Cùng Thư Sắc Hoa Hồng - Úy Nhĩ Ngật

Chương 5

Giờ này nhà vệ sinh trong nhà hàng khá đông. Trình Kính Giai vốn cao hơn các cô gái khác, lại thêm đôi giày cao gót nên dễ dàng nhìn thấu đến cuối hàng.

Và cô thấy-

Lý Phùng Trì với khuôn mặt lạnh lùng đầy hung dữ bước nhanh qua đám đông. Cổ áo loang lổ vết son môi, trông như tay chơi vừa làm chuyện không đứng đắn.

Ánh mắt của những người xếp hàng nhìn cậu đầy dị nghị, nhất là khi thấy một cô gái tóc tai bù xù bước ra sau lưng cậu. Đám đàn ông nhìn bằng ánh mắt thèm muốn tr*n tr**, chỉ vài thanh niên chính khí tỏ vẻ khinh bỉ.

Cô gái đó là Tưởng Diễm. Son trên môi gần như biến mất, cổ xuất hiện vết hằn đỏ, mắt dán chặt vào lưng Lý Phùng Trì như muốn đốt thủng.

Nếu không nhầm, Trình Kính Giai thấy cơ thể Tưởng Diễm run nhẹ, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ và bất mãn.

Chưa kịp quan sát kỹ, Lý Phùng Trì đã đứng trước mặt cô.

Cậu mặt lạnh như tiền, đứng thẳng người trước cô. Một mảng da trên cổ bị chà xát đến đỏ ửng.

Trình Kính Giai có cảm giác cậu sắp nổ tung vì tức giận.

Nước trên tay chưa khô, lăn dọc theo những đường gân xanh nổi lên.

Đáng lẽ định hỏi: "Cô ấy làm gì em?"
Nhưng lại thành: "Em làm gì cô ấy?"

Lý Phùng Trì nhìn cô, hồi lâu mới nhếch môi cười: "Người quê chúng em bản tính thô lỗ, không quen chịu thiệt, lòng dạ không rộng rãi như người thành phố."

Câu trả lời chẳng ăn nhập gì.

Trình Kính Giai chưa kịp hiểu, Lý Phùng Trì đã có thái độ khác thường.

Cậu thậm chí không thèm nói thêm mà bỏ đi thẳng.

Tưởng Diễm cũng không có ý định giải thích với cô, liếc nhìn đầy áy náy rồi đuổi theo Lý Phùng Trì.

Bước chân Lý Phùng Trì quá dài, Tưởng Diễm chạy theo cũng không kịp. Cậu không đi cửa chính mà chọn lối khác ra khỏi nhà hàng.

Trời vẫn nóng. Cậu đứng dưới bóng râm nhắn tin cho Trình Kính Thanh:

Người nhận: Aconfidentperson
Nội dung: Có chút việc, để đồ lại chỗ cậu. Vài hôm nữa tôi qua lấy.
Cúp nhờ cậu đưa giúp chị Tầng Tầng.

Vừa nhấn gửi, Tưởng Diễm đã thở hổn hển đứng trước mặt.

"Xóa bản ghi âm đi." - Giọng điệu ra lệnh.

Lý Phùng Trì cúi mặt, im lặng.

Hồi lâu sau, cậu mới lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
Như đang nhìn đống rác, thêm một giây dành cho cô cũng là lãng phí.

Cúi đầu như vậy, không nói không rằng, cậu trông lại giống chàng trai điềm tĩnh trên sân khấu, ngoan ngoãn và dễ bắt nạt.

Nhưng Tưởng Diễm biết không phải. Khi nãy trong nhà vệ sinh, cậu thực sự muốn bóp cổ cô ta đến chết. Cảm giác cận kề cái chết khiến giờ đây chỉ cần ánh mắt cậu chạm vào cô đã run rẩy.

"Cậu xóa không? Không thì tôi kiện cậu quấy rối t*nh d*c và cố ý giết người đấy!"

