Cùng Trời Với Thú

Chương 498


Bạch Ly Sơn linh hoa dị thảo, linh khí uẩn nhiên, nghiễm nhiên là nơi tiên linh.
Sở Chước nhàn tản đi ở trên sơn đạo rực rỡ sắc màu, trên đường không gặp phải yêu thú nào, lúc này thú trên Bạch Ly Sơn có lẽ đều chạy đến quảng trường bên kia ăn chực rồi.
Nán lại ở Bạch Ly Sơn năm mươi năm, trừ bỏ thời gian tiềm tu, thời gian khác không thiếu giao tiếp cùng thú Bạch Ly Sơn, dần dần mọi người đều quen thuộc với nhau, lại có Bích Tầm Châu làm món ngon cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm linh đan làm cầu nối, độ nhận biết của thú Bạch Ly Sơn đối với bọn họ rất cao, dĩ nhiên cũng coi bọn họ trở thành thành viên của Bạch Ly Sơn.
"Lo lắng cho lão nhị?"
Đột nhiên vang lên tiếng nói, Sở Chước quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu yêu thú trên vai không biết khi nào thì biến thành nam nhân áo trắng thắng tuyết, uyên đình nhạc trì đứng ở đằng kia, gió nhẹ phất qua, áo trắng bồng bềnh, thời điểm không nói lời nào, giống như đó là tiên nhân ở thiên ngoại cửu tiêu.
Sở Chước mặt mày khẽ cong, ừ một tiếng với hắn, nói: "Thương tích của Tầm Châu ca hẳn là đã khỏe hẳn, nghe nói trước khi huynh ấy bị thương, tu vi cũng đã đạt tới Tinh Linh cảnh hậu kỳ, nhiều năm liên tục kinh nghiệm từng trải như vậy, huynh ấy sớm nên tấn cấp Thánh Đế cảnh, đáng tiếc..."
Bích Tầm Châu thiếu mất yêu đan, Sở Chước vẫn luôn cảm thấy cực kì đáng tiếc.
Hắn tuy rằng là Ngọc Bích Băng Nhện, cấp bậc ở trong yêu thú cũng không xem như cao nhất, nhưng ở trên đường tu hành thì cực có thiên phú cùng nhận thức, đáng tiếc lại bởi vì yêu đan, chỉ có thể dừng lại Tinh Linh cảnh.

Sở Chước cảm động và nhớ nhung Bích Tầm Châu hai đời bảo hộ, tự nhiên không muốn thấy hắn như thế, chỉ là Yêu Nguyên đan rất khó luyện chế, Đại Hoang giới này luyện đan sư cấp mười hai cũng không sẽ dễ dàng ra tay, nếu không lấy thế lực của Bạch Ly Sơn, đã sớm tìm cho hắn một viên Yêu Nguyên đan.
Lấy thiên phú của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tương lai nhất định có thể trở thành luyện đan sư Hoàng cấp, luyện chế Yêu Nguyên đan không thành vấn đề.
Nhưng cái này cần thời gian cho hắn trưởng thành, khi tất cả mọi người bọn họ đi tới con đường tu hành này, một đường mạnh lên, chỉ có Bích Tầm Châu dừng lại như thế, cho dù Bích Tầm Châu nguyện ý chờ, trong lòng bọn họ cũng không muốn tiếp thu.
"Vực chủ Thương Lam Vực có thể luyện." Phong Chiếu đột nhiên mở miệng.
"Thương Lam Vực?" Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn, hồi tưởng mấy năm nay từng nghe nói qua truyền thuyết: "Là vị vực chủ vốn có danh xưng đệ nhất mỹ nữ Đại Hoang?"
"Không biết." Hắn nói dứt khoát.

