Cùng Trời Với Thú

Chương 136

Editor: ChieuNinh

Đại đa số luyện đan sư có được khí mạch thuộc tính mộc, trời sinh đã có năng lực câu thông cùng linh thực, cho nên bọn họ thường xuyên có thói quen loại hình chiến đấu thu phục linh thực.

Nhìn đến này gốc dây mây chiếm lấy toàn bộ thảo nguyên, Sở Chước đã biết nó không đơn giản, tự nhiên là muốn thu phục.

Mà chọn người thu phục cũng là có sẵn, trực tiếp để Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến, hắn là luyện đan sư, trời sinh đan duyên tốt, có thể thấy được khí mạch thuộc tính mộc rất cao cấp, hẳn là có thể thu phục đi.

Cách đó không xa Thái Kiệt nghe được lời Sở Chước nói, ánh mắt lóe lên, ngự kiếm đi tới, hỏi: "Sở cô nương, cô cũng biết đây là linh thực gì sao?"

Sở Chước nào biết đâu, nhưng nàng không biết còn có A Chiếu biết.

【Là Luyện Vân Long Đằng thượng cổ.】 A Chiếu mở miệng nói, cũng không quản Sở Chước nghe hiểu được không, dùng cái đuôi quét quét ở trên cổ nàng, nhắc nhở nàng nhất định thu phục thứ này.

Bé rùa được Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm hỏi: 【 Lo đại, Luyện Vân Long Đằng là cái gì? Có ích lợi gì?

A Chiếu liếm liếm khóe miệng, quyết định đào tạo cho tiểu đệ một chút thường thức, để tránh nó không kiến thức, gặp được thứ tốt cũng không biết cất giấu, chỉ lãng phí uổng công:【Đây là linh thực thượng cổ, tên là Luyện Vân Long Đằng, hiện nay đã rất ít gặp... 】

Luyện Vân Long Đằng là một loại linh thực có chút bá đạo, nếu rơi xuống đất sinh trưởng, đó là trong vòng vạn vạn dặm, tự thành bá chủ một phương.

Một gốc cây Luyện Vân Long Đằng có thể biến phạm vi vạn dặm thành lĩnh vực của nó, một khi người tu luyện tiến vào lĩnh vực của nó, thì phải chịu đựng chúa tể là nó, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Hơn nữa Luyện Vân Long Đằng còn có một đặc điểm, dây mây cứng rắn như gân rồng, linh khí không tầm thường không thể chặt đứt, mới có tên Long Vân.

Sở Chước và Thái Kiệt đánh giá Luyện Vân Long Đằng phía dưới chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, cũng cực kì kinh hãi.

Tuy rằng bọn họ không biết đây là loài linh thực gì, nhưng ở trong của cảm giác bọn họ, dây mây chiếm lấy toàn bộ thảo nguyên, rõ ràng chỉ có một gốc cây. Một gốc cây dây mây có thể chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, bởi vậy có thể thấy được nó có bao nhiêu cực đại. Lại nhìn nó công kích người tu luyện, ở khi linh khí cùng đánh nhau, phát ra tiếng động leng keng, gan bàn tay run lên, cho bọn hắn cảm giác, cũng giống như linh khí và vật kim loại cứng rắn chạm vào nhau.

Có thể thấy được sự cứng rắn của linh mây này, linh thực tầm thường không thể sánh bằng.

Sở Chước đoán nói: "Nơi này cũng là động phủ Thượng cổ Đại Năng lưu lại, tồn tại có thể được dùng để làm thử luyện, có lẽ cũng là linh thực thượng cổ đi."

Thái Kiệt gật đầu, cảm thấy nàng phỏng đoán rất có đạo lý, hắn cũng nghĩ như vậy.

Nếu linh mây nơi này thật sự là linh thực thời kì thượng cổ, cũng không trách được nó khó chơi như thế. Nghe nói thời kì thượng cổ, thực lực thần yêu ma cường hãn, nhân tộc suy thoái, trong đó cũng có loài linh thực cường đại không đếm xuể, hiện tại càng không có khả năng so với.

