Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 49

Chương 49: Còn đau không?

Tô Kim Thư tập trung tinh thần, tuy rằng cuộc thi thua này đã định sẵn là thua, nhưng vẫn cần phải cố gắng mới được.

Dù cho Tô Kim Thư và hai đứa nhỏ có cố gắng như thế nào, là cơ ranh giới vẫn nhích về phía bên kia, thẳng lợi vẫn đi về hướng đối phương.

Bên kia đối thủ có một chàng trai trẻ!

Sức chiến đấu của Tô Kim Thư ba người bọn họ, sợ là vẫn không thể so sánh được với một mình anh ta thì làm sao mà thẳng được?

Mắt thấy lá cờ nhỏ đỏ sắp vượt qua đường ranh, Tô Kim Thư chuẩn bị từ bỏ rồi.

Nhưng đúng ngay lúc này, một bàn tay to lớn bỗng nhiên từ sau đưa tới kéo qua, bất thình lình nảm chặt lấy dây phía trước của cô.

Bàn tay to lớn đó sạch sẽ lại thon dài, khớp xương rõ ràng.

Là tay một người đàn ông!

Tô Kim Thư ngẩng đầu lên, bỗng không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn xuất hiện.

Hơn nữa, còn đặc biệt gần bên mình.

Chẳng qua là ánh mắt người đàn ông này đang nhìn về phía trước.

Dù cho đang dùng sức, nhưng phong thái vẫn cực kỳ nho nhã Tô Kim Thư không biết, chính ngay lúc cô vừa nói chuyện cùng với hai bé Duy Hưng, Lệ Hữu Tuấn đã đi qua rồi.

Vừa hay nghe thấy hai đứa nhỏ nói những lời đó, cũng nhìn thấy bộ dạng cúi đầu không nói của Tô Kim Thư.

Cô rũ mi mắt xuống, gương mặt ửng hồng, Trước đây anh vẫn chưa phát giác được, nhưng từ sau khi biết được đêm đó hai người đã từng phát sinh chuyện đó, anh đã bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

Mí mắt người con gái nhỏ đó có thêm chút nhu mì, toàn thần trên dưới tỏa lên mùi vị dễ chịu của gió xuân.

Trước đây, anh chẳng lại không thể nào phát hiện.

“Nghiêm túc chút, chẳng lẽ muốn làm vệ sinh mộ tháng sao?”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên mở miệng, Tô Kim Thư bầng tĩnh thu lại tinh thần, trước là sửng sốt nhìn anh mấy giây, sau đó lóng ngóng lùi lại hai bước.

Một tuần vừa qua khi chân tướng sự thật được làm rõ, hai người mới lại gặp mặt nhau.

“Mẹ ơi, mẹ tại sao lại buông lỏng tay rồi?’ Tô Mỹ Chỉ kêu lên.

Nhưng mà vừa quay đâu lại nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cô bé đột nhiên lại vui mừng hét lên: “Cha ơi, cuối cùng cha cũng đến rồi!”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô bé, cười dịu dàng gật đầu: “Ừa.”

“Quá tốt rồi, cha đã đến rồi, chúng ta nhất định thắng!”

Tô Kim Thư phòng bị trừng mắt nhìn anh.

Tuy là giúp cô bớt phần sức lực, nhưng có Lệ Hữu Tuấn ở đây, thắng thua sẽ sớm xoay chuyển.

Chỉ trong chốc lát giằng co, bọn họ đã thẳng rồi!

“Cha tuyệt vời quá!” Tô Mỹ Chỉ nhào vào lòng của Lệ Hữu Tuấn, vô cùng kiêu ngào tuyên bố với mọi người: “Đây là cha của mình!”

Mọi người đều cùng lúc cúi đầu, không dám nhìn thẳng Trước tiên là nhìn thấy mẹ của Đồng Hào đến nói lời xin lỗi, bọn họ chỉ cho là chồng của cô ta bị uy hiếm nên mới làm thế.

Toàn bộ chỉ có thể chứng minh là Tô Kim Thư đèo bòng người đàn ông có thức quyền tương đối lớn mạnh thôi Nhưng hiện tại, khi Lệ Hữu Tuấn thật sự xuất hiện, bọn họ mới thật sự triệt để kinh ngạc.

Hóa ra, Tô Kim Thư không hề nói dối!

Ánh mắt đầu tiên Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn liền lộ ra bộ dáng hoảng hốt có suy nghĩ muốn trốn chạy, nhưng mà, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của hai đứa con tràn đầy hy vọng, lòng cô liền cảm giác được có chút gì đó không nhẫn tâm Cô thẳng thản đứng qua một bên, nghiến chặt răng, không nói câu nào.

“Cha ơi, cha không phải nói buổi trưa mới đến hay sao? Sao buổi sáng đã qua đây rồi?”

Tô Mỹ Chi dùng sức ôm lất cổ của Lệ Hữu Tuấn, đôi mắt sáng long lanh như ngôi sao.

Lệ Hữu Tuấn đưa ánh mắt thản nhiên quét qua Tô Kim Thư: “Nếu như cha không đến, sợ là ai đó chẳng phải sẽ dọn vệ sinh cho trường mầm non một tháng hay sao?”

Lệ Hữu Tuấn sau khi xuất hiện, cục diện hoạt động kéo co cha mẹ và con đã xảy ra biến đổi long trời lở đất.