Sở Chước đang tính hỏi hắn không biết cái gì, lại nghe hắn nói: "Nữ nhân đó là người biết đánh nhau, ngoại trừ có thể đánh nhau, lớn lên cũng chỉ vậy thôi, đệ nhất mỹ nữ...!ừm, còn không xinh đẹp bằng mẹ ta đâu."
Sở Chước: "...!..."
"Đương nhiên, nàng là xinh đẹp nhất." Ngữ khí của hắn trở nên phá lệ trầm thấp chọc người, thần sắc chân thành.
Sở Chước bị đôi mắt giống như sao trời lấp lánh của hắn nhìn xem mà hai má nóng lên, càng bị câu nói "xinh đẹp nhất" kia chọc cho trong lòng phình to, thiếu chút nữa khống chế không được rút kiếm đánh qua.
May mắn nàng khắc chế lại, không coi hắn trở thành đồ.dâm.dê mà quất.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta có thể đi tìm nàng ấy luyện Yêu Nguyên đan sao?"
"Khả năng không được, nghe nói nàng ta rất ít luyện đan, có thể làm cho nàng ta ra tay, cần phải trả giá đại giới làm cho nàng ta vừa lòng."
Phong Chiếu không nói hết là, một cường giả Thần Hoàng cảnh, thứ có thể làm cho nàng ta vừa lòng thì cực ít, cho dù Sở Chước bọn họ mấy năm nay khi kinh nghiệm từng trải có được không ít thứ, nhưng ở trong mắt cường giả Thần Hoàng cảnh, mấy thứ đó không tính là cái gì.
Sở Chước cũng hiểu rõ trong lòng, cường giả Thần Hoàng cảnh có thể đi được càng nhiều nơi, có được thứ tốt cũng càng nhiều, đã rất ít có bảo vật gì có thể đả động bọn họ,muốn làm cho một cường giả Thần Hoàng cảnh ra tay luyện đan giúp, thì rất khó.

"Nhưng mà, nàng cũng không cần lo lắng, đến lúc đó để bản tọa ra mặt, đánh một trận với nàng ta, đợi nàng thua, khiến cho nàng ta luyện đan." Phong Chiếu còn nói.
Sở Chước ngưng mắt nhìn hắn: "Huynh và nàng ấy...!Ai có vẻ lợi hại?"
Giống như có chút mất hứng ví nàng nghi ngờ, hắn kiêu ngạo mà nói: "Đương nhiên là bổn đại gia lợi hại nhất, ngàn năm trước, nàng đã là bại tướng dưới tay ta."
Sở Chước đang muốn cao hứng, đột nhiên xa xa vang lên một tiếng cười bừa bãi, cùng với thanh âm lanh lảnh: "Lão đại, chúng ta đã về rồi!"
Sở Chước nhìn qua, thì thấy được một đám người từ sơn môn Bạch Ly Sơn bay đến, cầm đầu rõ ràng là Trường Thừa một đầu tóc dài xõa tung ra, đám người Chu Yếm đi theo bên cạnh, chậm rãi đi đến bên này.
Tình huống bên này cũng hấp dẫn khác thú trên quảng trường, nghe được giọng nói của Trường Thừa, thì đều chạy đến.

"Trường Thừa đại nhân đã về rồi!"
Trường Thừa trở về, làm cho cả Bạch Ly Sơn càng thêm náo nhiệt.
Lần trước từ lúc Trường Thừa bọn họ rời khỏi, đến bây giờ đã qua đi vài thập niên, thời gian vài thập niên ở giới tu luyện cũng không dài, chẳng qua là thời gian một lần bế quan, nhưng nhóm thú Bạch Ly Sơn vẫn bởi vì bọn họ trở về mà náo nhiệt lên.
Quá tốt rồi, Trường Thừa đại nhân đã trở lại, về sau gặp rắc rối lại có người cõng nồi.
Một đám yêu thú thích làm ầm ĩ gặp rắc rối rất cao hứng.
Trường Thừa một đường kiêu ngạo trở về, thẳng đến khi đi đến trước mặt Phong Chiếu, đầu tiên là nhếch miệng cười, sau đó nói: "Lão đại, đã qua lâu như vậy rồi, sao huynh còn ăn mặc thành như vậy? Rối loạn trong rối loạn ngoài ..."
Phong Chiếu phản ứng là, một tay nhấn đầu hắn đến trong hoa hoa cỏ cỏ, làm cho hắn tốt nhất mà tỉnh táo lại tinh thần.
Những người cùng thú khác cười hì hì nhìn, tuy rằng lão đại bọn họ rất ít lộ ra chân diện mục, nhưng mà sau khi đám người Sở Chước đã đến, nhóm thú Bạch Ly Sơn rốt cục biết được lão đại lớn lên có bộ dạng gì, hiện tại lão đại cứ lắc lư ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng thói quen rồi, Trường Thừa đại nhân thường xuyên miệng tiện, không trách bị lão đại đánh.
Sau một phen cười đùa, Phong Chiếu và đám người Trường Thừa, Chu Yếm, Kim Ô đi đỉnh núi Bạch Ly Sơn, Sở Chước biết Trường Thừa trở về khẳng định là có việc, vẫn chưa đi qua quấy rầy, mà là trở lại động phủ sườn núi ngồi thiền.
Đợi nàng tĩnh tọa một vòng, khi cảm giác được tình huống ngoài động phủ, nàng khẽ động tâm niệm, đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy được Phong Chiếu cùng bọn người Trường Thừa, Chu Yếm, Kim Ô lại đây.
Thấy Sở Chước nghi hoặc, Phong Chiếu nói: "Không cần để ý đến bọn họ."
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên là mấy người này là vì mình.
Sở Chước khách khí mà thân thiện cười cười với Trường Thừa bọn họ, thỉnh bọn họ tiến vào uống trà.
Trường Thừa cười tủm tỉm nói với Sở Chước: "Tức phụ lão đại, đã lâu không gặp."
Phong Chiếu liếc nhìn hắn một cái.
Kim Ô âm thầm chọt chọt Chu Yếm, Chu Yếm ho nhẹ một tiếng, nói: "Trường Thừa đại nhân, nên kêu là đại tẩu."

