Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 646

Chương 646

Nếu lúc đó không phải Tư Vũ Chiến phát hiện cô ta muốn từ bỏ bản thân, phái người canh chừng cô ta hai mươi bốn giờ thì có lẽ cô ta đã đi đời nhà ma từ lâu rồi Cho nên điều mà Mộ Mẫn Loan lo lắng nhất là nếu Tô Kim Thư không chấp nhận nổi sự thật này, đến lúc đó cô ấy sẽ phải chịu dựng bao nhiêu thương tích đây.

“Đây là quyết định của Lệ Hữu Tuấn, lần này anh đã quyết định sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy”

Đây là lần đầu tiên Tô Duy Nam nhắc đến Lệ Hữu Tuấn mà trong giọng nói không chứa một chút thái độ thì địch nào.

Mộ Mẫn Loan trông thấy vẻ mặt đầy quả quyết của anh ấy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Trong lòng cô ta yên lặng hy vọng, nếu đến lúc đó kết quả thật sự không được lạc quan thì hy vọng Tô Kim Thư có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của Lệ Hữu Tuấn!

Nếu không thì rất có thể Tô Kim Thư sẽ vì chuyện này mà hận Lệ Hữu Tuấn cả đời mất.

Dù sao nếu đổi lại là chuyện của mình, sợ rằng nếu biết sẽ mạo hiểm tính mạng của chính mình thì chắc chẵn sẽ quả quyết lựa chọn sinh đứa bé này ra bằng được.

Nhưng nếu để Lệ Hữu Tuấn lựa chọn, anh 1a chắc chắn trong khả năng lớn nhất sẽ bảo vệ an toàn tính mạng cho Tô Kim Thư, lựa chọn hy sinh đứa bé trong bụng của cô ấy.

Trong lúc ở đây mọi người đang trong tâm trạng thấp thỏm bất an chờ đợi thì cuối cùng vào lúc trời sắp tối Lệ Hữu Tuấn đã dẫn Tô Kim Thư trở về.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Mãn Loan lập tức “xoạt”một tiếng đứng lên.

Cô ta rất căng thẳng nhìn về phía Tô Kim Thư.

“Kim Thư, hai người đã trở về rồi, bây giờ vừa vặn đến giờ cơm tối”

Trong lúc nói những lời này, từ đầu đến cuối Mộ Mẫn Loan đều căng thẳng nhìn chăm chăm Tô Kim Thư, giống như muốn tìm được sợi tơ nhện hay dấu chân ngựa trên mặt của cô ấy.

Nhưng Tô Kim Thư lại cười rạng rỡ, dường như đang rất vui vẻ: “May quá, ăn cơm thôi! Đúng lúc em cũng hơi đói bụng”

€ô ấy ngồi vào bàn ăn, vừa cầm đũa lên đã ăn một cách bất chấp: “Không biết có phải do hai tháng cuối em bé phát triển nhanh hay không mà em cũng thường cảm thấy đói bụng rất nhanh!”

Nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Tô Kim Thư, nét mặt của Lệ Hữu Tuấn dịu dàng, mang theo nụ cười ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng gắp cho cô một ít rau xanh: “Em ăn nhiều rau một chút, được không?”

Tô Kim Thư gật đầu, cô cười híp mắt: “Mọi người cũng ăn một chút đi, tại sao mọi người lại đều nhìn em vậy? Cứ như đang nhìn con khỉ ấy, thật là kì Tô Duy Nam cầm đũa lên đầu tiên, chỉ là cho dù anh ấy ăn cái gì thì cũng cảm giác nhạt như nước ốc, trong miệng không có vị gì cả.

Giờ phút này, trong lòng Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đều dâng lên sự nghỉ ngờ rất lớn.

Bây giờ nhìn Tô Kim Thư biểu hiện có vẻ rất bình thường, tâm trạng của Lệ Hữu Tuấn cũng không biểu hiện ra ngoài, chẳng lẽ kết quả kiểm tra lại không có vấn đề gì?