Một nhà bốn người đối diện căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, trận này bọn họ thẳng dễ như trở bàn tay.

Sau khi toàn bộ tiết mục đã kết thúc, thấy cô giáo trường mầm non bắt đầu sắp xếp cho phụ huynh tại chỗ, chuẩn bị cho hoạt động cha mẹ và con của buổi trưa nay.

Bởi vì có sự xuất hiện của Lệ Hữu Tuấn, hai đứa nhỏ biểu hiện đặc biệt vui mừng.

Tô Kim Thư tuy là xấu hổ, nhưng lại không thể không mang tâm trạng này đè nén xuống, nếu như bị trẻ con cảm giác được, thật sự sẽ ảnh hưởng không tốt.

Công việc của cả nhà họ là trang trí sân khấu biểu diễn.

Tô Kim Thư cột xong ruy băng, lại cắt rất nhiều giấy màu, cùng bọn trẻ bận rộn nhưng rất vui.

Lệ Hữu Tuấn, cái người đàn ông ra vẻ đạo mạo đó, động tác trên tay rất nho nhã, nhưng ánh mắt không biết từ bao giờ đã sớm phiêu diêu đi đâu rồi.

Trên sân khấu, hai đứa nhỏ đang trang trí bối cảnh, Tô Kim Thư đứng bên cạnh bọn trẻ, hiện lên nụ cười điềm tĩnh dịu dàng ấm áo.

Bóng lưng mảnh khảnh lọt vào trong mắt anh, con ngươi của Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên thâm trầm hơn rất nhiều Đột nhiên cảm thấy chỉ tiết đêm hôm đó, anh không nhớ lại được sẽ trở thành sự tiếc nuối cả cuộc đời anh.

Tô Kim Thư chính một một báu vật.

Vẻ ngoài thánh thoát trang nhã, lại chỉ có ở trước mặt mới bị anh trêu chọc như một yêu tinh độc nhất vô nhị.

Vừa nghĩ đến cô ở trước mặt mình lộ ra bộ dạng thẹn thùng, Lệ Hữu Tuấn đã hận không thể nhốt cô lại ở bên cạnh mình, bất cứ lúc nào cũng mặc anh tùy tiện lấy tùy tiện chạm.

“Mẹ ơi, không được rồi, bất tường này cao quái”

“Mẹ ơi, mẹ đừng có động đậy lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống đó!”

“Cha ơi, cha đứng ở đó nhìn lén mẹ làm gì á? Ruy băng trong tay cha sắp bị rách tả tơi rồi, còn không nhanh qua đây giúp đỡI”

“Khu khụ.”

Hai người không có hẹn mà lại cùng ngượng ngùng họ lên hai tiếng.

Nghe tiếng bước chân từ xa của anh đang đi tới, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng rạng lên.

Bàn tay của người đàn ông vịnh lấy cầu thang, ngón tay thon dài giống như lơ đãng quet qua cặp đùi nhỏ của cô.

Xúc giác quen thuộc đó khiến Tô Kim Thư nhịn không được cả người khẽ rung lên một cái, cô ý thức được quay người muốn né tránh, nhưng chân dưới lại đứng không vững, cả người trực tiếp từ cầu thang ngã xuống.

“Ôi”

“Mẹ ơi!”

Bên tay vọng lại tiếng kêu thất thanh của Tô Mỹ Chỉ.

Cô thẩm chí còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, giây sau đã rơi vào vòng tay mạnh mẽ của ai đó, người đó chính là Lệ Hữu Tuấn.

Đôi tay thon dài của anh ôm cô trong lòng, tay anh từ từ bắt chặt lấy eo của cô thậm chí còn lặng yên không mội nằm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô.

Tô Kim Thư kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã lọt vào đôi mắt sâu thảm của anh.

Hai người quá gần rồi, thế cho nên Lệ Hữu Tuấn có thể nhìn rõ được biểu cảm của Tô Kim Thư, nghe thấy nhịp tim cô đập điên cuồng.

Nhìn thấy dấu hôn mơ hồ thấp thoáng ẩn hiện trên cổ cô, anh hạ giọng, nhẹ dàng hỏi: “Còn đau không?”

Giọng điệu của anh hiếm khí lại dịu dàng như thế.

Nhưng lọt vào bên trong tai của Tô Kim Thư lại khiến cô thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ ửng như máu tươi, cô đưa tay đẩy anh ra.

“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”

Hai đứa nhỏ bay nhanh đến chỗ mẹ mình.

Tô Kim Thư mặt tỉnh bơ không biến sắc chỉnh chu lại quần áo của mình, khẽ lắc đầu: “Mẹ không sao, các con ở đây bố trí nhé, mẹ đi qua bên kia xem thử.”

Nói xong lời này, Tô Kim Thư mang theo gương mặt đỏ ứng đi đến góc tường.

Cô vừa mới đứng vững, Lệ Hữu Tuấn đã đi theo qua, đưa hay khóa chặt cô bên góc tường.

Hai đứa nhỏ đang bận rộn bố trí cảnh tường, căn bản không chú ý đến bên đó.

“Lệ Hữu Tuấn, anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Tô Kim Thư có chút hoảng.

Trước khi bị Lệ Hữu Tuấn phát hiện, cô cần phải làm ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hiện tại cuối cùng một tầng cửa sổ giấy đã bị đâm thủng, cô làm sao giả vờ đây?

Bình Luận (0)
Comment