Cùng Trời Với Thú

Chương 491


Sống chết trước mắt, một đám người bật nhảy cực nhanh.
Bởi vì phía sau nổ mạnh lan tràn, đỉnh đầu không ngừng có các loại chướng ngại vật rơi xuống, đập đến trên người sinh ra đau đớn, nhưng lúc này bọn họ đã ở trong đó, bản thân không có phương pháp, cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Vi Phong có chút lo lắng người tu luyện ở lại thần mộc bên kia, tuy rằng giữa bọn họ đều không phải là một môn phái, lại cùng thuộc về người tu luyện Phạm Tiên Vực, vả lại đều là cao thủ Thánh Đế cảnh các thế lực, tổn thất một ai thì đối với Phạm Tiên Vực mà nói đều rất đau lòng.
Chỉ là có lo lắng đi nữa, thì loại tình huống này, hắn cũng không tiện mở miệng nói cái gì.

So với những người tu luyện Thánh Đế cảnh đó, trong đám bọn họ còn có Nhân Hoàng cảnh cùng Tinh Linh cảnh, càng làm cho người khác quan tâm.
Sở Chước theo sát sau tỷ của nàng, một bên tránh đi thứ từ đỉnh đầu nện xuống, vừa hỏi: "Đại tỷ, Vũ Bá thúc có một mình thì không thành vấn đề chứ?"
Sở Thanh Sương chưa đổi thần sắc, thanh âm lại mang theo hàn ý vô hạn: "Tỷ không biết, nhưng mà chỉ cần nguyên thần trấn ở dưới thần mộ không ra ngoài, thì Vũ Bá thúc hẳn là không có việc gì."
Cho nên, mấu chốt vẫn là nguyên thần của chủ nhân thần mộ, chỉ cần nó tiếp tục bị trấn ở dưới thần mộ, không bị thả ra, thì tự nhiên sẽ không sao.
Tuy rằng lo lắng, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp, người tu luyện Hóa Thần cảnh không là bọn họ có thể đối phó, có thể may mắn trốn đi đã rất không tệ.
Thần mộ tựa như một cái thế giới mục rữa kề cận hủy diệt, người phàm lúc này trừ bỏ trốn ra, thì không còn phương pháp nào.

Bọn họ không ngừng đi về phía trước ở trong thông đạo đang sụp xuống, cùng đuổi theo thời gian, vì liều mạng có được một sợi sinh cơ.
Đám người Sở Thanh Sương lao đi ở trong thông đạo thần mộ, cước bộ không ngừng, mỗi khi đi đến đường chi nhánh mở rộng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền đi vào một con đường, Sở Chước nhìn ở trong mắt, hiểu rõ bọn họ biết phương hướng đi ra ngoài thần mộ.
Sở Chước nghĩ đến địa phương bọn họ đi vào, bởi vì là phương hướng chính cung, khoảng cách cũng gần giải đất trung tâm thần mộ nhất, đều có một lực lượng thần bí liên lụy, muốn đi ra ngoài rất khó, có thể nói là có vào không có ra, đường từ lúc bọn họ tiến vào, cũng đã biến mất.
Cho nên đi theo tỷ của nàng là chính xác.
Còn nàng niết phù không gian ở trong tay, vốn định nếu như có gì ngoài ý muốn, thì trực tiếp dùng khô phù ng gian chạy ra thần mộ, thẳng đến khi phía trước xuất hiện một con đường có ánh sáng như ẩn như hiện, Sở Chước đều không có cơ hội sử dụng phù không gian.

