Cùng Trời Với Thú

Chương 183

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên Huyết cát mênh mông bát ngát, một con Huyết mãng xà cực đại đang đi qua trong đó.
Nơi Huyết mãng xà đi qua, lưu lại một vệt cát thâm trầm, từ giữa không trung cúi nhìn xuống, có thể nhìn thấy trên Huyết cát hằn lên một dấu vết thật dài, giống như một con cự long vắt ngang ở trên cát, từ xa xa quanh co mà đến.
Thẳng đến bị bão cát di động bao phủ, tiêu diệt dấu vết.
Ba nhân loại đứng ở trên đầu Huyết mãng xà, nhìn một mảnh Huyết cát.
"Đây là Mê Thất Chi Địa?" Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem đều biến thành đỏ như máu, vẫn nhìn không ra cái gì.
"Đúng vậy." Thạch Nghịch khẳng định.
"Giống như không có gì bất đồng với vùng ngoài." Sở Chước quan sát qua, cũng nói.
"Quả thật." Mặc Sĩ Thiên Kỳ phụ họa.
A Chiếu cùng bé rùa đứng ở trên vai Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng trông ngóng hướng Huyết sa mạc.
"Cái này không kỳ quái." Thạch Nghịch kiên nhẫn giải thích cho bọn họ: "Tựa như thân ở trong ảo trận, lúc nào cũng khó mà nhận thấy được chính mình đã vào trận, rất khó đi ra.

Mê Thất Chi Địa trên Huyết sa mạc này tuy không phải ảo trận, lại có công hiệu giống như ảo trận, rất dễ dàng bị lạc trong đó.


Cùng ảo trận bất đồng, ít nhất ảo trận chỉ cần tìm được trận điểm, có thể phá trận rời khỏi.

Nhưng Mê Thất Chi Địa, là không có trận điểm."
"Người bị lạc ở trong đó còn không nhất định có thể cảm giác được chính mình đang đi nhầm lầm phương hướng, thế cho nên vẫn luôn không thể đi ra, thậm chí dần dần linh lực khô kiệt, chết ở trên Huyết sa mạc."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được có chút lo lắng: "Vậy vị tiền bối Huyết mãng xà thì sao? Nó sẽ bị lạc sao?"
Thạch Nghịch nhịn không được xa xôi liếc hắn một cái, nhìn xem đến nỗi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được tạc mao.
Thạch Nghịch cũng rất bất đắc dĩ trong lòng, hắn thật sự không rõ Sở Chước làm sao có thể mang theo một luyện đan sư ngốc bạch ngọt như vậy, thậm chí ở khi nguy hiểm, còn toàn tâm toàn ý che chở hắn, luyện đan sư này quả thực là đơn thuần đến làm cho người ta muốn khóc.

Hắn trừ bỏ có một gốc cây Luyện Vân Long Đằng ra, thật sự nhìn không ra chỗ nào xuất sắc, hơn nữa thứ như Luyện Vân Long Đằng này, chỉ cần người có cơ duyên đều có thể có được, cũng không thể coi là ưu thế của hắn.
"Huyết mãng xà chính là bá chủ trên Huyết sa mạc, tu vi của nó là Tinh Linh cảnh, huynh cảm thấy nó sẽ bị lạc trong đó sao?" Thạch Nghịch thở dài: "Mê Thất Chi Địa là lực lượng kỳ lạ nào đó trên Huyết sa mạc tạo thành, Huyết mãng xà sinh hoạt trên Huyết sa mạc, ngày ngày đã bị lực lượng này cải tạo, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng."
Nghe xong, Sở Chước đột nhiên hiểu rõ, nhịn không được nói: "Chẳng lẽ tu vi Huyết mãng xà có thể cao như thế, cũng là chịu ảnh hưởng này?"
Bằng không tồn tại giống như Huyết mãng xà, sớm nên mở linh trí biến hóa mới đúng.

Nhưng nó tu vi Tinh Linh cảnh, cũng không thể biến hóa, không khỏi không thể nào nói nổi.
"Có lẽ đi." Thạch Nghịch không nói lời chắc chắn.
Đột nhiên, đầu Huyết mãng xà động xuống, ba người phía trên thiếu chút nữa bị ném ra ngoài.
Ba nhân loại đứng ở trên đầu mình thảo luận về mình, cho dù Huyết mãng xà chưa mở ra linh trí, chỉ số thông minh cũng muốn cao hơn vài động vật phổ thông, làm sao nghe không hiểu, tự nhiên nhịn không được động một cái nhắc nhở bọn họ tồn tại của mình.
Quả nhiên, ba nhân loại lập tức ngậm miệng lại.
Huyết mãng xà rốt cục vừa lòng, tiếp tục trượt về phía trước.
Sau một lúc lâu, Sở Chước ôm lấy A Chiếu, mở miệng nói: "Thạch công tử, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"
Thạch Nghịch có chút rối rắm nhìn phía trước, nói: "Chúng ta tới cửa như vậy mà nói, quả thật rất thích, nhưng sẽ đánh rắn động cỏ, không chỉ có không tra xét ra được đám chuyện đám hồng y nhân kia làm ở trong chỗ sâu Huyết sa mạc, thậm chí có khả năng sẽ làm cho bọn chúng cố gắng liều mạng."
"Sẽ sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi không biết là mang theo một đại yêu thú Tinh Linh cảnh xông lên, đưa tới hang ổ bọn chúng thì rất thích?"
Thạch Nghịch: "...!..."
Tầm mắt Thạch Nghịch rơi xuống trên người Sở Chước, suy yếu hỏi: "Sở cô nương, cô sẽ không cũng là nghĩ như vậy chứ?"