Mặc dù Mộ Mãn Loan biết không nên hỏi bất cứ điều gì về vấn đề nhạy cảm này vào lúc này, nhưng cô ta vẫn không kìm nén được, đặt đôi đũa trong tay xuống, giả ờ vô tình hỏi: “Kim Thư, chiều nay hai người đi chơi ở đâu vậy? Chơi có vui không?”

Biểu cảm của Tô Kim Thư hơi ngừng lại một chút, cô lập tức ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Cũng không đi chơi đâu cả, chỉ là Hữu Tuấn lo lãng em không quen môi trường ở đây, nên muốn đưa em đi bệnh viện làm kiểm tra”

Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy vậy thì cả trái tim lập tức thót lên tận cổ họng: “Vậy kết quả đâu rồi, kết quả kiểm tra thế như thế nào?”

Lúc này mắt Tô Duy Nam cũng nhìn không chớp lên người Tô Kim Thư.

Chỉ thấy Tô Kim Thư gắp một miếng thịt cá, nhét ngay vào miệng của mình, ăn ngấu ăn nghiến “Bác sĩ nói hầu như tất cả đều bình thường, không có vấn đề gì cả.

Em đã nói với anh ấy từ trước rồi mà, cơ thể của em khỏe mạnh như vậy lại còn ăn nhiều thứ bổ dưỡng nữa, vậy thì làm sao có vấn đề gì được chứt Dọa cho đứa nhỏ sợ quá đi mất!”

Nói đến đây, cô còn cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng của mình: “Bé con, con cũng khỏe mạnh rẳn chắc giống như mẹ có đúng không?”

Nghe thấy Tô Kim Thư nòi như vậy, Mộ Mẫn Loan hơi thở dài một hơi.

Cô ta làm ra vẻ không quan tâm liếc nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, phát hiện lúc Tô Kim Thư nói những lời này, vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn vẫn tĩnh lặng như nước, không có gì thay đối Nếu như vậy, có phải đang thể hiện rằng kết quả kiểm tra lại của Tô Kim Thư không có vấn đề gì hay không?

Mà kết quả chẩn đoán lúc trước, chẳng qua chỉ là một chẩn đoán sai mà thôi?

Lúc này sắc mặt Mộ Mẫn Loan cũng lập tức khá hơn một chút: “Đó là điều đương nhiên rồi, cơ thể em khỏe mạnh như vậy, em bé trong bụng chắc chăn cũng sẽ khỏe mạnh hoạt bát giống như em vậy!”

“Đó cũng phải nhìn lại xem em là ail”

Mấy người ở trong bầu không khí quái dị ăn xong một bữa cơm.

Vì bụng càng lúc càng lớn, cho nên Tô Kim Thư gần đây mỗi sáng sớm đều mệt rã rời.

Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến phòng ngủ lầu hai, sau khi dỗ cho cô ngủ vẫn ngồi ở đầu giường, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt đang yên lặng ngủ say của cô.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng sửa sang lại những sợi tóc tán loạn trước trán cô, ánh mắt dịu dàng vô bờ bến.

Anh cũng không biết mình đã ngồi giường bao lâu rồi, lập tức giật mình lấy lại tinh thần rồi đứng lên, sau đó xoay người đi ra cửa.

Theo tiếng bước chân ngày càng xa dần của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư vốn đang ngủ say, lông mi đột nhiên nhẹ nhàng động đậy mấy cái, sau đó đột nhiên mở mắt ra.

Giờ phút này, từ góc độ này nhìn sang, bóng lưng của Lệ Hữu Tuấn vậy mà lại có vẻ hơi cô đơn.

Đôi mắt của Tô Kim Thư vốn trong suốt, lúc này dường như đã bị một màu đen bao phủ.

Cô cứ năm như vậy lo lắng nhìn theo hướng Lệ Hữu Tuấn rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Két..ét’Sau một âm thanh thanh thúy, cửa lớn phòng ngủ bị đẩy ra.