Trường Thừa vô cùng rõ ràng kêu một tiếng đại tẩu, thấy sắc mặt Phong Chiếu tốt lên rất nhiều, Chu Yếm và Kim Ô âm thầm thở phào, Trường Thừa đại nhân giống y như lão đại, đều là nói chuyện không qua đầu óc, kiêu ngạo cũng là cha truyền con nối, một khi đối ngoại thì cũng tạm, nếu là ầm ỹ lên, vậy thì không dứt.
Sở Chước vốn không biết bọn họ tới nơi này làm cái gì, khách khách khí khí mời bọn họ uống trà, thẳng đến khi nghe được Trường Thừa nói: "Không nghĩ tới vài thập niên không gặp, đại tẩu đã tấn cấp Thánh Đế cảnh, lần này chúng ta ở vực ngoại chi cảnh, có được không ít thứ, đưa tẩu một ít chơi."
Nói xong, vài cái túi càn khôn đinh đinh đang đang rơi ở trên bàn đá, vô cùng đại tài khí thô (giàu có hào sảng).
Sở Chước theo bản năng nhìn về phía Phong Chiếu, phát hiện hắn thờ ơ, liền coi thứ này trở thành tiểu đệ Bạch Ly Sơn hiếu kính với Phong Chiếu, nàng dính lộc của hắn, nên có chút ngượng ngùng.
Tốc độ tấn cấp của Sở Chước ở trong mắt đám người Chu Yếm xem ra là đáng sợ, nhưng mà lần này lữ hành vực ngoại chi cảnh, làm cho bọn họ gặp được chuyện vô cùng có ý tứ, đợi khi từ chỗ Phong Chiếu mà biết Sở Chước và Bách tộc thượng cổ có liên quan, cũng không kỳ quái nữa.
Cái tộc đàn Bách tộc thượng cổ này so với đám thần thú bọn hắn còn muốn thần bí hơn, liên hợp lại thì ngay cả Thần tộc đều phải kiêng kị vài phần, trong Bách tộc có rất nhiều chủng tộc không tưởng tượng nổi, cho nên tốc độ tu luyện có nhanh chút thì cũng không có gì, bằng không làm sao có thể bị bọn họ lão đại nhìn trúng? Cho nên bọn họ hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.
"Lần này chúng ta đi đến vực ngoại chi cảnh ở một nơi có bãi đất hoang vắng tên là đất chết Vạn Xà, vô ý xông vào một tòa thần điện thượng cổ lưu lại, không nghĩ tới chủ nhân thần điện còn sống, thế nhưng còn muốn đoạt xá của lão tử, lão tử liền dứt khoát đưa hắn đi gặp Thần tộc thái cổ, sau đó bị nhốt ở nơi đó vài thập niên, may mắn có lão đại lưu lại tọa tiêu..."
Theo Trường Thừa giải thích, thần sắc của Sở Chước dần dần nghiêm túc lên, rốt cục hiểu rõ nguyên nhân Trường Thừa bọn họ chạy tới tìm nàng.
Thế lực của những hậu duệ Thần tộc đó quả nhiên ở vực ngoại chi cảnh.
Hơn nữa vực ngoại chi cảnh có không ít thần mộ, những thần mộ đó đều là Thần tộc thượng cổ sau đại chiến thượng cổ, bị ngã xuống lưu lại, hoặc là thần điện bình thường giống như băng cung dưới Băng Vân Vực, vì cầu được một đường sinh cơ mà riêng biệt lưu lại, cũng có giống thần mộ Phạm Tiên Vực, sau khi qua đời lấy thi cốt làm mộ lưu lại, tình huống cũng không giống nhau.
Sở Chước trầm tư một lát, ánh mắt rơi xuống vài cái túi càn khôn Trường Thừa đưa cho nàng, hiểu rõ thứ trong những túi càn khôn này cũng không tầm thường.
Sau khi Trường Thừa nói xong, liền bưng linh trà lên uống một ngụm, dáng vẻ không thèm để ý.