Sở Chước mỉm cười nói: "Có gì không thể?"
Thạch Nghịch rốt cục khẳng định, đám này chính là cái đồ ngại gây sự không đủ lớn.

Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Thạch công tử, A Kỳ nói cũng không có gì không tốt." Sở Chước phân tích nói: "Nếu đã có thể lấy vũ lực tuyệt đối làm chết bọn họ, vì sao phải buông tha cho đường tắt, phức tạp hóa mọi chuyện, làm điều thừa đây?"
Nàng chính là thích đơn giản thô bạo.
Thạch Nghịch mệt tâm nói: "Ta biết, nhưng ta vẫn muốn trước biết rõ ràng bọn họ rốt cuộc làm cái gì ở trong chỗ sâu Huyết sa mạc.

Nếu như thực sự để cho vị tiền bối Huyết mãng xà vọt đi vào, ta sợ những người tu luyện bị bắt tóm sẽ có nguy hiểm."
Sở Chước nga một tiếng: "Ngươi lo lắng bọn họ sẽ bị đám hồng y nhân sát hại trước tiên, đỡ phải để lộ bí mật gì đó?"
"Đúng, đúng là như thế." Thạch Nghịch nghiêm mặt nói: "Sở cô nương, lấy trí tuệ của cô, cô hẳn là biết không phải không có cái khả năng này.

Như thế mà nói, chúng ta cuối cùng khả năng cái gì cũng tra không được không nói, những bằng hữu của cô có lẽ sẽ bị ngộ hại theo."
Nghe xong, Sở Chước suy tư, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không lại ra chủ ý loạn.
Thạch Nghịch âm thầm lau mồ hôi, hắn trước kia vẫn luôn tưởng mình biết gây sự, hiện tại sau khi gặp được tổ tông càng biết gây sự, mới phát hiện những chuyện trước kia mình gây thực sự không tính là gì.
Một lát sau, Sở Chước nhìn qua hắn, nói: "Thạch công tử, ta có một chủ ý."
Thạch Nghịch: "...!..."
Hắn lại có một loại dự cảm không tốt.

Trung tâm trong chỗ sâu Huyết sa mạc, quanh năm nhiệt độ cực nóng, ngay cả độc vật đều khó hoạt động ở đây.
Một đám người mặc áo choàng màu đỏ ngự kiếm ở trên không Huyết sa mạc tuần tra.
Trong chỗ sâu Huyết sa mạc tuy rằng lấy hung hiểm nổi danh, cực ít có người tu luyện sẽ đặc biệt tới đây, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài người tu luyện bị lạc phương hướng vô ý lầm xông tới, phát hiện bí mật chôn dấu ở bên trong trung tâm Huyết sa mạc.
Trung tâm trong chỗ sâu Huyết sa mạc, tuy rằng cũng hung hiểm giống như người đời vẫn luôn cho rằng như vậy, lại cất giấu một cái không gian thật lớn.
Ngày này, một đội hồng y nhân như thường lui tới như vậy ở chung quanh trung tâm Huyết sa mạc tuần tra, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng vang khác thường, ngay sau đó liền nhìn thấy một cỗ Huyết cát quay cuồng cuồn cuộn hướng bên này mà đến.
Hồng y nhân tuần tra cảm giác được hơi thở dần dần tiếp cận, trong lòng nổi lên một nỗi dự cảm không tốt.
"Đội trưởng, ngài xem đó là cái gì?" Một hồng y nhân giật mình nói.
Hồng y nhân được kêu đội trưởng là một nam nhân Nhân Vương cảnh tầng chín, áo mũ trùm rộng thùng thình che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng đôi môi cùng cái cằm kiên nghị.
Đội trưởng hí mắt nhìn kỹ, đợi rốt cục thấy rõ ràng quái vật to lớn mang theo cát đỏ cuồn cuộn mà đến, nhất thời hoảng sợ.
"Là Huyết mãng xà..."
Đội
voithu.png.

Bình Luận (0)
Comment