Lý Phùng Trì mới chịu nhìn thẳng: "Cô đã định kiện tôi, sao tôi phải xóa?"

Cậu bước tới một bước, giọng lười biếng: "Ai quấy rối ai, chúng ta đều rõ. Còn cố ý giết người? Cô không phải vẫn đang sống nhăn răng đấy sao?"

Dừng lại, cậu như đang suy nghĩ: "Nếu muốn luật pháp can thiệp thì cô mới là kẻ quấy rối trẻ vị thành niên, ít nhất cũng vào trại vài ngày."

Tưởng Diễm đỏ mặt: "Mày xóa không thì bảo?"

Lý Phùng Trì vẫn điềm tĩnh, chậm rãi hỏi: "Thật là chị Tầng Tầng bảo cô cứ thoải mái quấy rối mấy thằng nhà quê vì chúng ngu ngốc và dễ bắt nạt à?"

"Tôi lừa cậu làm gì?"
Tưởng Diễm lúc đó chỉ nói cho vui, giờ càng không dám phủ nhận. Ai ngờ Lý Phùng Trì lại dùng cái điện thoại cũ kỹ đó ghi âm lại lời cô nói?

"Xóa rồi đấy."
Phím điện thoại cục gạch không nhạy, Lý Phùng Trì phải ấn mạnh nhiều lần mới xóa được. Tưởng Diễm thở phào.

Lý Phùng Trì nở nụ cười cuối cùng, gương mặt dịu lại: "Lần sau đi quấy rối người khác nhớ tìm hiểu kỹ. Đừng gặp phải người như tôi nữa."

Nói xong cậu bỏ đi. Tưởng Diễm nhìn theo bóng lưng, đến khi khuất hẳn mới quay lại.

Thằng này quá dữ, người thường không chơi nổi.
Ít nhất cô ta không dám đụng vào nữa.

Trình Kính Giai không phải người thường. Cô quay vào nhà hàng lấy túi xách và chiếc điện thoại mua cho Lý Phùng Trì rồi lén theo hai người từ nãy. Tiếc là đứng quá xa, không nghe rõ nội dung.

Thấy Lý Phùng Trì rẽ vào con hẻm, cô không do dự đuổi theo.

Con hẻm lâu ngày không có ánh mặt trời, rêu phong phủ kín mặt đường trơn trượt. Trình Kính Giai phải vịn tường đi từng bước, sợ trượt ngã. Bức tường cũ nát, lớp vữa bong tróc khiến tay cô dính đầy bụi bẩn.

Khi ngẩng đầu lên, bóng dáng Lý Phùng Trì đã biến mất.

Cô đứng sững giữa hẻm, đúng lúc chuông điện thoại vang lên chói tai trong không gian tĩnh lặng.

Cô vội bấm nhận cuộc mà không kịp nhìn số.

Giọng nói của người vừa lạc mất vang lên đầy lười biếng:

"Chị Tầng Tầng, theo em cả đoạn đường rồi, có việc gì quan trọng thế?"

Lý Phùng Trì khẽ cười mỉa, giọng đầy ẩn ý: "Đàn ông chính chuyên như em sợ nhất là bị người ta theo dõi."

Câu nói khiến Trình Kính Giai lần đầu cảm thấy mình như kẻ b**n th**. Cổ họng cô khẽ nghẹn lại, bàn tay cầm điện thoại ướt đẫm mồ hôi, không biết vì trời nóng hay vì căng thẳng.

"Lần đầu quen biết, chị Tầng Tầng chỉ muốn tặng em món quà nhỏ thôi, không cần phải đề phòng vậy đâu."
Cô chưa từng bị ai đề phòng như thế. Dĩ nhiên, trước giờ cô cũng chưa từng đi theo ai như kẻ b**n th**, toàn là người khác theo cô.
"Chị khác Tưởng Diễm."
Giọng cô nhẹ đi, mang chút ý dỗ dành.