Bí cảnh Cổ Đầm Hồ tuy nói cách mỗi mười năm mới mở ra một lần, nhưng bí cảnh có bao nhiêu lớn, đến nay vẫn không có người tu luyện nào có thể nói rõ ràng. Càng không cần phải nói tồn tại làm thử luyện trong bí cảnh này, đại đa số là chủng loài thượng cổ mà nhân loại hiện tại cũng chưa thấy qua, đây mới là tồn tại cực hấp dẫn nhóm người tu luyện.

Tiếp theo, Thái Kiệt lại không khỏi có chút kỳ quái.

Vừa rồi Sở Chước đột nhiên dùng linh khí công kích thảo nguyên, chắc là phát hiện gốc linh mây này ẩn núp ở dưới thảo nguyên, lấy linh khí bức ra. Nếu như không phải Sở Chước phát hiện, nếu như bọn họ trên đường đều hạ xuống trên thảo nguyên nghỉ ngơi, không chừng sẽ gặp phải tiến vào lĩnh vực linh mây, kết quả có thể nghĩ.

Nghĩ đến đây, Thái Kiệt không khỏi có chút nghĩ mà sợ, ánh mắt nhìn về phía Sở Chước lại tối tăm không rõ.


Khi hắn cho rằng đây là một nữ tu mà người tu luyện phổ thông càng cường đại hơn, thì phát hiện nàng so với trong tưởng tượng càng sâu không lường được, người có năng lực không tầm thường.

Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được linh mây phía dưới có thể là linh thực thượng cổ, cảm thấy rất hứng thú: "Sở tỷ, cô có thể xác định? Nghe nói linh thực thượng cổ có rất nhiều loài li kì cổ quái, có vài linh thực rất cường đại, không phải phàm nhân có khả năng tưởng tượng."

"Ta chỉ là đoán thôi, muốn muốn thu phục nó cũng không dễ dàng, còn phải tìm ra nhược điểm của nó." Sở Chước quay đầu nhìn hắn, dặn dò: "A Kỳ, đợi lát nữa huynh chú ý quan sát, nhìn xem nó có nhược điểm gì."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong thì nhiên: "Sở tỷ, cô muốn công kích nhược điểm của nó, rồi thu phục?"

Sở Chước gật đầu.

Hai người lại nhìn về phía Luyện Vân Long Đằng phía dưới gần như chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, một gốc cây lớn như vậy, chỉ có thể nhìn thấy dây mây thô to giống như linh rắn quấn quanh một chỗ cùng hoạt động, muốn tìm ra nhược điểm, thật đúng là không biết tìm làm sao.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút phát sầu, hoài nghi mình thật sự có thể tìm được sao?

Tuy nói khí mạch của hắn là thuộc tính mộc, trời sinh đã thân cận linh thực, nhưng cũng không có nghĩa là luyện đan sư thuộc tính mộc có thể thu phục loại linh thực thượng cổ hung tàn này, bị nó thu phục thì đúng hơn.

Quan sát trong chốc lát, Sở Chước và Thái Kiệt cùng nhau ngự kiếm phi xuống.

Mặc kệ này linh mây là chủng loài tồn tại gì, dù sao cũng muốn đích thân thử qua mới biết được nó lợi hại.

Sở Chước triệu Toái Tinh kiếm ra, hai tay cầm trọng kiếm, nháy mắt nhảy xuống, vung trọng kiếm đánh qua một đoạn thô dây mây thô to. Thanh âm leng keng vang lên, Toái Tinh kiếm chỉ tước rơi vài cái lá cây, lại không để lại bất kì một dấu vết gì ở trên dây mây kia, ngược lại chấn động cổ tay của nàng run lên.

Bên cạnh lại có mấy sợi dây mây đánh tới, Sở Chước uốn lượn thân hình, đạp lên dây mây đan vào nhau, trở tay đánh qua những dây mây này lần nữa.

Bên kia, Thái Kiệt cũng giống như Sở Chước, linh khí cản trở những dây mây đánh tới.