"Mau, nơi đó là lối ra." Thanh âm của Sở Thanh Sương thêm vài phần ý mừng.
Một đám người chạy nhanh đi qua.
Thông đạo thần mộ sau lưng bọn họ sụp đổ, từng hòn đá lớn rơi đập xuống, còn kèm theo xương cốt màu vàng vỡ vụn, Sở Chước đưa tay lấy được một khối xương gãy màu vàng, phát hiện trên xương vỡ có dấu vết loang lổ, mặt trên tràn đầy lực lượng cường đại đang lưu lạc, lập tức sẽ biến thành một đống vật chất xương cốt phổ thông không có bất luận lực lượng gì.
Đây là thần cốt.
Chủ nhân thần mộ lấy thi cốt làm mộ, sau khi mất đi trái tim là quan trọng nhất, lực lượng thần mộ bắt đầu giảm xuống, lưu lại thần cốt mặc dù vẫn còn giữ lực lượng Thần tộc thượng cổ, cũng đang chậm rãi tán loạn, thần mộ sụp xuống chính là một chứng minh.
Sở Chước đã lập tức liên hệ hiểu rõ của nó, tùy tay vứt bỏ thần cốt, vùi đầu đi theo mọi người cùng nhau chạy đi.
Khi không khí mới mẻ ập vào mặt, phía sau vang lên tiếng sụp đổ ầm ầm.
Mọi người bất chấp cái khác, lao tới địa phương có địa thế thấp, lúc này nếu như quay đầu, thì có thể nhìn thấy sơn mạch cao ngất phía sau đang sụp đổ từng tấc từng tấc, biến thành bột mịn biến mất, giống như tình cảnh tận thế, làm cho lòng người ta sinh ra rung động.
Núi rừng hóa thành khói bụi đầy trời điên cuồng mà đuổi theo đánh tới phía sau bọn họ.
Bọn họ vẫn luôn chưa từng dừng lại, vùi đầu bay đi phía trước, thẳng đến khi Sở Chước bọn họ nhìn thấy liệt cốc quen thuộc kia, Thần Anh thảo màu vàng dưới liệt cốc đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu vàng nhạt, rồi dần dần héo rũ, chết đi thành đàn, từ một mảnh màu vàng sáng lạn hóa thành màu xám trắng, giống như một sợi tơ màu xám trắng.
Thần mộ sụp đổ, thần cốt mất đi lực lượng, Thần Anh thảo sống dựa vào thần cốt mất đi dinh dưỡng, rốt cục không thể lại bày ra lực sinh mệnh cùng lực sinh trưởng tràn đầy của nó, bắt đầu biến thành cỏ khô yếu ớt.
Một đám người dừng lại ở trước liệt cốc.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía ban đầu, mặt đất xuống hãm, toàn bộ thế giới giống như trải qua một hồi tai nạn, sơn mạch bị san bằng, rừng rậm biến mất, chỉ còn lại có một cái hố sâu khổng lồ nhìn không tới cuối cùng.
Chỗ sâu trong Thiểm Kim Lâm biến đổi lớn, cũng kinh động yêu thú trong rừng gào thét đào vong, bỏ chạy tới chung quanh.
Một đám người trầm mặc nhìn mặt đất biến thành hố sâu, bọn họ biết, cái này chính là thần mộ.
Ở khi khói bụi biến mất, xa xa lại lao đến một đám người, rõ ràng là đám người Vân Nhụy tiên tử lúc trước ở lại chỗ thần mộc, nhìn thấy bọn họ bình an trốn ra, đám người Vi Phong nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Nhìn thấy một đám người đứng ở trước liệt cốc, những người đó cất bước bay qua.

"Sở cung chủ!"
Đám người Vân Nhụy tiên tử nhìn thấy người Tuyết Thần Cung bình an trốn ra, cũng rất kinh ngạc, đều đến chào hỏi Sở Thanh Sương cùng người Tuyết Thần Cung, tiếp theo ánh mắt chuyển tới trên người đám người Sở Chước.
"Sở cô nương!" Vân Nhụy tiên tử vui vẻ nói: "Cô cũng bình an ra rồi, thật tốt quá."
Sở Chước mỉm cười với nàng, nói: "Chư vị tiền bối cũng bình an bước ra, chúng ta cũng yên tâm rồi."
Vân Nhụy tiên tử thân thiết dắt Thất Âm tiên tử đi tới, nhìn nhìn Sở Thanh Sương, đột nhiên nói: "Sở cô nương cùng Sở cung chủ chẳng lẽ là quen biết? Các ngươi..."
"Không biết." Sở Thanh Sương lạnh lùng: "Chúng ta chỉ là cùng họ, lúc trước gặp được ở trong mộ, liền đi ra cùng với nhau."
Sở Chước: "...!..." Ừm, bảo trì mỉm cười là tốt rồi.
Nghe được Sở Thanh Sương nói, người Phạm Tiên Vực vẫn chưa hoài nghi, rất nhanh đã dời tầm mắt đi.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía thần mộ đã sụp xuống, người tu luyện Phạm Tiên Vực thấp giọng trao đổi.
"Sở cung chủ, lúc trước mọi người chính là gặp được tôn giả Hóa Thần cảnh trong tà mộ đó?" Một người hỏi.
Những người khác cũng nhìn qua đây, khi hơi thở người tu luyện Hóa Thần cảnh chủ mưu phía sau màn đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người trong thần mộ đều cảm giác được.

