Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 860

Chương 860

Tô Duy Nam bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó, khí áp quanh người anh hạ thấp ngay tức thì.

Trong đôi mắt đào hoa như giấy lên mưa 1o gió lớn.

Anh ta liếc mắt nhìn họng súng trên đầu Mộ Mẫn Loan và Tô Kim Thư, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh giờ lại bị người ta dí súng vào đầu.

Nếu giờ anh mà ra tay thì cùng lắm chỉ cứu được một người, vậy thì nên cứu Mộ Mẫn Loan hay Tô Kim Thư đây?

Cho dù mất đi ai anh cũng không thể nào chấp nhận nổi.

“Mấy người tới từ khu dân nghè phải không, mục đích đơn giản chỉ có thể cho mấy người, nhưng đừng làm thương tổn những người phụ nữ này”

Tô Duy Nam nói đến đây thì xoay người đi tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, dường như anh muốn kiểm tra vết thương của người kia.

Nhưng anh còn chưa bước được một bước, khẩu súng đang đè trên gáy Tô Kim Thư bỗng vung lên.

Tô Kim Thư bị tên kia đẩy một cái ngã nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã lăn xuống.

đất Theo sau đó là tiếng hét giận dữ của người đàn ông, tàn bạo nhìn chảm chãm về phía Tô Duy Nam: “Ai cho phép mày động đậy? Đứng yên ở đó, không được nhúc nhích.”

Sắc mặt của Tô Duy Nam khó coi vô cùng, anh âm trâm nhìn người đàn ông đối diện: “Nếu còn tiếp tục làm vậy nữa thì cô ta sẽ chết”

Người đàn ông da trắng kia đưa tay bóp cổ Tô Kim Thư: “Tao muốn người phụ nữ này, còn những kẻ khác chết sống thế nào tao không quan tâm”

Nói tới đây, hẳn ta nhìn Mộ Mẫn Loan một chút rồi lại nhìn Tô Kim Thư, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.

“Bên ngoài mưa to như thế, tối nay đừng ai nghĩ tới chuyện xuống núi, nếu đã ở lại đây lâu như vậy, không băng chúng ta chơi một trò chơi đi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc này đây, nước mắt của Tô Kim Thư nhạt nhào, cô tuyệt vọng nhìn Lệ Hữu Tuấn đang nằm dưới đất, khóc như mưa.

Cô nằm chặt lấy góc áo trước bụng mình, khóc không thành tiếng: “Mấy người điên rồi, cái đám người điên này, mấy người là ma quỷ hả”

Thấy máu dưới người Lệ Hữu Tuấn đã kết lại thành từng cục máu màu đỏ sậm, dây cung cuối cùng trong đầu Tô Kim Thư cũng đứt gấy.

Cô mắng chửi rồi xoay người lao về phía cơ thể người đàn ông da trắng phía sau lưng.

Mặc dù vóc người của cô không đến mức lùn nhưng đối với người đàn ông sau lưng mà nói thì không đáng nhắc tới.

Cú va chạm này chẳng những không động chạm gì tới người đàn ông nọ mà ngược lại bên kia . Tôi còn khiến hắn có cơ hội giơ khẩu súng trong tay lên.

Chuôi súng đập mạnh lên đầu Tô Kim Thư, thậm chí một tiếng hừ cô cũng không kịp phát ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi trên trán dần chảy xuống.

Đầu cô đau quá. Trước mắt như biến thành màu đen, dường như không còn nhìn thấy rõ.

Tô Kim Thư cứ co quắp ngã dưới đất như vậy, ý thức của cô dân trở nên mơ hồ.

Mặc dù là vậy, cô vẫn đưa tay trái bảo vệ lấy bụng mình, tay phải cố gắng đỡ cơ thể, từng chút từng chút một lết về phía Lệ Hữu Tuấn.

“Lệ Hữu Tuấn…”

Dường như Tô Kim Thư đã dùng hết sức lực trên cơ thể mới có thể bò đến bên người anh.

Cô nằm chặt lấy tay Lệ Hữu Tuấn, nếu lần này hai người họ chạy trời không khỏi nắng, có chết cô cũng muốn được chết cùng anh.

Lần này rốt cuộc Tô Duy Nam cũng bị chọc điên rồi: “Bọn rác rưởi chết tiệt.”

Anh mắng một câu vô cùng giận dữ, động tác vung ra theo một góc độ lạ thường, đánh một đòn lên bụng của người đàn ông da trắng Người nọ bị đá ngã nhào xuống đất, cả buổi trời cũng không bò lên được.

Bình Luận (0)
Comment