Những người khác ngự kiếm bay cao cao ở giữa không trung, tận lực tránh đi phạm vi Luyện Vân Long Đằng công kích. Lực sát thương dây mây cổ quái quá lớn, lúc trước người tu luyện Nhân Vương cảnh bị đánh bất ngờ túm đi xuống lập tức không còn hơi thở, có lẽ là đã ngã xuống (chết), người tu luyện khác thấy thế, tự nhiên càng thêm cẩn thận.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm chiến đấu phía dưới, nhìn xem mà hết hồn, mỗi lần nhìn thấy Sở Chước bị đó giương nanh múa vuốt dây mây công kích khi, đều phải lo lắng cái hơn nửa ngày.

Trong lo lắng, hắn nhịn không được nhìn chung quanh, nhìn đến yêu thú màu đen đang cùng đứng ở trên phi kiếm xem cuộc chiến cùng với hắn, nhịn không được nhỏ giọng nói: "A Chiếu lão đại, ngươi không lo lắng sao?"

A Chiếu liếc nhìn hắn một cái, xoay người không muốn để ý đến hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy thế, nhịn không được sờ sờ cái mũi, đây là hắn không cần lo lắng đi.

Hai người Sở Chước và Thái Kiệt xuyên qua ở trên Luyện Vân Long Đằng hơn nửa canh giờ sau, cực có ăn ý ngự kiếm phóng đi lên trên, rời khỏi phạm vi dây mây công kích. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d

"Sở tỷ, không có việc gì chứ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vôi ngự sử phi kiếm lại đây, trong lòng còn ôm bé rùa đang bình tĩnh cắn linh dược.

Một màn này làm cho Đan Phong nhịn không được mà nhìn hắn thêm, cũng không biết vì sao người này phải mang theo hai con yêu thú còn chưa có trưởng thành tới nơi này, thấy thế nào cũng có chút trò trẻ con, cũng không trách được người ta sẽ hoài nghi thực lực của bọn họ.


"Không có việc gì." Hơi thở Sở Chước còn rất vững vàng, hỏi hắn: "Thế nào, vừa rồi nhìn ra cái gì không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Ta chỉ lo lo lắng cho cô, không nhìn kỹ."

Sở Chước: "Đợi lát nữa phải nhìn thật kỹ."

Nói xong, đưa cho hắn một cái lá cây Luyện Vân Long Đằng lúc trước nhân cơ hội thu thập được.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thành thành thật thật đáp ứng một tiếng, lấy ra một lọ Hồi Linh đan đưa cho nàng bổ sung linh lực, thì cầm lá cây Luyện Vân Long Đằng nghiên cứu.

Bên kia, Đan Phong cũng mang theo vài người tu luyện khác vây đến bên người Thái Kiệt, thăm dò hắn có phát hiện gì không.

Thái Kiệt cũng cầm trong tay một mảnh lá cây Luyện Vân Long Đằng đưa cho hắn, nói: "Công tử, linh mây này vô cùng cứng rắn, linh khí khó đả thương, nếu như dựa vào thực lực hiện tại của ta, không thể chém giết, chỉ có thu phục mới được."

Đan Phong cúi đầu xem xét lá cây trong tay, phiến lá cây này rộng cỡ hai bàn tay nam giới trưởng thành, rìa có hình dáng răng cưa, lá cây mỏng như mây, gân lá hơi sâu, vào tay hơi lạnh, hắn thoáng dùng sức, phát hiện lá cây này thế nhưng xé không ra, phải dùng linh khí mới cắt được.

Chỉ lá cây cũng cứng cỏi như vậy, có thể thấy được dây mây đó, chẳng phải là giống như gân rồng cốt sắt?

"Chỉ có thể thu phục?" Đan Phong hơi hơi nhíu mi: "Lại thu phục như thế nào?"

Linh mây lợi hại như vậy, muốn thu phục lại nói dễ hơn làm? Vả lại nếu thật sự là chủng loài thời kì thượng cổ, có lẽ cũng chỉ có thể tìm ra nhược điểm của nó, mới có thể phục.

Tuy rằng bình thường Đan Phong rất tự tin, nhưng hiện tại thấy ngay cả Thái Kiệt có thực lực mạnh nhất cũng không có biện pháp, kỳ thực hắn cũng không tự tin thế nào.