Bởi vì bọn họ hiểu biết đối với thần mộ chẳng qua chỉ là phần nổi ở mặt ngoài, cho nên cũng không thể xác định người Tuyết Thần Cung trải qua cái gì, biết vì sao thần mộ sụp đổ hay không.
Sở Thanh Sương thần sắc lạnh lùng, nói: "Ừ, quả thật là gặp được, nhưng mà coi như là chúng ta may mắn, trưởng lão Vũ Bá của chúng ta kịp lúc chạy tới, ngăn người nọ lại, để cho chúng ta chạy trốn trước."
Nghe nói như thế, người tu luyện Phạm Tiên Vực nháy mắt liền nghĩ đến Tuyết Thần Cung còn có một vị trưởng lão Hóa Thần cảnh tọa trấn, mặc dù vẫn luôn chưa từng lộ diện, nhưng mà bởi vì có vị trưởng lão Hóa Thần cảnh kia ở, khiến cho mọi người không dám coi khinh Tuyết Thần Cung.
"Thật sự là quá tốt!"

Như thế, cũng làm cho người của Phạm Tiên Vực cho rằng, tà mộ sẽ đột nhiên sụp đổ, hẳn là do hai trưởng lão Hóa Thần cảnh đánh nhau gây ra.
Sở Thanh Sương vẫn luôn lạnh lùng, không người nào có thể nhìn ra cái từ trên mặt nàng gì, đệ tử khác của Tuyết Thần Cung cũng thế.
Mà đám người Sở Chước ước chừng đoán được vì sao thần mộ sụp đổ đồng thời thần sắc cũng chưa lộ chút nào, chỉ có Vi Phong vẻ mặt mê mang, đáng tiếc bởi vì tu vi của hắn không đủ, thân phận cũng không đủ, người chú ý tới hắn cũng không nhiều lắm, cho dù có chú ý tới, thì cũng tưởng rằng hắn chỉ là bị dọa đến, rất nhanh đã bị người ta xem nhẹ.
Lúc này, giữa bầu trời đột nhiên rơi xuống mưa bụi nhè nhẹ.
Mọi người trước tiên khởi động linh lực che phủ, chắn mưa ở bên ngoài.
Mưa này tới rất kỳ quái, Thiểm Kim Lâm là nơi có tiếng khô hạn, trăm năm khó được một trận mưa, nay lại bởi vì thần mộ sụp đổ, sau đó đột nhiên có mưa rơi xuống, một đám người đều cảm thấy có cổ quái.
Chỉ người có biết đặc thù của Bách tộc, mới có thể kết hợp trận mưa này cùng Vũ Bá Hiền còn ở trong thần mộ lại với nhau.
Mặt Sở Thanh Sương không chút thay đổi nhìn mưa phùn phiêu đãng, giống như mưa bụi mông lung ở Giang Nam, nhìn như tầm thường, lại khắp ra sát khí nơi lộ, sát khí đó lao thẳng tới thần mộ, trừ bỏ hậu nhân Bách tộc ra, những người khác bởi vì tu vi không đủ, vẫn chưa cảm giác được huyền cơ trong mưa.
Sở Chước rũ mắt, trận mưa này làm cho nàng hiểu rõ, thần mộ tuy rằng sụp đổ, nhưng thần mộ vẫn chưa hoàn toàn hủy diệt.
Mặc kệ là Vũ Bá Hiền, hay là người chủ sự phía sau màn, hoặc là nguyên thần chủ nhân thần mộ, đều còn ở dưới lòng đất này.
Sở Chước đột nhiên có chút lo lắng, nguyên thần của thần mộ chủ nhân, có thể thật sự trốn ra hay không?
Nước mưa lặng yên không một tiếng động thẩm thấu tiến vào thần mộ sụp đổ, chung quanh không gian càng co lại càng nhỏ, nhưng không ảnh hưởng hai người đang ở trong chiến đấu.
Hai bóng dáng một xanh một đen khi thì giao thoa khi thì tách ra, hai người có thực lực ngang nhau, dẫn tới một trận chiến này cũng khó phân cao thấp.
Đột nhiên, người tu luyện áo choàng màu đen phát ra tiếng cười khàn khàn khó nghe, càn rỡ nói: "Cho dù Bách tộc các ngươi ngăn cản thì như thế nào, nguyên thần chủ nhân của ta đã thức tỉnh, chỉ cần ngài ấy thành công sống lại, các ngươi đều phải chết tại đây!"
"Chờ hắn sống lại rồi hãy nói." Vũ Bá Hiền giọng điệu ôn hòa, bất đồng với lời nói nhảm của hắn.
Tôn giả Hóa Thần cảnh đó cũng như nghĩ đến cái gì, sắc mặt tức giận: "Nhất định là đám Bách tộc giảo hoạt các ngươi mang trái tim của chủ nhân ta đi! Còn không mau mau trả lại trái tim của chủ nhân ta trở về?"
"Trái tim không còn? Thật không tệ." Vũ Bá Hiền như cũ là dáng vẻ thong dong ôn hòa, động tác trên tay lại càng phát ra sắc bén.
Tôn giả Hóa Thần cảnh hai mắt đỏ đậm, thần sắc dữ tợn, trên mặt nửa che mặt nạ ác quỷ, khiến người ta nhìn không rõ hình dáng của hắn.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên hai tay tụ tập ra một đạo hào quang màu vàng, Vũ Bá Hiền biến sắc, cảm giác được trong hào quang màu vàng đó ẩn chứa lực lượng khủng bố, nhanh chóng tránh đi.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên địa động vang lên, toàn bộ không gian đong đưa không ngớt, không gian lại thu nhỏ lại một lần nữa.