Lệ Hữu Tuấn liếc mắt nhìn thấy Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đang đứng ở cửa.

Anh chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó xoay người đi về phía phòng khách dưới lầu.

Hai người Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi theo.

Trong phòng khách, cửa sổ sát đất đang mở, gió nhẹ thổi vào, Lệ Hữu Tuấn đứng ở đó đưa lưng về phía bọn họ, Tô Duy Nam còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe thấy anh nói: “Chiều này tôi đưa cô ấy đi làm kiểm tra, ở bệnh viện hoàng gia Elburg”

Bệnh viện hoàng gia Elburg là bệnh viện chuyên khoa phụ sản uy tín lớn nhất nước Minh Hoàng, nếu kết quả kiểm tra ở chỗ nào cũng giống nhau thì đó là chẩn đoán chính xác.

Mộ Mẫn Loan nghe giọng nói nặng nề của Lệ Hữu Tuấn, trái tìm vốn đang lơ lửng giữa trời, chớp mắt đã thót lên cổ họng: “Tình hình thế nào? Là chẩn đoán sai à?”

Lệ Hữu Tuấn không nói gì, chỉ chậm rãi rút từ trong túi xách của mình ra một cuốn sổ khám bệnh được gấp gọn.

Tô Duy Nam lập tức lao đến, cầm lấy cuốn sổ khám bệnh kia.

“Chẩn đoán là bệnh tim bẩm sinh kèm theo tốn thương cơ tim, nghiêm trọng”

“Bác sĩ kiến nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật phá thai”

Hai dòng này như sét đánh ngang tai, khiến cho Tô Duy Nam cứng đờ tại chỗ.

Biểu hiện trên gương mặt anh tuấn chớp mắt trở nên tái mét.

Làm sao có thể chứ? Chuyện làm sao lại biến thành thế này được?

Nếu lỡ như nữ bác sĩ tên Weilia kia chẩn đoán sai, bệnh viện hoàng gia Elburg cơ bản không thể nào chẩn đoán sai được!

“Làm sao có thế như thế được? Chẳng lẽ chuyện này không còn một chút khả năng cứu vấn nào sao?”

Mộ Mẫn Loan có chút không chịu nổi, sau khi cô ta đi theo Tô Duy Nam, từ lâu cô ta đã coi Tô Kim Thư giống như em gái mình vậy.

Cô ta đã từng mất đi một đứa bé, cho nên cô ta cũng có thể cảm nhận được cảnh ngộ lúc này của Tô Kim Thư.

Tuyệt vọng và không chấp nhận được, loại cảm xúc này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Duy Nam.

Thật sự anh ấy không hiểu vì sao, ông trời cho anh ấy chịu nhiều khổ cực như vậy rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho em gái của anh chứ?

Cô rất đơn thuần và đáng yêu như thế, từ trước đến nay trong đầu cô chưa từng tồn tại suy nghĩ làm hại người khác, cơ bản cô chưa từng làm sai cái gì cải Trước đây lúc xảy ra tai nạn, anh ấy vẫn cảm thấy ông trời chí ít vẫn còn thương xót cho anh, dù sao có thể để cho Tô Kim Thư vẫn còn bình an sống ở trên thế giới này, nhưng bây giờ thì sao chứ?

“Cậu định làm như thế nào?”

Sau khi ngồi yên lặng một lúc lâu, Tô Duy Nam mở miệng đầu tiên.

Lệ Hữu Tuấn là chồng của Tô Kim Thư, quyết định này anh phải tự mình làm.

“Ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật phá thai”

Trong lúc Lệ Hữu Tuấn nói, âm thanh giọng nói không thay đổi là bao.

Nếu không nhìn thấy được cổ tay của anh cứng còng lại, còn cả bả vai đang run rấy, Mộ Mẫn Loan thậm chí còn cho rằng người đàn ông này đã máu lạnh đến mức không còn phản ứng nữa.

Bình Luận (0)
Comment