí An.”
Vừa nghe câu đầu tiên, cô liền đáp gọn:
“Không quen. Gọi nhầm rồi.”
Rồi dứt khoát cúp máy.
Không ngờ đối phương lại lì lợm gọi tới mãi.
Cô liên tục từ chối mấy cuộc, bắt đầu thấy bực.
Vừa định cho vào danh sách chặn thì cậu lại gọi lần nữa.
Không may, tay cô trượt tay, lỡ bấm nghe.
“Anh Trì gặp chuyện rồi!”
Giọng bên kia gấp gáp la lên.
Trình Kính Giai khựng lại, bàn tay đang định cúp máy cũng dừng giữa không trung.
Có vẻ sợ cô lại dập máy không cần nghe rõ trắng đen, bên kia vội vàng tuôn hết thông tin quan trọng ra:
“Bà Ngô mất rồi! Anh Trì ôm con dao cứ ngồi chờ ở cái trung tâm huấn luyện chỗ chị từng đến đó, nói là muốn giết thằng Trần gì đấy!”
Lúc này cô mới nhớ ra.
Lý Chí An - hàng xóm của nhà Lý Phùng Trì.