Vũ Bá Hiền hung hăng đụng vào vách núi phía sau, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt hắn tái nhợt, nhếch môi, chật vật né tránh một kích, xoay người trốn tới góc sáng sủa.

Hắn tuy rằng chật vật, nhưng mà sâu sắc phát hiện, người sử dụng ra một chiêu này thần sắc cũng trở nên uể oải, thì không khỏi cười lạnh.
Thần lực không phải là người phàm có thể nắm trong tay, người này lại có thể xuất ra một chiêu này, nhất định phải trả giá đại giới, mà đại giới này...
"Trả trái tim của chủ nhân ta trở về!" Người nọ lớn tiếng hét lên, điên cuồng mà công kích tới.
Vũ Bá Hiền một mặt né tránh, vẫn chưa chính diện xung đột cùng hắn, nghe người nọ lớn tiếng kêu gào, dần dần hiểu rõ tình huống thần mộ.
Trái tim chủ nhân Thần mộ lưu lại đã biến mất, vô cùng cắt giảm lực lượng thần mộ, dẫn tới chủ nhân thần mộ sống lại thất bại, chỉ còn lại có nguyên thần, cũng làm cho những hậu duệ Thần tộc vọng tưởng muốn sống lại Thần tộc thượng cổ mất đi chừng mực, hận không thể đồng quy vu tận cùng bọn họ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vũ Bá Hiền chợt lóe, chỉ cần hắn có thể giết chết người này, thì sẽ tìm ra được nguyên thần...
Còn chưa chờ hắn làm ra quyết định, đột nhiên vẻ mặt tôn giả Hóa Thần cảnh kinh hỉ nhìn qua một phương hướng, kinh hô: "Chủ thượng, ngài rốt cục đi ra rồi!"
Vũ Bá Hiền cả kinh, quay đầu nhìn qua, nhìn đến một vật có dạng đoàn sương mù màu xám không biết xuất hiện từ chỗ nào, nó lôi cuốn một đoàn ánh sáng màu vàng, tản ra hơi thở khủng bố.
Nguyên thần của người tu luyện, bình thường đều là màu trắng sáng ngời, chỉ có nguyên thần của Thần tộc, mới là màu vàng.
Vũ Bá Hiền căng thẳng trong lòng, nhất thời hiểu rõ đây là theo như lời của Sở Thanh Sương, vật có dạng sương mù màu xám có thể giết chết người tu luyện, hơn nữa là bị nguyên thần chủ nhân thần mộ khống chế, này lúc trước người tu luyện mất tích tử vong, kì thực là chủ nhân thần mộ gây nên.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đoàn ánh sáng màu vàng, thoạt nhìn rất ấm áp, giống như thiên lực, nhưng hơi thở mà nó phát ra, cũng là lạnh băng vô tình, chính như Thần tộc thời kì thượng cổ, băng lãnh cường đại, hoàn toàn không có lòng nhân ái, chúng sinh ở trong mắt bọn hắn, đều là con kiến có thể tùy tiện bóp chết.
Tôn giả Hóa Thần cảnh kinh hỉ chạy đi qua nguyên thần, vẻ mặt cuồng nhiệt, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, mau mau đoạt xá thân thể Bách tộc này đi, chỉ cần đoạt xá của hắn, ngài có thể sống lại rồi."
Vũ Bá Hiền nghe nói như thế, nhất thời hiểu rõ bọn họ dự tính, hắn hoảng sợ xoay người, muốn chạy khỏi nơi đây.
Nhưng mà nguyên thần đó làm sao cho phép hắn trốn, vật dạng sương mù màu xám đánh về phía hắn, nháy mắt đã bao lấy hắn, chỉ lộ một cái đầu ra bên ngoài.
Mắt thấy nguyên thần đó sắp nhào vào linh phủ của hắn, Vũ Bá Hiền cắn chặt răng, khi đang muốn tranh đoạt quyền chủ động, đột nhiên một bàn tay xuất hiện, nắm đoàn nguyên thần màu vàng đó...
Hết chương 491..

Bình Luận (0)
Comment