Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 224

Chương 224: Cậu cả nhà họ Lệ không được vợ yêu thương

“Cốc cốc Ngay sau đó, cửa phòng ngủ đã bị người †a gõ vang.

Giong nói của bảo mẫu từ ngoài cửa vọng vào: “Cậu chủ, bác sĩ Tân và ba người bạn khác của cậu tới đây thăm cậu đây ạ”

Tần Tấn Tài đang định đẩy cửa đi vào, thì nghe bên trong truyền tới giọng điệu lạnh như băng: “Kêu họ biến đi!”

Động tác trên tay Tân Tấn Tài dừng lại, trong nháy mắt khuôn mặt đen lại.

Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy Tân Tấn Tài, một tay khác thì đẩy cửa phòng ra Tân Tấn Tài có thể sợ anh nhưng Lục.

Mặc Thâm anh ta thì không hề sợ nha.

Lúc bốn người đi tới, thì nhạy cảm phát giác không khí trong phòng hình như không đúng lảm.

Bởi vì lúc này, cậu chủ Lệ đang ngồi ở trên giường.

Vô cùng lạnh lùng liếc vào tờ báo kinh tế và tài chính trong tay mình.

Mỗi một cái lật chuyển trang đều vô cùng nặng nề, dáng vẻ khó chịu mười phần rõ ràng.

Mà trên khuôn mặt đẹp trai kia là nặng nề khó tả, lông mày cũng cau chặt lại Trên dưới cả người đều lộ: đừng làm phiền tới tôi, tránh tôi xa ra một chút!

Mấy người Thẩm Tư Huy đều hai mắt liếc nhìn nhau một cái.

Ngược lại vẫn là Lục Mặc Thâm mở miệng trước: “Đây là… cãi nhau sao?”

Lệ Hữu Tuấn vẫn giữ dáng vẻ âm trầm như cũ, không thèm nói chuyện tới. Chỉ là động tác lật sách trên tay càng lúc càng nặng hơn.

Kiểu này giống như ước gì có thể xé nát cuốn tạp chí trong tay cho xong.

Tần Tấn Tài vội vàng cười tủm tỉm đưa bó hoa tươi trong tay đặt lên đầu giường: “Ai nha, anh trai, chị dâu nhỏ chỉ ra ngoài khoảng hai giờ thôi, rất nhanh đã trở về, anh đừng dỗi mà”

‘Säc mặt Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng đen.

Anh trực tiếp vung quyển tạp chí lên: “Ai nói tôi tức giận hả?”

Đầu Tân Tấn Tài tràn đầy vạch đen.

Mặt mũi như này sắp thành bánh bao hấp luôn rồi mà còn nói không tức giận hả!

Tân Tấn Tài lắc đầu, biểu thị mình không có lời nào để nói.

Sau đó tìm cái ghế sô pha ngồi xuống.

Thẩm Tư Huy cũng tùy tiện nhón một quả nho trong giỏ nhét vào miệng.

Anh ta uể oải tựa đầu trước cửa sổ nói: “Sao rồi? Vợ yêu bỏ rơi anh à?”

“Không đến mức đó chứ?” Tân Tấn Tài ở bên cạnh cau mày, gãi gãi ót.

“Các người cũng không phải không biết tính cách của chị dâu nhỏ, tuyệt đối chị ấy sẽ không dám vứt bỏ anh trai, huống chỉ anh ấy còn đang là bệnh nhân.”

Lục Mặc Thâm ở bên cạnh gật đầu nói theo.

“Theo tôi thấy, anh ấy mới là người cố tình cau có với người ta hơn đấy”

Lệ Hữu Tuấn quét ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lục Mặc Thâm.

“Anh thì cho rằng mình tốt hơn tôi ở đâu hả? Nghe nói hai ngày trước có người đưa phụ nữ cho anh, trực tiếp bị Lê Duyệt Tư chặn ở văn phòng, bị bắt tại trận sao?”

Hoa Đông là một người mê nhiều chuyện, vừa nghe tới loại tin tức có tính bạo phát như này thì con mất lập tức sáng lên.

“Bỏ mẹ thật, thật không nghĩ tới vậy mà cậu Lục cũng chơi lớn như vậy nha? Anh nói thử nghe xem chút coi, anh muốn trộm hương cũng nên tìm chỗ bí ẩn chút chứ! Cứ quang minh chính đại dẫn đến văn phòng như vậy, cái này không phải là đánh “bốp bốp” lên mặt Lệ Duyệt Tư hay sao? Mau nói thử xem nào? Là cô gái nào có thể khiến anh kìm lòng không được tới vậy hả?”

Sắc mặt Lục Mặc Thâm thay đổi mấy lần.

Nghĩ tới dáng vẻ cuồng loạn hai ngày trước của Lệ Duyệt Tư, anh ta không nhịn được mà thấy hơi đau đầu.

Chỉ là chuyện này bọn người Lệ Hữu Tuấn đã biết, anh ta cũng không có cách nào giấu diễm: “Không thể để tôi yên tĩnh một chút hay sao, cứ phải đề cập tới chuyện này à?”

Hai người Lục Mặc Thâm và Lệ Hữ Tuấn vừa là bạn cũng vừa là kẻ thù của nhau.

Trên phương diện làm ăn thì hai người họ là bạn bè hợp tác với nhau, nhưng cũng là đối thủ của nhau.

Trên cuộc sống bình thường, trước kia có tin đồn hai người còn là tình địch của nhau nữa chứ.

Bây giờ miễn cưỡng coi như là nửa bạn bè đi.

Lệ Hữu Tuấn biết rõ tính cách Lục Mặc: Thâm sẽ không làm ra loại chuyện như này.