Khi nghĩ như vậy, ánh mắt Đan Phong nhịn không được bay tới trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước cách đó không xa, chỉ thấy một người ngồi ở trên thân Toái Tinh kiếm đánh tọa điều tức, một người cầm một lá cây trầm tư suy nghĩ, nhất thời trong lòng lại có chút không phải tư vị.

Xem ra hai người này là muốn muốn thu phục gốc linh mây thượng cổ, dù sao hắn cũng không thể kém hơn bọn hắn đi?

Vì thế Đan Phong cũng cầm lấy phiến lá cây, quyết định phải nghiên cứu thật kỹ một phen.

Sở Chước điều tức xong, lại đứng lên từ trên thân Toái Tinh kiếm.

Ngay tại khi nàng dự tính lại đi xuống cùng đấu một trận với Luyện Vân Long Đằng, A Chiếu đột nhiên nhảy đến trong lòng nàng, cái đuôi ôm lấy cánh tay của nàng.

"Thế nào?" Sở Chước cúi đầu nhìn nó.

A Chiếu lắc lắc cái đuôi, một cái móng vuốt lông xù khoác lên trên cánh tay của nàng, một cái móng vuốt khác chỉ chỉ hướng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Sở Chước ở chung với nó hai đời, gần như chưa từng tách ra, tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng đã sớm có thể lĩnh hội ý tứ của nó.


Nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là nói mang A Kỳ cùng nhau đi xuống?"

A Chiếu gật đầu, lại chỉa chỉa Luyện Vân Long Đằng phía dưới.

"Ngươi biết nhược điểm của nó?"

A Chiếu nâng cằm lên, kiêu ngạo mà nhìn nàng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Sở Chước mở ra một nụ cười nhẹ bên môi, sờ sờ đầu nó, cười nói: "Ừ, ta đã biết, đợi thu phục gốc linh mây này, để cho A Kỳ luyện đan cho ngươi ăn." Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cười nói: "A Kỳ, huynh nói sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm phiến lá cây, ngơ ngác nhìn một người một yêu thú.

Rõ ràng không có Bích Tầm Châu làm người truyền lời, vì sao một người một thú vẫn có thể câu thông tốt đẹp, chẳng lẽ kỳ thực Sở Chước hiểu được thú ngữ?

Thẳng đến khi Sở Chước nhét bé rùa trở về trong túi linh thú, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lấy lại tinh thần.

Đợi lát nữa muốn đi xuống chiến đấu, bé rùa hiện tại cũng không có sức chiến đấu gì, sẽ không đi tham gia náo nhiệt này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn linh mây giương nanh múa vuốt phía dưới, không khỏi có chút run run, cũng muốn bị Sở Chước nhét vào trong túi linh thú cùng bé rùa làm bạn với nhau. Hắn cũng không có sức chiến đấu gì nha, đi xuống theo, sẽ không bị dây mây giống như thép cốt sắt đó đâm vài cái xuyên thủng đi?

"Sở tỷ, ta thật sự phải đi xuống hả?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm nuốt nước miếng.

Sở Chước gật đầu: "Đương nhiên, bằng không ai đi thu phục nó?"

"Cô cũng có thể mà." Mặc Sĩ Thiên Kỳ yếu ớt nói, hắn không ngại Sở Chước lợi hại hơn.

Sở Chước lắc đầu: "Ta không phải người tu luyện thuộc tính mộc, thu phục nó vô dụng. Nếu như huynh có thể thu phục nó, về sau cho dù huynh có một mình, cũng không cần lo lắng an toàn của mình."

Ngẫm lại luyện đan sư thu phục vài loại linh thực loại hình chiến đấu, cho dù không có người tu luyện đi theo bảo hộ, tạm thời cũng không cần lo lắng gặp được nguy hiểm gì. Luyện đan sư quả thật là gà còi một chút, nhưng bọn hắn có thể luyện đan, cũng có thể thu phục linh thực làm chiến sủng, chưa hẳn không có lực chiến một trận.

