Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 864

Chương 864

Cho nên lần thứ hai Tô Duy Nam trở lại thành phố Ninh Lâm, Mộ Mẫn Loan có thể hiểu tại sao anh tránh không gặp mình Sau đó, chỉ cần là thứ mà Tô Duy Nam muốn, cô sẽ dùng mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để có được.

Mặc dù cô hiểu rố ràng, anh đang cố ý trêu đùa cô, lừa tiền của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện Bởi vì cô nợ người đàn ông này quá nhiều, quá nhiều, cô đồng ý dùng cả đời này, trả lại cho anh từng chút một.

“Nam…

Giọng nói của Mộ Mẫn Loan run run, cô đưa tay nắm chặt lấy vòng tay của Tô Duy Nam trên eo mình, môi cản chặt, nhưng vẫn kiên định nói: “Nếu anh không muốn đi thì em sẽ ở đây cùng anh, cho dù lần này có chết, anh cũng không thể đuổi em đi nữa… AI”

Mộ Mẫn Loan còn chưa nói xong câu, đột nhiên cơ thể lại bị người phía sau xoay lại, ngay sau đó mắt cô tối sầm, bị anh hôn.

Cô kinh ngạc trợn tròn cả mắt, quả thực không thể tin nổi, cứ trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại này.

Tô Duy Nam lại hôn cô sao?

Anh ấy đang hôn cô kia!

Đây là lần đầu tiên từ khi họ quen nhau, lần đầu tiên anh hôn cô như vậy, hoàn toàn chú tâm, không có chút hư tình giả ý.

Vừa nãy hai người họ còn bị súng dí trên đầu, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì.

Hai tay cô ôm chặt lấy Tô Duy Nam, nước mắt không ngừng tuôn rơi như suối.

Năm năm, họ chờ nhau ròng rã suốt năm năm, rốt cuộc cùng chờ đợi được.

Càng nghĩ vậy, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cuối cùng thậm chí cô còn không khống chế nổi, nghẹn ngào nức nở.

Bốn năm qua, không ai biết rốt cuộc cô đã trải qua những năm tháng tối tăm không có ánh mặt trời như thế nào.

Bởi vì Tô Duy Nam không thích phụ nữ khóc, cho nên chưa bao giờ cô khóc trước mặt người khác.

Cho dù có muốn khóc, cô cũng sẽ cố gắng kìm lại, nuốt nước mắt vào lòng.

Nhưng giờ đây cô không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô không muốn để tâm nhiều như vậy, chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cứ ôm anh như vậy.

Cho dù nhất định đời này anh phải kết hôn với người phụ nữ khác, cho dù đời này mình chỉ có thể sống trong u tối, làm một người phụ nữ không được thấy ánh sáng mặt trời, cô đều không quan tâm, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tô Duy Nam.

“Hóa ra khả năng hôn của anh nát đến mức này rồi hả?”

Tô Duy Nam buông cô ra, nhíu mày như vô cùng không thích.

Từ năm năm trước sau khi chạm vào Mộ Mãn Loan, đúng là anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác nữa.

Nhưng anh cũng không nghĩ kỹ thuật của mình lại tệ đến mức này.

Mộ Mẫn Loan không ngừng khóc thút thích, cô mờ mịt ngẩng đầu lên thì thấy Tô Duy Nam đang nhíu mày.

Anh không vui sao? Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộ Mãn Loan càng hoang mang hơn, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng lau nước mắt.

“Không có, không phải, rất tuyệt, rất tuyệt mà..: Tô Duy Nam híp mắt lại, có phần gian xảo.

“Rất… tuyệt?”

Mặt Mộ Mãn Loan nhất thời đỏ ửng.

Tô Duy Nam nhích lại gần, đưa tay nâng cảm của cô lên: “Không bằng em nói xem, tuyệt như thế nào?”

Trong đầu Mộ Mẫn Loan như vang lên một tiếng nổ “âm”vang, cô không biết phải làm gì cả, bèn nâng mặt của anh, nhón chân lên, vội vàng hôn lên môi người đó.

Trong mắt Tô Duy Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cô.

Bình Luận (0)
Comment