Hơn nữa, nghe nói tổng giám đốc Vương kia đã dẫn theo vũ nữ ở quán bar cho nên việc này là càng không thể nào được.

Dù sao khẩu vị Lục Mặc Thâm cũng không thể nát tới trình độ đó được.

Ở bên cạnh đó, Hoa Đông lại mang dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi nói này cậu Lục, anh cũng đừng nhìn dáng vẻ bình thường đoan trang nhã nhặn, không để tâm cái gì cả của Lệ Duyệt Tư mà lầm, thật ra nếu như cô ấy thật sự muốn ghen tuông thì phụ nữ bình thường đừng tính là gì hết”

Lệ Hữu Tuân lạnh lùng quét mắt qua nhìn anh ta rồi nói: “Nói giống như là cậu từng có phụ nữ không bằng ấy”

Hoa Đông nghe xong lời này thì lập tức không vui trả lời lại: “Anh trai này, anh nói chuyện thì cị phải chú ý một chút chứ. Tôi nói cho anh độc thân hơn hai mươi năm thì tay phải này của tôi cũng không phải chỉ để đùa giỡn đâu nha.”

“Xuỳ!” Tân Tấn Tài nghe xong câu này thì thiếu chút nữa là nhịn không được mà phun ra ngoài.

Anh ta lập tức quay về phía Thẩm Tư Huy ra hiệu: “Các người cũng đừng quên, vậy mà Hoa Đông là người có phẩm chất ngây thơ nhất trong mấy anh em chúng ta đó.

Chưa từng yêu đương bao giờ nhưng mà vào mấy năm trước, thanh xuân hừng hực chơi đùa hơi quá, đi vào trong quán bar tìm một em gấi rồi đưa lần đầu của mình cho cô ta luôn, nên chuyện này rõ ràng trước mắt quá rồi. Người ta cũng khôn phải còn là con nít nha, mọi người không được cười cậu ấy”

“Tân Tấn Tài, tôi giết cậu, cậu có tin hay không?” Hoa Đông bị chọc trúng chỗ đau trong lòng nên trong nháy mắt lập tức nổi sùng lên.

Thẩm Tư Huy lắc đầu, đi ra phía trước võ vỗ bả vai Hoa Đông nói: “Yên tâm nào, đừng vội chứ, yên tâm đi.

Nếu không ngày mai tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái nhỉ? Khó trách gần đây, nhìn cánh tay phải này của cậu càng ngày càng phát triển ra, còn tưởng rằng là do công việc bận rộn nữa đấy”

Lệ Hữu Tuấn đen mặt, trên khuôn mặt đẹp trai kia càng lúc càng thối: “Các người tới cùng là tới thăm tôi đó hả? Hay là tới chỗ này của tôi nói đùa tục tĩu, bây giờ đã thăm xong chưa? Biến nhanh đi một chút.”

Khóe môi Lục Mặc Thâm hiện lên nụ cười hờ hững: “Nói thật, có phải cậu làm chuyện gì khiến Tô Kim Thư khó chịu hay không vậy?”

Lệ Hữu Tuấn cau mày.

“Cô ấy đã muốn học lên cao hon, còn phải làm việc nữa. Bận rộn như vậy, ngày mai để hai người săn sóc đặc biệt kia tới luân phiên đi, không cần cô ấy nữa”

Khóe môi Lục Mặc Thâm hơi kéo một cái: “Lúc này mới bao lâu cơ chứ, cậu chủ Lệ của chúng ta sao trở nên giống cô vợ nhỏ không được yêu thương vậy nhỉ?”

Lệ Hữu Tuấn: “.

Anh mới là cô vợ nhỏ. Cả nhà anh mới là cô vợ nhỏ, Anh quay đầu nhìn lướt qua Tân Tấn Tài: “Ngày mai tôi muốn đến công ty, cậu nghĩ cách đi.”

Tân Tấn Tài thè lưỡi Không có gì việc này không thuộc quyền quản lý của tôi Anh trai, anh phải nói với chị dâu nhỏ một tiếng trước đã, cô ấy đồng ý là được mà”

Còn muốn cô ấy đồng ý sao? Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật giật.

Lấy hôm qua làm ví dụ đi: Mình chỉ vừa chuẩn bị đứng dậy hôn cô thôi mà cô nàng như thỏ trắng kia lập tức trở mặt.

Nói đúng hơn là cô nhảy dựng lên rống cho anh một trận Còn nói cái gì là lần sau còn dám như vậy nữa, cô lập tức dẫn hai đứa nhỏ rời nhà trốn đi Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên vậy mà từ lúc nào đã bị người khác mắng mỏ qua cơ chứ!

Nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ bị la, Lệ Hữu Tuấn nhãn nhịn cả bụng tức mà không có chỗ phát tiết.

Cuối cùng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Lục Mặc Thâm rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên như này của Lệ Hữu Tuấn, trong lòng dâng lên từng trận hứng thú ác độc: “Nghe nói, lần này Tô Kim Thư không chỉ là một bác sĩ nho nhỏ trong đoàn đâu, mà cô ấy còn có chức vị là đạo diễn tuyển chọn diễn viên nữa đấy”

Thẩm Tư Huy nghe xong lời này thì trong nháy mắt sáp qua tới. Anh ta vội vàng thêm mắm dặm muối vào bên cạnh: “Cái gì? Chị dâu nhỏ còn kiêm chức vụ đạo diễn tuyển diễn viên nữa sao?”

Lục Mặc Thâm gật đầu: “Nghe nói hôm nay sẽ thử vai vào buổi chiều, không chỉ riêng diễn viên phải đi qua mà còn có những nam diễn viên lưu lượng đang nổi khác cũng sẽ đi qua nữa đấy”

Bình Luận (0)
Comment