Tuy rằng xui xẻo bị nhốt ở thần điện vài thập niên, nhưng mà bọn họ vẫn bình bình an an trở về, cũng không cảm thấy có cái gì.
Sau một lúc lâu, Sở Chước nói: "Trường Thừa đại nhân, cảm ơn ngài." Sau đó lại nhìn về phía Phong Chiếu, lộ ra tươi cười với hắn.
Phong Chiếu bị nàng cười đến trong lòng như nhũn ra, âm thầm cọ cọ lôi kéo tay nàng, trên mặt nghiêm trang nói: "Việc hậu nhân Bách tộc cùng hậu duệ Thần tộc, nếu bọn mi gặp được, thì giúp một tay."
"Không thành vấn đề, lão đại."
"Yên tâm, chúng ta biết rồi."

Mấy người Trường Thừa đều cam đoan: "Lão đại, vì nàng dâu của huynh, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
Sở Chước: "...!..."
Không khí rất nhanh lại bởi vì miệng không có lan can của Trường Thừa mà thân thiện lên.
Sở Chước cầm lấy túi càn khôn vừa xem vừa nghe bọn hắn nói chuyện, Trường Thừa và Phong Chiếu đều cũng là có sao thì nói vậy, hai người tuy nói là quan hệ trên dưới, còn không bằng nói rằng giống như huynh đệ, một lời không hợp liền đánh lên —— đều là Phong Chiếu đánh, Trường Thừa đánh không lại.

Kim Ô và Chu Yếm đứng xem, nhìn thì có vẻ là thuộc hạ tốt, nhưng ngẫu nhiên thêm mắm thêm muối, làm cho hai con thú đồng dạng kiêu ngạo rất dễ dàng lại vung tay đánh nặng hơn.
Thực náo nhiệt.
Sở Chước không khỏi hé miệng cười, không khí ở Bạch Ly Sơn luôn luôn là gây ầm ĩ lại hoạt bát, sống lâu ở trong này, cảm thấy tâm tình của mình đều long lanh sáng sủa theo.
"Đúng rồi, Sở cô nương, nghe nói cô dự tính đi ra ngoài kinh nghiệm từng trải? Đi nơi nào?" Kim Ô hỏi.
Kim Ô là tổng quản Bạch Ly Sơn, có chuyện gì cũng không thể gạt được nàng.
Sở Chước nói: "Khả năng đi tới Thương Lam Vực một chuyến, nhìn xem có thể mời người luyện chế một viên Yêu Nguyên đan cho Tầm Châu ca hay không."
"Ồ, cô muốn mời người cô nương Thương Lam đó luyện đan?" Trường Thừa quay đầu hỏi một tiếng.
Sở Chước đáp một tiếng.
Trường Thừa nói: "Nếu cô muốn đi tìm nàng ta, thì nhất định không được mang lão đại đi, nếu không nàng ta sẽ không luyện cho các cô đâu."
"Vì sao?" Sở Chước có chút kỳ quái hỏi, ánh mắt nhìn sang Phong Chiếu, thấy hắn cũng là dáng vẻ nghi hoặc.
Trường Thừa thấy thế, cảm thấy lão đại của bọn họ quả thực chính là cái thứ vô liêm sỉ làm cho người ta muốn nhấn vào trong biển thời gian để cho mị quỷ ăn cũng chưa hết giận: "Đương nhiên là vì khi lão đại từng đánh nhau với nàng ta, dùng thần hỏa thiêu mái tóc của nàng ta, làm cho đầu tóc của người ta mấy trăm năm cũng không thể dài ra, cô nương kia vẫn luôn nhớ kỹ thù này."
Sở Chước: "...!...".

Bình Luận (0)
Comment