Đương nhiên, luyện đan sư cũng không phải có thể tùy tiện thì gặp được linh thực sức chiến đấu vẻ ngoài nổi bật, dù sao linh thực loại hình chiến đấu rất rất thưa thớt, nếu không chẳng phải là luyện đan sư muốn thăng thiên?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẫm lại cũng đúng, nhưng vẫn nhịn không được luôn mãi dặn dò nói: "Sở tỷ, ta biết hiện tại mình chính là người cản trở, nếu không được, cô vẫn nên quên ta đi." ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d

"Huynh yên tâm đi, sẽ không để cho huynh bị chết quá thảm." Sở Chước thuận miệng nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói như thế, càng lo lắng hơn, đang chuẩn bị tâm tình một chút, đột nhiên đã bị người đẩy từ trên linh kiếm xuống.

"A a a a —— "

Tiếng kêu thảm thiết của Mặc Sĩ Thiên Kỳ không dứt bên tai, bên kia đám người Đan Phong thấy một màn như vậy thì trợn mắt há hốc mồm, không rõ đây là cái tình huống gì, vì sao Sở Chước kia lại đột nhiên đẩy một luyện đan sư gà còi đi xuống? Chẳng lẽ nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đó kỳ thực có thù oán, nhân cơ hội giết chết hắn ở trong bí cảnh?

Cũng không trách bọn họ sẽ cho rằng như vậy, dù sao loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, quả thật cũng từng phát sinh qua chuyện như vậy.

Nghe nói có một người tu luyện và luyện đan sư có thù oán, chỉ là bên người luyện đan sư đó đi theo rất nhiều tùy tùng, người tu luyện không có biện pháp ngay mặt chống lại cùng bọn họ, thì làm bộ thành tùy tùng luyện đan sư đó. Sau khi đi theo luyện đan sư tiến vào bí cảnh, thừa dịp thử luyện là lúc, giết chết luyện đan sư đó.

Hiện tại tình huống này cũng rất giống.

Khi nghĩ như vậy, thì thấy Sở Chước thế nhưng cũng nhảy xuống theo.


Khi ở giữa không trung Sở Chước cầm ở vạt áo Mặc Sĩ Thiên Kỳ, túm hắn tránh đi dây mây đánh tới, không ngừng mà rơi xuống.

Luyện Vân Long Đằng thiên thiên vạn vạn, tựa như một quái vật sinh trưởng vô số xúc tua, càng đi xuống, dây mây càng nhiều, cũng càng thô dài.

Sở Chước túm Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng không chính diện chống lại cùng dây mây này, một mặt tránh đi chúng nó, không ngừng mà đi xuống. Theo bọn họ càng đi xuống, có thể nhìn thấy dây mây giao quấn cùng một chỗ giữa không trung. Những dây mây lớn nhỏ không đồng nhất, lớn như thùng nước loại thô, nhỏ cũng tráng kiện như cánh tay người trưởng thành, giống nhưng linh xà đang động đậy, cho dù giao quấn cùng một chỗ, cũng sẽ không bị buộc lẫn nhau.

Sở Chước dùng Toái Tinh kiếm cản trở dây mây đánh tới, chân dẫm lên dây mây, từ trong khe hở dây mây mà nhảy xuống.

Nàng cũng không phải là chạy lung tung, mà là dựa theo A Chiếu chỉ tay ra địa phương mà đi.

Dựa theo A Chiếu chỉ thị, Sở Chước đã rõ ràng nhược điểm linh mây này là ở dưới mặt đất, hẳn là ở bên trong bộ rễ của nó. Chỉ là bởi vì bộ dạng tươi tốt, bị dây mây chi chi chít chít bảo hộ trong đó, nhân loại căn bản không thể xuyên thấu qua dây mây dày đặc nhìn được rễ cây nó ở nơi này.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, thỉnh thoảng chỉ đường cho nàng.

Tuy nói Luyện Vân Long Đằng đối với nó mà nói không tính là cái gì, một ngụm hỏa là có thể đốt nó thành cặn bã, nhưng linh mây thượng cổ này hiện nay quả thật hiếm thấy, sức chiến đấu cũng không tệ, để Sở Chước bọn họ thu phục cũng tốt, cho nên A Chiếu mới không dùng yêu hỏa, để tránh thiêu cháy Luyện Vân Long Đằng này.