Lần này Lý Phùng Trì không cười, nghiêm túc hỏi lại: "Khác chỗ nào?"

Trình Kính Giai không ngờ cậu sẽ hỏi ngược lại. Trong đầu cô lướt qua câu hỏi và lập tức có ba đáp án:

Cô ấy muốn cưa cậu, chị cũng vậy.

Cô ấy thích cậu, chị cũng thích cậu.

Cô ấy quấy rối cậu, thực ra chị cũng muốn.

Chỉ là cậu là học trò của mẹ chị nên chị hơi e dè.

Hình như hơi lạc đề.
Nói thế thì chẳng phải cô và Tưởng Diễm giống nhau sao?

Trình Kính Giai hiếm khi suy nghĩ nghiêm túc, im lặng hồi lâu.
Lý Phùng Trì kiên nhẫn chờ, không cúp máy.

"Cô ấy quấy rối mà không nghĩ em còn vị thành niên, đạo đức rẻ rúng. Chị thì khác, chị Tầng Tầng sẽ đợi em trưởng thành rồi mới tán."
Bỏ qua nội dung thì giọng cô rất hay, là kiểu giọng khiến người ta nghĩ ngay đến học sinh giỏi.

Lý Phùng Trì nín cười, đáp: "Ừ." Rồi nói thêm: "Chị đi hết con hẻm này sẽ thấy em."

Trình Kính Giai nhìn con đường nhỏ hun hút phía trước, đồng ý: "Được, vậy cúp máy nhé?"

Đợi Lý Phùng Trì xác nhận, cô mới tắt máy.

Con đường thực ra không dài như vẻ ngoài. Chẳng mấy chốc Trình Kính Giai đã đi hết, quả nhiên thấy Lý Phùng Trì.

Phía sau hẻm là một khu chợ. Đối diện lối ra là sạp bán cá. Cậu ngồi trên chiếc ghế thấp, thành thạo mổ cá rồi niềm nở đưa cho khách.

Khi cậu đứng lên, một cơn gió thổi qua khiến áo phồng lên rồi từ từ xẹp xuống, ôm lấy vòng eo thon của chàng trai.

Đợi khách hàng đi hết, Trình Kính Giai mới tiến lại gần.

Lý Phùng Trì vừa làm cá vừa liếc nhìn cô, lịch sự hỏi: "Đến rồi à?"

Ông chủ trong sạp mặt mày khó chịu, có lẽ nghĩ Lý Phùng Trì nói chuyện làm chậm việc, giọng chua ngoa: "Ít nói làm nhiều! Ngoài chỗ tao ra ai dám thuê mày?"

Trình Kính Giai không nói thêm, đặt chiếc hộp điện thoại mới xuống chân Lý Phùng Trì. Thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, cô tự nhủ: Đúng là chẳng ai tặng quà lần đầu gặp đã là điện thoại gần mấy nghìn tệ.

Cô giải thích thêm: "Thắng cá cược, tặng em."

Ánh mắt chân thành của Trình Kính Giai khiến Lý Phùng Trì nuốt câu "Không phải thua sao?" vào trong.
Cậu lắc đầu từ chối.

Trình Kính Giai giả vờ không thấy, quay đi thẳng.

Khi bóng cô khuất sau góc hẻm, Lý Phùng Trì bất đắc dĩ nói với ông chủ: "Chú làm cô ấy sợ rồi."

Chú Kiệt hừ lạnh: "Mày đặt niềm tin nhầm chỗ rồi. Đó là thỏ con à? Rõ ràng là hồ ly tinh, làm gì dễ sợ thế?"

Lý Phùng Trì: "..."

Chú Kiệt khuyên nhủ: "Mấy cô gái thành phố không có đứa nào tốt đâu. Mày đẹp trai thế phải cẩn thận. Không thấy mặt mày lúc từ trong hẻm đi ra à? Như gái chửa hoang vừa bị phát hiện ấy, cổ áo nhìn mà phát ớn."