Khi tiến vào trung tâm Luyện Vân Long Đằng, Sở Chước phát hiện chung quanh công kích ít đi rất nhiều, lại nhìn dây mây tráng kiện chung quanh, thì hiểu rõ là sao lại thế này. Những dây mây này thật sự quá mức tráng kiện, nếu như để ở bên ngoài, lực sát thương là một loại một, nhưng lúc này, chung quanh khắp nơi đều là loại dây mây thô to, không gian có hạn, tự nhiên cũng không thể linh hoạt công kích người, ngược lại so với bên ngoài còn muốn an toàn hơn.

Vì thế Sở Chước buông Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra, để cho hắn tự mình đuổi kịp.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chưa tỉnh hồn, chờ sau khi hắn phát hiện chung quanh quả thật rất an toàn, thì nhanh chóng định thần lại, vội vàng đuổi theo Sở Chước mà đi.

Đột nhiên, ánh mắt Sở Chước ngưng lại, chỉ vào một chỗ phía dưới, hỏi: "A Chiếu, là nơi đó sao?"

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, lười biếng đá cái đuôi xuống, ý bảo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi qua.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn qua cũng nhìn thấy một vật có hình dáng là viên tinh hạch xanh lá được dây mây thô to trùng điệp bảo hộ phía dưới. Hắn từng gặp qua hạch cổ linh mộc ở Nguyệt Nữ tộc, liếc mắt một cái thì nhận ra thứ màu xanh biếc này đúng là hạch của Luyện Vân Long Đằng này.

Linh thực sau khi sinh trưởng đến trình độ nhất định, đều sẽ ngưng tụ ra hạch cây, hạch cây là vật trung tâm trọng yếu của chúng nó, cũng là này Lực Lượng Chi Nguyên. Nếu như hạch cây bị hủy đi, sinh mệnh lực của linh thực cũng đi đến cuối cùng, sẽ gặp phải héo rũ tử vong rất nhanh.

"Hạch cây thật lớn, cũng không biết gốc linh mây này sống bao nhiêu năm tuổi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nói.

"Từ thượng cổ đến bây giờ, có lẽ là không ít." Sở Chước nói, vừa cảnh giới ở chung quanh: "Huynh nhanh thu phục nó."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng một tiếng, lập tức từ một dây mây thô to trượt xuống, dần dần tiếp cận tới chỗ hạch cây.

Có thể là Luyện Vân Long Đằng cảm giác được đã có người loại tiếp cận hạch cây của nó, dây mây vũ động càng điên cuồng, làm cho đám người Thái Kiệt ở phía trên chiến đấu cùng nó có chút khổ không nói nổi.

Tuy rằng bọn họ không biết Sở Chước muốn làm cái gì, nhưng thấy Sở Chước mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ không ngừng mà đi phía dưới linh mây, thì hiểu rõ đây là Sở Chước muốn đi vào bên trong linh mây, thu phục nó. Biện pháp như vậy cũng không phải không có người đã làm, chỉ là diện tích Luyện Vân Long Đằng chiếm cứ rất rộng, căn bản không thể tìm ra hạch cây của nó ở đâu, không cẩn thận một cái, sẽ bị nó vây khốn đến chết ở trong đó, vậy thì mất nhiều hơn được.

Không phải tất cả người tu luyện đều có can đảm dám xâm nhập vào trong vòng vây linh thực.

Chỉ là nhìn thấy Sở Chước bọn họ như thế, Đan Phong cũng không cam chịu yếu thế, vội vàng để cho mấy người Thái Kiệt đi xuống, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương thu phục gốc linh mây này đi?

Ngay tại khi đám người Thái Kiệt bị Luyện Vân Long Đằng điên cuồng đánh đến chật vật không thôi, đột nhiên thì thấy gốc linh mây đang giương nanh múa vuốt bỗng cứng đờ.

Hết chương 136.

Bình Luận (0)
Comment