Nói đến đây, ông ấy bước ra vỗ vai Lý Phùng Trì, châm chọc: "Chú thắc mắc mãi, mặt mày lúc nào cũng lạnh như tiền, sao lại hút con gái thế nhỉ?"

Lý Phùng Trì định gạt tay ông ấy ra, nhưng thấy ánh mắt chợt tối sầm rồi lại thôi.

"Lại còn muốn quen thêm một đứa nữa à? Nuôi một đứa là đủ khổ rồi."

Nghe xong, Lý Phùng Trì chỉ muốn đập đầu vào tường. Đúng là lão già này không thể nói ra câu nào tử tế.

Khách hàng mới lại tới. Cậu gạt tay chú Kiệt ra, giải thích ngắn gọn: "Không phải cháu chủ động làm quen. Với lại đó không phải là nuôi."

Chú Kiệt nhìn cậu với ánh mắt "mày cứ giả vờ đi", nhưng thấy khách đang đợi, đành nuốt lời vào trong.

Khi khách hàng tạm vãn, ông ấy từ trong sạp lấy hai miếng băng cá nhân đưa cho chàng trai mệt nhoài.

"Thành phố khác quê, đánh nhau không giải quyết êm được đâu, ít nhất cũng phải vào đồn một chuyến."

Lý Phùng Trì nhận lấy băng cá nhân, giọng lười biếng: "Cháu là hành hiệp trượng nghĩa, truyền năng lượng tích cực, có vào đồn cũng chẳng thiệt."

Chú Kiệt vỗ mạnh vào đầu cậu. Ông lo cậu làm chuyện xấu hay sao? Ông sợ cậu gặp phải kẻ vô lại, việc tốt chưa làm xong đã vướng họa.

Lý Phùng Trì đứng lên. Chiều cao cho phép cậu dễ dàng tránh khỏi tay ông ấy, thong thả bóc miếng băng dán lên vết thương.

"Xếp hạc giấy, thắt dải lụa hồng..."

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại cục gạch vang lên bài "Good Luck" ầm ĩ. Chú Kiệt tưởng nhầm là điện thoại mình, luống cuống móc túi quần rồi ngẩn người nhìn chiếc smartphone im lặng trong tay.

Ông vừa đổi sang điện thoại thông minh, chưa kịp quen.

Bài hát vẫn tiếp tục.
Lý Phùng Trì bật cười trước màn trình diễn của ông ấy, lau tay sạch sẽ rồi mới rút điện thoại từ túi ra, vừa nghe máy vừa đi về phía cổng hẻm.

Chú Kiệt đứng hình từ lúc thấy chiếc điện thoại cổ lỗ. Lão già như ông còn đổi sang smartphone theo thời đại, sao thằng bé vẫn dùng đồ cũ rích thế?

Trong lòng ông thầm nghĩ, chẳng trách cô gái kia tặng điện thoại. Giá mà ông ấy cũng có cái smartphone cũ của con gái cho nó dùng, đằng nào cũng tốt hơn cái máy già nua kia.

Cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Có lẽ họ thương cảm cho một thiếu niên lên thành phố thi đấu, làm thêm lại gặp phải côn đồ, giọng nói dịu dàng khác thường.

"Mấy tên côn đồ đòi em bồi thường mười vạn viện phí. Em nói mình hành hiệp trượng nghĩa, có thể kể rõ hơn chúng đã làm gì không? Và em bảo hôm nay chúng định vây đánh em nhưng không thành, ngược lại bị em đánh. Nhưng chúng không thừa nhận, khai là em vô cớ đánh người."

Giọng nữ cảnh sát nhẹ nhàng dẫn dắt.

Lý Phùng Trì không biết trả lời thế nào.
Có nên nhắc đến Trình Kính Giai không?
Cô ấy hung dữ thế, chơi bời phóng túng thế, có để ý chuyện này không?

Bình Luận (0)
Comment